Edit: Sun520
Đứng ở nơi đón người nhìn một đám người đi qua, được người khác đón đi, Hạ Thiên Vũ mới nhớ tới mình hoàn toàn cũng không biết dáng vẻ của Dạ Diệc Hàn thế nào, làm sao đón người được đây chứ?
Cô không quan tâm đến từng gương mặt, mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ về dáng vẻ của Dạ Diệc Hàn sau đó cúi đầu thở dài, là bạn học của Triệu Vũ, cũng có thể là bạn học của cô nha, nhưng ngộ nhỡ Triệu Vũ nói là bạn học trung học thì sao? Ai, cho dù là bạn học thời đại học, cô cũng không nhớ được, ngoại trừ Dương Dịch, gần như là cô không có ấn tượng gì với ai cả! Thật sự không biết mình đang làm gì, tại sao lại có thể nghĩ đến người đàn ông trên mạng đó chứ!
Lấy điện thoại di động ra gởi tin nhắn đi: “Tôi đến rồi, anh đang ở đâu?”
Sau đó rất nhanh điện thoại di động nhận được tin nhắn: “Anh đã đến, anh nhìn thấy em rồi!”
Nhìn thấy, theo tính phản xạ cô ngẩng đầu lên, người xuất hiện trước mắt lại là Dương Dịch.
“Tiểu Vũ.”
Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên, sững sờ chốc lát, sau đó nói cà lăm: “Dương...... Dương Dịch, tại sao anh ở đây? Hôm nay vừa đến sao?”
Trong nháy mắt đó cô không thể quên được nụ cười trong trí nhớ giống với nụ cười của người trước mắt này, anh vẫn giống như trước kia, vẫn đẹp trai như ánh mặt trời như trước, và nụ cười cũng ấm áp như trước vậy, chỉ là, bây giờ nhiều hơn mấy phần lạnh lùng, nhưng khi nhìn cô thì vẫn cười dịu dàng như trước kia.
Dương Dịch một tay kéo rương hành lý, bước mấy bước đến trước mặt cô.
“Đúng vậy! Anh thật sự vừa đến thành phố X, nếu không phải là quá bận rộn, anh nhất định sẽ đến sớm hơn một chút, buổi tụ hội bạn học là ngày hôm nay nha! Đúng rồi, anh không có nói địa chỉ với em!” Mặc dù lời này khiến Hạ Thiên Vũ ngây như người ngốc, nhưng Dương Dịch vẫn tốt bụng trả lời câu hỏi của cô.
“Thật là trùng hợp nha! Buổi tụ hội bạn học, tôi có chuyện riêng, có vẻ như, không đi được.” Đang muốn thương lượng với Dương Dịch, không nghĩ đến lại gặp anh ở đây.
“Vì sao không đi được, buổi tụ hội bạn học chúng ta thật lâu mới tổ chức một lần, đến gặp mặt bạn học cũ rất cần thiết. Được rồi, chúng ta đi thôi!” Nói đến câu này, nụ cười trên môi Dương Dịch rõ ràng càng trở nên vui vẻ hơn.
“A, thật xin lỗi, tôi đang đợi người ở đây! Hạ Thiên Vũ không quan tâm đến câu nói trước của Dương Dịch nhưng câu tiếp theo lại làm Hạ Thiên Vũ chú ý đến nhiều hơn.
Không phải Dạ Diệc Hàn nói anh nhìn thấy mình sao? Tại sao bây giờ còn không xuất hiện vậy!
“Em, không phải đang đợi Dạ Diệc Hàn sao?”
Nghe được Dương Dịch nói ra mình chờ đợi ai, trên mặt của cô tràn đầy vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên nhận ra rằng mới vừa rồi Dạ Diệc Hàn nói anh nhìn thấy mình rồi, điều này rõ ràng chính là Dạ Diệc Hàn biết mình, nếu không thì tại sao anh có thể nhìn thấy mình chứ!
“Dương Dịch, có phải anh đã sớm biết tôi là Mạc Quân Vũ hay không?” Sau khi kinh ngạc cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Dịch vẫn không có thu lại nụ cười xấu xa, trong lòng tức giận, điều này rõ ràng chính là trêu chọc mình mà! Nhưng trong lòng lại có một cảm giác hạnh phúc, đang lan tràn trong lòng.
“Ha ha, Tiểu Vũ, anh không phải cố ý đâu! Anh có tư liệu đăng ký của ID Trong mộng Tầm Hoan.” Dương Dịch thuận thế ôm chầm vai của cô, cùng rời đi.
“Làm sao anh lấy được? Anh sẽ không đặc biệt đi kiểm tra tôi chứ?” Cô tiếp tục kháng nghị.
“Một người bạn trong Thịnh Thế tò mò không biết cao thủ PK Trong mộng Tầm Hoan là người hay yêu, cho nên điều tra một chút, cậu ấy biết anh thích Hạ Thiên Vũ, cho nên lấy thông tin đăng ký, gởi cho anh trước tiên. Lúc anh biết rõ, thì đúng lúc em xóa nick. Về phần Mạc Quân Vũ, anh tự đoán đấy! Hơn nữa lúc em gọi điện thoại cho anh, anh trai em nói!” Dương Dịch kiên nhẫn giải thích.
Cô nghe mà ngạc nhiên, giống như anh vừa nói rằng anh thích cô.
Mà trên mặt Dương Dịch vẫn mang theo nụ cười như trước, nhìn Hạ Thiên Vũ uốn éo tức giận.
“Tốt lắm tốt lắm, anh đây là muốn làm cho em vui mừng nha!” Nắm lấy tay của cô không để cho cô tiếp tục rời xa mình, lần nữa anh nhìn thấy Tiểu Vũ, không ngờ cô không thay đổi một chút nào.
“Hừ, lần sau còn dám như vậy......” Đang lúc Hạ Thiên Vũ muốn nói lời ác độc thì Dương Dịch kịp thời cản lại nửa câu nói phía sau của Hạ Thiên Vũ.
“Không có lần sau, không có lần sau.” Lúc nói lời này, đã không thấy nụ cười trên mặt Dương Dịch nữa, thay vào đó chính là thái độ thừa nhận sai là rất tốt.
“Đi thôi!” Nghe Dương Dịch nói như vậy, trong lòng cô giảm bớt không ít sự tức giận, hừ, cô nhìn anh có thái độ nhận sai là rất tốt, hơn nữa anh đã cứu tôi ở trong game, lần này tôi sẽ tha thứ cho anh.
Nghe được Hạ Thiên Vũ nói như vậy, Dương Dịch biết Hạ Thiên Vũ không tức giận, nụ cười trên mặt trở lại, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn chăm chú vào Hạ Thiên Vũ.
Anh muốn nhìn cô sống trong mấy năm trở lại đây có tốt hay không.
“Tiểu Vũ, sau khi tốt nghiệp em làm gì?”
“Không có làm gì cả! Anh cũng thấy đấy, thật ra thì tôi rất lười, cho nên ở trong game buôn bán trang thiết bị, trên thực tế tôi chính là một con sâu gạo, mẹ tôi cũng ghét bỏ chết tôi rồi.”
“Ha ha, Tiểu Vũ không cần nói như vậy! Trong trò chơi, anh thấy em kiếm được cũng không ít tiền nha! Sao có thể tính là sâu gạo chứ!”
“Vậy còn anh? Anh đang làm gì?”
“Anh, thành lập một công ty nhỏ, kiếm tiền, không như em sống thoải mái như vậy!”
“Anh đã mở công ty nhỏ, lợi hại hơn tôi nhiều!”
“Ha ha, chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, đúng rồi, Hoan Hoan như thế nào?”
“Hoan Hoan, con bé nghịch ngợm đó, còn không phải là dáng vẻ kia, cả ngày chỉ biết gây sự, trước đây không lâu lại đánh nhau trong trường học, thật sự không bớt lo lắng được.”
“Đứa bé nha, cũng rất bướng bỉnh, đợi trưởng thành sẽ tốt.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện mãi cho đến nhà mới dừng lại, vừa mới mở ra cửa, Hoan Hoan đã chạy đến.
“Mẹ, mẹ đã về ạ! Đi ra ngoài cũng không đưa con theo cùng!” Nói xong Hoan Hoan mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
“Hoan Hoan, lúc mẹ gọi con, là ai nằm trên giường không chịu dậy đây hả?”
Hoan Hoan nghe được câu này, miệng cũng không vểnh lên nữa, vội vàng chuyển sang chuyện khác, vừa lúc cô bé nhìn thấy Dương Dịch sau lưng Hạ Thiên Vũ.
“Mẹ, anh chàng đẹp trai này là ai vậy ạ?”
“Hoan Hoan, ngay cả chú mà cũng không nhận ra sao? Con bé này, có phải quá vong ân phụ nghĩa rồi hay không hả?” Không đợi Hạ Thiên Vũ mở miệng, Dương Dịch đã ngồi xổm người xuống trách Hoan Hoan rồi.
“A, con nhớ ra rồi, hóa ra là chú Dương à, đã lâu con không có gặp chú, mà chú cũng không đến gặp Hoan Hoan nha.”
“Vâng vâng, là lỗi của chú, con xem, chú mang quà gì tặng cho con đây, coi như là bồi tội với Hoan Hoan có được hay không?”
“Được ạ được ạ!” Vừa nghe đến có quà tặng, lập tức trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan cười nở như hoa.
“Vậy con chờ ở trong này, chú ra ngoài lấy cho con.”
Hạ Thiên Vũ nhìn hai người nói chuyện, trên mặt cười cười, đi vào bếp lấy nước, còn Dương Dịch nói chuyện với Hoan Hoan ở trong phòng khách.
Không ngờ Hoan Hoan vẫn rất thích Dương Dịch! Nhưng mà nếu Dạ Diệc Hàn là Dương Dịch, xem ra hôm nay buổi tụ hội bạn học là chắc chắn phải đi rồi, họp mặt không tệ.
Cô cũng không có phát hiện, mặc dù Dương Dịch đang nói chuyện với Hoan Hoan, nhưng ánh mắt của anh luôn nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô, lúc ở thành phố S anh luôn nhớ cô, lại theo thói quen che giấu trong đáy lòng mình, chỉ là, thật sự đến trước mặt cô, anh mới phát hiện hóa ra trong lòng mình vẫn luôn không quên được cô, khó nén xúc động, mặc dù bọn họ ít gặp nhau, nhưng anh thật sự không thể quên được cô.
“Đến đây, ăn chút trái cây đi! Hoan Hoan, con ăn sáng xong chưa?” Hạ Thiên Vũ để trái cây trong tay xuống, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Dương Dịch đưa đồ chơi cho Hoan Hoan.
“Yên tâm, mẹ, Hoan Hoan đã ăn bữa sáng không còn dư lại một chút nào, chú, tại sao chú lại nhìn mẹ già như thế ạ? Có phải chú thích mẹ hay không?” Ừ, chú này có vẻ rất đẹp trai, còn có thể tặng quà cho Hoan Hoan, quà tặng này có vẻ không tệ, khẳng định rất có tiền, hơn nữa chú có vẻ là người rất tốt, nếu làm ba của Hoan Hoan chắc chắn sẽ đối xử rất tốt với mẹ.
Lúc này sau khi Hoan Hoan nhìn thấy Dương Dịch, dứt khoát vứt thầy giáo đến nơi xa xôi nào rồi.
“Tốt! Hoan Hoan thật là lợi hại, vậy mà nhìn ra được chú thích mẹ của con nha.” Dương Dịch cũng không có phản đối, ngược lại thản nhiên nói ra mình thích Hạ Thiên Vũ.
Cô buồn bực nhìn về phía Dương Dịch, lặp lại những lời này, một lúc lâu mới hậu tri hậu giác đã hiểu, vì vậy, sắc mặt trở nên hồng: “Dương Dịch, anh yêu thích tôi à?”
“Đúng vậy, anh thích em, thích đã nhiều năm.” Dương Dịch cười cười, thừa nhận.
“Vậy sao lúc ấy anh ra đi không nói lời tạm biệt là có ý gì?” Cô nhàn nhạt hỏi.
“Anh sợ mình không đủ khả năng để cho em hạnh phúc, cho nên ra ngoài liều mạng dựng nên sự nghiệp.” Anh trả lời thành thật, lại nhíu nhíu mày, hỏi: “Hạ Thiên Vũ, bây giờ em có bạn trai chưa?”
Nghe Dương Dịch hỏi những lời này, cô có chút kinh ngạc, gần như là bật thốt lên: “Không có.”
Dương Dịch khẽ mỉm cười, nói: “Vậy thì thật là tốt, anh cũng không có bạn gái, hai chúng ta kết thành một đôi nha!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...