“Con đang làm cái gì?”
Đoan Mộc Húc nhìn xem nữ nhi xinh đẹp này liều mình muốn chen lên đùi bắp đùi mình, nhàn nhạt mở miệng.
Nha đầu này hôm nay lại dây thần kinh nào bị chập mạnh nào rồi? Từ khi hắn trở về liền buồn bực không lên tiếng, không giống bình thường chỉ cần bạn này gặp được chuyện gì sẽ nói mọi lớn nhỏ cho hắn nghe còn hôm nay thậm chí ngay cả tầm mắt cũng không cùng không nhìn lại hắn, nhưng rồi lại bị hắn nhìn bắt được vẻ mặt liếc trộm hắn muốn nói lại thôi.
Đoán chắn nó sẽ giấu không được chuyện nên hắn cố ý bất động thanh sắc chờ chính tính nó không chịu nổi mà khai, kết quả là ngay cả vào thư phòng hai người một chỗ theo thường lệ ngồi ở bên cạnh hắn nó lại không nói một câu.
Nếu là nó muốn cố ý thử kiên nhẫn hắn cũng sẽ phụng bồi, nhưng hết lần này tới lần khác lại cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn nhưng người lại không an phận chuyển chuyển còn một bộ điềm nhiên như không chỉ là không cẩn thận mới ngồi trên đùi hắn ấy.
Vấn đề là nó giờ lớn như vậy muốn hắn phối hợp làm ra vẻ như không thấy thì quá ép buộc, hắn ngược lại rất muốn biết nó sẽ giải thích thế nào về cái tình huống “không cẩn thận” này.
Lâm vào cục diện bế tắc tiểu Ngải đang buồn rầu không biết làm như thế nào chỉ thế đem người chuyển đi lại bị cha không chút lưu tình như vậy hỏi, làm nàng không khỏi túng quẫn đỏ mặt.
A Bình nói kỳ thật bọn họ chỉ thiếu có 1 bước muốn nàng trước hết hãy như bình thường một cách tự nhiên đến gần hắn sau đó hết thảy sẽ nước chảy thành song nhwung sao chuyện nghe rất đơn giản sao làm lên lại khó như vậy?
“Ai da, cha mặc kệ con!” Dù sao đã bị phát hiện nàng dứt khoát bấu víu cánh tay của cha nuôi, không khách khí chút coi cha như trâu bò túm lấy thôi.
Không trả lời vấn đề của hắn ngược lại không làm, đã làm thì cho xong? Chứng kiến mình thật vất vả mới rốt cục an ổn ngồi vào lòng cha nàng vẻ mặt vui vẻ, Đoan Mộc Húc nhíu mi giống như khuôn mặt lạnh lùng kỳ thật chứa đựng một tia không thể nhận ra là vui vẻ.
Hắn là đời trước thiếu nợ con bé này đi? Chỉ có nó là sẽ đem thứ hắn tự đè nén làm hắn dở khóc dở cười cho dù hắn tâm cơ sâu quỷ quyệt cơ hồ không người nào có thể địch thì vẫn không ngờ được phản ứng nhanh nhẹn của nó có lúc là ngạc nhiên mừng rỡ, có khi lại là kinh hãi, làm cho cuộc sống quấy đến long trời lở đất. Nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.
“Đã tuổi nay rồi con đòi như trẻ con làm nũng?” Không muốn làm cho nó phát hiện mình cũng rất thích nó ỷ lại mình Đoan Mộc Húc cố ý lạnh giọng nói.
Hắn đã bao lâu không có cho nó ngồi trong ngực mình như vậy rồi? Phát hiện ra cái cảm thán cực này kỳ giống như lão nhân nhớ lại Đoan Mộc Húc không khỏi tự giễu câu dẫn ra khóe môi.
Hắn cũng không có mất công sức đi nhớ là từ khi nào thì bắt đầu, chỉ biết là khi hắn ý thức được nó đã trưởng thành, thân hình trở nên hấp dẫn đủ để câu dẫn ra một chút ý niệm không nên trong đầu lúc, mà những cái kia vốn là chỉ ở trước mặt người khác mới có thể xây lên phòng tuyến bắt đầu từ từ kéo dài ngay cả bọn họ một chỗ đều như xưa đứng sừng sững.
Hắn đương nhiên không có cầm thú đến mức đối với con gái của mình ra tay nhưng khi nó dùng cặp mắt hoàn toàn tin cậy trong suốt to cười nhìn hắn, làm người hắn mềm ra không biết lúc nào thì sát lại gần như bị lực hấp dẫn, phảng phất nói cho hắn biết, hắn có thể muốn làm gì thì làm, hắn có thể …
Mỗi lần ý nghĩ này dâng lên còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa cũng sẽ bị hắn hung hăng đè xuống, đồng thời cũng đem khoảng cách giữa hai người càng thêm kéo ra.
Nó là nữ nhi của hắn bộ dạng có đẹp thế nào cũng là nữ nhi của hắn, không hơn. Hắn một lần lại một lần cường ngạnh tự nói với mình hoàn toàn không muốn suy nghĩ dưới đáy lòng sự táo bạo kia đến tột cùng là vì sao mà tới.
