Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Khi yêu, con gái sẽ luôn lo lắng, anh ấy có yêu mình hay không?
Thật ra thì nếu muốn một người đàn ông yêu mình, đầu tiên
người phụ nữ phải học cách yêu bản thân trước đã.


Khi bạn có thể trở nên tỏa sáng trong mắt của người khác, tự
nhiên bạn sẽ được mọi người theo đuổi tán dương.


Mà tình yêu lại quá mức xa xỉ, cho nên phụ nữ không muốn dễ
dàng đi yêu người khác, người nào trước, kết cục chắc chắn sẽ phải
trả giá nhiều hơn, thua càng thảm hại hơn…
Kiểu Bích Ngọc không thích kiểu cách, lại càng không thích tỏ ra
vui buồn trước sự thay đổi của các mùa.


Nhưng mà, không biết có phải là thời gian gần đây sinh sống ở
nhà họ Quách quá yên bình hay không, mà cô đột nhiên nhớ lại
những đạo lý lớn về chuyện tình yêu mà Cung Nhã Yến đã dạy cho
cô.


“Ông nội, hôm nay con muốn đến viện điều dưỡng ở phía bắc
thành phố để thăm dì nhỏ một chút.”
Sáng sớm sau khi cùng ăn sáng với ông cụ Quách xong, Kiều
Bích Ngọc mở miệng hỏi một câu.


Ông cụ Quách cũng không co phản đối, liếc mắt nhìn Quách Cao
Minh ở phía đối diện một cái, trầm giọng mở miệng: “Việc chuẩn bị
cho lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập của tập đoàn IP&G cũng gần
xong rồi, cháu có thời gian thì đi cùng con bé…”
“Không, không cần làm phiền anh ấy đâu.” Kiều Bích Ngọc gần
như là từ chối theo bản năng.


Con ngươi của Quách Cao Minh hơi tối lại, đôi mắt nhìn thẳng vào
Kiểu Bích Ngọc bị anh nhìn tới mức rất không được tự nhiên, cúi
đầu, giải thích: “Trước đó Lục Khánh Nam đã đồng ý đi cùng với
cháu, anh ấy chơi bời lêu lổng ở bên ngoài cả ngày nên có rất nhiều
thời gian rảnh rỗi.”
Tình nguyện làm phiền Lục Khánh Nam, cũng không cần anh…
Vào khoảng tám giờ sáng, Lục Khánh Nam vô cùng không tình
nguyện mà lái xe tới.


“Để ý tới cô ấy!”
Vẻ mặt Quách Cao Minh khó coi, lạnh lùng dặn dò một câu.


Lục Khánh Nam ngồi ở chỗ tài xế ngồi, nắm tay lái, da đầu tê dại,
sau khi anh ngẩng đầu lên nhìn kỹ người phụ nữ ở trong gương chiếu
hậu, thấy cô trực tiếp ra hiệu cho mình nhanh chóng lái xe rời đi.


“Kiểu Bích Ngọc chết tiệt, rõ ràng là hôm nay Quách Cao Minh ở
nhà rất rỗi rãnh, tại sao cô lại không bảo cậu ấy lái xe đưa cô đến
viện điều dưỡng hả!”
Sau khi lái xe rời khỏi nhà họ Quách, lúc này Lục Khánh Nam mới
bắt đầu lớn tiếng, gào lên với người phụ nữ ngồi ghế sau.


Kiểu Bích Ngọc tự biết mình có lỗi với anh ta, nên cũng im miệng
không nói lời nào.



Lục Khánh Nam tức giận đen cả mặt, suy nghĩ một chút, lại cảm
thấy có cái gì rất không đúng.


“Kiều Bích Ngọc, có phải Cao Minh cậu ấy đã chính thức ra mắt
dì nhỏ của cô đúng không?” Anh ta vừa lái xe, vừa suy đoán hỏi.


“Không phải.” Cô thành thật nói cho anh ta biết.


Két ——
Lục Khánh Nam đột nhiên phanh gấp, xe suýt chút nữa đâm vào
cột đèn phía đối diện.


“Anh lái xe thế nào vậy!” Kiều Bích Ngọc sợ hết hồn.


Sự tức giận lúc này của Lục Khánh Nam đã biến thành gió bão,
nghiêng đầu hưng dữ nhìn cô: “Kiều Bích Ngọc, cô có phải là không
biết kiến thức thông thường hay không, lần đầu tiên cô dẫn một
người đàn ông đi gặp người lớn trong nhà, cô có biết là chuyện này
đại diện cho điều gì không!“
Xong rồi!! Không trách được ánh mắt lúc Quách Cao Minh nhìn
anh lại tràn đầy sát khí như vậy.


“Chỉ có một chút chuyện nhỏ như vậy, anh có cần phải kích động
như vậy không!” Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn có chút chột dạ.


Cô quay đầu nhìn về phía cửa xe, lầm bầm: “Không phải là tôi với
anh rất quen thuộc nhau sao, anh giả vờ một chút đi…”
“Ai quen biết với cô chứ!”
Lục Khánh Nam tức giận tới mức trên đầu bốc khói: “Cô muốn tôi
giả vờ cái gì hả, cư nhiên lại để cho tôi thay thế thân phận của Quách
Cao Minh, đóng giả làm chồng cô, cô muốn chết, nhưng tôi còn chưa
có sống đủ đâu!”
Lục Khánh Nam cảm giác mình trúng phải bẫy rập của yêu nữ
này, không được, phải lập tức ném giả người phụ nữ này về nhà họ
Quách.


Kiều Bích Ngọc thấy anh đánh tay lái trở về nhà họ Quách, lập
tức nóng nảy: “Này, Lục Khánh Nam, anh có nghĩa khí thì giúp tôi một
chút đi được không, tôi thật sự không thể nghĩ ra được cách nào tốt
hơn…”
“Tôi còn chưa nói chuyện mình và Doãn Thành Trung với dì nhỏ,
hơn nữa là do tôi mang thai ngoài ý muốn nên mới gả vào nhà họ
Quách, những chuyện hư hỏng này làm sao tôi có thể nói với bà ấy
đây, trái tim của dì nhỏ tôi không tốt…”
Kiểu Bích Ngọc nhỏ giọng nói, tay phải lôi kéo cánh tay của Lục
Khánh Nam, khó được lúc lộ ra vẻ mặt như đưa đám không biết làm
sao.


“Này, Lục Khánh Nam, anh đã giúp tôi một lần này đi.

Tôi sẽ nói
chuyện mình đã ly hôn với dì nhỏ, nhưng mà chuyện mang thai gả
vào nhà họ Quách, anh cứ giả chết đừng nhắc tới.”
“Cô định giấu giếm dì nhỏ mình chuyện cô đã gả vào nhà họ
Quách?”
Vẻ mặt Lục Khánh Nam có chút phức tạp, ánh mắt quan sát cô từ
trên xuống dưới: “Kiều Bích Ngọc, sớm muộn gì thì bà ấy cũng sẽ biết
thôi.”

“Đến lúc đó thì tôi cũng đã rời khỏi nhà họ Quách rồi.” Cô nhỏ
giọng lầm bầm.


Lục Khánh Nam không nghe rõ lời của cô: “Cái gì?”
Kiểu Bích Ngọc không nói gì thêm, con ngươi trong suốt, có vẻ
như có chút tối lại.


Lục Khánh Nam cũng đã quen biết cô một khoảng thời gian, biết
người phụ nữ này có tính tình quật cường không dễ dàng cầu xin
người khác, hơn nữa cậu chủ Lục là một người dễ mầm lòng…
“Kiểu Bích Ngọc, tôi nói cho cô biết, đến lúc đó cô phải nói với dì
của cô, tôi chỉ là một người bạn tốt bình thường của cô mà thôi, trăm
ngàn lần đừng có nói là cô có quan hệ mập mờ gì đó với tôi, nếu
không thì tôi sẽ trực tiếp vạch trần cô ở đó luôn! Bạn bè bình thường,
nhớ, là bình thường đó!”
Kiểu Bích Ngọc nở một nụ cười thật là rực rỡ với anh ta, tay phải
liên tục vỗ vỗ đầu vai của anh.


“Tôi biết, không nhìn ra nha Lục Khánh Nam, cái tên hoa hoa
công tử như anh, mà nhân phẩm cũng không tệ đâu.”
“Cô cút nhanh đi, ông đây là nể mặt Cao Minh mới giúp cô.” Lục
Khánh Nam hừ một tiếng.


“Giờ đi đâu?”
“Đi gặp người lớn, dù sao cũng phải mua chút trái cây.” Không
biết tại sao, Lục Khánh Nam lại bắt đầu có chút hơi khẩn trương.


Đối diện phố buôn bán có một vài cửa hàng bán hoa quả, Lục
Khánh Nam dừng xe ở ven đường, trực tiếp xuống xe.


Kiểu Bích Ngọc làm tổ ở ghế sau của xe như cũ, nhàm chán nhìn
Lục Khánh Nam đi vào một cửa hàng hoa quả lựa chọn một giỏ hoa
quả.


“Không trách được cái tên phong lưu như này lại được nhiều
người phụ nữ hoan nghênh như thế, rất chu đáo…” Cô nhận xét một
câu.


Nhưng mà đột nhiên, Kiều Bích Ngọc ngồi thẳng cả người lên, cô
nheo mắt lại, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía bên kia đường…
Là mấy người bọn họ…
Lê Yến Nhi và Diệp Tuyết?
“Vẻ mặt kia của Diệp Tuyết cũng thật là kỳ lạ…” Kiểu Bích Ngọc
vội vàng xuống xe.


“Lê Yến Nhi, cô không được nói lung tung, không có chuyện đó
đâu!”
Hai người phụ nữ đi tới một góc yên lặng trong ngõ hẻm, vẻ mặt
của Diệp Tuyết âm trầm khó coi, giọng nói chói tai, giống như là đang
rất tức giận mà cảnh cáo Lê Yến Nhi trước mặt.


“Cô với chị tôi đều là người trong cùng giới, cô đắc tội với tôi, tôi
sẽ khiến cô không thể sống tốt qua ngày!”
Lê Yến Nhi cười lạnh một tiếng: “Chị cô, cô cho rằng tôi sẽ sợ

Diệp Vân sao?”
“Lê Yến Nhi, tôi biết gần đây cô bị Quách Cao Minh lạnh nhạt,
bây giờ tất cả mọi người trong giới đều biết tình trạng của cô.

Cô vẫn
còn ở đây giả vờ thanh cao làm gì chứ, tôi là mợ chủ của nhà họ
Doãn, chị tôi là vợ nhà họ Kiều, cô thật sự muốn đối nghịch với hai
chị em chúng tôi sao!” Diệp Tuyết và cô ta nhìn nhau, trong giọng nói
lộ ra vẻ cười nhạo.


Lúc Lê Yến Nhi nghe thấy tên của tên Quách Cao Minh, vẻ mặt
hơi thay đổi.


Cô thẹn quá hóa giận, cắn răng nghiến lợi mở miệng: “Giữa tôi và
Quách Cao Minh chẳng qua chỉ là người yêu cãi nhau một chút mà
thôi, mấy kẻ người ngoài như cô không xen vào được đâu!”
“Diệp Tuyết, cô nghĩ mình là mợ chủ của nhà họ Doãn sao, tôi sợ
cô ngồi ở vị trí này không vững là có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào…”
“Cô ở đây nói nhăng nói cuội gì đó!” Phản ứng của Diệp Tuyết có
chút kích động.


