Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Tát Duệ hấp tấp chạy lại, tuổi còn nhỏ, trên mặt lại một mảnh trầm trọng, khi biết được đệ đệ bị người ta đẩy ngã xuống hồ nước, hắn luôn sợ hãi và lo lắng.
“Con bái kiến phụ vương, Vương thúc.” Sau khi tiến vào, Tát Duệ liền cung kính hành lễ với hai người, sau đó lo lắng nhìn thoáng qua bé đang nằm trên giường, lại hỏi: “Phụ vương, đệ đệ thế nào?” Nói xong, nước mắt ứa ra tràn đầy hốc mắt, cố nén mới không rơi xuống.
Tát Hoàn thấy hắn nguyên vẹn xuất hiện, trong lòng thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu hai đứa con đều có gì không hay xảy ra, hắn thật không biết làm sao bây giờ.
“Duệ Nhi, con không có việc gì là tốt rồi.” Hắn trầm trọng nói, lại nhìn thoáng qua bé trên giường, “Cục cưng không có việc gì, cũng may Vương thúc của con tới cứu kịp thời.”
“Duệ Nhi tạ Vương thúc.” Nghe được là Tát Nhãn cứu bé, Tát Duệ vội vàng cung kính hành lễ với hắn, sau đó đưa tay lau nước mắt chảy ra.
Tát Nhãn vội vàng xua tay nói: “Duệ Nhi, không cần khách khí, cục cưng cũng là con của Vương thúc.” Hắn cũng không kiêng dè chuyện bé là con của hắn.
Nhưng khi Tát Hoàn nghe vậy, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Tát Duệ không để ý tới bọn họ, trông mong nhìn bé đang ngủ mê cách đó không xa, hắn thực muốn lại gần xem. “Phụ vương, con muốn đến xem đệ đệ.”
“Đi đi, đừng đánh thức hắn.” Tát Hoàn phê chuẩn.
Được đến cho phép, Tát Duệ lập tức dùng cặp chân nhỏ, khinh thủ khinh cước hướng đến cạnh giường bé, thẳng đến bên giường, hắn thở mạnh cũng không dám, sợ sẽ làm tỉnh giấc ngủ yên của bé.
Chỉ thấy mặt bé khẽ nhăn mày, hai đấm nắm chặt, thân thể nhỏ có chút buộc chặt, tựa hồ còn chưa thả lỏng, vẫn bất an như cũ.
Tát Duệ cúi đầu, không nói gì nhìn bé. Hắn nhớ rõ lúc phụ vương dẫn bé xuất hiện trước mặt mình, hắn thật rất hâm mộ a. Bé khoái hoạt tươi cười, vẻ mặt đáng yêu, lá gan lại rất lớn. Khi bé ở cùng với nữ nhân mà bé gọi là mẹ, bọn họ tựa như người một nhà, sáng lòe lòe hạnh phúc. Đó là thứ, hắn vẫn luôn khát vọng mà không chiếm được, mẫu phi không có, phụ vương cũng không có.
Hắn hâm mộ bé, bởi vì bé không phải học nhiều công khóa như vậy, không cần luyện công, chỉ cần viết xong bài, đọc xong sách, liền có thể khoái hoạt chơi đùa. Mà hắn không được, hắn phải học rất nhiều thứ, theo sáng sớm đến tận trời tối, trừ bỏ ngủ với ăn cơm, hắn không còn dư bao nhiêu thời gian để chơi đùa. Ngay cả mẫu phi cũng nói cho hắn, hắn tương lai là Vương gia của Ninh Vương phủ, hắn tương lai sẽ kế thừa vương vị, cho nên hắn phải cường đại, hắn không thể giống với người khác.
…
“Vương gia, Hoa mụ mụ đến.” Khi Hoa mụ mụ vừa bước vào vương phủ, liền có thị vệ tiến hành tầng tầng lớp lớp thông báo.
Đúng lúc này, Hoa mụ mụ cũng chạy tới, nàng mặt mày không yên bất an chờ ở ngoài cửa, rất muốn bước vào bên trong thăm dò.
“Mời nàng vào.” Tát Hoàn nói.
Hoa mụ mụ nghe vậy, không cần ai đến thỉnh liền tự mình vọt vào trong, thấy bên trong có thêm Tát Nhãn, vội vàng tất cung tất kính nói: “Dân nữ bái kiến Ninh Vương gia, Tam Vương gia.”
“Hoa mụ mụ, sao ngươi lại tới đây?” Tát Nhãn rất là kỳ quái, không nghĩ tới lại gặp Hoa mụ mụ của Hoa Tụ Lâu ở chỗ này.
Hoa mụ mụ ngượng ngùng cười cười, kiềm chế không được tính tò mò quá mãnh liệt của mình, khẽ xoay đầu dò xét vào trong, thấy bé đang nằm trên giường cùng Tát Duệ đang đứng bên cạnh.
“Ta là tới vấn an Tiểu Vương gia, không nghĩ tới lại nghe tin, ách, Tiểu Vương gia rơi xuống nước.” Nàng thực bất an, không biết bé như thế nào, nếu để cho Lăng Nhược Nhược biết, khẳng định sẽ sợ phát điên.
Tát Hoàn thấy nàng sốt ruột, trong lòng biết là vì Lăng Nhược Nhược, vì thế nói: “Cục cưng thực đã không sao, chính là không biết là ai đã đẩy bé xuống nước. Bổn vương nếu tìm ra nàng, nhất định phải đem nàng bầm thây vạn đoạn, tru di cửu tộc.” Nói xong lời cuối cùng, thực đã là nghiến răng nghiến lợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...