Hy vọng về sau cô có thể luôn ở bên cạnh anh Chính vì vậy nên anh mới có những cử chỉ: điên rồ như này sao?
Nhịp tim của Quách Cao Minh tăng nhanh, tiếng tim đập thình thịch dường như vang vọng trong tai anh.
Anh cảm thấy mình đã hiểu ra gì đó nhưng đồng thời cũng có cảm giác dường như mình không hề hiểu gì hết.
“Kiều Bích Ngọc, cậu thế nào rồi?”
Kiều Bích Ngọc vừa về tới ký túc xá đã thấy Tống Manh Manh nhào về phía cô tựa như một con khỉ vồ lên cây: “Thầy giáo Mark của tớ có làm gì với cậu không?”
“Không thiếu tay cũng không thiếu chân”
Kiều Bích Ngọc thực sự không thể chịu nổi sự vướng víu do bị cô ta ôm chặt.
Cô dùng sức đẩy Tống Manh Manh nhưng người này lại cứ bám cứng lấy cô giống như một con bạch tuộc.
“Kiều Bích Ngọc, tại sao bây giờ cậu mới trở về, cậu đã đi đâu thế?”
Hiện tại là bảy giờ tối, nhà ăn đã đóng cửa, Châu Mỹ Duy còn có tâm gọi cho cô một phần cơm: “… Có phải cậu đến thư viện không?”
Kiều Bích Ngọc đang định trả lời Tống Manh Manh đột nhiên nghiêng đầu một cái, lúc này mới chú ý tới chiếc áo khoác nam ở trên người Kiều Bích Ngọc.
Cô ta lớn tiếng chất vấn cực kỳ khoa trương: “Cậu…
Chiếc áo khoác nam trên người cậu đến từ đâu?”
Châu Mỹ Duy không thể chịu đựng nổi kiểu nói của cô ta nữa, thở dài: “Đây là áo khoác của giáo viên Mark.’ Hôm nay anh ấy đã mặc chiếc áo khoác màu xám đậm này đến lớp học.
Tống Manh Manh lập tức ngậm miệng.
Cô ta bàng hoàng, há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời.
Lúc này cô ta mới ý thức được rằng tên đàn ông chó chết và tên đàn ông hoang dã mà mình vừa mảng luôn miệng là giáo viên Mark cô ta kính yêu nhất.
Kiều Bích Ngọc cởi áo khoác trên người mình một cách rất thản nhiên, vung tay muốn.
ném nó vào trong tủ đựng đồ.
Tống Manh Manh thấy một màn này, vội vàng lao đến chỗ tủ đựng đồ, đỡ lấy chiếc áo khoác bằng cả hai tay, vô cùng thành kính đặt chiếc áo khoác qua một bên.
“Tại sao cậu có thể chà đạp chiếc áo khoác này như vậy!” Tống Manh Manh có chút kiều Bích Ngọc trừng mắt liếc xéo cô ta một cái, không biết vừa rồi là người nào điên cuồng kéo chiếc áo khoác này đâu.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chỉ có duy nhất Châu Mỹ Duy tương đối bình thường ở nơi này, cô ấy tràn ngập tò mò hỏi một câu.
Kiều Bích Ngọc hời hợt nói câu: “Giáo viên này là người rất tốt”
Tống Manh Manh: “..”
Cô ấy không biết nên nói tiếp như thế nào nữa..