Thân xác của đệ nhất phu nhân Elisa bay lơ lửng giữa không trung.
Đại thủ lĩnh, bảy vị trưởng lão cùng với tất cả những người đi theo bọn họ đều ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, hoảng sợ và khó tin.
Hang động ẩm ướt và tối tăm nhưng lúc này lại trôi nổi nhiều ngọn lửa đỏ như máu, ánh lửa quỷ dị chiếu sáng khắp hang động, ngay chính giữa hang động sau thác nước là một bóng hình quen thuộc mà xa lạ.
“Elisa!” Kiều Bích Ngọc cầm quyền trượng, đôi mắt của cô cũng biến thành màu đỏ như máu, âm thanh được phát ra từ trong cổ họng của cô vừa già nua vừa trầm thấp.
Hình như cô nhớ lại cái gì, lặp đi lặp lại cái tên này đầy nhớ nhung: “Elisal” Thân xác của đệ nhất phu nhân Elisa, lơ lửng tiến đến trước mặt cô.
Trong tay của cô là quyền trượng, dáng người cao ngất, khí thế như một vị vua, đôi mắt đỏ như máu của cô đánh giá thân xác của Elisa từ đầu tới chân, ánh mắt quan sát cẩn thận của một người đàn ông chăm chú nhìn một người phụ nữ.
*..
Đúng là làm người ta phải nhớ nhung!”
Mấy ngàn năm đã trôi qua nhưng bây giờ người hầu trung thành Elisa vẫn trẻ trung xinh đẹp như cũ.
Giọng nói của cô mang theo vẻ nghi ngờ: “Răng nanh của rắn thần Naga sao?”
Elisa giống như một xác chết được giữ tươi, mặt mũi tái nhợt không có chút máu, hai mắt nhằm nghiền, vị trí trái tim ở ngực trái đang bị răng nanh của rắn thần Naga đâm thủng.
“Kẻ nào đã giết chết Elisa?” Kiều Bích Ngọc nắm quyền trượng, đột nhiên xoay.
người, hai con ngươi đỏ như máu không có bất kỳ cảm xúc dao động nhìn xung quanh, giọng nói khàn khàn, chậm rãi hỏi.
Không có ai trả lời cô.
Đám người Đại thủ lĩnh đều bị dọa đến mức sợ run nín thở,chỉ có một mình Đại thủ lĩnh dữ tợn hét to với cô: “Buông vợ tôi xuống!” Đại thủ lĩnh vẫn theo thói quen nói bằng giọng ra lệnh, giận đùng đùng rống to, ông ta không cho phép bất kỳ người nào chưa được sự đồng ý của ông ta đã chạm vào vợ của ông ta.
“Vợ của ông sao?” Cô suy tính lẩm bẩm.
Vì vậy thân xác của Elisa đang trôi lơ lửng trên không trung càng ngày càng đến gần cô, cô cúi đầu ngửi một cái, ngay sau đó l nhiên nói: “Elisa đã không còn là gái trinh nữa!
Elisa đã thề rằng trọn đời sẽ bảo vệ hòn đảo của tôi, còn tôi ban cho cô ta thần lực đế cô ta không chết… Vậy mà cô ta | kết hợp với một người phàm trần!”
Cô cười nhạt: “Đúng là ngu xuẩn” Tất cả mọi người có mặt trong hang động sau thác nước đều nghe thấy những lời mà cô lẩm bẩm một mình.
Vị này tự xưng là chủ nhân chân chính của hòn đảo, tay cầm quyền trượng, khí thế hơn người, ngay cả con ngươi cũng nhuộm đỏ như màu máu Sắc mặt của Đại thủ lĩnh tối tăm và dữ tợn, ông †a xoay người và hét lớn với đám người đang sững sờ phía sau lưng mình: “Nổ súng!”
Đám người kia phản ý chậm một chút, hình như quên mất là mình mang theo vũ khí nặng, Đại thủ lĩnh dẫn đầu rút khẩu súng lục bên hông của mình ra và nhắm thẳng vào Kiều Bích Ngọc rồi bản một phát súng mà không hề có một chút chần chờ nào.
Vô số súng đạn từ bốn phương tám hướng bắn về phía cô, xung quanh Kiều Bích Ngọc hình thành một kết giới lấy cô làm trung tâm, những thứ súng đạn bình thường này không có cách nào tiếp xúc với cô, toàn bộ đều bị bản ngược trở về.
A….A… A… Bên trong hang động sau thác nước không ngừng quanh quẩn tiếng la hét đau đớn thảm thiếu, những vệ sĩ kia bị những viên đạn bản ngược bắn trúng, rối rít ngã xuống đất và lăn lộn đau khổ kêu rên.
Đại thủ lĩnh cũng đã bản hết đạn của khẩu súng trong tay của mình, ông ta sợ hãi nhìn xuống mặt đất, tất cả vệ sĩ bên cạnh ông ta đều đã trúng đạn và nắm la liệt trên đất, viên đạn cứ như bị một lực lượng vô hình ngăn lại và bắn ngược.
Hình như ông ta cũng hoảng sợ trước cảnh tượng này, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, thế nhưng ông ta vẫn nhắm mắt hét lớn: “Cô… Cô dám không vâng lời tôi, tôi mới là chủ nhân của hòn đảo này, tôi mới là Đại thủ lĩnh ở đây!”
Mấy vị trưởng lão nho nhã yếu đuối kia đều núp phía sau mấy tảng đá lớn, thân thể run rẩy như cầy sấy, không dám bước ra chịu chết.
Đám vệ sĩ thì hoảng sợ vứt súng trên tay của mình giống như gặp quỷ, bởi vì bọn họ càng bản nhiều đạn thì càng chết nhanh.
Tất cả mọi người đều trở nên hoảng sợ không kiêm chế được.
Chỉ có Đại thủ lĩnh vẫn ở đó giấy muốn giành lại thân phận địa vị của mình, rõ ràng đẳng kia chính là đứa con gái có một nửa dòng máu của ông ta, cô cầm lấy quyền trượng của ông ta nên mới có năng lực như vậy, đáng lẽ tất cả những thứ này đều phải thuộc về ông ta.
“Con bé chết tiệt này! Nhanh đưa quyền trượng cho tôi!” Đại thủ lĩnh ra lệnh cho Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc đứng giữa trung tâm hang động, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện ra vẻ kiêu ngạo, giọng nói khàn khàn già nua: “Ông chính là thằng đàn ông mà Elisa coi trọng sao?”
Đồng thời, một tảng đá màu đen bên trong hang động sau thác nước đột nhiên bay lên, tảng đá này nặng khoảng ngàn kilogam, khi cô vừa dứt lời, tảng đá lập tức đập về phía Đại thủ lĩnh.
Mọi người đều ngạc nhiên và sợ hãi hét chói tai: “Thủ lĩnh! Cấn thận!”
“Cẩn thận đấy!” Vào giờ phút này, Đại thủ lĩnh sững sờ như hoảng sợ ngây người, chân của ông ta cứng đờ không có cách nào di động, một vị vệ sĩ trung thành không để ý đến mạng sống, dùng hết sức mạnh và tốc độ bay qua đụng vào Đại thủ lĩnh, hai người ngã qua một bên.
Tảng đá nặng hơn ngàn ký bay sát vai của bọn họ.
Một tiếng ầm vang lên, tảng đá kia nện lên vách núi tạo thành một cái hố †o.
Đến cả ngọn núi cũng chấn động một chút.
Khi nhìn về phía cái hố sâu trên vách núi kia, tất cả mọi người đều không kiềm được lau mồ hôi, mọi người im lặng nhìn hình ảnh này, bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, ba hồn bảy vía đều mất hết sau vía, tất cả đều nhìn về phía Đại thủ lĩnh.
Nếu mới vừa rồi Đại thủ lĩnh bị tảng đá lớn này đập trúng, chắc chẩn đã tan xương nát thịt, mất mạng tại chỗ.
Ngay cả Rafael đang kéo dài hơi tàn cũng nghiêng đầu nhìn về phía cha của mình, đúng là mạng lớp.
Anh ta không nhịn được âm thầm cười lạnh, đến giờ phút này mà ông ta vẫn sĩ diện ầm ï, đây mới đúng là ngu xuẩn.
Lúc đầu muốn giết chết cái tên ngu ngốc tự xưng là Đại thủ lĩnh này, nhưng đột nhiên cô lại phát hiện có thứ gì đó thú vị, nghỉ ngờ lẩm bẩm: “Chén thánh sao?”
Rafael vẫn luôn dùng túi vải bọc kỹ hai cái chén thánh rồi mang theo bên mình, đột nhiên chén thánh bay lên không trung, cô vô cùng hứng thú nhìn hai cái chén bay đến trước mặt mình, cẩn thận quan sát một lúc.
“Cậu là con trai của Elisa sao?” Cô nhìn kỹ Rafael một lần nữa, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Cậu muốn cứu cô ta sao?” Đúng là chén thánh có thể cứu sống Elisa.
Rafael dùng hết sức ngồi dậy, bây giờ anh ta không còn đủ sức lực để đứng lên, anh ta dựa vào vách núi, thở hốn hển mấy cái rồi mới mở miệng: “Tôi phải cứu sống mẹ của tôi!”
Anh ta không hề che dấu ý tưởng của mình dù chỉ một chút.
Rafael rất rõ ràng là mặc dù thân thể người phụ nữ trước mắt mình là Kiều Bích Ngọc, nhưng mà không phải cô đang nói chuyện với anh ta.
Cũng có thể người này thật sự có khả năng cứu sống được mẹ của anh ta.
“Tất nhiên là tôi có năng lực cứu sống mẹ của cậu!” Cô nhìn thắng vào hai mắt của anh ta và lập tức hiểu được ý của anh ta giống như: có thuật đọc tâm vậy.
Rafael hoảng sợ vì cô có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của mình, đồng thời cũng vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ bởi vì lời nói của đối phương.
Thật sự có thể cứu sống mẹ của anh tai Vừa rồi Đại thủ lĩnh hoảng sợ đến nỗi run chân vì tảng đá lớn, bây giờ nghe được lời đối thoại của hai người, cứu sống Elisa sao?
Sắc mặt của Đại thủ lĩnh trở nên kỳ quái, ông ta nhìn Rafael bằng ánh mắt đầy vẻ nghỉ ngờ sau đó lại len lén nhìn về phía Kiều Bích Ngọc đang cầm quyền trượng.
Cô liếc nhìn tên ngu xuẩn Đại thủ lĩnh và lạnh lùng chế nhạo: “Dường như ông cha ngu xuẩn của cậu cũng rất hy vọng là mẹ của cậu có thể sống lại đấy!”
Lời này lại làm cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều ngạc nhiên và sợ hãi, nhất là Rafael.
Cha của anh ta lại rất hy vọng mẹ của anh ta sẽ sống lại sao, năm đó mẹ của anh ta bị thương và biến thành một cái xác sống như thế này cũng chính là do cha của anh ta tạo thành.
Vẻ mặt của Đại thủ lĩnh rất quái lạ nhưng mà ông ta cũng không mở miệng giải thích.
“Các người muốn cứu cô ta sao? Nhưng mà Elisa không muốn tỉnh lại” Cô cười lạnh ói: “Cô ta nói rằng cô ta đã hối hận rồi, cô ta tình nguyện mãi mãi nhắm mắt lại, cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông đó!”
Đại thủ lĩnh nghe cô nói như vậy, cảm vỡ hòa hét lên như sấm: “Cô… Cô im miệng cho tôi! Không được phép nói bậy bại”
Chỉ trong nháy mắt mà ông ta đã quên mất khoảng cách xa xôi giữa lực lượng của mình và đối phương, quên rằng vừa rồi khó khăn lắm mình mới nhặt về một cái mạng.
Cô cũng không hề giận dữ mà ngược lại còn ngửa mặt lên trời cười to.
Cô không hề để ý đến người đàn ông của Elisa, gia đình của bà ấy, chồng của bà ấy, con trai của bà ấy.
Những gì cô hiếu được từ Elisa đều liên quan đến việc bà ấy hối hận vì đã gả cho người đàn ông này, cảm thấy nợ con trai của mình, oán hận những người phụ nữ khác ghen tị.
“Elisa! Trong đầu của cô lại quên hết những gì mà cô đã hứa với tôi!” Cô ngửa mặt lên trời cười to, sau đó đột nhiên sắc mặt lạnh như băng.
Bỗng dưng Rafael cảm thấy không ổn, rất sợ cô sẽ tổn thương thân xác mẹ của mình: “Mẹ của tôi đã bảo vệ hòn đảo này thay bà quá lâu rồi…
“Vậy sao? Thời gian đã trôi qua lâu như thế à? Đúng là lúc trước Elisa đã làm không tệ, thật đáng tiếc!”
Mà ngay lúc này, lỗi đi hẹp vào hang động sau thác nước lại có một con thú dữ xông vào, một tiếng hổ gầm truyền tới.
Một con hổ trắng hùng dũng oai vệ, điên cưồng gầm lên về phía Kiều Bích Ngọc, ngay cả con hổ trắng này cũng biết răng người này không phải là Kiều Bích Ngọc.
“..
Từ sau khi tôi rời đi, trên đảo càng ngày càng ít linh thú” Cô cầm quyền trượng, vẻ mặt ngạo mạn nhìn hổ trắng, hổ trảng cũng không ngu, tự biết là mình không thể đánh thắng được đối phương nên cũng không lỗ mãng nhào qua căn cô.
“Thân xác này là chủ nhân của mày, mày phải bảo vệ cô ta ư?” Cô ta không có xuất thủ đả thương bạch hổ, ngược lại cùng bạch hổ nói chuyện với nhau: “Trước đây tôi cũng từng nuôi một con linh thú.”
Cô nhớ lại cuộc sống của mình ở trước đây rất lâu.
Ngừng lại một chút rồi lại đột nhiên kêu một tiếng: “Rắn thần Naga! Naga! Mày bị tao nhốt sau thác nước lớn, có oán hận tạo không? Có muốn xông ra ngoài không?”
Từ nấy đến giờ rắn thần Naga vẫn co ro trong một góc, thân rắn cuộn tròn, lúc này hơi do dự ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía cô.
Ánh mắt của rẳn thần Naga đối mặt với cô, hình như trong nháy mắt bọn họ đã quay lại quá khứ vô cùng xa xưa.
Thân hình to lớn của răn thân Naga bắt đầu từ từ chuyển động, tiếng nói của nó vô cùng mờ ảo truyền tới: “… Tôi đã bị nhốt ở đây suốt một nghìn năm rồi.
Tôi đã không hề sợ hãi cái chết!”
“Thật sao!” Cô cười, nụ cười vô cùng quái lạ như khi cô tức giận.
Rắn thần rắn thần Naga lập tức giật mình cầu xin tha thứ: “… Đúng là tôi đã từng muốn xông ra khỏi thác nước lớn, bị nhốt ở đây suốt một ngàn năm thật sự quá khó chịu, trước đó đã phạm sai lầm nhưng mà tôi đã chuộc tội cả rồi, không phải sao? Tôi cũng không có ý định phản bội ngài…”
Thân rắn to lớn nhưng giọng điệu lại hèn mọn cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên nó vẫn chưa dứt lời thì đầu rắn đột nhiên vọt tới như không bị khống chế, sau đó bị một luồng sức mạnh vô hình to lớn ấn xuống đất không thể nhúc nhích.
Rắn thần Naga ngạc nhiên và hoảng sợ mất đi đôi mắt.
Trong đôi mắt quái lạ trong suốt của rắn thần Naga liên tục chảy máu.
Hai cái chén thánh bay lơ lửng qua và nhận đầy hai ly máu, một ly máu rót vào miệng của Elisa đang cứng ngắc và tái nhợt, một ly khác tạt vào đầu của rắn thần Naga.
Cảnh tượng quái dị và đầm đề máu tươi như vậy đã hoàn thành một lễ tế tự hồi sinh.
Răng nanh đang đâm vào trái tim ở ngực trái của Elisa biến mất, vết thương trên người của bà ấy lập tức khép lại, lúc đầu làn da tái nhợt giống như xác chết đã dần dần ửng hồng.
E
lisa đã được hồi sinh mà rắn thần Naga thì bị mù mắt.
“Từ nay về sau, Elisa và rắn thần Naga cộng sinh, cùng sống cùng chết” Dùng chung một tính mạng.
Trọn đời này Elisa và rằn thần Naga đều là nô lệ trung thành của cô, không thể phản bội lại lời thề của cô.
Đại thủ lĩnh, Rafael và tất cả mọi người đều sững sờ.
Mà người đang đứng ở trung tâm hang động lại không hề có cảm xúc gì dao động, giống như không hề nhìn thấy những thứ này vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...