Trịnh Liệt bị Ân Triệu Lan chọc giận tới xì khói, leo lên chiếc Bugatti được y mang tới, rồ ga phóng như điên.
Đợi đến khi phát hiện bản thân theo thói quen chạy tới biệt thự mà hắn cấp cho Ân Triệu Lan, Trịnh Liệt liền đen mặt, đánh tay lái đột ngột chuyển hướng. Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước xe hắn.
Đối phương bị cách lái xe của Trịnh Liệt làm cho hoảng sợ, sắc mặt có chút trắng bệch.
Trịnh Liệt nhìn đến người kia cũng là sửng sốt, kéo mắt kính, tối tăm theo dõi y.
Đối phương trầm mặc đứng vững, nghĩ nghĩ, mới đi lại gần, cúi người nhẹ nhàng gõ lên kính xe “…. Trịnh tiên sinh?”
Trịnh Liệt mặt không chút thay đổi, đợi đến khi đối phương có ý định gõ lên kính xe lần hai mới hạ xuống cửa xe.
“Trác Thư Nhiên”
Đối phương chính là người mà Ân Triệu Lan cẩn thận chọn lựa để đẩy đến bên Trịnh Liệt, Trác Thư Nhiên. Bất quá so với tối qua một thân trần trụi thì quả thực khác biệt rất nhiều, Trác Thư Nhiên mặc một chiếc áo sơmi sạch sẽ cùng chiếc quần rộng rãi, dáng người thon gầy mảnh khảnh, trên mũi đeo một cặp kiếng dày gọng đen, trong tay ôm mấy quyển sách, thoạt nhìn thành thật chất phác, trên người nồng đậm khí chất của kẻ đọc sách. Nếu không phải Trịnh Liệt ánh mắt sắc sảo nhận ra y cùng Ân Triệu Lan có bảy phần tương tự thì đúng là không thể nào đem y cùng Ân Triệu Lan nhận thành một người trên giường.
Bởi vì Trác Thư Nhiên này căn bản không giống loại sẽ ngủ cùng đàn ông. Y không có loại khí tức này.
Nghĩ đến đây Trịnh Liệt bỗng nhiên có hứng thú muốn tìm hiểu.
Hắn tắt máy, xuống xe, không hề giải thích lôi kéo Trác Thư Nhiên về phía biệt thự.
“Trịnh tiên sinh khoan đã …” Trác Thư Nhiên vội vàng kêu lên một tiếng, giãy dụa không chịu đi.
Sức lực của y quả thật là yếu ớt đến kỳ cục.
Trịnh Liệt nhướn mày “Chờ cái gì? Không phải cậu ở nơi này là chờ tôi về chơi cậu hay sao?”
“Chơi”?
Chữ này lập tức kích động Trác Thư Nhiên đến sắc mặt đỏ lên, ánh mắt lại ẩn ẩn toát ra thủy quang, xấu hổ nhìn hắn “Tôi… Tôi….” Y mạnh tay che ngực, tựa hồ như thở không được.
Nhận thấy y có chút kỳ quái, Trịnh Liệt nhăn mi hỏi “Rốt cục cậu muốn nói cái gì?”
Trác Thư Nhiên không đáp lại, y khó chịu run run tay từ túi quần lấy ra một túi hô hấp, đưa tới bên miệng, hít sâu một hơi.
Bệnh suyễn?
Trịnh Liệt mặt nhất thời trở nên khó coi. Bất quá hắn cũng không phải ác nhân không có lương tâm, im lặng đứng chờ Trác Thư Nhiên hô hấp trở lại bình thường.
Trác Thư Nhiên buông xuống túi hô hấp, mặt tái nhợt, nhưng trạng huống đã ổn định. Y cúi đầu, thanh âm khô khốc nói “Tôi, tôi là muốn nói, xe của ngài, đậu ở chỗ này không tốt, sẽ cản đường…”
Thế bất nào lại là cái lý do này?! Trịnh Liệt nhìn nhìn xe mình đậu tại ven đường, lại gặp bộ dạng yếu ớt nhưng kiên trì của Trác Thư Nhiên, đành xoa xoa mũi mặt xám xịt đem xe đỗ lại đường hoàng.
Kháo! Hắn đây không so đo cùng tên bệnh nhân + mọt sách kia!
“Được chưa?” Trịnh Liệt đỗ xe xong quay lại, tức giận hỏi.
Trác Thư Nhiên đúng là nghiêm túc nhìn vị trí hắn đỗ xe, nghĩ là sẽ không cản đường nữa, gật gật đầu, đem câu “Kỳ thực anh có thể đem xe vào gara” nuốt vào bụng.
Y nghĩ một khi nói ra câu này, Trịnh tiên sinh chỉ sợ thẹn quá hóa giận đâm ra phát cáu.
