Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


“Hang động dưới vách đá?” – Rafael hỏi cô với giọng điệu đầy nghỉ ngờ.

Bây giờ Rafael ở phía sau đỡ lấy chân của cô, nếu anh ta đột nhiên thả tay ra, cô sẽ không cứu được nữa.

“Thật, thật đó!” – Kiều Bích Ngọc vội vàng hét lên.

“Dưới vách núi có một cái động nhỏ, tôi thấy nó tự chui vào trong động”
Nhân lúc Rafael đang suy nghĩ miên man, Quách Cao Minh và những người khác xông lên túm lấy quần áo của Kiều Bích Ngọc: “Nhanh! Kéo cô ấy lên trước.”
Rafael hiểu răng sẽ rất khó để lấy lại vương trượng, anh ta cần phối hợp với mấy người này.

Nhưng có vẻ Kiều Bích Ngọc không hề muốn hợp tác với anh.

Rafael cố ý mỉm cười tử tế với họ và chậm rãi nói “Không ai có thể rời khỏi hòn đảo thứ ba này: Không ai, không ai có thể rời khỏi hòn đảo.

thứ ba này mà còn sống, kể cả chính anh ta.


Nếu là trước đây, họ có thể sẽ nghĩ Rafael là người giật dây mọi chuyện, nhưng họ đã nhìn thấy ảo ảnh kỳ lạ của hòn đảo thứ ba, Rafael đang chiếm giữ cơ thể của Đường Tuấn Nghĩa vào lúc này cũng không đủ tự tin sẽ sống sót ở đây.

“Nhưng đừng lo lảng, khi tôi đập vỡ thạch quan, tất cả những ảo ảnh ở đây sẽ biến mất”
“Nhân tiện, tôi nói với mọi người rằng thế giới bên ngoài đảo của người hoang dã đã bắt đầu thay đổi.

Những trận động đất đã kích hoạt sóng thần, núi lửa dưới đáy biển sẽ phun trào lên, dung nham nóng sẽ bao phủ mọi thứ trong rừng và dòng sông…”
Mấy người Ngụy Bắc kinh ngạc nhìn anh ta.

Những gì Rafael nói lúc này đúng như những gì họ dự đoán trước đó, một siêu núi lửa sắp phun trào.

“Nhưng nó vẫn chưa kết thúc” Giọng Rafael nói đùa, như thể mọi thảm họa không liên quan gì đến anh ta – “Sau khi núi lửa phun trào, trời sẽ khói bụi mù mịt, mưa to kéo dài, mưa to kéo dài mấy tháng, toàn bộ đồng bãng sẽ bị ngập lụt.

Ngoài ra còn có một dòng thiên thạch sắp va chạm nơi đó, một dòng thiên thạch khổng lồ sẽ vĩnh viễn nhấn chìm toàn bộ quần đảo xuống đáy biển.


“Làm sao có thế?”
Cua Biển đột nhiên hét lên, giọng nói đầy sự lo lắng “Quần đảo này có thể tồn tại lâu như vậy, nhất định phải có quy luật tự nhiên sinh tôn.

Làm sao có thể đột nhiên gặp nhiều thiên tai rồi thiên thạch như vậy…”
Bá Tước kia cắn một ít cỏ từ bụi cây đưa cho Rafael.

Rafael trực tiếp dùng tay chà xát cỏ ra khỏi nước cỏ rồi bôi lên vết loét bị ăn mòn bởi bột phốt pho khổng lồ của con muỗi.

“Vốn dĩ, môi trường sống tự nhiên của hòn đảo này khá ổn định” – Rafael nhàn nhã nói trong khi thoa thảo mộc lên tay – “Chính con người đã phá vỡ sự cân bằng tự nhiên của hòn đảo này”.

“Tôi đã vào hòn đảo thứ ba một năm trước, và sau đó…” – Rafael ngẩng đầu lên và mỉm cười với họ và họ ngầm hiểu.

Lục Khách Nam nghiến răng.

Người này đã mang đến một tai họa lớn như vậy còn không biết xấu hổ.


Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khoảng 3 giờ chiều, mặt trời vẫn còn khá chói chang, cô chua xót tự hỏi tại sao ông trời lại muốn ban cho mình một người anh trai biến thái như vậy.

Anh ta làm mọi điều ác, chỉ sợ rằng thế giới sẽ không hỗn loạn hoặc anh ta đã bị méo mó tinh thần sau khi sống trên hòn đảo này trong một thời gian dài.

Đồng thời, Kiều Bích Ngọc cũng nhớ lại những gì Bá tước đã nói với cô trước đây, tại sao ai cũng không nghe tôi khuyên?”.

Bá tước hẳn đã thuyết phục Rafael không đột nhập vào hòn đảo thứ ba.

Anh ta đã đến hòn đảo thứ ba để làm gì?
Tại sao anh ta lại bị ám ảnh bởi quyền trượng?
“Được rồi, chúng ta đều là những người thông minh bây giờ, đã đến lúc chúng ta thảo luận về cách leo xuống và lấy quyền trượng lên”
Rafael nhất định giành được quyền trượng.

Quách Cao Minh cũng không có ý định giành giật đồ của kẻ điên.

“Lấy dây dụng cụ và tôi sẽ leo xuống” – Rafael tự nói.

Nguy Bắc có một sợi dây dụng cụ leo núi trong hành lý của họ.

Rafael mang nó vào thắt lưng và buộc cho an toàn.


Ngụy Bắc buộc đầu dây còn lại vào một cái cây lớn “Tôi leo xuống xem tình hình có gì thì cô phải xuống giỡ, em gái trốn không thoát đâu”
– Rafael nhanh nhẹn, từ trên vách đá leo xuống không quên ngẩng đầu cười với Kiều Bích Ngọc.

kiều Bích Ngọc nhìn anh ta cười xấu xa như vậy trên khuôn mặt anh tuấn của Đường Tuấn Nghĩa, trong lòng không khỏi nguyền rủa.

Đúng Rafael đã nói, anh ta yêu cầu Kiều Bích Ngọc cũng trèo xuống: “Cửa hang quá nhỏ”
Trên vách đá của vực thẳm mênh mông này, thực sự có một lối vào nhưng chỉ như giành cho một con vật nào đó.

Rafael nửa người lơ lửng trên không, tay phải cầm bật lửa nhìn vào trong.

Tuy rằng không vào được nhưng tầm mắt của anh ta lờ mờ nhìn thấy vách tường bên trong treo đầy bức họa bằng đá, đường vào động nhỏ trên vách núi cũng không đơn giản “Bên trong có bức họa?”
“Là ai lưu thứ đó lại? Không thể nào.

Ai lại khoan một cái lỗ nhỏ như vậy trên vách đá cao vạn mét này rồi để lại một bức tranh tường?”
Lục Khánh Nam bọn họ đều không muốn Kiều Bích Ngọc phải dính vào rắc rối này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận