"Đúng! Đúng! Cô tha thứ cho tôi à?" Ả vui mừng, thả con dao xuống
"Đúng! Nhưng với điều kiện!"
"Điều kiện gì? Cô cứ nói đi tôi chấp nhận hết!"
"Cô sẽ không được quay lại là giám đốc bộ phận thiết kế mà là LAO CÔNG!" Cô nhấn mạnh từng chữ
Ả bất ngờ làm rơi con dao xuống đất, trơ mắt nhìn cô không kịp phản ứng
"Sao cô không chịu à? Vậy tôi đi!" Cô nhếch mép cười, quay gót định bước đi
"Tôi đồng ý!" Ả nắm chặt hai bàn tay, móng tay đâm sâu vào da thịt khiến đó đỏ lên
"Ngày mai cô có thể đi làm" Cô liếc nhìn ả cười khẩy, bước đi Ả muốn quay lại công ty đến mức chịu nhục như vầy à hay là có âm mưu gì? Cô sẽ để ý đến ả nhiều hơn
Ả nhìn theo cô, môi đã bị ả cắn nát, ánh mắt phát ra tia lửa, tay siết chặt hơn Nếu không phải vì 100 triệu ả có phải chịu nhục như vầy!
"Mày cứ đắc ý đi, Marie! Tao sẽ trả mày gấp đôi!"
- ----------------
Đằng Thị
Yến Nhi lắc lư cái hông quyến rũ, kiêu ngạo đi vào công ty Các nhân viên đi qua đều nhìn ả với ánh mắt chế giễu, khinh thường
"Đây là dự án toà cao ốc ở Mỹ Khánh" Yến Nhi để trên bàn anh một tập hồ sơ Ả vòng qua ngồi lên đùi anh, tay vẽ vài đường trên vòm ngực săn chắc
"Em không làm anh thất vọng!" Đằng Minh nắm cái tay đang nghịch loạn của ả, ngón tay vuốt ve làn da trên mu bàn tay
"Em rất khó khăn đó, phải đợi anh ta ngủ em mới dám lẻn vào thư phòng" Ả nắm lấy tay anh đưa lên ngực mình áp chặt, thổi hơi nóng vào tai anh
"Tốt! Em phải khiến anh ta tin tưởng em hơn nữa!" Tay anh tham lam bóp lấy trái bưởi của ả Thật ra anh cũng chả thích thú, đồ dâng tới miệng thì anh ăn chứ ngực ả ít nhiều gì nhìn vào sẽ biết độn silicon
"Em nghe nói anh qua lại với Thẩm Tư Linh hả? Sao anh không nói với em?"
"Từ khi nào tôi phải có nghĩa vụ báo cáo với cô!" Anh cau mày nhìn ả
"Không có! Em chỉ là quan tâm anh!" Ả cúi mặt không dám nhìn thẳng vào mắt anh
Anh hừ lạnh liếc sang chỗ khác Ả thấy vậy liền đổi chủ đề
"Anh không thưởng em sao?" Ả cười ma mị, đưa lưỡi liếm lấy vành tai anh khiêu gợi
Anh nở nụ cười quỷ dị, bế ả vào phòng ngủ được xây trong phòng làm việc để thỉnh thoảng anh có thể ở lại qua đêm Ả đưa hai tay ôm chặt lấy cổ anh, áp bộ ngực vào ngực anh
- ----------------
Sáng hôm sau
Công ty MR
Cô nhìn bản thiết kế Nhu Tử đưa, vùng da giữa chân mày liền nhăn lại, lắc đầu
"Cô kêu Nhu Tử tới đây cho tôi!" Cô ngước lên nhìn cô thư ký bên cạnh
"Dạ Chủ tịch!"
Lát sau, Nhu Tử mở cửa, người cô hơi run run, cúi mặt đứng trước cô
"Dạ Chủ tịch gọi tôi!"
"Bản thiết kế này là sao?" Cô cầm tập tài liệu để xuống bàn
"Dạ Dạ bản thiết kế sao ạ?"
"Cô tự xem đi!"
Nhu tử nhấc từng bước chậm rãi lại gần cô hơn, tay không khỏi run mà lật xem
"Chủ để lần này là gì?" Cô khoanh tay, dựa lưng vào ghế
"Dạ là tương lai ạ!"
"Cô coi bản thiết kế của cô đi, có chút gì gọi là tương lai không?"
"Tôi"
"Quá rờm rà khiến người ta nhìn vào dễ bị rối mắt, đặc biệt là màu sắc kết hợp không tốt Tôi chỉ cần vừa đủ hoạ tiết, phụ kiện đơn giản một chút Cô về vẽ lại bản khác, ngày mai có cho tôi!" Cô nói tay chỉ vào các bản vẽ
"Dạ Chủ tịch!"
Nhu Tử vừa ra khỏi cửa lại đụng mặt Lưu Nhược Lam Ả ta nghiến răng liếc xéo cô một cái, cô sợ hãi tránh ánh mắt ả đi thật nhanh khỏi hành lang
Ả ta mặc trên người bộ đồ lao công, mái tóc xả xuề xoà, trên mặt là một lớp phấn dày cộm, tưởng tượng mà mặt ả tát một cái cũng có thể rơi hơn một kí phấn, tay bưng tách cà phê, mở cửa, dùng giọng điệu dễ nghe:
"Chủ tịch! Cà phê của cô!" Ả để tách cà phê lên bàn làm việc của cô, nhìn cô cười
"Chuyện này không phải việc của cô, để thư ký tôi làm!" Cô vẫn chăm chú xem các bản vẽ, không thèm quan tâm đến ả
Ả tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn cố nở nụ cười thân thiện, nói giọng ẻo lả:
"Tôi muốn chính tay pha cà phê cho Chủ tịch để cảm tạ cô không chấp nhặt chuyện cũ Cho tôi ở lại công ty!"
"Cô nói xong chưa? Xong rồi cô có thể đi, tôi rất bận!" Cô liếc nhìn ly cà phê, nở nụ cười ngọt ngào với ả
"Được! Chủ tịch nhớ uống!" Ả cúi đầu, quay đi Khi cửa vừa đóng lại, ả dập tắt đi nụ cười ban nãy, trở về bộ mặt thật của mình Ả đưa tay đùa nghịch mấy lọn tóc, miệng không tự chủ nhếch mép cười
"Mày còn non tay lắm, Marie! Mày chắc không ngờ tao đã bỏ thuốc trong ly cà phê, chỉ cần mỗi ngày mày uống, nó sẽ từ từ ngấm vào cơ thể mày khiến mày suy yếu dần chỉ còn nằm chờ chết!" Ả ta hớn hở nghĩ đã thành công tiếp cận được cô mà không nghĩ rằng cô đã sắp đặt một trò chơi cho ả
Cô vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, mắt nhìn chằm chằm ly cà phê, trong đầu đang suy tính chuyện gì đó Vài phút sau, cô đứng dậy, cầm ly cà phê đổ vào một chậu cây gần cửa kính Cô quay sang thư ký:
"Cô sắp xếp cho Lưu Nhược Lam dọn nhà vệ sinh đi!"
"Dạ Chủ tịch! Nhà vệ sinh nữ hay nam ạ?" Cô thư ký liền đứng dậy, hai tay để trước bụng, cúi đầu
"Cả hai!"
"Vâng Chủ tịch!"
"Lấy cho tôi ly cà phê khác!" Cô đứng khoanh tay, mắt hướng qua lớp kính nhìn ngắm toàn cảnh thành phố
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...