Y trầm mặc móc ra chìa khóa, mở cửa sắt lớn bên ngoài biệt thự. Dẫn Trịnh Liệt đi đến cửa biệt thự, y lại vươn tay ấn ấn tại khóa cảm ứng, cửa răng rắc một tiếng mở ra.
Thấy Trác Thư Nhiên một đường thông suốt tiến vào biệt thự, tâm Trịnh Liệt nổi lên một trận không thoải mái. Ân Triệu Lan thật không có chút luyến tiếc gì với nơi này, trực tiếp đem mọi thứ giao cho Trác Thư Nhiên…
“Trịnh tiên sinh, ngài muốn uống nước không?” Trác Thư Nhiên buông sách trong tay, có điểm không tự nhiên hỏi Trịnh Liệt. Y tại trước mặt Trịnh Liệt không có tỏ vẻ chủ nhà đang tiếp đãi khách, ngược lại giống như một người hầu.
“Chỉ có nước?” Trịnh Liệt hỏi. Mấy thứ đồ ăn thức uống hắn chuyển tới khi Ân Triệu Lan còn ở đây đâu?
“…Đúng vậy.” Trác Thư Nhiên mờ mịt trả lời.
“Mà thôi… kia không cần.” Khả năng là Ân Triệu Lan ném hết toàn bộ rồi. Trịnh Liệt lắc đầu “Cậu lại đây ngồi xuống.” Hắn bày ra một bộ nghiêm túc muốn nói chuyện.
Trác Thư Nhiên dừng một chút, nhưng chậm rãi bình tĩnh, không có lộ ra biểu tình ngoài ý muốn. Xem ra Ân Triệu Lan đã nói qua cái gì với y, khiến y có chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
“Năm nay mấy tuổi?” Trịnh Liệt lấy tay tháo xuống mắt kiếng của y, nâng cằm tỉ mỉ đánh giá gương mặt y.
Diện mạo y cùng Ân Triệu Lan thật sự giống, thật sự thanh tú xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ vẫn nhìn ra được điểm khác biệt, mặt so với Ân Triệu Lan có chút trẻ con hơn, làn da không có được bóng loáng trắng nõn như Ân Triệu Lan sống an nhàn sung sướng quanh năm, nhưng lỗ chân lông rất nhỏ, cơ bản thì vẫn tốt.
Trác Thư Nhiên thình bình bị hắn nắm cằm, chấn động không được tự nhiên híp mắt. Hoàn hảo là Trịnh Liệt nhìn một chốc liền buông tay.
“Mười bảy.” Sau đó bổ sung “Còn ba tháng nữa là mười tám.”
Trịnh Liệt khóe mắt nhảy dựng! Ta kháo! Còn chưa thành niên!
“Cậu cùng Ân Triệu Lan như thế nào biết nhau?”
“… Mẹ tôi bệnh, cần tiền. Tôi đi học, cần tiền.” Trác Thư Nhiên chết lặng mặt vô biểu tình nói “Ân tiên sinh nói, y có thể giúp tôi.”
Chính là bảo y trở thành thế thân, thay thế Ân Triệu Lan cùng Trịnh Liệt thượng giường, trở thành tình nhân của Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt nghe vậy mắt nhắm lại. Hắn đột nhiên không biết nên nói cái gì. Vài giờ trước hắn cũng dùng thủ đoạn tương tự ra điều kiện với Tần Trăn. Có nên nói hắn có ảnh hưởng lớn đến Ân Triệu Lan không đây? Y đã trò giỏi hơn thầy đem chính loại thu đoạn này áp dụng lên người hắn.
Trác Thư Nhiên mười ngón tay gắt gao nắm chặt. Y nhìn Trịnh Liệt, liếm liếm môi khô ráo, mở miệng nói còn mang theo khẩn cầu “Tôi là tự nguyện. Chỉ cần một năm, một năm là đủ rồi.. Xin hãy để tôi thi xong đại học…”
Trịnh Liệt trầm mặc, sau đó bắt đầu nhu nhu thái dương.
Trên đời kẻ có vận mệnh bi thảm nhiều vô kể, hắn luôn tự nhận là kẻ vô tâm vô phế, lạnh lùng bạc tình, nào có thời gian đi quản hết chuyện của người khác.
Nhưng biểu tình này của Trác Thư Nhiên đối với hắn quả thật có lực sát thương không nhỏ. Cùng Ân Triệu Lan con mẹ nó giống nhau.
Ân Triệu Lan vận mệnh cũng vô cùng bi thảm nha, sao y không giống với những người khác, ngoan ngoan một chút, đừng có khó trị như vậy?
“Ân Triệu Lan cho cậu bao nhiêu, tôi trả cậu gấp đôi, thẳng đến khi cậu thi đại học xong.” Trịnh Liệt thở dài “Những thứ khác, cậu tự giải quyết cho tốt.”
Ý đây là… không yêu cầu y cùng hắn lên giường?
Trác Thư Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, hốc mắt không khỏi hơi hơi đỏ lên.
Hắn thế nhưng là người tốt. Bất quá….