“Con không phải là đang làm nũng.” tiểu Ngải không phục kháng nghị.
Nàng là đang dụ dỗ mà không thấy được ánh mắt của nàng muốn nói đối với cha nháy nháy sao? Không có phát hiện tay của nàng liên tục muốn dường như vòng quanh eo của cha sao? Tại sao có thể đem nàng nói như khi còn bé ngây thơ chứ… Nàng đột nhiên phát hiện những thứ cử chỉ này giống như trước kia là phương thức làm nũng thật sự không có gì khác biệt.
Rốt cuộc là kém ở đâu? Mới vừa bắt đầu liền cực kỳ không thuận làm nàng tâm tình uể oải. Dù cho thấy nhiều hơn nữa lại có tiền bối chỉ điểm, nhưng thiếu hụt kinh nghiệm thực tế nàng cũng chỉ biết học đến thế nào cũng khó dùng.
“Hãy mau xuống đi, con như vậy ta không thể làm việc được.” Đoan Mộc Húc Thẩm lạnh nhạt nói.
Có lẽ là quá lâu không có để nó sát gần mình như vậy, nhiều thứ thấy đã khác giờ hắn cũng nhận thức nó không còn bé nữa, giờ nó là 1 cô gái xinh đẹp rồi , một cái nhăn mày một nụ cười đều lộ ra vị kiều mị của nữ nhân.
Nghe được cha muốn đuổi người, tiểu Ngải bắt đầu nóng nảy.
Nàng thật vất vả mới ngồi tới sao có thể liền như vậy? Nàng còn muốn làm như không để cầm tay của cha đây bên cạnh hỏi cha có thích nàng không, bàn tay thẹn thùng nhỏ bé chạm lên lồng ngực của hắn…
Tràn đầy khẩn trương, tính toán kế sách hấp dẫn toàn bộ rối loạn bộ, sợ tay chân nàng không ủng hộ thôi làm luôn mục tiêu cuối cùng ..
Nàng ôm gáy của cha đem cha ôm lấy, dùng sức đưa lên môi của mình. Cử chỉ này hoàn toàn ngoài dự liệu làm cho Đoan Mộc Húc toàn thân cứng đờ, trừng mắt nhìn nó chưa bao giờ từng gần mình như thế này, lại còn ở trên miệng hắn hút lại cắn, đau đớn giày vò lấy hai bên.
Nó rốt cuộc đang làm cái gì? (L: hôn chứ làm gì…)
Khiếp sợ rút đi,bay lên thành phẫn nộ, Đoan Mộc Húc cặp mắt từ trước đến nay sâu không lường được con ngươi đen tức đến muốn phun ra lửa, tay nắm thành quyền, đè nén tức giận, lại dùng thái độ lạnh lùng chờ chính nó kết thúc sự náo loạn này.
Như thế nào… tuyệt không như nàng nghĩ? Cha không phản ứng chút nào chỉ có xúc cảm đau đớn làm cho nàng lúng túng đình chỉ trận đánh bất ngờ này, lại vẫn còn một tia hy vọng len lén quan sát lên nét mặt của hắn, đó là 1 đôi mắt bắn tia bén nhọn tán loạn làm lòng của nàng rơi đến đáy cốc.
“… Cha, cha không thích?” Dù cho khổ sở đến rất muốn tại chỗ lên tiếng khóc nhưng nàng cũng chỉ biết miễn cưỡng đối với hắn nở ra nụ cười. Nàng còn dám vẻ mặt vô tội như vậy nhìn xem hắn? Đoan Mộc Húc bỗng nhiên có gan muốn hung ác hôn lại để trả thù dục vọng của nó, phát hiện đến chính mình lại có loại ý niệm này trong đầu mà tầm mắt của hắn cũng không ý thức lại rơi vào đôi môi mê người đỏ tươi kia làm hắn lại càng tức đến không biết là muốn bóp chết nó hay bóp chết chính mình nữa.
“Con tại sao phải làm như vậy?” Hắn nhất định phải dùng hết tất cả kiềm chế mới có thể cắn răng hỏi ra những lời này mà không phải trực tiếp muốn nắm lấy đầu vai của nó thét.
Thái độ của cha làm cho nàng không dễ chịu bị tổn thương, không hiểu rốt cuộc là sai ở đâu. Vì cái gì cha tức giận như vậy? Cha cần phải rất vui vẻ chứ không phải sao? Chẳng lẽ là bọn họ đều nghĩ sai rồi, kỳ thật cha cũng không thích nàng?
Nghĩ đến chính mình yêu sao 1 người, nhưng người đó lại không hề giống như vậy làm lòng của nàng đau xót.
“Con đã trưởng thành không phải là tiểu cô nương .” Tiểu Ngải nhịn không được nghẹn ngào, vẫn không lùi bước dũng cảm biểu đạt điều nàng muốn nói.
“Con rất yêu cha, muốn cùng cha thành than. Muốn cùng cha làm xong thật nhiều chuyện tốt nếu như con làm không tốt, cha dạy sao con sẽ hảo hảo mà học được không?”
Nàng đơn thuần chỉ là muốn bảo đảm là nàng đã lớn đến đủ để trở thành một thê tử ôn nhu lại không hiểu được lần này lời nói thái quá như nói như không mà nam nhân kia nghe vào trong tai sẽ chuyển thành một loại hàm nghĩa khác huyết mạch căng phồng.
Đầu óc vọt ra hình ảnh nhu mì rung động hắn, Đoan Mộc Húc dù cho đem suy nghĩ không nên nén xuống nhưng tim không ngừng cuồng loạn.
Tình huống vượt qua ngoài tầm khống chế làm cho hắn quá giận, lại vừa giận con bé lại tức mình dễ dàng như vậy đã bị trêu chọc.
Khi còn bé là ầm ĩ không nhận hắn là cha, thật vất vả nuôi lớn giải quyết xong thì lại ầm ĩ muốn làm vợ của hắn, vì cái gì nó không thể an phận thủ thường với thân phận nữ nhi này? Nó rốt cuộc muốn đem hắn bức đến mức nào mới cam tâm?
Con coi ta là cái gì?” Ngực lửa giận càng rực lên, khẩu khí của hắn lại càng lạnh lẽo. Nó có thể nào như vậy xuyên tạc hắn đối nó yêu thương? Kia toàn bộ lại thành tàn nhẫn lên án hắn, lên án hắn tâm địa bất quỹ, lên án hắn mang lá cờ phụ thân nhưng kì thực đem nó độc chiếm!
“Ta dẫn con về đây chỉ là vì muốn một nữ nhi, ta cho tới bây giờ liền chưa từng có ý niệm muốn kết hôn để con làm vợ ta trong đầu.”
Hắn là ngẫu nhiên sẽ thác loạn nhưng hắn cho tới bây giờ sẽ không có bỏ mặc khi chính mình bước vào cái kia vạn kiếp bất phục! Đang nổi giận hắn cũng không có phát hiện kỳ thật chính cái ý nghĩ này đã đem tình cảm của hắn rõ rành rành, hắn lại chấp nhất chỉ kiên trì ngay từ đầu động cơ của mình là thuần khiết mà không nguyện đối mặt với phần tình cảm đã sinh ra thật kia.
“Nhưng…nhưng…” Nương không phải nói là…nàng sợ liên lụy đến người hỗ trợ nàng đành phải đem những lời kia nuốt trở vào, trong lúc nhất thời không cách nào phản bác nàng gấp đến độ nước mắt ở trong hốc mắt muốn chảy.
Không… nàng không thể khóc, như vậy cha sẽ cho rằng nàng là tại hồ nháo. Nàng cắn môi nín lệ muốn chính mình kiên định đưa những cái dùng đề trấn an thành nghi vấn của bọn họ ..
“Nếu không sao cha tuổi còn trẻ tại sao phải dưỡng nữ nhi? Vì cái gì cha không để cho con lập gia đình? Vì cái gì cha đến bây giờ còn không lấy vợ? Vì cái gì cha muốn cho con gần cha như vậy? Điều này vô cùng… kỳ quái !”
Cũng là bởi vì những câu hỏi liên tục này manh mối chỉ hướng đến cùng một đáp án, nàng mới có thể tin tưởng kỳ thật cha cũng là thích nàng, không nghĩ tới…
Khó nhịn thất vọng nàng vẫn còn khóc lên vừa rồi tình yêu chôn giấu nhiều năm sáng tỏ minh bạch, rồi lại tại cùng một ngày đã bị bị người ta cự tuyệt thật đả kích, biến hóa quá nhanh làm cho nàng căn bản là không chịu nổi.
Nếu như nàng bất quá có kinh nghiệm một chút, nàng sẽ phát hiện cha đang giấu đôi mắt mắt ở sâu trong, ngay cả chính hắn cũng chưa phát giác tình cảm cùng dục vọng của mình, nhưng nó chỉ là một người mới từ u mê tỉnh ngộ, dù sao vì nàng mới là 1 thiếu nữ tinh khiết đã hoàn toàn trong lòng rối loạn căn bản cũng không có dư lực đi quan sát tinh tế.
Bởi vì hắn nhàm chán, bởi vì nàng còn nhỏ, bởi vì hắn không muốn cưới, bởi vì hắn từ nhỏ liền đích thân dẫn nàng đi!
Kia tất cả đều là những điều trước kia nó hỏi qua hắn, chỉ là hỏi ch có mà thôi, Đoan Mộc Húc rất rõ ràng chính mình là đã nói qua không dưới trăm lần giải
thích, đem nó á khẩu không trả lời được, kết quả tức cười giờ lại là ngược lại hắn.
Bởi vì lí do đó chỉ có thể nói cho qua qua khi đó nó còn nhỏ có thể thuyết phục, nhưng giờ nó đã trưởng thành….Vấn đề là, hắn nếu nói sự thật sẽ càng đả thương con bé.
Hắn có thể nói ban đầu là vì muốn thay thế Tiểu Thảo mới mang nó trở về sao? Hắn có thể nói hắn đem nó giữ ở bên người là vì muốn được hưởng thụ cảm giác khống chế người khác sao?
“Nếu như con muốn xuyên tạc hành vi ta đối với con vậy, tùy con.” Cuối cùng hắn chỉ có thể lựa chọn dùng mặt lạnh để đối mặt với nghi vấn của nó nhưng hắn cũng biết rõ rồi lại như trước giờ không hỏi, sau này ổi hứng đẹp trời lại hỏi… Nhưng tâm trạng nó thì…
Quả nhiên nàng dừng lại khóc thút thít ngẩng đầu nhìn cha nuôi, nước mắt tràn mi con mắt tràn đầy sự không thể tin.
Nương muốn nàng bạo gan đi nói, a Bình muốn nàng triển khai hấp dẫn nàng đều làm theo, đem tấm lòng của nàng trơ trụi móc đi nhưng cha lại vẫn giống như là đối phó một đứa trẻ cố tình gây sự, hoàn toàn không có đem cố gắng của nàng để vào mắt.
Cha tại sao có thể?
“Nếu như cha còn lừa mình dối người thì tùy cha!” Quá nàng tức giận dùng hết toàn lực hô lên những lời này rồi xoay người chạy ra khỏi thư phòng.
Cho đến khi người kia đã đi xa, Đoan Mộc Húc vẫn kinh sợ ngồi ở tại chỗ, nó trước khi đi ánh mắt nói những lời này… rốt cuộc không tha cho những chuyện này.
Cặp mắt kia luôn lóng lánh to tròn đây lần đầu tiên xuất oán hận thống khổ như thế, phảng phất trong giây lát từ một cô bé ngây thơ lột xác thành cô gái trưởng thành quyến rũ, mặc kệ xem nhẹ khí thế, buộc hắn nhìn thẳng là nó trưởng thành.
Đoan Mộc Húc nhắm mắt lại nét mặt của con bé cứ lặp đi lặp lại trong mắt mình, hắn không khỏi bực bội đứng dậy.
Đáng giận rốt cuộc là ai xui nó có những thứ ý tưởng kỳ quái này ? Buổi sáng hắn ra cửa nó vẫn còn hảo hảo mà! Đoan Mộc Húc đi qua đi lại, tức giận đem tất cả tâm tình toàn bộ chồng chất phẫn nộ hoàn toàn không muốn thừa nhận mọi việc qua khỏi sự khống chế của tay hắn, hắn bị nữ nhi kém mình 6 tuổi làm cho vô dụng, thất sách.
Thoáng nhìn trên bàn bên có phong thư chữ viết xinh đẹp, hắn ngừng lại, vốn là tâm tình phiền loạn lại càng hỏng bét làm cho hắn rất muốn rống to.
Hắn đã có thể quên chuyện này, lúc trước hắn cũng không cảm thấy có bất cứ cái gì bất thường, hôm nay sau khi nhóc này đối với hắn biểu lộ tình yêu sau thì thấy lại khó giải quyết không thôi.
Vì cái gì hắn có cảm giác ông trời đang trừng trị hắn…?
Khi còn bé giận dỗi hành vi thì thế? Hắn cũng không tận tâm tận lực làm được một người cha tốt có trách nhiệm sao? Hắn không thẹn với lương tâm, căn bản cũng không cần bấm bụng bấm dạ tiếp nhận đùa bỡn như vậy!
Tức giận chuyển thành cao ngạo Đoan Mộc Húc một chút chần chừ, cầm lấy thư đem nó xé thành hai mảnh, bốn mảnh… cuối cùng thành mảnh vụn, xem ra vốn là tràn trề lửa giận bất bình tuấn dung đã khôi phục lạnh lẽo, con ngươi đen sâu xa làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ gì.
Muốn khảo nghiệm hắn hay là trừng phạt hắn cứ việc đến, hắn Đoan Mộc Húc tuyệt đối sẽ tiếp lấy phần khiêu chiến này!
àng biết giờ mình tâm tình là thế nào, thật không hiểu nên cao hứng hay là nên khổ sở.
Dù ột đêm kia nàng đã khóc đến mệt mỏi mà ngủ , hôm sau tỉnh lại nàng ngoại trừ hai mắt vừa đỏ vừa sưng nàng cũng chỉ biết tức cha cũng không được.
Đương Đoan Mộc Húc lại dùng thái độ như không có chuyện gì phát sinh rất bình tĩnh nói với nàng, nàng cũng liền theo hắn vừa nói vừa cười lên, cho đến hắn đi ra cửa nương Hàn Lạc len lén hỏi nàng thế nào, nàng mới nhớ tới giữa bọn họ đã không còn như trước, ảo não dậm chân.
Mặc dù đã bị hung hăng cự tuyệt, nàng cũng chỉ biết phải tích cực mày dạn mặt dày lớn mật đối với cha cầu ái, mỗi một lần không phải là hắn nói muốn nàng rời đi, chính là nàng bị tức đến chính mình khóc chạy đi nhưng nàng như xưa kiên cường.
Bởi vì khi biết thật ra mình là yêu cha nuôi, nàng không muốn buông tha, nếu là chỉ cam nguyện làm thân phận nữ nhi, sẽ bỏ qua cơ hội cùng cha bên cạnh vĩnh cửu.
Không thành công thì thành nhân, nàng liên tục ôm chặt niềm tin như thế thời gian đã không cho phép nàng ngốc mà chờ nữa, cho dù lại mất mặt khóc đến lại thảm, nàng cũng tuyệt không lùi bước, nàng không cần phải chờ đến lúc cha cưới người khác lại đến lúc đó hối hận đã muộn, nên phải tranh thủ.
Bị nó cuốn lấy phiền còn là muốn cho hai bên yên tĩnh một chút, Đoan Mộc Húc lại còn nói muốn để nàng đi khỏi thôn, rời khỏi nơi này đến kinh thành nơi nàng chưa từng thấy qua, cha không nói thực sự làm nàng tức chết mà.
Dù ẹ Hàn Lạc cũng giúp nàng nói nhưng vẫn không cải biến được quyết định của cha, dưới cơn nóng giận bắt nàng phải đi theo bất cứ giá nào .
Đi thì đi chỉ cần không phải bức nàng lập gia đình là được rồi, nàng sẽ chứng minh nàng đối với cha tình cảm không phải chỉ là chia lìa ngắn ngủi này có thể phai nhạt !
Nàng cho rằng chỉ cần chịu đựng qua khảo nghiệm này, sẽ làm cha hiểu thêm quyết tâm kiên định của mình, nàng lại không nghĩ rằng thì ra là có một bó mật lớn nhất mà nàng từ đầu đến cuối đều góc mặt, chỉ là nàng chẳng hay biết gì …
Khi nàng chờ hai ngày nữa tới kinh thành thì chạng vạng một đôi phu thê trẻ tuổi mang theo một đứa bé trai đi tới Đoan Mộc phủ.
“Tiểu Thảo? Thật sự là con?” Chứng kiến hai người kia Hàn Lạc ôn nhu hôm nay lại kích động đến vừa khóc vừa cười.
“Tại sao về mà không nói chứ? Hại nương một chút chuẩn bị cũng không có, ta còn phải quét dọn nhà cửa, phải làm thêm chút ít đồ ăn… lão thiên à lão thiên ~~ “
Lần đầu tiên chứng kiến mẹ Hàn Lạc như vậy, bộ dáng tay chân luống cuống tiểu Ngải cảm thấy hơi buồn cười, nhưng từ tiếng gọi kia nàng đoán ra đó chính là vị nghĩa tỷ mà nàng chưa bao giờ thấy qua, nàng không khỏi tò mò nhìn mấy lần.
Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy gương mặt đó rất quen thuộc, giống như là nàng cũng không là lần đầu tiên gặp mặt, vấn đề là nàng căn bản không khả năng gặp qua bởi vì bọn họ kể từ khi thành thân thì liền hành tẩu giang hồ bốn phía giúp người nghèo khổ bình thường đều dựa vào thư liên lạc, lúc sau tiểu phụ thân thay thế cha mẹ đi thăm bọn họ, vậy là nhiều năm qua bọn họ lần đầu trở lại nhà mẹ đẻ.
“Con có viết thơ, cha mẹ không có nhận được sao?” Tiểu Thảo thật vất vả mới chen vào nói được.
Hàn Lạc sửng sốt, lập tức nghĩ thông suốt … Tiểu Thảo thư đều là do Húc nhi xem trước sau đó mới sẽ chuyển cho phu thê bọn họ, Húc nhi chẳng những che giấu chuyện này còn lại đúng lúc nhạy cảm này muốn đem tiểu Ngải đi kinh thành, không muốn làm cho hai người này chạm mặt nhau dụng ý quá rõ ràng.
Húc nhi có thể băn khoăn đến điểm này nàng đương nhiên thật cao hứng, điều này có nghĩa là nó có băn khoăn lo nghĩ tới cảm thủ của tiểu Ngải nhưng… nó sao lại không đoán ra tâm tình của mình chứ!
Liếc thấy nghĩa nữ vui sướng, làm cho Hàn Lạc ý thức được một vấn đề càng nghiêm trọng mà ngay cả việc phải nhìn qua đứa cháu lần đầu tiên nhìn cũng quên, trong lòng đang tính toán phải như thế nào không để lại dấu vết xử lý, Hoắc tiểu tử đột nhiên toát ra một câu nói mà làm cho nàng nghe mặt liền biến sắc.
“Rất giống mẹ .”
“Đúng vậy.” tiểu Ngải ngạc nhiên mừng rỡ thấp kêu, lúc này mới phát hiện nguyên lai là mỗi ngày soi gương đều sẽ thấy gương mặt này, nàng cùng nghĩa tỷ nhìn nhau, hai người nhìn nhau bèn cười.
“Bất quá Tiểu Thảo tỷ so với muội ôn nhu uyển chuyển, muội thì giống 1 nha đầu.”
“Em là cây ngải cứu, đúng không?” Về chuyện của cô bé này, Tiểu Thảo đều là từ Đoan Mộc Húc nghe được cho nên cũng liền theo nhóc đó gọi cô bé này là cây ngải cứu.
“Không nghĩ tới chúng ta không chỉ cùng tên, lớn lên còn giống.” Cho là sự trùng hợp nên mừng rỡ làm cho nói them vài câu.
Hàn Lạc bị hù dọa tim đập đều nhanh không ngừng, còn chưa kịp nói sang chuyện khác, cây ngải cứu đã mở miệng.
“Cùng tên?” Nàng khó hiểu nói nhỏ, lập tức nghĩ đến cây ngải cứu đúng là tên một loại dược thảo, bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay.
“Bởi vì cha mẹ cũng gọi tỷ là Tiểu Thảo, bảo muội là tiểu Ngải, cho nên muội mới không có liên tưởng có liên quan, nếu không thì sớm nên phát hiện thật là đúng dịp đó, nương ngay cả nương là thần y cũng không còn chú ý tới đây!”
“Đúng vậy.” Hàn Lạc lẩn tránh tầm mắt của con bé, cười thanh âm cứng đờ, chuyển hướng phu thê nghĩa nữ.
“Hoắc Nhung, Tiểu Thảo hai con đi đường có mệt không? Có muốn đi rửa mặt không, sau chúng ta mới hàn huyên một chút?” Nàng phải lén lút cùng nghĩa nữ nói một chút, chứ không thể cho hai đứa tiếp tục nói chuyện theo vấn đề này
Nếu như không phải là Hàn Lạc quá mau đem chị kia mang đi thì khả năng cây ngải cứu còn sẽ không phát giác nhưng mà cử chỉ quá giấu đầu hở đuôi kia ngược lại dẫn tới nàng thấy nghi ngờ.
Không đúng nàng là vì thường bị người gọi tiểu Ngải nên không thấy có gì chung nhưng nương tinh thông dược thảo làm sao có thể lại không biết? Còn có chuyện mình và tỷ ấy giống nhau, người trong thôn gặp ít đi thì không nói làm gì, ngoài cha mẹ trong nhà còn rất nhiều lão nô bộc cũng có thể cũng biết chuyện này, sao không thấy ai nhắc tới…
Bọn họ tại sao phải tận lực giấu giếm? càng nghĩ lòng của nàng lại càng thấy run, không thể dung 2 cha “ trùng hợp” để tự lừa dối mình.
Vậy tiểu phụ thân thì sao? Là tình cờ nhặt mình hay là cố ý ? Cha liên tục muốn mình điềm đạm nho nhã muốn nàng biến thành tiểu thư khuê các hay là có mục đích khác ?
Nàng không muốn hoài nghi, nàng cũng rất nghĩ tự nói với mình cha đối tốt với nàng tất cả đều phát ra từ nội tâm, nhưng… Ở trong mắt hắn nàng thật sự là nữ nhi sao?
Nàng nhìn về phía nghĩa tỷ, vốn là thấy rất hâm mộ tán thưởng tỷ ấy ưu nhã nhưng tổn thương này khiến nàng cực độ đau nhức, toàn thân lạnh như băng.
“Tiểu Ngải, không cần phải nghĩ lung tung.” Hàn Lạc vội vàng đến đến bên cạnh con bé nhưng câu nói kia lại chẳng khác gì là gián tiếp xác nhận suy đoán của nàng là đúng.
Cây ngải cứu nhắm mắt, cố gắng đem những toàn bộ suy nghĩ hỗn loạn kia đẩy dời đi đầu óc. Không cần phải nghĩ… không cần phải nghĩ, nàng muốn hỏi cha, có lẽ thật sự là trùng hợp mà thôi.. nàng muốn nghe cha trả lời…
Mặc dù đáp án đã rõ ràng như thế, nàng cũng chỉ biết ôm một tia chờ mong, nói cách khác kia chẳng khác gì là trực tiếp bỏ đi sự hiện hữu của mình trời đất sụp đổ.
Tiểu Thảo không biết mình nói sai cái gì, chỉ có thể cầm tay trượng phu, yên lặng đứng ở một bên.
“Hai người tại sao ở đây rồi?”
Mới vừa vào nhà Đoan Mộc Húc nhìn thấy những người này, không có một câu hoan nghênh, cũng không có nhìn thấy nghĩa tỷ mà vui sướng, mà thái độ lạnh buốt vô tình như là một khách không mời mà đến.
ại nhìn đến cây ngải cứu vẻ mặt đau lòng, con mắt đen nghiêm nghị kia thoáng hiện lên một tia ảo não cùng đau lòng rồi lại lập tức biến mất, hắn dùng ánh mắt bén nhọn đến cực điểm bao trùm hết thảy. Hắn cũng không muốn làm cho nó biết rõ, đã đem mọi chuyện an bài tốt mà kết quả lại vẫn bị rối loạn!
“Tiểu Thảo nghĩ nhanh đi tới để nhìn thấy nhạc phụ nhạc mẫu, chúng ta ở trên đường không dừng lại nhiều cho nên mới tới sớm hơn vài ngày.” Hoắc Nhung thay mặt thê tử mở miệng, tâm tư của hắn đã phát giác được tình huống có gì không đúng, hắn cũng không lãng phí thời gian vô vị khách sáo cùng hàn huyên, mà là trực tiếp có đáp án mong muốn.
Giờ khắc này Đoan Mộc Húc cơ hồ xúc động muốn nhìn trời kêu gào. Kế hoạch của hắn tỷ mỉ thậm chí sợ có chỗ sai còn đi trước khi họ đến, kết quả thiên tính vạn tính, không bằng người định….!
“Cây ngải cứu, tới đây.” Hắn muốn chính mình như không nhìn thấy cặp mắt tràn đầy khổ sở kia, dùng giọng hờ hững kêu:
“Xin lỗi chúng ta đi trước không tiếp được .”
Hắn trực tiếp xoay người về hướng hành lang dài, không quay đầu lại, cũng biết con bé đã đi theo tới. Đây là hắn nợ nó, nếu là đã không gạt được vậy liền nói rõ ràng đi.
Cây ngải cứu lẳng lặng đi theo phía sau tiểu phụ thân, trong lòng cảm thấy đầy ủy khuất.
Những năm gần đây khi cha ở trước mặt mọi người đối với nàng biểu hiện lãnh đạm nàng biết rõ đó là bởi vì hắn không muốn làm cho người ta cảm thấy hắn đủ chững chạc cho nên nàng một chút cũng không để ý, chỉ cần cha vẫn lén lút đối với nàng tốt như vậy thì được rồi.
Nhưng lúc này đây nàng thừa nhận tiểu Thảo tỷ tồn tại ảnh hưởng tới nàng, nàng cần một lời khẳng định để cho nàng biết rõ kỳ thật mình là rất quan trọng hay là cha hắn vẫn thái độ lãnh đạm như thế…
Ghen ghét sẽ cho người ta trưởng thành, cho tới nay cũng không biết nhưng sau khi thấy người rồi nho nhỏ nghi ngờ sau liền trở thành vô hạn rộng lớn.
“Cha coi con là thế thân của tỷ tỷ Tiểu Thảo sao?” Trong lòng vội vàng đã làm cho nàng không chịu nổi vừa vào đến thư phòng, liền lập tức mở miệng.
Đoan Mộc Húc hít sâu một cái, đem tất cả cảm xúc tất cả giấu kín trong lòng, xoay người lại thẳng tắp nhìn nữ nhi.
“Đúng vậy bởi vì tỷ ấy xuất giá, cho nên nhất định phải có người thay thế vị trí này.”
“Là vì cha mẹ hay cha vì chính cha?” Đau lòng nàng đã bất chấp quên việc mình che dấu xem phu thê Hàn Lạc trở thành cha mẹ.
“Cha yêu tỷ ấy sao? Mang con về để đền bù tiếc nuối khi không có được tỷ ấy sao?”
Sự thiện lương giờ bị đau nhức rồi lại vẫn mang một tia hi vọng, coi như là mắng chửi cũng tốt, chỉ cần cha nói phủ nhận, nàng có thể không cần lại nghĩ ngợi lung tung nữa.
Con bé tự tiện xuyên tạc tâm tư của hắn! Đoan Mộc Húc trực giác muốn phải tức giận bác bỏ nhưng đối với đôi mắt tràn đầy tình yêu cùng khẩn cầu thì những lời kia đến bên môi lại nói không nên lời.
Cho dù nói không phải thì thế nào? Cho dù giải thích đây chẳng qua là khi còn trẻ ngu ngốc tham muốn giữ lấy thì như thế nào?
Làm cho nó nín khóc mỉm cười sau đó lại như mấy ngày nay, dùng sự kiều mị ngây thơ đặc biệt đối với hắn cầu ái đem hắn từ từ mất khống chế bước ra khỏi phòng tuyến, để nó hiểu được lúc đó mình đang rất đè nèn sao…?
Nghĩ đến con bé sẽ không hề giữ lại cho nhiệt tình của nó, mà đem hắn đốt đến toàn thân nóng lên rồi lại làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Không… hắn tuyệt không thể để cho chuyện như vậy phát sinh!
“Đúng vậy, ta từ nhỏ liền muốn kết hôn với Tiểu Thảo làm vợ, kết quả nàng lại bị Hoắc Nhung cướp đi, ta không chiếm được nàng, đành phải tìm một người giống như nàng đến bổ vào chỗ trống, nhưng …” Đoan Mộc Húc muốn chính mình coi thường khuôn mặt đã không có chút huyết sắc nào, lại hung hăng đâm xuống một đao:
“Bề ngoài thì giống, nhưng con vĩnh viễn sẽ không là nàng.”
Nhìn qua khuôn mặt vô tình, tiểu Ngải toàn thân lạnh như băng, nàng thật là muốn khóc lớn, để cho nước mắt phóng ra thừa nhận đau đớn nhưng nàng lại hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể kinh ngạc nhìn qua người làm cho nàng yêu đem cho nàng một vết thương nghiêm trọng chồng chất.
Thì ra là…hạnh phúc những năm gần đây cũng không phải là từ trên trời giáng xuống, mà là… một âm mưu. Tất cả mọi người giúp hắn giấu giếm, để cho nàng không chút nào phát giác ra sơ hở.
Nàng cho rằng cái thuộc về yêu thương của mình, tất cả đều là một loại chiếm hữu bệnh hoạn bởi vì hắn lưu không được người hắn yêu, cho nên hắn dùng tâm tư coi nàng như tượng gỗ, giữ ở bên người.
Nhưng nàng nguyện ý ư? Hắn vì cái gì cũng không hỏi nàng? Hắn dựa vào cái gì liền quyết định cuộc đời của nàng như vậy? Thật đáng buồn chính là… nếu hắn thực hỏi, có lẽ nàng cũng sẽ làm việc nghĩa không chùn bước tình nguyện làm kẻ thế thân…
“Con từ nhỏ đã không an tĩnh được làm cho cha rất thất vọng đi?” Khó trách hắn luôn muốn nàng ngậm miệng, tiểu Thảo tỷ là như vậy điềm đạm nho nhã nàng làm sao mà so với tỷ đó đây?
Nàng lại vẫn sợ sẽ có người thay thế vị trí của nàng? Nghĩ đến mình ngốc tiểu Ngải nở nụ cười. Cái vị trí kia đã sớm đã bị chiếm cứ, hắn là 1 kẻ vĩnh viễn không chiếm được người.
Mặc dù nhìn thấy nó cười,nhưng trên mặt vẻ mặt lại bi thương gần chết Đoan Mộc Húc chưa bao giờ từng gặp qua nó có vẻ mặt đau đớn như vậy làm cho hắn có một cỗ xúc động muốn liều lĩnh đem nó ôm vào trong ngực nói cho nó biết hắn sớm đã không coi nó thành người khác, hắn chỉ muốn nàng là một tiểu Ngải nói nhiều, hoạt bát sẽ đem hắn chọc cho vừa giận, vừa buồn cười.
Nhưng hắn vẫn là lặng lẽ nắm chặt tay, lãnh khốc không nói một câu, tùy ý nhìn nó lệ trượt xuống khuôn mặt.
Hắn cùng nàng chu toàn đủ cực khổ rồi, cũng bị nó trêu chọc đến vô pháp xóa đi tâm tư xấu xa của hắn thay vì bị vùi lấp khỏi vũng bùn thì hãy cho nó đau đến hoàn toàn làm cho nó tâm chết hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ yêu hắn.
“Ta luôn phải tận lực.” Hắn giật giật khóe miệng giống như là đã đối với nàng không hề ôm bất kỳ mong đợi nào.
“Ta sẽ đến kinh thành nhờ người thân thích giúp con nhìn xem có đối tượng nào tốt không, đến nơi đó con sẽ có nhiều chọn lựa.”
Kỳ thật đó cũng không phải là mục đích hắn muốn nó đi kinh thành nhưng việc đã đến nước này là lúc hắn nên buông tay , con bé đã mười tám tuổi, bảo hộ nhiều hơn là hại chính nó.
Giúp nó tìm một kẻ chân chính tốt coi như đem hết chức trách của một phụ thân làm mà không phải rơi xuống tình cảnh ngay cả cha và con gái đều làm không được… Chỉ cần vừa nghĩ tới nó sẽ bị một nam nhân khác ôm vào trong ngực, thì điên cuồng bay lên, ghen tỵ liền cháy sạch hắn không cách nào hô hấp. (L; ghen thế mà nói ko yêu sao…)
Hắn lại cậy mạnh tự nói với mình : đây chẳng qua là thân là phụ thân ý muốn bảo hộ sao khi ký thác ột nam nhân tốt thì hắn nhất định sẽ không khúc mắc mà đưa nó lên kiệu hoa.
Sợ hãi lớn nhất đã trở thành sự thật, tiểu Ngải vội vàng giữ chặt tay áo của cha.
“Con chỉ muốn gả cho cha, nếu như không phải là cha, ai con cũng không muốn.” Thế thân cũng không sao cả… muốn nàng không tuân theo tính cách cũng không sao cả, nàng chỉ cần có thể đợi ở bên cạnh hắn….
“Con sẽ đổi..con sẽ an tĩnh, con thật sự sẽ không lại chọc cha tức giận, van cầu cha, đừng đưa con rời đi khỏi nhà này…”
Càng nói, nàng đã khóc không thành tiếng, tay vẫn nắm chặt tay áo của hắn không tha.
Vì cái gì đều đến khi nàng còn muốn yêu hắn? Lại muốn nó rốt cuộc ủy khuất đến mức nào mới cam tâm? Hắn mãnh liệt tự trách cùng đau lòng Đoan Mộc Húc sắp duy trì không được vẻ mặt nguội lạnh, không cách nào tiếp nhận phần không hối hận mà hắn phải trả giá, chỉ có thể lựa chọn dùng cách đả thương đáp lại để phân cách giới tuyến giữa hai người.
“Nhưng người ta muốn cho tới bây giờ cũng không phải là con. Ta đối với con chỉ có tình cảm cha và con gái cũng đã chịu sự tuỳ hứng của con đủ rồi..chỉ muốn giữ lại một chút tình cảm là tốt đẹp, vì con thôi.”
Hắn dùng lực rút về tay của mình, cũng không quay đầu rời đi khỏi thư phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...