CHƯƠNG 72
Hai người ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên đồng thời bừng tỉnh.
Cảnh sát Morocco cũng có sự đề phòng với bọn họ, cho nên sắp xếp cho tất cả bọn họ ở tầng một để tiện quản lý. Phòng của Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch ở đối diện ngã tư, chỗ bọn họ ngủ không phải phòng chính cho khách mà dùng làm phòng spa, cửa sổ rất lớn, khi có kẻ khả nghi tới gần cửa sổ, tính cảnh giác do lâu ngày tạo thành lập tức làm bọn họ mở mắt.
Hai người một trái một phải nhảy xuống giường, lấy súng lục bên hông ra, dán sát tường đi đến bên cửa sổ. Có một bàn tay từ không gian tối đen ngoài cửa sổ thò tới, thật cẩn thận đẩy cửa sổ ra.
Khi bàn tay kia đẩy cửa sổ ra thành một cái khe, nó liền rụt trở về, chỉ chốc lát sau, bàn tay đó cầm một thứ đen tuyền gì đó ném vào bên trong qua cái khe. Thiện Minh liền bắt lấy thứ đó, Thẩm Trường Trạch thì lập tức tóm lấy bàn tay kia.
Chủ nhân bàn tay kia hét to một tiếng, liều mạng giãy dụa, xem ra rất sợ hãi, thanh âm rất chói tai, rất non, nghe rõ ràng là tiếng trẻ con.
Thẩm Trường Trạch liền đẩy cửa sổ ra, cầm lấy bàn tay kéo người ở ngoài cửa sổ vào phòng, một chân dẫm lên ngực nó.
Thiện Minh cảm thụ thứ trong tay, rất nhẹ, không giống thuốc nổ linh tinh gì đó, thế này mới nhẹ nhàng thở ra, hắn đứng lên bật đèn.
Ba người cùng nhau thích ứng ánh sáng một chút, sau đó nhìn đối phương. Dưới đất quả nhiên là một đứa bé người Morocco, khoảng mười một mười hai tuổi, rất gầy, quần áo cũ nát, hoảng sợ ngập tràn trong mắt. Đầu tiên nó dùng tiếng Ả Rập bô bô nói gì đó, đại khái là đang cầu xin tha thứ, sau đó thấy bọn họ dường như nghe không hiểu liền định nói tiếng Pháp, nhưng hiển nhiên không được dạy dỗ, không nói rõ được.
Thiện Minh không để ý tới nó, cởi bỏ bao vải đen trong tay, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, là một cái đĩa CD.
Thẩm Trường Trạch dùng tiếng Ả Rập đơn giản hỏi nó mấy câu, nhưng hai người gặp vấn đề khi câu thông, không có biện pháp, bọn họ đành phải kéo thằng bé ra ngoài.
Bọn họ né những chỗ lính Morocco thường xuyên đến, đi tới phòng Jorhor và Cali. Jorhor nói một tràng tiếng Ả Rập lưu loát, căn cứ vào thẩm vấn, thằng nhóc này chỉ là có người lớn cho nó ít tiền, bảo nó ném thứ này vào khách sạn là được, bất cứ chỗ nào không hạn chế.
Phỏng chừng các cửa đều có cảnh sát trông coi, chỉ có cửa sổ bên này không có người nên nó liền lựa chọn nơi này, cũng không định chọn phòng Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch ngủ.
Mấy người đều đoán chuyện này có liên quan đến việc Pearl và Jobert mất tích, vì thế Cali đi gọi Houshar và Al, Al mang cả máy tính lại.
Sau khi bỏ CD vào, gần như mọi người đều ngừng thở, bọn họ sợ phải nhìn những hình ảnh bọn họ không muốn nhìn thấy, như vậy rất tàn khốc.
Hình ảnh chớp lên, người ở bên trong nói tiếng Anh, hỏi đã được chưa, phát âm rất đúng tiêu chuẩn.
Sau đó cảnh quay bắt đầu, bối cảnh là một bức tường đất màu xám, ngoài thứ đó ra thì không có gì khác, rất tối, miễn cưỡng có thể thấy rõ hình ảnh. Màn ảnh vừa chuyển, bọn họ thấy được Jobert và Pearl!
Ánh mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, hận không thể trừng ra lỗ thủng trên đó.
Jobert nằm trên mặt đất, không rõ sống chết. Pearl cúi đầu, cho đến khi cái người nói chuyện kia lấy súng huých bả vai Pearl, Pearl mới ngẩng đầu lên.
Tinh thần Pearl có vẻ không tốt lắm, nhưng không giống như bị thương, còn hỏi rõ ràng từng tiếng, “Ông muốn tôi đọc cái gì? Tôi cần thuốc kháng sinh, ông không cho tôi thuốc kháng sinh tôi sẽ không đọc gì hết.”
“Đọc mấy câu kia đi, rồi ta sẽ cho cô thuốc.”
Pearl lạnh lùng nói: “Xin hãy đưa thuốc trước, bạn của tôi đang rất nguy hiểm.”
Người nọ lấy nòng súng đỉnh vào thái dương Pearl, hung hăng nói: “Cô không có tư cách ra điều kiện.” Hắn ném một tờ giấy vào mặt Pearl, “Đọc đi.”
Pearl hướng mặt tới màn ảnh, chớp mắt, sau đó vén tóc tán loạn trên trán ra sau đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy.
Tất cả mọi người nhìn thấy sự kinh ngạc trong nháy mắt của nàng.
Tiếp theo nàng ngẩng đầu, mở miệng, “Muốn hai người kia sống, lấy Đường Đinh Chi trao đổi.” Mặc dù khi nhắc đến tên người Trung Quốc kia phát âm có chút không chuẩn, nhưng tất cả mọi người đều nghe được nàng đang nói ai.
Bọn bắt cóc này là hướng về phía Đường Đinh Chi.
Houshar nói với Cali: “Gọi Đường lên đây.”
Cali hỏi: “Y ở phòng nào?”
Al nói: “Tôi biết, để tôi đi.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Cảnh quay đến đây liền kết thúc, trong nháy mắt hình ảnh liền biến đen.
Mọi người ngẩn ra, Thiện Minh nói với Thẩm Trường Trạch, “Đem cái vỏ đĩa kia lại đây.”
Thẩm Trường Trạch đi tới lấy nó lại, cẩn thận lật tới lật lui, quả nhiên lật bên trong ra một tờ giấy rất nhỏ, trên đó là một chuỗi số, y nói: “Tọa độ.” Nói xong đem tờ giấy cho Houshar.
Houshar nhìn lướt qua, ghi tạc trong lòng, sau đó từng chút từng chút xé tờ giấy kia thành mảnh nhỏ, thật giống như đang lột da bọn bắt cóc.
Chỉ chốc lát sau, Đường Đinh Chi đi theo Al vào.
Houshar mở đoạn băng ra cho y xem một lần, y nhìn không dời mắt, sau đó gật gật đầu, “Pearl nói đúng, tình hình của Jobert không tốt lắm, hô hấp quá yếu, miệng vết thương có thể đã bị nhiễm trùng, còn tiếp tục như vậy sẽ chết.”
Al lạnh lùng nói: “Ai bảo anh nhìn cái đó, bọn kia muốn đổi lấy anh đấy!”
“Tôi nghe được, tôi nghĩ hẳn là Đường Tịnh Chi làm.”
Al nắm lấy cổ áo y, “Tôi vừa nhìn cái mặt người chết của anh là thấy tức giận, anh con mẹ nó rốt cuộc là lớn lên như thế nào, đến một chút cảm xúc cũng không có!”
Houshar kéo hắn ra, “Đừng nói chuyện vô nghĩa.”
Đường Đinh Chi kéo cổ áo trở về vị trí cũ, sau đó nghiêm túc trả lời, “Về vấn đề này tôi cũng cảm thấy rất hứng thú. Theo lý thuyết tính cách con người hẳn phần lớn là do gien bẩm sinh quyết định, nhưng tính cách tất cả mấy người em của tôi đều không giống nhau. Tôi được một đám người ngoài năm sáu mươi tuổi nuôi lớn, tôi đã nghiên cứu thời thơ ấu của chính mình, tôi nghĩ có thể là bởi vì……”
Al tức giận đến muốn đánh y, “Anh câm miệng cho tôi!”
Đường Đinh Chi ngậm miệng, liếc nhìn Houshar một cái.
Houshar chỉ vào màn hình, “Có thể nhận ra tin tức gì từ bên trong không?”
Đường Đinh Chi lắc đầu, “Trước mắt là không có.”
“Chúng tôi muốn dẫn anh đến vị trí tọa độ này để trao đổi hai người kia.”
Đường Đinh Chi gật đầu, “Được.”
“Anh không có ý tưởng gì sao?”
“Không có.” Đường Đinh Chi rất bình tĩnh nói, “Bất cứ người nào trong số các người ở đây muốn giết tôi cũng đều dễ dàng, hơn nữa hắn muốn gặp tôi, tôi không có lý do không đi, tôi cũng đang tìm hắn.”
“Anh biết rõ vì sao hắn muốn bắt anh sao?”
Đường Đinh Chi lắc đầu, “Không biết, tôi chưa bao giờ biết hắn suy nghĩ cái gì.”
Houshar trầm giọng nói: “Ta nghĩ anh đi cũng sẽ không gặp chuyện tốt gì đâu, chúng ta sẽ tận lực đảm bảo an toàn cho anh.”
Đường Đinh Chi gật đầu, “Tôi còn rất nhiều thí nghiệm chưa hoàn thành, bây giờ còn chưa muốn chết.”
Al hừ lạnh nói: “Thật không biết người như anh sống có ý nghĩa gì.”
Đôi mắt đen thâm thuý của Đường Đinh Chi nhìn hắn một cái, “Anh Maurell, tính tình của anh nóng nảy như thế có thể là do thiếu canxi. Morocco có một loại loài chim, dinh dưỡng phong phú, bắt bọn nó nghiền nhỏ nấu cháo ăn có thể giảm bớt bệnh trạng của anh.”
Al trừng to mắt, hận không thể bẻ gãy hai bàn tay y.
Cali và Jorhor quay đầu nhịn cười, tên Al luôn ra vẻ hào hoa bị người ta hung hăng chẹn họng rồi.
Houshar đứng lên, “Đi thông báo cho mọi người, chúng ta lập tức xuất phát, còn tiếp tục trì hoãn thì Jobert sẽ gặp nguy hiểm.” Nói xong chính mình dẫn đầu đi ra ngoài.
Al trừng mắt liếc Đường Đinh Chi, cũng đi ra khỏi phòng.
Đường Đinh Chi nhìn Thẩm Trường Trạch, cho y một ánh mắt, sau đó cũng đi. Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch đi theo phía sau y.
Đi đến chỗ ẩn nấp ở hành lang, Thẩm Trường Trạch hỏi: “Ông biết chuyện gì không? Tất cả đều nói rồi, chúng tôi nhất định phải cứu người.”
Đường Đinh Chi lắc đầu, “Tôi thật sự không biết cái gì, tuy nhiên có một chuyện, Đường Tịnh Chi cũng giống như tôi, rất cuồng nhiệt với ‘Kế hoạch vũ khí quốc gia’.”
“‘Kế hoạch vũ khí quốc gia’?” Cái tên này là lần đầu tiên bọn họ nghe được.
“Hiện tại không có thời gian giải thích, nhưng đơn giản mà nói, chính là lấy long huyết làm trung tâm kế hoạch. Chuyện của cậu, tôi biết, về cơ bản là hắn cũng biết, hắn theo dõi việc chúng ta ở cùng một chỗ cũng không kỳ lạ. Tôi nghĩ, mục đích cuối cùng của hắn cũng không phải tôi, mà là cậu.” Y nhìn Thẩm Trường Trạch.
Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch sau rất nhiều việc cũng có thể đoán được chuyện này, dù sao Đường Tịnh Chi cũng không thể nói trực tiếp qua băng ghi hình là muốn Thẩm Trường Trạch, nhưng hắn biết Thẩm Trường Trạch nhất định sẽ đến.
Thẩm Trường Trạch nói: “Cho dù là như thế này, hắn có cái gì mà chắc chắn có thể khống chế tôi?”
“Hắn biết những nhược điểm của cậu. Trong tay hắn còn có mười ml long huyết bị hắn trộm đi, đó là thứ chân chính thuộc về ‘Hải long’, độ tinh khiết long huyết là trăm phần trăm. Độ thuần huyết của cậu là 96%, đã vô cùng sát rồi, nhưng bốn phần trăm chênh lệch này rốt cuộc sâu đến thế nào thì chúng tôi còn chưa biết, nhưng tôi biết, chỉ cần có đủ thời gian và tài chính, mười ml long huyết có thể đủ cho hắn tạo thành một đội quân, mỗi người trong đó đều có thể giành vị trí vô địch ở ‘Cloud Top’. ‘Hải long’ chỉ có một con, máu dùng một chút lại ít một chút, mười ml kia là vô giá, kiến trúc sư người Mĩ năm đó mang về cũng không nhiều, bây giờ chỉ sợ bọn họ đã không còn thuần huyết. Năm trước bọn họ phải trả giá rất lớn mới đổi được cơ hội cùng nhau nghiên cứu với Trung Quốc, kết quả bị trên đường trộm đi, cho nên bọn họ hoài nghi là chúng tôi phá rối cũng không có gì lạ, trên thực tế chúng tôi cũng tổn thất thảm trọng.” Đường Đinh Chi nhìn Thẩm Trường Trạch, máu của ‘Hải long’ rồi sẽ có ngày dùng hết, cậu là thứ duy nhất để thay thế, cậu hiểu không? Độ thuần huyết của cậu là gần với ‘Hải long’ nhất, hơn nữa cậu cũng rõ ràng, máu của cậu có thể tái tạo, cậu có thể thay thế ‘Hải long’ trở thành chủ thể tái tạo long huyết nhân! Bởi vì dòng máu của cậu đã tiến hành dung hợp với gien người từ trong cơ thể mẹ, phản ứng bài xích chỉ tồn tại giữa con người với con người, giống như xác suất hai người cấy ghép nội tạng vậy. So với việc cùng chủng tộc, phản ứng bài xích giữa con người và ‘Hải long’ cũng nhỏ hơn rất nhiều, tỉ lệ thành công cũng cao hơn rất nhiều. Cậu là hi vọng duy nhất của ‘Kế hoạch vũ khí quốc gia’.” Đường Đinh Chi nghiêm túc nhìn y, hai mắt luôn luôn bình tĩnh lại hiện lên cuồng nhiệt khó nén, “Cậu sẽ thay đổi thực lực quân sự của đất nước chúng ta.”
Thẩm Trường Trạch toát ra một đầu mồ hôi lạnh, tuy rằng y đã sớm suy đoán như vậy, nhưng khi Đường Đinh Chi thật sự nói với y, y vẫn có chút không thể chấp nhận. Bất kì ai biết trên thân thể mình đang chảy vô số vũ khí sinh học thì cũng đều không thể bình tĩnh.
Đường Đinh Chi hít vào một hơi thật sâu, dịu giọng nói: “Cho nên tất cả mọi người đều muốn có được cậu, Đường Tịnh Chi cũng không ngoại lệ, tuy rằng chúng tôi không biết hắn ôm mục đích gì, nhưng tôi sẽ không để cậu rơi vào tay hắn.”
Thẩm Trường Trạch nắm chặt tay, “Tôi chỉ thuộc về chính mình, ai cũng đừng hòng lợi dụng tôi.”
Đường Đinh Chi nhẹ nhàng lắc đầu, “Cậu còn rất trẻ, có một ngày cậu sẽ biết, có vận mệnh như vậy, cậu không thể lựa chọn.”
Thiện Minh nghe, cảm thấy ngực thật khó chịu, trong ***g ngực phảng phất như nặng trịch một khối, ép tới mức hắn khó thở.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được tâm tình cha mẹ thân sinh của Thẩm Trường Trạch.
Vì sao từ nhỏ lại giấu y đi, vì sao mang tội danh phản quốc cũng phải để y đi thật xa, không có cha mẹ nào nguyện ý để con mình có vận mệnh như vậy, cái chó má gì mà hi vọng duy nhất, vận mệnh nặng nề như thế thì ai muốn nhận? Ai muốn bị người khác lấy máu từ thân thể mình, làm ra một đống lớn vũ khí giết người, nghĩ thôi cũng đủ ghê tởm.
Nhưng Thiện Minh có thể tưởng tượng, tư tưởng của một người và tư tưởng của một quốc gia có sự chênh lệch khổng lồ đến thế nào. Với hắn mà nói, Thẩm Trường Trạch chỉ là đứa con trai hắn nhặt được, đối với quốc gia mà nói, y là vũ khí không thể thiếu để bước vào thế giới các cường quốc. Thiện Minh gần như có thể cảm giác, bánh xe vận mệnh từ thời khắc đứa nhỏ này sinh ra cũng đã bắt đầu thúc đẩy toàn bộ sự tình phát triển, hắn ý thức được sự tình càng ngày càng không phải thứ hắn có khả năng khống chế. Hắn không biết tương lai sẽ như thế nào, cũng không biết vận mệnh của chính mình và Thẩm Trường Trạch sẽ như thế nào, lần đầu tiên hắn bởi vì thân phận của Thẩm Trường Trạch mà cảm thấy một tia sợ hãi với sự không biết này.
Thẩm Trường Trạch nhìn Thiện Minh, y bắt được tia mê mang trên mặt Thiện Minh, trái tim đột nhiên căng thẳng, y đột nhiên cầm lấy cánh tay Thiện Minh, kiên định nói, “Ba, con là con của ba, con không đi đâu cả.”
Thiện Minh há miệng thở dốc, cổ họng cứng như bị hóc xương.
Thẩm Trường Trạch nóng nảy, “Ba, con không đi đâu hết. Những thứ y nói con không cần, con chỉ muốn ở một chỗ với ba, ở một chỗ với Du Chuẩn.”
Thiện Minh phục hồi tinh thần, trong nháy mắt bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, ánh mắt hắn hồi phục sự kiên nghị vốn có, “Mi không đi đâu hết, mi là con ta.”
Thẩm Trường Trạch nắm lấy tay hắn, cảm thấy thân thể tràn ngập sức mạnh.
Không ai có thể tách y ra khỏi ba, không ai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...