“Cám ơn ngài, Trịnh tiên sinh.” Trác Thư Nhiên rụt rè mà quật cường nói “Nhưng thỉnh không cần làm như vậy. Tôi đã đáp ứng yêu cầu của Ân tiên sinh trước, điều kiện y đặt ra, tôi nhất định sẽ làm được.” Điều kiện hai bên đã thỏa thuận từ trước, y không nghĩ muốn thay đổi.
Cái này gọi là… đạo đức nghề nghiệp?
Trịnh Liệt nhìn gương mặt phảng phất chưa trải sự đời của Trác Thư Nhiên, cảm thấy buồn bực.
Sau này Trịnh Liệt nhờ thủ hạ Tiêu Sân tìm hiểu cho hắn tư liệu về Trác Thư Nhiên, quả nhiên cùng những gì Trác Thư Nhiên nói không có gì khác nhau.
Trên thực tế Trác Thư Nhiên nói quá mức đơn giản nhẹ nhàng. Trác Thư Nhiên là cô nhi, mười hai tuổi được một người phụ nữ nhận nuôi. Mẹ nuôi của y chỉ dựa vào nghề bán hoa quả mà sống, nhận nuôi Trác Thư Nhiên chẳng qua là để có người nuôi dưỡng mình lúc về già, mà sở dĩ chọn Trác Thư Nhiên là bởi y đã đủ lớn, rất nhanh có thể đi làm. Cố tình Trác Thư Nhiên lại thích đi học, hơn nữa học rất giỏi. Mẹ nuôi nhiều lần muốn cho y bỏ học đều được thầy hiệu trưởng khuyên bảo, còn nhận được trợ cấp. Trác Thư Nhiên một bên đi học một bên phụ mẹ nuôi bán hoa quả, trầm mặc chịu khó, cũng là ngăn cản ý định của mẹ nuôi.
Thẳng đến một năm trước mẹ nuôi y chẩn đoán là bị nhiễm trùng đường tiểu, cuộc sống trước đây tuy có phần vất vả nhưng cũng coi như an ổn, giờ lâm vào khốn cảnh. Đồ đạc có giá trị trong nhà toàn bộ đều đem bán. Trác Thư Nhiên vừa đi học vừa làm thêm kiếm tiền nuôi mẹ nằm viện, sau này y vì làm việc quá sức, dinh dưỡng không đủ mà té xỉu, vừa vặn bị Ân Triệu Lan gặp được, đưa đến bệnh viện.
Ân Triệu Lan biết được hoàn cảnh của Trác Thư Nhiên, có lẽ là cảm thấy đồng bệnh tương liên, liền có lòng giúp đỡ một phen. Rồi qua nhiều lần tiếp xúc, liền nảy sinh ý tưởng đem Trác Thư Nhiên làm thế thân cho mình.
Tuy rằng Ân Triệu Lan dùng phương pháp này đối phó với Trịnh Liệt, y vẫn là người mà Trịnh Liệt thực tâm yêu thương hai năm. Cho dù sau này Trịnh Liệt có những bạn giường khác, Ân Triệu Lan ở trong lòng hắn vẫn có một vị trí thực đặc biệt. Ân Triệu Lan có chuyện hắn cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Trịnh Liệt đối với Ân Triệu Lan vẫn là không buông bỏ được, chỉ có đối y vờ như không thấy, tự lừa mình dối người rằng mắt không thấy tâm không phiền.
Gặp lại Trác Thư Nhiên như vậy, y cũng là kiên quyết không muốn lấy tiền hắn, vốn Trịnh Liệt cũng không nghĩ là sẽ tái chạm y.
Nhưng cố tình Trác Thư Nhiên có bộ mặt như vậy, còn ở tại biệt thự nơi Trịnh Liệt cùng Ân Triệu Lan có nhiều hồi ức nhất, Trịnh Liệt tâm tình không tốt liền chạy tới đây.
Trác Thư Nhiên là người ít nói, rất biết chăm sóc người khác, lại còn là người biết lắng nghe. Bởi vì có hứa hẹn với Ân Triệu Lan, y đối với Trịnh Liệt đều là im lặng thuận theo, ôn nhu săn sóc.
Sau khi cùng Ân Triệu Lan chia tay, Trịnh Liệt liền trở về như trước ăn chơi phong lưu, đối mặt với Trác Thư Nhiên như vậy, ý tưởng không đụng y phai nhạt dần. Sau này nhờ men rượu mà kéo y lên giường, thấy y không có phản kháng, liền không quản gì nữa mà đem người ăn sạch lần nữa.
Trác Thư Nhiên cứ như vậy mà thành một tình nhân cố định của hắn, để hắn nhận y thành con nuôi thứ tư. Quan hệ giữa hai người cứ kéo dài mãi đến khi Trác Thư Nhiên thi xong đại học, rồi học xong đại học, đến khi học lên thạc sỹ cũng không có chấm dứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...