Rời nhà hơn nửa tháng Đoan Mộc Húc trở lại nhà, đang muốn xuống ngựa, thì vừa mới xuống đất một cái chân khác đạp tại chân, tiểu Ngải kích động đã hướng hắn vọt tới.
Phản ứng không kịp hắn cứ như vậy trước mắt bao người bị con mình bổ nhào nằm ngửa trên mặt đất.
Toàn bộ người của Đoan Mộc Bách Nhân xuất thủ tương trợ bọn họ mới không có bị con ngựa kinh hoảng giẫm lên hắn cái gì cũng không nói, nhưng chỉ nhíu mi cười liếc xéo đủ làm cho Đoan Mộc Húc tức giận đến nghiến răng.
Đã bị chào đón “Nhiệt tình” như thế, Đoan Mộc Húc căn bản không sẽ hoài nghi thân phận cha của mình đã bị dao động, đối với kiểu lén lút khuyên bảo kia hắn cũng không biết chút nào.
Kế tiếp vài ngày, tiểu Ngải càng là thể hiện nó hoàn toàn trung trinh, ngoại trừ khi đi học từ sáng đến tối liên tục nhắm mắt theo đuôi hắn, trình độ quấn dính chỉ kém không có trực tiếp dính tại trên lưng hắn mà ngay cả buổi tối líc đi ngủ hắn phải mang đoạn tiệp quan hệ ra uy hiếp mới làm cho con bé bất đắc dĩ trở về phòng của nó.
Sáng sớm hôm sau chỉ cần hắn mở ra cửa liền gặp được gương mặt xem ra không thể chờ đợi được hướng về phía hắn cười, nếu không phải là hắn xác định nó sẽ không lừa gạt hắn, hắn cơ hồ muốn nghĩ chắc nó là cả đêm canh giữ ở cửa phòng của hắn.
Kia một hồi kia bất kể là Đoan Mộc phủ hay là trong thôn đều thường xuyên có thể nghe được tiếng hắn gầm thét rống to, đem hình tượng trầm ổn vất vả thành lập hoàn toàn bị phá huỷ. Nhưng mặc dù hắn nhìn như bị quấn đến bực bội hỏng mất kỳ thật trong lòng tràn đầy mừng thầm.
Có thể làm lại tự ình cao hắn cho tới bây giờ cũng không bởi vì ly hương mà nhớ nhà, cái hắn muốn học còn quá nhiều, thứ làm hắn mới lạ còn quá nhiều, hắn căn bản không có thời gian lãng phí yêu thương vô vị kia.
Nhưng mà chuyến này hành trình lại thiếu đi sự vướng víu mọi khi, hắn luôn thỉnh thoảng nhớ tới nữ nhi khiến hắn phiền lòng, ngoại trừ sợ nó không có ai làm bạn sẽ tịch mịch mà khóc thút thít, lại có nhiều bất an khiến hắn xao động.
Lúc trước hắn chỉ dùng một túi bánh bao liền dụ được nó khăng khăng một mực theo sát hắn, cứ vậy tiếp nhận hắn 1 người không quen biết, điều này càng làm cho hắn lo lắng sẽ mình sẽ bị kẻ nào thừa cơ, chỉ cần có người đối với nó tốt nó cũng sẽ dễ dàng đem phần thân thiết này cùng tín nhiệm cho người khác. (L: địa vị của cậu chính xác là đã bị uy hiếp rồi…)
Chỉ sợ đến lúc đó nó nói không muốn hắn là cha, cái lo sợ không yên này làm hắn lo không thôi như châm ở trong lòng hắn, làm cho hắn thói quen du ngoại của hắn thành ra 1 kiểu hành hạ.
Đáng giận! Hẳn là con bé trông mòn con mắt chờ hắn trở lại, làm sao sẽ biến thành hắn sợ nó theo người ta chạy đây? Giận chính mình bị cái phiền toái nhỏnày chi phối tâm tình, ảo não đến cực điểm, đem có mắc mớ toàn bộ gạt bỏ ra bên ngoài.
Nếu là nó muốn người khác, hắn mới cầu cũng không được đây, sẽ mừng rỡ đem củ khoai lang phỏng tay này chắp tay nhường cho người ta, hắn có thể đi tìm 1 tiểu cô nương nhu thuận nghe lời làm nữ nhi, miễn cho luôn bị nó làm cho tức giận!
Mặc dù giận dỗi nghĩ như vậy, không bị tâm tư khống chế vẫn tại tâm khảm mọc rễ cứ vậy thúc giục hắn đem chuyện nên làm mau chóng xử lý hoàn tất, trong thời gian ngắn nhất có thể trở lại. Cho đến khi nhìn thấy con bé cười chân thành tha thiết vui sướng kia, mọi lo sợ nghi hoặc mới thật sự biến mất.
“Mặc dù bà nội đối với con rất tốt, nhưng con là thích phụ thân nhất đó!” (L: @@ dẻo mồm)
Cho dù hắn phát hiện nàng cùng cha mẹ cảm giác đã không giống lúc hắn rời đi lạnh nhạt nhưng có câu này của con bé bám vào bên tai chân thành thổ lộ hết, mấy tháng sau hắn nhất định phải lại lần nữa rời xa nhà nên đối với con bé tín nhiệm không qua dao động.
Bởi vì hắn biết rõ mặc kệ người ngoài cho nhiều yêu thương hơn nữa, cũng không thay thế được vị trí của hắn trong lòng con bé.
Cuộc sống thôn trang an bình sẽ cho người ta đã quên thời gian, nhưng mỗi một lần rời đi cùng trở về cũng có thể nhìn thấy bước đi của năm tháng ẩn vào trong đó.
Số tuổi tăng lên, ngoại hình của bọn họ cũng cải biến, cùng với cá tính mà mọi người cứ nghĩ bọn họ cũng không thể duy trì trò chơi cha và con gái, nhưng 2 người này lại vẫn liên tục kéo dài, theo thời gian tích lũy giữa bọn họ ràng buộc cũng càng ngày càng sâu.
Mặc kệ Đoan Mộc Húc đi xa nhiều, rời đi bao lâu, thì vẫn sẽ có 1 khuôn mặt hé ra sáng lạn, khuôn mặt tươi cười chờ hắn, nghênh đón hắn, đem tất cả mệt mỏi của hắn biến đi, làm cho hắn cảm giác mình đã về nhà.
Kia đã thành một loại nghi thức cần thiết, bởi vậy lần này Đoan Mộc Húc trở về lại không thấy được người nên nhào ra xuất hiện trước mặt, làm cho hắn tâm trạng vốn là không được tốt lại càng sương tuyết băng lạnh.
Nhưng mà giờ hắn đã mười tám tuổi , đã trưởng thành không chỉ là bề ngoài mà càng lộ vẻ tuấn tú cao ngạo, còn có tính tình thâm trầm cho dù hắn có bất mãn trong lòng thì khuôn mặt vẫn là lạnh lùng bình tĩnh làm cho người ta không phát giác ra hắn vui hay buồn.
“Tiểu thư đâu?” Khi tỳ nữ đưa lên khăn mặt, Đoan Mộc Húc vừa thay đổi sắc mặt, vừa lơ đãng theo miệng hỏi.
“Tiểu thư lên núi hái thuốc.” Tỳ nữ vừa mới vào phủ hơn một năm không hiểu cá tính chủ tử, trực tiếp trả lời tình hình thức tế, 1 nô tỳ khác nghe được muốn làm ám hiệu đã không kịp, nguyên một đám bị doạ sắc mặt trắng bệch.
Nghe vậy, Đoan Mộc Húc trên mặt vẻ mặt chưa thay đổi vẫn là bộ dáng lạnh nhạt ung dung nhưng cặp mắt lại chuyển thành thâm u, làm cho con mắt hắn biến sắc càng thêm làm cho không người nào có thể nhìn thấu, chỉ có lạnh…một cổ khí lạnh bay lên, đem 4 phía đông lại.
Tỳ nữ kia còn không có phát hiện cái gì không đúng, cho đến khi ngẩng đầu thấy mắt chủ tử lập tức bị chấn động tại chỗ.
“Có người đi cùng tiểu thư không ?” Đoan Mộc Húc khóe môi khẽ nhếch, đem khăn thả lại chậu nước.
Không cười thì may, cười một tiếng kia càng lộ vẻ tuấn dật ngược lại làm cho tỳ nữ ngay cả thở mạnh cũng không dám. Tuy núi trong thôn cũng không có hiểm trở, cũng không xuất hiện qua dã thú, thường thường tiểu thư một mình hái thuốc là rất quen thuộc, căn bản cũng không cần lo lắng… Nhưng những lời này, nàng một chữ cũng không dám nói ra khỏi miệng.
“… Không có.” Mơ hồ cảm thấy đáp án này cũng không phải là ý chủ tử muốn, tỳ nữ vẫn phải là kiên trì trả lời bởi vì tình huống này nàng căn bản cũng không dám nói dối.
“Thôi.” Rõ ràng là giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng xuất từ từ miệng Đoan Mộc Húc lại làm cho bọn nô bộc ở đây bọn mồ hôi lạnh.
“Đều đi xuống đi.”
Nghe được câu này bọn họ như trút được gánh nặng vội vàng lui ra, ai cũng không có can đảm hứng lấy cổ khí cường đại kia.
Đoan Mộc Húc đi ra hành lang, không nhanh không chậm bước chân đi vào nội viện, rồi thi triển khinh công lướt lên mái hiên liền biến mất bóng dáng.
ếu là hắn không có theo trong thư viết sớm nói ngày trở lại, hắn sao có thể phát hiện ra thì ra là con bé cũng rất bận rộn, cũng không phải là mỗi ngày đều ngoan ngoãn đợi hắn tại nhà?
Nhanh chóng đi vào sơn đạo Đoan Mộc Húc vẻ mặt lạnh lùng, tầm mắt ở giữa rừng xuyên qua lửa giận cháy lan đến ánh mắt ngay cả trong bụi cây cũng không buông tha.
Sợ nữ nhi nhàn rỗi nhàm chán, cộng thêm trước Tiểu Thảo tỷ lúc nhỏ cũng hay cùng ở bên cạnh mẫu thân học y, cho nên hắn cũng không phản đối mẫu thân đem y thuật truyền thừa cho con bé, nhưng để cho nó tự mình vào núi hái thuốc là hắn không cho phép.
Không có xảy ra chuyện không có nghĩa là sẽ không ra xảy chuyện, cho dù đối với ngọn núi này lại quen thuộc, ai có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không có gì ngoài ý muốn phát sinh? Nhưng nương lại một chút cảnh giác cũng không có còn cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to.
Huống chi lúc trước Tiểu Thảo chính là tại trong ngọn núi này bị tên Hoắc Nhung kia bắt cóc , hắn hận không thể nói nữ nhi vĩnh viễn đều chớ tới gần nơi này, ngay cả nô bộc đều biết được đây là cấm kỵ mà nó dám phản lại, cứ thế mà đi! (L: ồ, hoá ra trên núi bị bắt thảm nào ko thích cho cô này lên núi, sợ bị tên nào bắt mất đây mà…)
Rất may hay có lẽ đối với con bé mà nói là bất hạnh, hắn phát hiện ra nó, khuôn mặt hoạt bát đáng yêu nhỏ nhắn cười, khuỷu tay ôm lấy rổ thuốc, bàn tay cầm lấy đồ, cước bộ nhẹ nhàng nhảy xuống.
Còn tâm tình tốt đến thế cơ à? Đoan Mộc Húc đứng ở phía trước đợi nữ nhi, tức giận không tiếp tục che giấu con mắt hàn băng, lẳng lặng nhìn xem nó từng bước từng bước đến gần.
Tiểu Ngải đang đắm chìm trong suy nghĩ cho đến khi tới rất gần mới phát hiện ra sự hiện hữu của cha, nàng dừng bước lại, con mắt nháy lại nháy thật lâu nói không ra lời.
Mặc kệ phụ thân rời đi nhiều lần nhưng nàng cũng chỉ biết làm thói quen đành tịch mịch, mà hôm nay là ngày đợi nữa, mai cha mới về. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai sẽ có thể thấy phụ thân, tâm tình của nàng rất tốt cả ngày đều cười hì hì, không nghĩ tới người nàng mong nhớ ngày đêm lại trực tiếp xuất hiện trước mắt của nàng, mừng như điên khiến nàng chỉ có thể giật mình đứng tại chỗ, hoàn toàn không pháp phản ứng.
“Làm chuyện xấu bị bắt, không dám gọi ta sao?” Rõ ràng đã nhìn ra đáy mắt nó lóng lánh tâm tình chân thật nhưng Đoan Mộc Húc vẫn cố ý nói mỉa mai.
Nghe được thanh âm của cha, Đoan Mộc Ngải lúc này mới xác định mình không phải là gặp ảo giác, lập tức mừng rỡ hướng cha chạy tới.
“Cha ~~ con rất nhớ cha đó, cha đã trở lại, rất vui, rất vui ~~ “
Dù cho nàng giờ đã mười hai tuổi độ cao cùng tới đầu vai cha, thành 1 thiếu nữ thướt tha chỉ thấy bề ngoài nàng thông minh động lòng người như tiểu thư khuê các, nhưng chỉ cần một khi vui vẻ lên sẽ đem mọi điều những năm gần đây hắn dạy bảo toàn bộ ném đi, cứ liều lĩnh sung sướng động tác kịch liệt biểu hiện ra.
Đoan Mộc Húc chờ, thấy thái độ nó khác thường, chỉ có vòng quanh hắn vừa cười, vừa gọi mà không phải nhiệt tình trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn. Phát giác được thay đổi này, khuôn mặt kia nheo lại con ngươi đen giống như bịt kín một tầng băng sương.
Đúng vậy, hắn là rất không thích nàng tùy tùy tiện tiện liền xúc động làm thói quen nhưng nó lần đầu tiên nghe lọt sao? Lúc trước cho dù thế nào nó cũng liều mình làm nũng hắn, nhưng hôm nay thì ngược lại. Trong núi này trừ bọn họ ra không có có người khác, cho dù nó đem hắn đụng ngã thậm chí đem hắn đụng rơi xuống núi cũng không có người trông thấy, hắn giờ có thể chịu được sức nặng của nàng, kết quả nó chỉ dùng mấy câu nói liền qua loa bỏ qua hắn?
Tâm tình cực kém của hắn không có chiếm được an ủi mà hắn chờ mong ngược lại đã sự lãnh đạm bị bao giờ có đối đãi, hắn sôi trào tức giận không thể nén, nhưng hắn kiêu ngạo không muốn thừa nhận bị nó chọc làm nguyên nhân chính, mà là dùng cái lí do danh ngôn chính thuận để giải thích phản ứng của mình.
“Trong mắt con còn người cha này? Cha đã nói rất nhiều lần không cho con lên ngọn núi này kết quả sao?” Đoan Mộc Húc Thẩm giọng lạnh lùng vô hình có thể giết người.
Đúng vậy, hắn không phải là tức giận thái độ của nữ nhi thay đổi, mà những năm gần đây hắn liên tục nhắc nó phải đoan trang, phải ưu nhã, nó có thể thụ giáo được đương nhiên tốt hơn, nhưng nó lại sẽ làm hắn tức giận như vậy nó là bằng mặt không bằng lòng, nếu không phải là hắn ngoài ý muốn bắt được, hắn không hiểu được có thể bị nữ nhi lừa gạt bao lâu!
Nhưng mà người khác sẽ bị hắn doạ đến hai chân nhũn ra, nhưng con bé này xem ra khuôn mặt vẫn khéo léo tươi cười, tiểu Ngải lại cứ thế không thấy lại như con chó nhỏ làm nũng dùng mặt tại hắn lồng ngực của cha cọ cọ.
“Cha, đừng tức giận!” Cho dù hắn lạnh lùng lẩn tránh, nụ cười tràn đầy, nàng vẫn kiên nhẫn lại gần.
“Những quả dâu dại này hôm nay mới chín đổi hồng, nếu như chờ cha trở lại cũng sẽ bị bọn tiểu Thuận hái hết, như vậy cha sẽ không được ăn, cho nên con mới chính mình chạy tới, cha không nên tức giận ~~ “
Thấy con bé đến giờ vẫn dè dặt nâng niu dâu dại trong tay, Đoan Mộc Húc lập tức hiểu nó cũng không phải là đối với hắn lãnh đạm mà là sợ làm hư những quả dâu kia, mới miễn cưỡng xúc động không có trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn.
Phần tâm ý săn sóc này với vô bé bộc trực là khó được? Nhưng mà cảm dộng đầy ngập còn còn chưa kịp thành hình lập tức lại bị sơ hở trong lời nói của con bé đánh tan, hóa thành lửa giận lớn hơn.
“Con nếu là không có mỗi ngày đến làm sao sẽ biết rõ dâu hôm nay sẽ chín? Con căn bản là không có đem lời ta đã ở trong lòng!” Hắn chững chạc lại muốn dùng thái độ lạnh ghê người như băng làm cho con bé mình tỉnh lại, nhưng kinh nghiệm nhiều năm qua làm cho hắn biết rõ làm như vậy chỉ tức chết chính mình, nuốt không trôi cơn tức này hắn trực tiếp mắng lên.
“Có, con có để ở trong lòng.” Kết quả nó chẳng những không biết xấu hổ cúi đầu, còn cây ngay không sợ chết đứng ngửa lên cằm.
“Đó là bởi vì Xa Tiền Thảo hết, Ngô bá bá ngã bệnh không có biện pháp đợi đến khi cha trở lại, con chỉ có thể nhanh lên núi hái, cho nên mới biết rõ dâu sẽ chín, chứ không con sẽ không lên núi đâu cha….”
Nói đi nói lại nó cũng không có nhận sai? Trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội, Đoan Mộc Húc không biết nên trực tiếp bóp chết nó hay là đem nó kéo về nhà khóa nhốt lại cả đời này đây.
Nếu nó dối trá lừa gạt hắn tuyệt đối không tha, hết lần này tới lần khác trong lòng bởi vì nó không có làm sai, gương mặt kia thẳng thắn vô tư ngược lại nổi bật lên , hắn người lớn sao lại cùng nàng so đo chứ, có trời mới biết hắn căn bản chính là so đo!
“Cha, cha đừng tức giận mà, con rất nhớ cha còn hái nhiều dâu như vậy đều là để cha ăn, không nên tức giận… không nên tức giận ~~” Không đếm xỉa đến cái sắc mắt “đừng đến chọc ta” kia, Đoan Mộc Ngải lại bắt đầu tại ngực cha cọ cọ.
Giọng ngọt ngào mềm mại như nước, tính làm nũng cùng ỷ lại làm ọi giận dữ trong lòng hắn thành tro bụi, chỉ có 1 chút giận sót lại thôi.
“Ai nói con cha sẽ vì chuyện này mà tức giận?” Mặc dù vẻ mặt vẫn rất lạnh cứng rắn nhưng không có thái độ không có tránh đi bày tỏ miễn cưỡng sự xin lỗi cầu xin tha thứ của con gái.
Nếu không thì có thể làm gì? Từ khi đem nó về lúc sáu tuổi hắn có mọi phương pháp tất cả đều dùng qua mắng cũng mắng, nên đe doạ cũng không còn thiếu nhưng cá tính của nó vẫn không thay đổi.
“Con về sau sẽ không.” Mộc Ngải nhăn mũi xinh đẹp, hai tay cầm mất dâu rồi chỉ có thể dùng thân thể đẩy ra cha, buộc cha tới gần tảng đá ven đường.
“Cha chắc mệt chết rồi ? Nghỉ ngơi một chút đi.”
Nhìn xe… này không phải lại đem chuyện vừa rồi quên mất không còn một mảnh sao? Đoan Mộc Húc vừa bực mình vừa buồn cười, thuận thế bị nữ nhi chen đến trên tảng đá lớn ngồi xuống, yên lặng nhận lấy ít sức thuyết phục và hắn cũng không có bảo đảm.
Thật không hiểu nên nói nó là thông minh hay là ngốc đây? Cho dù khóc đến lại thảm cũng muốn gắt gao túm lấy hắn mài đến thái độ hắn mềm hoá mới bỏ qua, làm hại hắn doạ nạt nào cũng không thành uy hiếp…
Nếu như nó lớn thêm một chút, cá tính sẽ bớt phóng túng sao? Sẽ trở nên yên lặng chút ít sao? Mọi cô gái lớn lên đều là như vậy… Đoan Mộc Húc trong đầu hiện lên khuôn mặt ngày trước vừa mới gặp, cùng kẻ trước mắt này cười ngọt ngào sáng lạn, bởi vì tức giận mà hắn đã ngắn ngủi quên lãng đi sự ngột ngạt trong ngực.
Hắn lần này rời nhà đi tìm Tiểu Thảo tỷ, đây là hắn hàng năm theo phép làm, không chỉ có là thay thế cha mẹ đi dò hỏi nghĩa tỷ xuất giá thế nào, mà nhân thể cảnh cáo cùng đe dọa tên Hoắc Nhung kia, hắn cưới người ấy rồi không có nghĩa là có thể thản nhiên sống, nếu là dám bạc đãi người ấy, Đoan Mộc gia sẽ tùy thời cũng có thể dẫn người trở về bảo vệ.
Mỗi lần đi tới hắn đều đối với Hoắc Nhung mọi cách khiêu khích, từ nhỏ trực tiếp lộ rõ địch ý đến bây giờ hắn đã thành thói quen đến sẽ dùng cười nói lạnh nhạt đem đối phương kích động như đứng đống lửa như ngồi đống than, chứng kiến Hoắc Nhung kia vẻ mặt tức điên sẽ làm hắn thấy khoái cảm. (L: @@)
Hắn không có ngây thơ đến nay vẫn ôm hi vọng xa vời người đó sẽ cải biến, chỉ là khi hắn muốn mong đợi lại rơi vào khoảng không, điều này làm hắn không cam lòng, hắn không muốn thả cho Hoắc Nhung kia sung sướng…nháo loạn để hắn không được độc chiếm Tiểu Thảo tỷ làm hắn cũng cảm thấy thật cao hứng.
Nhưng lần này đành phải chịu thua, Hoắc Nhung lại cho hắn một cái phản kích hung hăng…Tiểu Thảo sinh con , một tiểu tử mập mạp, bộ dạng cùng Hoắc Nhung rất giống.
Chuyện này, từ lúc tỷ ấy viết thư gửi tới hắn đã biết, nhưng hắn cũng không hiểu được muốn chính mình tận mắt nhìn thấy không ngờ đả kích lại sẽ lớn như vậy.
Chứng kiến hai vợ chồng kia vẻ mặt hạnh phúc trêu chọc tiểu oa nhi, lời nói chuẩn bị chế nhạo Hoắc Nhung cứ như vậy ngậm tại cổ họng, chỉ có thể lặng yên nhìn một màn kia.
Bọn họ cũng không có vì nhiều hơn 1 con trai mà vắng vẻ hắn, nhưng chính là không giống, giống như là có một bức tường vô hình đem hắn loại khỏi hình ảnh mỹ mãn kia, làm cho hắn rõ ràng hiểu Tiểu Thảo vẫn sẽ thương yêu hắn, nhưng sẽ không đem hắn ở vị trí quan trọng mà đó là thuộc về Hoắc Nhung cùng đứa nhỏ mập kia, mà không phải tên nghĩa đệ một năm chỉ gặp một lần như hắn.
Rõ ràng lý trí hắn rất rõ ràng lại vẫn có cỗ hư không ở trong lòng hắn gặm nhấm, khát vọng có thể có một người sẽ đem hắn đặt ở vị trí quan trọng không ai có thể dao động, 1 vị trí chỉ thuộc về hắn… đã không có.
Mặc dù hắn trở lại sớm đều không biết có thể làm cái gì. Nhưng tâm tư rời rạc bị quả dâu đột nhiên nhét đến trước mặt kéo về, Đoan Mộc Húc ngẩng đầu thấy một đôi mắt tràn đầy vui vẻ cùng mong đợi thẳng tắp , chuyên chú nhìn xem hắn, phảng phất hắn là người duy nhất trên đời này khiến nó hao tâm tổn trí.
“Ăn 1 trái đi cha, con đặc biệt vì cha mà hái đó.”
Tiểu Ngải nhìn ra được cha tâm tình không tốt lắm, không hiểu được nàng phải làm như thế nào, chỉ có thể dùng loại phương thức này làm phấn chấn tinh thần của cha. Huống chi dâu không ăn đi, nàng sẽ không có tay để ôm cha Nghĩ đến tâm tình mình buồn chỉ cần được cha ôm vào trong ngực nàng sẽ rất vui vẻ.
“Ta không muốn ăn.” Đoan Mộc Húc cố làm ra vẻ lãnh đạm tránh ánh mắt của nàng, bởi vì hắn không biết nên dùng vẻ mặt gì đối với nàng.
Sự tồn tại của nàng như là một loại châm chọc, châm chọc hành vi vô ích của hắn.
Tìm đến người bề ngoài như tỷ ấy thì có ý nghĩa gì? Lên làm phụ thân danh hiệu này có thể thay đổi được cái gì? Nhưng chính là tình thế bắt buộc làm cho hắn nuốt không sự đại bại này, hắn thua phải hứng lấy hậu quả chứng minh hắn không phải là không có năng lực mà đã đã khác rồi.
Từ khi nhận đứa bé này, sâu xa đã làm ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn và con bé này.
Hắn không phải là hối hận cũng không phải là chán ghét , mà là phảng phất có một tầng sương mù dày đặc trước mắt làm cho hắn liên tục cố chấp đi về phía trước, rốt cục phát hiện mình tựa hồ là đi lầm đường.
“Ăn một quả đi.” Khuôn mặt toả sáng giờ ảm đạm xuống, nàng thất vọng cái miệng nhỏ nhắn đều vẫn cố kiên nhẫn dụ dỗ nói:
“Ăn tâm tình sẽ thay đổi thành tốt!”
Xem hắn như đứa trẻ ba tuổi hả? Đoan Mộc Húc không vui nhìn nữ nhi, hắn tâm tình phiền muộn thực tại rất không muốn đáp lại, nhưng cuối cùng bị nét mặt của nó chọc ềm lòng, miễn cưỡng chọn lấy trái ném vào trong miệng.
“Đủ rồi, không cho phép lại ầm ĩ.” Chưa nói hương vị như thế nào, hắn chỉ nghiêm khắc nói. Nếu không xác định vững chắc sẽ lại 1 viên rồi 1 viên… hắn sẽ phải ăn hết chỗ dâu này…
“Bị cha biết rồi…Hừ.” Ý đồ bị vạch trần nàng não lẩm bẩm, chính mình tự ăn, nâng lên bàn tay để sát vào môi, dùng hàm răng nuốt dâu vào trong miệng.
Thấy nàng không có bức bách mà là mình ngoan ngoãn thu thập tàn cuộc, Đoan Mộc Húc cảm thấy rất vui mừng, muốn ăn nhiều hơn nữa miễn cho uổng công nó vất vả, vừa mới đưa tay đã bị nó xoay người lại tránh ra, cúi đầu ăn nhanh giống như là sợ bị hắn cướp đi.
“Chớ ăn vội như vậy.” Cho rằng nàng là tham ăn, Đoan Mộc Húc cười nói nhưng nhìn nó hành vi liều mình đem dâu dại hướng miệng nhét điên cuồng làm cho hắn cảm thấy khác thường, hắn vặn nổi lên mi.
“Cây ngải cứu, không cần phải giận dỗi.”
Nàng cuối cùng dừng lại, đống dâu kia toàn bộ vào trong miệng nàng, tay đầy màu màu đỏ tím cùng gò má, thoạt nhìn trông rất chật vật.
“Tượng gỗ mới giận.” Con bé mơ hồ không rõ nói, khuôn mặt nhăn mau khóc.
“Còn nói không có?” Đoan Mộc Húc Thẩm hạ tiếng nói. Biết rõ hắn tâm tình không tốt, còn chọn lúc này cùng hắn giận dỗi? Cho dù tham ăn cũng không có người ăn được như con bé , nó rõ ràng là dùng loại phương thức này kháng nghị vì hắn không ăn.
“Bởi vì… con thấy chua.” Tiểu Ngải mím môi muốn chính mình đừng khóc, lại vẫn nhịn không được đỏ mắt.
Nàng còn tưởng rằng sẽ rất ngọt, ai biết dâu trông ngon đẹp như vậy lại vừa chua vừa chát, nghĩ đến cha vừa rồi ăn mà mặt không đổi sắc nàng đã cảm thấy thật là khổ sở. Rõ ràng là muốn an ủi cha, lại ngược lại biến thành gánh nặng cha, làm cho hắn bởi vì không đành lòng từ chối hảo ý của nàng mà miễn cưỡng ăn dâu chua như vậy.
Đoan Mộc Húc sửng số, lập tức hiểu ý của con bé, đột nhiên mở ra vòng tay ấm áp ôm trọn nó trong lòng.
“… Cha cũng không thấy vậy.” Cảm xúc lao quá mức nhanh làm cho hắn cơ hồ nói không ra lời, hắn thật vất vả mới thốt ra mấy chữ này.
Thì ra là từ lúc trước lý trí của hắn còn không có phát giác, kỳ thật trong lòng cũng đã rất rõ ràng, cho nên hắn mới có thể luôn về sớm hơn vì không chỉ khuôn mặt tươi cười kia sẽ cho người ta tâm tình thay đổi, mà còn có sự đối đãi kia luôn biểu thị công khai độc nhất vô nhị của hắn.
Trên đời này thật sự có người đem hắn để ở vị trí thứ nhất, ngay cả dâu chưa cũng không dám cho hắn ăn, thà rằng nó đem tất cả đều gánh… Bực bội trong lòng bị quét đi, chỉ có con bé mới đối với hắn là vô cùng quan tâm, an ủi đem trái tim trống vắng của hắn lấp đầy.
“Thật vậy ?” Nàng rất hoài nghi, cảm thấy cha chỉ là đang an ủi nàng.
“Thật sự.” Hắn vốn là không khổ, sợ người khổ là con bé. Nhớ lại mới vừa ăn ngũ quan nó thống khổ, Đoan Mộc Húc nhịn không được mỉm cười, tầm mắt chuyển ôn nhu.
Hắn về sau tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cử động bỏ qua ý nghĩ của con bé nữa, bảo vật khó có như vậy hắn muốn giữ ở bên người hảo hảo thương yêu, làm cho nó cảm thấy bị hắn mang về là hạnh phúc mà không phải thường xuyên bị hắn doạ khiến cho gào khóc lớn.
Hắn lôi nữ nhi tới bên cạnh mình, dịu dàng dùng tay áo lau sạch mặt nó, tay cho dù áo trắng bị nhuộm bẩn cũng không chút phật lòng, dù sao so với tâm ý của nó đối với hắn thì áo có ý nghĩa gì đâu.
Đoan Mộc Ngải thần thái tự nhiên tiếp nhận hành động ôn nhu của cha, một ít cũng không có vẻ mặt sợ hãi lúng túng, phảng phất như bọn họ vẫn luôn là như vậy.
Cũng không phải sao? Trong mắt người ngoài thiếu gia luôn kiêu ngạo nhưng lại với nàng là 1 tiểu phụ thân cực kỳ săn sóc vừa tỉ mỉ.
Nàng biết rõ cha chỉ là nói vậy thôi kỳ thật cũng rất thương nàng, sẽ cho nàng ngồi ở trên đùi cha học bài, sẽ dắt tay của nàng đi bốn phía tản bộ, trong nhà nô bộc nhiều như vậy nhưng rất nhiều chuyện hắn cũng không cầm tay người khác mà luôn đem nàng nâng ở lòng bàn tay thương yêu.
Cho nên nàng mới có thể thích cha như vậy, hi vọng cha có thể liên tục cùng ở bên mình.
” Trông con rất giống kẻ trộm đồ ăn?” Ngoài miệng mặc dù ảo não nói thầm, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đã cười rất tươi. Cha đã trở lại, thật tốt!
Bị nó cười sáng lạn má lúm đồng tiền xinh đẹp Đoan Mộc Húc không cách nào xoay tầm mắt, đột nhiên ý thức được năm tháng qua đi…con gái nuôi của hắn giờ đã thay dổi rồi
Nàng không chỉ càng lúc càng giống Tiểu Thảo tỷ mà cặp mắt kia khi còn bé luôn toát ra vẻ tinh nghịch hôm nay đã thành trong suốt mềm mại đáng yêu, xu thế ngũ quan giờ tỉ mỉ xinh đẹp chỉ sợ vài năm nữa nó ngày càng đẹp cho làm cho bao tên sài lang hổ báo muốn có đây!
Nghĩ đến đứa bé mình nuôi vài năm sau sẽ có 1 tên hỗn tiểu tử xuất hiện đoạt nó đi, hắn nghĩ mà xúc động rất muốn giết. Hừ, muốn cướp nữ nhi của hắn thử tới đây xem hắn sẽ cho hắn biết thế nào lễ độ,kẻ nào không có bản lãnh cũng đừng nghĩ mang nó đi! (L: @@)
Đoan Mộc Húc thậm chí bắt đầu tính toán như thế nào xử lý những người kia, để cho bọn họ tốt nhất không dám si tâm vọng tưởng, nghĩ đến mà cao hứng bừng, khuôn mặt tuấn dung đắc ý lại quỷ quyệt cười, hoàn toàn không có phát hiện mình nghĩ đến hình như hơi quá xa, cũng không phát hiện hắn không có bất kỳ ý định đem nó lập gia đình. (L: @@ ác…)
“Người ta hái đã thật lâu hơn nữa sợ hỏng dâu còn không dám để ở trong giỏ, liên tục lấy tay cầm mà ngay mệt cũng không có buông ra.” Cho tới bây giờ Tiểu Ngải mới nhớ tới chuyện này, cúi đầu nhìn lại.
“Sẽ không phải bị thương đi?”
Nàng rộng rãi vung lên làn váy kiểm tra tuyệt không cảm thấy động tác này có vấn đề gì. Tình cảm bọn họ vô cùng tốt không có ý thức qua nam nữ khác biệt, ôm rồi dắt tay đều đã là chuyện thường ngày, xem cái bắp chân thì lại có gì xấu hổ chứ?
Ngã sao? Đoan Mộc Húc mặt liền biến sắc, lập tức ngồi chồm hổm quỳ trước mặt con gái, tầm mắt chuyên chú đối với cặp chân trắng nõn kia làm như không thấy, chỉ lo xem kỹ có hay không bị thương.
Khi hắn đem quần con bé vén cao hơn, phát hiện đến đầu gối trái nó có vết đỏ trầy da, mặc dù không có rách da chảy máu nhưng vẫn làm cho tin của hắn đau.
“Những quả dâu này quan trọng hay là mạng của con quan trọng hả? Con sao chỉ lo cho dâu là sao!” Hắn ảo não không thôi làm cho hắn đã quên vừa mới muốn nghiêm khắc đối với con bé, Đoan Mộc Húc tức giận gầm thét.
Đó là nó may mắn chỉ bị thương thế này nếu là ngã nặng hơn thì nó có thể làm sao! Nghĩ đến nó rất có thể sẽ bị thương nặng hôn mê bất tỉnh hắn không cách nào kịp thời cứu thì Đoan Mộc Húc không khỏi toàn thân rét run, sợ hãi làm cho hắn giận quá. Chết tiệt! Hắn cũng là bởi vì như vậy mới không yên tâm làm cho nó 1 mình lên núi!
“Không đau…thật sự thật sự.” Sợ cha lo lắng, tiểu Ngải vội vàng cười dời đi tâm tư của cha.
“Chúng ta lại đi hái dâu được không? Cha vừa rồi chỉ có ăn được một trái mà thôi.”
Đoan Mộc Húc giận trừng mắt nhìn nó. Hái gì mà hái…dâu kia là đầu sỏ hại nó bị thương…giờ hắn chỉ muốn đem cấy dâu kia nhổ sạch đi.!
“Về nhà bôi thuốc.” Hắn không nói hai lời trực tiếp ôm nữ nhi lên, thi triển khinh công lao đi.
Thân hình của hắn giờ đã cao ngất, hiện tại muốn ôm lấy nữ nhi đã không cần tốn nhiều sức nhưng hắn ngược lại rất ít khi ôm con bé nữa.
Bởi vì nương nói tiểu Ngải đã lớn lên, bọn họ không có quan hệ máu mủ, coi như là cha và con gái cũng nên phải đề phòng, mà ngay cả cha cũng ám hiệu hắn đừng…với tiểu Ngải có ý nghĩ không an phận…chê cười, năm đó cha ngồi cùng Tiểu Thảo chung 1 thư phòng mà có sao đâu mà lại không biết xấu hổ nói hắn chứ!
Nếu thật để ý những thứ thế tục kia, hắn lúc trước cũng sẽ không thu dưỡng con bé này, nhưng không muốn nhìn thấy nó lại bởi vì bị đồng bạn giễu cợt mà khóc đỏ mắt cho nên hắn đành thu liễm, trong trường hợp công khai nhiều nhất chỉ nắm tay của con bé, những thứ hành động thương yêu khác liền tạm gác lại một chỗ khi không có ai mới có thể lộ ra. (L: điểm này lại càng nghi….)
Mặc dù lửa điên cuồng giận giữ cháy lên khiến tiểu Ngải phát run, nhưng nàng vẫn ôm chặt lấy cha, hi vọng thời khắc hạnh phúc này có thể vĩnh viễn cũng không kết thúc.
Cha đã thật lâu đã không có ôm mình như vậy, nàng biết rõ sau khi lớn lên thì không thể lại giống như khi còn bé ỷ lại cha như vậy, mà những người khác cũng không còn bị phụ thân của bọn họ ôm như vậy nữa, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất thất lạc.
Có thể vĩnh viễn không muốn lớn lên được không? Có thể vĩnh viễn đều được cha chiều như vậy được không? Nàng vùi mặt tại trên vai của cha, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn cười. Nàng không muốn đáp án, chỉ muốn nắm chặt thời gian hạnh phúc này.
Nàng thích nhất, thích nhất tiểu phụ thân này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...