Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


“Ông hỏi chuyện cháu đó, cháu nói rõ ràng cho ông!”
Ông cụ Quách có chút tức giận quát mắng anh, trong lòng ông có chút nóng nảy, nếu chẳng may cái thằng nhóc này lại học thói xấu gì từ bên ngoài thì đúng là tạo nghiệp.

Quách Cao Minh từ chối trả lời những câu hỏi ngu ngốc này, anh nhìn ông mình với vẻ mặt nghiêm túc, mím chặt môi không nói gì.

Lúc này, ông cụ Quách có chút nóng nảy, ông dùng gậy đánh vào người đàn ông không biết hiếu thuận này.

Ông quản gia ở phía sau thấy vậy liền lập tức ngăn cản: “Ông Quách, ông bình tĩnh”
Không thể đánh cậu chủ Cao Minh của bọn họ được, đánh bị thương rồi, ông cụ Quách sẽ lại hối hận Quan trọng nhất là tốn thương tình cảm, chẳng may cậu chủ Cao Minh nhà bọn họ lại đi một mạch ra nước ngoài không về thì biết làm sao.

“Bây giờ cậu chủ Cao Minh vẫn còn nhỏ, ông đừng suy nghĩ đến vấn đề này vội..” Ông quản gia vội vàng khuyên nhủ.

Ông cụ Quách phẫn nộ mắng: “Cháu còn nhỏ lắm sao! hừ, cháu nhà họ Trần mười sáu tuổi đã khiến người khác sinh con rồi kìa, còn nuôi những mấy người phụ nữ trong nhà nữa Năm nay cháu đã hai mươi hai tuối rồi, cũng nên đến lúc lấy vợ sinh con! “

Quách Cao Minh nhướng mày, im lặng.

Khuôn mặt ông quản gia thì dở khóc dở cười.

Cậu chủ nhà họ Trần là một người đào hoa, năm mười sáu tuổi đã chơi qua biết bao phụ nữ, lấy đâu ra tấm gương tốt chứ!
“Ông chủ, chuyện này không thể vội vàng, cậu chủ Quách nhà chúng ta còn trẻ, chuyện hôn nhân là do duyên phận” Ông quản gia vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Ông cụ Quách “Hừ” một tiếng, chỉ đành cho qua chuyện, không thì biết làm sao, bắt thăng cháu bất hiếu này sinh cho ông thằng chất được sao? Cánh đã cứng cáp rồi, bảo thằng nhóc về nhà họ Quách cũng khó.

Ông cụ Quách và ông quản gia không ngờ rằng, họ cứ đợi, đợi đến khi Quách Cao Minh chạy mất.

Quách Cao Minh bị ông cụ Quách quát mắng năm ngày liên tục, cuối cùng cũng không chịu được nữa: “Nói với ông nội, hôm nay tôi sẽ đến Thành phố Hải Châu.”
Quách Cao Minh sinh sống ở biệt thự Đông Uyển, chủ yếu do bác Lan Quế trách nhiệm chính: “Cậu chủ Cao Minh, cậu, bây giờ cậu đi luôn sao?” bác Lan Quế tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó cảm thấy không ngoài dự đoán, chỉ hơi thất vọng.

Tất cả mọi người đều mong chờ Quách Cao Minh có thể về nước sống.

“Hôm nay tôi đến Thành phố Hải Châu…
Trước khi tôi ra nước ngoài, tôi sẽ trở về đây một chuyến” Quách Cao Minh rất hiếm khi nói thêm với bác Lan Quế thêm vài câu “Được, được rồi, cậu có muốn sắp xếp tài xế không?”
“Không cần”
Quách Cao Minh đến Thành phố Hải Châu cũng không có mục đích gì cả, anh chỉ muốn đi dạo rồi tìm Đường Tuấn Nghĩa ở đấy mà thôi.

Trong mắt của Quách Cao Minh, Đường Tuấn Nghĩa là một kẻ quái dị, cô độc và không quan tâm đến bất cứ thứ gì, dường như thế giới này đối với anh ta chẳng có chút ý nghĩa gì.


Anh thì ngược lại, mỗi ngày anh luôn có lịch trình bận rộn.

Nhưng thật ra anh và Đường.

Tuấn Nghĩa tương đối giống nhau, cả hai đều cảm thấy cuộc sống này trống rỗng, cũng không biết là thiếu cái gì, nói tóm lại, Quách Cao Minh thích kết thân với những người thông minh.

Khả năng cao là anh ấy sẽ không ở lại trong nước, nhưng có một số dự án mà anh có thể hợp tác với Đường Tuấn Nghĩa.

Bác Lan Quế chạy đến báo cáo với ông cụ Quách về chuyện của Quách Cao Minh, ông cụ cau mày, ông quản gia bên cạnh cũng lo lắng, lại thở dài: “Nếu cậu chủ Cao Minh bằng lòng ở lại thì tốt quá” Đây là tâm nguyện của bọn họ.

Nhưng ai cũng hiểu rãng điều này khó xảy ra.

“Cậu chủ Cao Minh nói rằng trước khi ra nước ngoài, cậu ấy sẽ trở về một chuyến” Bác Lan Quế lặp lại lời vừa nói.

Bà ấy sợ rằng ông cụ Quách có thể đã nghe xót, tốt xấu gì thì cậu chủ Cao Minh cũng không phải là không từ mà biệt.


Ông cụ Quách “Hừ” lạnh một tiếng, không nói gì “Ngày cậu chủ Thanh Thừa qua đời lại chính là ngày sinh nhật của cậu chủ Cao Minh” Bác Lan Quế trầm giọng nhắc nhở rồi thở dài.

Hôm đó là Lễ hội đèn lồng, hôm đó là ngày rất dễ nhớ, có một số ngày rất muốn quên đi, nhưng thật khó để giả vờ không nhớ gì cả “Thằng bé, trời sinh tính tình đã lạnh lùng, có đón sinh nhật hay không thì cũng chẳng sao, dù gì thì thãng bé cũng không đón ở nhà”
Nét mặt già nua của ông cụ Quách co rúm lại nhưng trong lòng lại lo lắng.

Cái tên nghiệp chướng này, ông ấy sợ rằng sau này cháu mình sẽ không trở về nữa, cũng chẳng ái có thể trói buộc được thăng bé cả, đúng là một tên không biết trời cao đất dày là gì mà.

Còn ở bên kia, đúng lúc chiếc xe taxi Quách Cao Minh thuê đi đến cổng trường.

Quách Cao Minh nhìn thành phố xa lạ này, so với thành phố Bắc An sầm uất chen chúc thì nhịp sống của thành phố Hải Châu này chậm hơn, ngay cả bước chân của những người đi bộ ở hai bên đường dường như cũng chậm lại Buổi chiều 5 giờ, mặt trời dần lặn xuống phía tây, cảnh vật của thành phố Hải Châu xanh hóa này không tồi, xung quanh đẹp đế trong lành lại yên tĩnh.

Quách Cao Minh xuống xe taxi, chọn một mình đi bộ ở nơi có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui