Cha nuôi Cầm thú : Bảo bối,Đừng sợ!
Chương 80
Hắn không muốn cả gia đình chứng kiến cảnh hắn cùng Lãnh Siêu,Lãnh Diệm đánh nhau,không muốn cô thấy hắn bị thương mà khóc.Nên hắn đã đi trước,mà không báo trước.
Lãnh Siêu ngồi gác chân trong xe,vẻ mặt của hắn cũng là di truyền từ 1/4 ông chú này.
"Diệm,có cần phải như vậy không? 2 đánh 1 thì có hơi....."
"Vậy 15 năm trước,Lãnh Tước vì muốn con trai hắn ta ngồi vững trên cái ghế trưởng tộc mà thẳng tay giết đi vợ con của chúng ta,như vậy không quá đáng sao?"
" Tại vì năm đó quả thật là vì 2 người phụ nữ đó gián điệp không phải sao? Diệt trừ hậu hoạn về sau...."
" Coi như bọn họ đáng tội đi,nhưng 2 đứa trẻ đó. Cả đứa con trai 3 tuổi của anh và cái đứa con chưa chào đời kia.Bọn chúng đáng tội?"
" Được,anh trai cùng cậu trả thù"
Lãnh Siêu vỗ vai Lãnh Diệm.Vẻ mặt tuy vẫn như cũ nhưng có chút gì đó áy náy.
Trong khi đó,biệt thự Lãnh gia.
" Sao? Dạ Ngôn đi được rồi sao? Được,con ở đó,chú qua rướt con".
Mẹ hắn nhìn video trong điện thoại,sau đó lại nghe ba hắn nói thì nở nụ cười.
" Anh hy vọng sau khi thấy Dạ Ngôn còn sống và cái video này,sẽ giúp Diệm và Siêu thay đổi cách nhìn khác về con trai chúng ta"
" Thằng bé Dạ Ngôn này chịu khổ ở ngoài nhiều năm rồi,15 năm,em sợ thằng bé sẽ quên đi ba ruột nó"
" Em yên tâm,hàng tuần anh đều đến thăm nó,nó rất nhớ ba nó.Nhưng lúc trước thằng bé vừa bị mù,chân lại vì di chứng mà không đi lại được,sợ Siêu sẽ đau lòng.Nên mới âm thầm chữa trị bên ngoài cho nó.15 năm rốt cuộc cũng chữa xong hoàn toàn rồi"
Mẹ hắn vỗ vai ba hắn,lòng thầm mong sẽ thay đổi được Lãnh Diệm và Lãnh Siêu.
...Oo...Oo...
Hắn lúc hiện giờ toàn thân đều là vết máu,không chổ nào còn nguyên vẹn,nhìn vào thật sự rất thảm.
"Lãnh Hoan Dục,cậu cũng chỉ đến đó"
Lãnh Siêu thở hồng hộc,cũng không khá hơn hắn là bao.
Lãnh Diệm không biết vì sao chỉ đứng một bên để xem,không hề động thủ.
" Để rồi xem"
Hắn từ dưới mặt đất đứng lên,hắn phải giải quyết chuyện này.Phải đánh bại 2 người đang đứng trước mặt.
Nếu không,Lãnh gia sẽ không có ngày nào yên.
Hắn bỗng nhiên tất công làm Lãnh Siêu có chút bối rối,song cũng nhanh chóng điều chỉnh thân người lại.
Trận đấu ngày càng khốc liệt hơn,mỗi đòn đánh của Lãnh Siêu toàn đánh ngay chổ hiểm,hắn dù sao cũng chỉ mới giải độc,cộng với chỉ học võ 3 tháng nên hắn càng ngày càng mất sức,càng ngày càng xuống thế hạ phong.
"Rắc.."
Lãnh Siêu lấy chân đạp lên tay hắn,hắn đau đớn,một luồng nước mặn mặn từ cổ họng không kìm chế được mà phun ra.
" Trưởng tộc à trưởng tộc,cậu thật vô dụng,chịu thua đi"
Lãnh Siêu bây giờ cũng rất thảm,da thịt đều rướm máu không chổ nào lành lặn,phải nói,hắn ra chiêu nào là độc chiêu đó.
" Có chết tôi cũng không nhận thua"
Hắn nhìn thẳng vào mắt Lãnh Siêu,đôi mắt lạnh lẽo nhưng đầy kiên định. Sự kiêu ngạo của đàn ông không cho phép hắn đầu hàng.
Hắn không sợ chết,nói đúng hơn từ trước lúc gặp cô,hắn là một Lãnh Hoan Dục thờ ơ vô cảm với cuộc sống.Lúc hắn 20 tuổi,chỉ mới đảm nhiệm trưởng tộc 3 năm,lại vì cú sốc mất mẹ,nên hắn tuyệt giao,không nhận sự giúp đỡ của ba hắn,nguy cơ bị ám sát là rất cao,vì hắn lúc đó,cơ bản không thể bảo vệ bản thân được,thương tích đầy mình trở về biệt thự là việc quá đỗi bình thường.
Từ Triết bằng tuổi hắn,là bác sĩ riêng của hắn. Vì thương cảm cho hắn lúc nào cũng phải đề phòng mọi thứ,đến đồ uống thức ăn cũng phải kiểm tra rồi mới ăn được. Nên từ lúc nào,Từ Triết đã là bạn của hắn,là bạn đầu tiên của hắn.
Nhưng từ khi gặp cô tại bữa tiệc định mệnh đó,hắn lo nghĩ về cô hơn,ban đầu chỉ là tình nghĩa cha nuôi - con gái mà trêu đùa cô,nhưng nào ngờ,hắn lại bị cuốn hút bởi cô,lại muốn cưng sủng cô,chỉ sợ cô bị tổn thương gì,bởi vì cô tổn thương,hắn sẽ đau lòng.
Hắn sợ khi chết,cô sẽ đau khổ mà nghĩ quẩn,hắn sợ khi chết,Niệm Niệm sẽ không có cha,hắn sợ khi chết,sẽ không có người chăm sóc cha mẹ ( ôi,thế còn tui thì saooo? )
Hắn phải sống! Lãnh Hoan Dục phải sống!
Lãnh Siêu chợt lặng người đi,tuy bề ngoài vẫn là muốn đuổi cùng giết tận hắn,nhưng lực đạo đã không còn mạnh mẽ như trước.
' có chết cũng không đầu hàng!'
Lúc tranh giành chức vị trưởng tộc,Lãnh Tước ba hắn cũng từng nói như thế,cũng là ánh mắt đầy kiên định và kiêu ngạo đó.
Lãnh Diệm dường như đã cảm nhận được sự thay đổi của Lãnh Siêu,sau đó nhếch nhẹ môi,cởi bỏ áo khoác và nón ra.
" Đi ra nghỉ đi,đến em hành hạ cậu ta rồi"
Lãnh Siêu gật nhẹ,nhìn lướt qua hắn sau đó lùi lại về sau để cho Lãnh Diệm gia nhập.
Hắn từ mặt đất đứng dậy,môi và tay hắn đều là máu,hắn phải mau nghĩ cách để đánh bại 2 người này,vì hắn cảm nhận được,hắn đang dần kiệt sức.
Lãnh Diệm tuy ra chiêu không mạnh nhưng lại rất hiểm,hắn phải liên tục né chiêu vừa chú ý xem đâu là điểm yếu của Lãnh Diệm.
" Khục...."
Hắn vừa thấy điểm yếu của Lãnh Diệm,là ngay eo,vì khi hắn ra chiêu ngay đó thì Lãnh Diệm có vẻ khá khó chịu,ra đòn có chậm một chút.
Nhân cơ hội,hắn liền nhanh chóng tấn công dồn dập vào eo của Lãnh Diệm,khiến Lãnh Diệm có xu hướng hạ thế,tốc chiến tốc thắng,hắn liền dự định sẽ ra thêm 1 đòn nữa để Lãnh Diệm chịu thua.
' Em yêu anh!'
' Bảo bối,nếu em xa anh,thì anh phải làm sao hả ngốc?'
' Diệm,em có thai rồi!'
' Diệm,em đau quá....'
' Diệm, sống tốt'
Trong đầu Lãnh Diệm hiện lên hình ảnh của một cô gái,tóc cô thắt hai bím nhìn rất đáng yêu,lúc nào cũng bám xung quanh,mở miệng ra lúc nào cũng là ' diệm'
Vốn dĩ gia đình đã rất hạnh phúc,nào ngờ vào một đêm,ba hắn gọi điện nói là tiểu Lam là gián điệp do bọn ngoài tộc cài vào,nhằm moi thông tin của Lãnh gia.
Hắn ta đang nói cái gì? Tiểu Lam rõ ràng đã là người của Lãnh gia,huống chi cô gái nhỏ đó lại đang mang thai đứa con của Lãnh Diệm đây.
Lãnh Tước biết Lãnh Diệm sẽ không bao giờ tin,liền đem vài tấm hình chụp tiểu Lam và người ngoài tộc đang trao đổi hồ sơ mật của Lãnh Gia.
Lãnh Diệm lúc đó như cả bầu trời sụp đổ,đến cả nước mắt cũng không chảy ra được,cảm giác bị người thân cận nhất phản bội,không dễ chịu gì.
Lãnh Diệm vốn định đưa tiểu Lam bỏ trốn khỏi Lãnh gia,nào ngờ lại nghe tin. tiểu Lam đã nhập viện,tình trạng rất nguy kịch.
Tiểu Lam ra đi rồi,cô gái nhỏ mạnh mẽ kiên cường đó đi rồi,và cả đứa con mang đầy nguyện vọng của tiểu Lam và Lãnh Diệm cũng đi rồi.
Lãnh Diệm cũng từ đó mà thay đổi,không còn là một trưởng lão sảng khoái và từ tốn nữa,thay vào đó là một trưởng lão nghiêm khắc và ra tay tàn độc.
Vụ việc tiểu Lam chỉ có mình Lãnh Tước và Lãnh Diệm đây biết được,vậy thì có thể dễ dàng suy ra được,ai là người đứng đằng sau giựt dây.
Lãnh Diệm biết rõ bản thân không thể nào đánh lại Lãnh Tước,vậy thì Lãnh Diệm liền chuyển mục tiêu sang trưởng tộc mới nhậm chức - Lãnh Hoan Dục.
Nợ giết vợ,nợ giết con,khiến cả gia đình tan nát,Lãnh Diệm sẽ không tha.
Đôi mắt của Lãnh Diệm bỗng trở nên đỏ khác thường,phẫn nộ tạo nên sức mạnh,Lãnh Diệm bỗng nhiên từ hạ thế dần dần tránh được đòn tấn công của hắn,và càng ngày càng thượng thế.
Hắn liên tục tránh đòn,Lãnh Diệm hoàn toàn không cho hắn cơ hội tấn công,mỗi lần hắn tấn công thì Lãnh Diệm liền tấn công dồn dập khiến hắn phải quay về thế thủ.
" Chết đi!"
Lãnh Diệm ra đòn chí mạng ở gần ngực phải hắn,hắn kiên cường đến cỡ nào cũng không kiềm chế nổi mà phun một lượng máu lớn,nhiễm đỏ cả một vùng. Lại vì đau đớn từ ngực lan tỏa ra toàn thân,hắn chỉ thấy trước mắt là một mảnh đen tối,hắn cố gắng cắn môi thật đau để bản thân không 'ngủ' .
" Vĩnh biệt,Lãnh Hoan Dục"
Lãnh Diệm đưa súng lên,vừa định bắn.
" Diệm,đừng bắn!!"
Là tiếng của Lãnh Tước và chị dâu Nhạc Yên Nguyệt.
" Bùm..."
Lãnh Diệm đã bắn rồi.
Hết chương 80
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...