Cô và Doãn Thành Trung đã cùng đi nhận giấy chứng nhận, gần
đây chuẩn bị chuyện hôn lễ đều rất thuận lợi, chẳng qua là…
Từ lần trước sau khi Quách Cao Minh tự mình đi tìm cô, ngay cả
chính cô cũng không nhịn được mà chột dạ một chút.


“Chột dạ đúng không.” Khóe môi Lê Yến Nhi nhếch lên mang vẻ
khinh thường.


“Diệp Tuyết, tôi và cô đều là người đi chung một đường, cô
không cần giả vờ ở trước mặt tôi..


Diệp Tuyết giống như là bị kích thích vậy, vẻ mặt trở nên dữ tợn:
“Lê Yến Nhi, cô đừng có nói hưu nói vượn nữa, đừng trách tôi không
khách khí!”
Lê Yến Nhi nhanh chóng lấy ra một phần tài liệu từ trong túi xách,
trực tiếp ném lên trên mặt Diệp Tuyết.


“Diệp Tuyết, con gái cô căn bản không phải là do cô sinh ra!”
Cô bé kia không phải là con gái ruột của Diệp Tuyết?!
Mà lúc này, vẻ mặt Kiều Bích Ngọc khiếp sợ, cô giấu mình phía
sau cột đèn điện nghe lén, không nghĩ tới là sẽ nghe được những
chuyện này.


Diệp Tuyết cầm giấy chứng nhận sinh đẻ lên, vẻ mặt trở nên
trắng bệch, dưới đáy mắt tràn đầy sự chột dạ và hoảng sợ.


“Như thế nào? Không có cách nào phủ nhận đúng không.”
Lê Yến Nhi thấy Diệp Tuyết thay đổi sắc mặt, nhất thời cười đến
phách lối: “Tôi đã nói rồi, sao tôi lại cảm thấy cô nhìn rất quen mắt
như vậy, hóa ra là do tôi đã từng nhìn thấy cô ở nước Mĩ.”
“Cô đi tìm Amanda để sinh con gái thay cho cô, tỉnh trùng là của
Doãn Thành Trung, Chậc chậc…Nhà họ Doãn thế nào cũng không
nghĩ tới, cô dẫn con gái về, đúng thật là mang dòng máu của nhà họ
Doãn, nhưng mà, ngược lại người mẹ của đứa nhỏ lại không có một
chút quan hệ máu mủ nào…”
“Cô câm miệng lại! Lê Yến Nhi, cô câm miệng lại cho tôi ——”
Vẻ mặt của Diệp Tuyết cực kỳ khó coi, kích động la hét về phía
cô ta.


Lê Yến Nhi cười cực kỳ đắc ý: “Diệp Tuyết, thật ra thì tôi cũng rất
đồng tình với cô, trời sinh đã không có cách nào để sinh đẻ, muốn
giữ người đàn ông lại, vậy cũng chỉ có thể đến chợ đen tìm người
mang thai hộ, cô cho rằng dẫn theo con gái của Doãn Thành Trung
trở về là có thể yên ổn hưởng thụ vị trí mợ chủ của nhà họ Doãn hay
sao.


Thật đúng lúc nha, Amanda cũng từng có giao dịch bí mật với
tOI”
“Rốt cuộc là cô muốn như thế nào!”
Diệp Tuyết đưa tay xé vụn phần tài liệu chứng minh sinh đẻ này,
vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm cô.


