Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Bọn họ đi ra ngoài, cả người đều là cát bụi, như chui từ một cái kim tự tháp vừa sụp đổ.

Rafael đưa họ vào chỗ chết cũng đã dẫn bọn họ chạy thoát, nhưng còn lâu mới cảm ơn anh ta.

Do cửa quá hẹp nên bảy tám người trong số họ bị mắc kẹt trong đường hầm, và phải mất hai ngày một đêm mới có thể thoát ra ngoài.

Kiều Bích Ngọc nhìn bộ dạng chất vật của những người đàn ông này, liền đưa ba chai nước qua: “Tiết kiệm một chút, trước tiên rửa mặt đi.

Hái một ít hoa quả có thể làm dịu cơn khát và giữ ẩm cho cổ họng”
“Chúng ta sắp lên đỉnh núi”
Rafael, người đang thưởng thức quả cà chua nhỏ, đột nhiên nói.

“Tại sao chúng ta phải chạy lên đỉnh núi vất vả như vậy?”
“Có nước trên đỉnh núi?”

“Rafael, chúng ta tại sao phải nghe lời anh!” – Ngụy Bắc phẫn nộ nói.

Rafael ngồi xếp bằng trên mặt đất, dáng vẻ thoải mái mãn nguyện, tay cầm bó cà chua nhỏ ném vào miệng từng quả một, Bá Tước bên cạnh cũng có vẻ rất mệt mỏi, như thể đã buông bỏ vẻ cao quý lạnh lùng, liếm nước hoa quả ngoan ngoãn như một chú mèo con bình thường.

“Chúng ta hãy thảo luận về cách hợp tác”
“Hợp tác, năm mơ đi!” – Cua Biển hết lên.

Cả 17 người trong số họ đều được trang bị súng ống và đạn dược trong tay đủ để bắn tên này thành một tổ ong.

Rafael không có đồng bọn, cùng lắm là một con mèo.

“Rất đơn giản.

Chỉ cần mấy người giúp tôi tìm quyền trượng vàng, tôi hứa sẽ giúp mấy người về nhị Quách Cao Minh cao mày: “Thảm họa đang xảy ra ở hòn đảo này..”
Rafael ngắt lời anh, giọng điệu đầy tự tin: “Đừng lo lằng, cho dù những hòn đảo ở đây chìm xuống biển, cũng không liên quan gì đến mọi người, đúng không? Tôi sẽ để cho tất cả mọi người, bình an vô sự, trở về nhà.”
Ngụy Bắc bọn họ ngập ngừng khi anh nói vậy, quả thực mong muốn lớn nhất của họ bây giờ là rời khỏi chốn ma quái này và trở về thế giới bình thường.

Tuy nhiên, họ không thể hoàn toàn tin tưởng Rafael.

“Ở hòn đảo này đã xảy ra thảm họa như vậy, chúng ta còn có thể bình an vô sự sao?”
“Vào lúc này, ngoài tôi ra, mấy người còn có thể tin tưởng ai nữa?”
Anh ta thậm chí còn không bận tâm đến việc phủi bụi trên người, anh ta cầm trên tay phải hai chiếc cốc bằng đồng.

Mặc dù giọng điệu của Rafael rất kiêu ngạo và khiến họ rất khó chịu, nhưng những gì anh ta nói là thực tế, họ cần một dẫn đường để rời khỏi quần đảo.

Có thể nói rằng nguồn gốc của tất cả những rắc rối là do Rafael đã lừa và những người khác đến hòn đảo, liên quan rất lớn tới mẹ của Kiều Bích Ngọc, cô với người mẹ này thật sự không có quá nhiều tình cảm.


Mẹ nào lại đi bắt cóc con gái mình?
“Tại sao muốn chúng ta lên đỉnh núi?”
“Có một mảnh quyền trượng trên đó” – Rafael không giấu giếm mà nói thẳng với họ.

Cua Biển nghe xong liền hỏi “Nghĩa là chúng ta tìm được thứ đó trên đỉnh núi là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không?”
Rafael thậm chí không nhìn anh ta và nói với một giọng điệu bình tĩnh: “Mọi phải giúp tôi tìm ra quyền trượng vốn thuộc về hòn đảo thứ ba.

Cái trên đỉnh núi đã bị đánh cắp từ hòn đảo thứ hai”
Đánh cắp?
Kiều Bích Ngọc cũng nhớ đến nội dung được ghi lại trong bức bích họa trong căn phòng tối trên sườn núi lúc đó, quyền trượng này được chia làm ba và ẩn trên ba hòn đảo.

Bây giờ những gì cô ấy có là từ đảo người hoang dã, Rafael đã đánh cắp một mảnh từ hòn đảo thứ hai.

“Anh có thể tìm thấy vương trượng của hòn đảo thứ ba không?”
Khó có thể tưởng tượng rằng có những thứ mà Rafael không thể tìm thấy.

Lúc này giữa trưa, mặt trời đã bị mây dày trên trời cản trở, trên trời mây dày dường như ó một tầng dày đặc hơn bình thường màu xám, có thể sắp có mưa.


Rafael liếc nhìn mây tích trên đầu, sau đó quay đầu cười khó g “Đến quan tà thấy”
Kiều Bích Ngọc đột nhiên muốn cãi nhau với anh ta šc nhìn cô, khóe môi mang theo nụ thích được, chậm rãi nói: cũng tìm nhưng không “Anh đi tháo quan tài ra?”
Cô đã xem bức tranh tường và nói rằng nếu bạn mở quan tài ra thì sẽ có điều gì đó.

xấu.

Mặc dù bức họa không được vẽ cẩn thận và không có lời giải thích chỉ tiết nhưng cô có thể hiểu.

“Vậy thì sao?”- Rafael nói với ánh mắt không hối tiếc, nhưng chế nhạo – “Hòn đảo này không nên tồn tại chút nào”
“A”
Đột nhiên có tiếng hét Lục Khánh Nam từ bên phải chạy tới vẻ mặt sợ hãi: “Chết tiệt! Có ong khổng lồ!”
Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, cũng sửng sốt nhìn mấy con ong.

Rafael nói đúng, nơi này thực sự không nên tồn tại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận