Cha nuôi Cầm thú : Bảo bối,Đừng sợ!
Chương 70 : Trăn trối (2)
"Gia đình cô....còn sống,đứa nhỏ cũng không phải là con của dục....Dục lấy tôi,chỉ vì bị bắt ép,những cảnh thân mật chỉ để cho người ngoài coi"
"Cái...cái gì?"
"Đúng,gia đình chúng ta còn sống"
Một người đàn ông bước vào phòng,đội mũ và áo khoác trùm kín đầu,hoàn toàn không thấy mặt.
"Gia đình còn sống? Anh là ai?"
Cô hoang mang,đôi mắt run rẩy nhìn người đàn ông vừa tới. Tiểu Ngạo nhanh trí liền đỡ đứa trẻ trong lòng của cô,đem ra đưa cho y tá.
1
Người đàn ông nhìn sang cô,đánh giá một chút rồi cười nhẹ một tiếng,cởi áo khoác,nón,mắt kính và khẩu trang ra.
Gương mặt quen thuộc từ 3 năm trước dần dần lộ ra,vẫn là gương mặt ôn nhu trìu mến đó nhìn cô,một khắc cũng không một tý thay đổi.
Hoắc Thần Triệt! Anh trai cô,anh ấy,vẫn còn sống,thật sự còn sống. Cô không mơ.
Không một tiếng dư thừa,cô nhào vào lòng của Hoắc Thần Triệt,nước mắt cô kìm nén 3 năm nay rốt cuộc cũng vỡ oà.
"Em gái,em không nên hiểu lầm cậu ta nữa,cậu ta cũng chỉ là bất đắc dĩ"
Không khí bỗng nhiên im lặng đáng sợ,chỉ còn những tiếng 'tít tít' từ những chiếc máy.
"Cô đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa?"
Tiểu Ngạo là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng này,lần đầu tiên mỉm cười với Dương Vũ Ngạn.
"A....tôi vẫn chưa nghĩ ra....để tôi nghĩ thử....tên lót thì cứ là chữ Khuynh đi"
"Khuynh? Được,vậy tên con bé là Lãnh Khuynh Niệm"
Hắn nắm tay cô ta,lòng bỗng có cảm giác mất mát.
"Lãnh Khuynh Niệm,Khuynh Niệm,kỷ niệm đẹp đẽ? Cảm ơn,dục....."
Hắn vuốt tóc cô ta,không nói một lời nào.
"Hứa với em,chăm sóc cho con bé,nuôi nấng con bé giúp em,nói cho nó biết mẹ nó yêu nó rất nhiều....Em biết,hiện tại anh đang cảm thấy rất có lỗi,anh....chuộc lỗi bằng cách chăm sóc con bé nhé? ..... Lạc Tử,Lạc Tử....."
Cô ta quay sang nhìn cô,bây giờ nhìn cô ta rất thê thảm và đáng thương.Còn đâu bộ dáng của Lãnh phu nhân oai nghiêm kiêu ngạo.
Hoắc Thần Triệt gật đầu nhìn cô,ý bảo cô đi lại giường của cô ta.
Cô mím môi,đi lại giường.Với sự chờ mong của anh trai,cô nắm lấy tay của cô ta.
"Lạc Tử,tôi,tôi xin lỗi vì những gì tôi đã gây ra cho cô,tôi không biết làm sao chuộc lỗi.....xem như tôi cầu xin cô,van lạy cô.Hãy thay tôi chăm sóc Niệm Niệm,Cô không cần xem nó là con,như là người lạ cũng không sao.....Chỉ cần cô đừng làm hại nó,nó vô tội....."
"Yên tâm,tôi phân biệt rõ cái gì đúng,cái gì sai.Cô yên tâm"
Cô vỗ lòng bàn tay của cô ta,vẻ mặt chắc nịch.
"Được,vậy tôi yên tâm rồi....có thể buông thả rồi"
Cô ta cười,những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt đẹp đẽ của cô ta,nhìn thật là bình yên.
Cả đời người điên cuồng vì điều gì chứ? Rốt cuộc cũng về cõi thiên nhai.
Tất cả Dương Vũ Ngạn đã làm cũng vì một chữ yêu.Đã khiến cô ấy cuồng si như vậy,đau khổ như vậy.
Hận thù sâu nặng để làm gì? Cả đời người tranh đấu vì điều gì? Thật ngu ngốc.Tiếc hận cho một người trót dại yêu một người không nên yêu.....
Tiếng 'tít' thật dài vang lên,thật dài.Cũng thật đau thương.
Ngày 12/2/20xx , 17h59 Lãnh phu nhân Dương Vũ Ngạn mất,hưởng dương 33 tuổi.
Hết chương 70
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...