“Diệp Tuyết, thật ra thì chúng ta cũng có thể làm đồng minh tốt
của nhau.” Lê Yến Nhi nhìn cô, giọng nói dần bình tĩnh lại: “Cô nên
biết, chúng ta cũng có cùng chung một kẻ thù…”
Diệp Tuyết nghe cô nói tới chỗ này, trong nháy mắt con ngươi hơi
tối lại: “Cô nói là, Kiểu Bích Ngọc?”
“Kiểu Bích Ngọc và Doãn Thành Trung dây dưa không rõ, chẳng
lẽ cô không cảm thấy cô ta rất chướng mắt hay sao…”
Lúc Lê Yến Nhi nhắc tới ba chữ Kiều Bích Ngọc này, không khỏi
nhấn mạnh hơn, lộ ra vẻ hận thù.


“Diệp Tuyết, bây giờ có một cơ hội có thể để cho cô thoải mái, tôi
đã nghĩ xong kế sách vẹn toàn, tôi hoảng sợ khi nhận được một lá thư
đe dọa nặc danh, cô ở sau lưng giúp tôi phóng đại bức thư máu ấy
lên, tung tin đồn nhảm là do Quách Cao Minh làm liên lụy tới tôi, như
vậy thì anh ấy chắc chắn sẽ đau lòng cho tôi, tôi nhân cơ hội này…”
Diệp Tuyết lại đột nhiên cười lạnh thành tiếng: “Lê Yến Nhi, cô tra
ra được nhiều bí mật của tôi như vậy, lại lập tức muốn tôi liên thủ với
cô để đối phó Kiểu Bích Ngọc, cũng chỉ vì gần đây Quách Cao Minh
lạnh nhạt với cô đúng không?”
“Tôi sẽ không giúp cô đâu!”
Khiến cho Lê Yến Nhi bất ngờ là cô ta có thể từ chối một cách
dứt khoát như vậy.


“Cho dù cô có đem chuyện con gái của tôi nói ra ngoài, tôi cũng
sẽ không giúp cô…Lê Yến Nhi, tôi nói cho cô biết, việc tôi có thể đi
nhận giấy chứng nhận rồi làm hôn lễ cùng với Doãn Thành Trung, đó
đều là ý của Quách Cao Minh, cô dám đối nghịch với anh ta sao!”
Cái gì?
Lê Yến Nhi nghe thấy lời này của cô, vừa khiếp sợ lại hoang
mang.


“Kiểu, Bảo, Nhi.” Diệp Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm cái tên này, trên
mặt cô là vẻ âm trầm, tiến lên từng bước, giọng nói âm trầm kia ghé
vào bên tai Lê Yến Nhi, cắn môi không rõ cảm xúc nói nhỏ.


“…Tôi khuyên cô tốt nhất là đừng động vào cô ấy.”
“Kiều Bích Ngọc!”
Không biết qua bao lâu, hai người phụ nữ ở đầu bên kia ngõ hẻm
đã rời đi, Kiều Bích Ngọc vẫn đứng ở phía sau cột đèn, vẻ mặt mê
mang.


Lời mới vừa rồi của Diệp Tuyết…
“Quách Cao Minh đã sớm biết, cô bé kia không phải là con gái
ruột của Diệp Tuyết?”
“…Tại sao anh ấy lại không nói ra.”
Cho dù có như thế nào thì Doãn Thành Trung cũng là em họ của
anh, chuyện như vậy, anh không chỉ không nói ra, ngược lại còn âm
thầm giúp ỡ Diệp Tuyết gả vào nhà họ Doãn.


Hơn nữa, Kiều Bích Ngọc còn cực kỳ căm hận hai chị em nhà họ
Diệp này, Diệp Tuyết là kẻ thứ ba đã chen ngang vào cuộc hôn nhân
trước kia của cô, hơn nữa Diệp Vân còn dồn ép mẹ cô đến chết.


Quách Cao Minh lại có thể giúp đỡ Diệp Tuyết…Anh giúp cô ta
chèn ép cô?!
“Kiều Bích Ngọc…”
Một giọng nói quen thuộc không ngừng gọi tên của cô, Kiều Bích
Ngọc giật mình, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.


Ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận