Yến Nhi sau khi tạm biệt Đằng Minh, cô ả mang một bộ mặt hạnh phúc vừa đi vừa cười. Dần dần về đến nhà, ả ta đi vào bếp pha một ly sữa, cầm ly sữa lại ghế sofa, ả vừa ngắm ảnh người đàn ông trên màn hình điện thoại vừa ngâm nga câu hát, tầm một tiếng sau...
Cạch!
Cửa phòng mở ra, ả theo phản xạ nhìn xem người mở cửa là ai? Một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, cô ta chỉ mặc một chiếc đầm trắng xuyên thấu có mảng ren che đi đôi nụ hoa và khu vườn ngọt ngào, mái tóc uốn có phần rối bù, đôi chân đi trần, tay xách chiếc giày cao gót quăng đại vào một xó.
Từng bước của cô ta loạng choạng không vững vàng nhào lại chiếc ghế sofa mà ả đang ngồi, một mùi rượu nồng toát ra từ cô ta sộc thẳng vào mũi ả khiến ả khó chịu.
"Lưu Nhược Lam! Cô lại uống rượu à?"
"Tôi là gái mà! Không uống sao có tiền, cô hỏi mắc cười thế?" Lưu Nhược Lam cố mở mắt nhìn ả, giọng nói ngái ngủ nghe không rõ ràng.
"Cô cứ như thế này làm sao mai có sức đi làm đây?" Yến Nhi.
"Hừ... Nếu không phải tôi nhận tiền cô thì tôi đâu rảnh mà đi làm ở công ty của nó, tôi có người bao nuôi cũng đủ sống rồi." Lưu Nhược Lam.
Ả ta thoáng hiện ánh mắt tâm tư, thở một hơi kéo dài. Giọng nói như chứa đựng tâm sự có chút buồn buồn:
"Bao nuôi chỉ một thời gian thôi, gái nào cũng hết thời, như tôi giờ chả ai thèm..."
"Cô không phải có Đằng Minh gì đó của cô sao?" Cô ta cố dựng cơ thể ngồi thẳng dậy, miệng ngáp ngắn ngáp dài.
"Đằng Minh?.. Anh ấy... Cô không hiểu đâu!" Yến Nhi.
"..." Lưu Nhược Lam im lặng không trả lời.
"Nói chung chuyện của cô... Tôi làm vầy vừa giúp cô có việc làm, vừa giúp cô trả thù được Marie." Yến Nhi.
"Việc làm? Lao công à? Tôi như thế này mà phải đi làm lao công." Lưu Nhược Lam.
"Lao công còn đỡ hơn không có gì làm. Tôi giờ tàn tạ như thế này, nếu không nhờ cô thì giờ tôi ở ngoài đường rồi." Yến Nhi.
"Nếu không phải tôi thấy cô ở trước công ty thì cô chết chắc rồi đấy, Marie sẽ không tha cho cô đâu!" Lưu Nhược Lam.
"Tôi không sợ cô ta đâu!" Lưu Nhược Lam vừa nhắc đến tên cô, ánh mắt Yến Nhi lại trở nên hung ác. Bao nhiêu uất ức, tủi nhục ả phải chịu dần dần hiện về trong kí ức, tất cả là do Thẩm Tư Linh.
Một bầu không khí im lặng, Lưu Nhược Lam lim dim đôi mắt, đầu nghiêng sang một bên gục vào vai ả. Mùi rượu ngày càng nồng, ả không chịu được đưa ngón trỏ lên che mũi.
"Hừ... Người cô hôi thật đấy, mau đi tắm đi."
"Tôi buồn ngủ quá, để mai tắm." Cô ta cứ dụi cái đầu vào vai ả, mùi rượu cứ thế lảng vảng quanh mũi khiến ả như muốn buồn nôn.
"Không được, cô hôi quá. Phải đi tắm." Ả đẩy cái đầu cô ta ra xa.
"Buồn ngủ chết mất, tắm con mẹ gì chứ!?"
"Không! Đi vào! Tôi tắm cho cô!" Ả đứng dậy khỏi ghế sofa lôi kéo Lưu Nhược Lam vào phòng tắm. Cô ta cứ mặc để cả cơ thể bị kéo đi vẫn ngủ ngon lành, sau một đêm hầu hạ đám đại gia cô ta giờ đâu còn sức mà đi tắm.
...
Tiếng nước dội trong phòng tắm, Lưu Nhược Lam ngâm cơ thể chi chít vết hôn trong bồn nước, đôi mắt lim dim thư giãn. Yến Nhi thì ngồi trên ghế nhựa bên cạnh bồn tắm, ả đang lướt lướt trên điện thoại.
"Này! Cô nghĩ Marie đã biết cô trốn thoát rồi không?" Lưu Nhược Lam mở lời.
Ngón tay ả ngừng lướt bỏ điện thoại xuống, mắt chuyển hướng nhìn Lưu Nhược Lam.
"Sao không biết được?.. Tôi đã gửi thư đe dọa cho cô ta!"
"Đe doạ!? Cô đã làm gì cô ta?" Lưu Nhược Lam có chút thích thú mà mở mắt nhìn chăm chăm trên trần nhà chờ đợi câu trả lời.
"Không gì cả... Chỉ là cho cô ta biết con gái cô ta đang được "an toàn" thôi!" Yến Nhi nhếch môi cười đểu.
"Cô nhắm đến một đứa bé sao!?" Lưu Nhược Lam lúc này giật bắn người quay sang nhìn Yến Nhi với đôi mắt kinh ngạc có chút sợ hãi, cô ta vì thế cũng tỉnh rượu hẳn. Tuy cô ta ghét cô nhưng không có ý định sẽ làm hại những người xung quanh cô, huống hồ đây chỉ là một đứa bé... Yến Nhi thật đáng sợ hơn cô ta nghĩ!
"Thì sao? Tôi muốn cô ta phải đau khổ... Còn gì hay hơn khi tận mắt chứng kiến người cô ta yêu thương đều phải chết!" Yến Nhi nói với vẻ mặt bình thản, không một chút gì là thương cảm.
"Cô độc ác hơn những gì tôi nghĩ!.. Tôi tuy ghét Marie nhưng ghét ai thì giải quyết với người đó... Tôi không muốn liên quan tới những người xung quanh." Lưu Nhược Lam.
"Độc ác? Nếu như cô là tôi... Cô thử trải qua những gì tôi đã phải chịu đựng... Thì cô sẽ biết độc ác là cách tôi sinh tồn!" Yến Nhi.
"Cô làm gì thì làm nhưng chuyện liên quan đến người thân cô ta tôi sẽ không nhúng tay vào đâu... Tôi không muốn liên lụy người vô tội!" Lưu Nhược Lam thẳng thắn nói ra.
Ả cười khẩy đứng dậy, quay lưng đi về phía cửa.
"Tùy cô... Chắc giờ cô tự tắm được rồi? Tôi ra ngoài."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...