Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


“Kiều Bích Ngọc đã cướp người đàn ông của con…
“Con bị ép phải bỏ nhà đi, mấy năm nay con phải sống khổ sở
đều là do bị cô ta hãm hại.

Lê Yến Nhi khóc nức nở, bàn tay run rẩy
nắm chặt lấy tay của người phụ nữ trung niên đối diện, “Mẹ, mẹ nhất
định phải giúp con…”
“Bích Ngọc, cô ta chính là là con gái của nhà giàu có nhất thành
phố chúng ta?“
“Cô ta chính là con gái ruột của Kiều Văn Vũ, đến cửa hàng của
chúng ta để làm thêm ca đêm, cô ta có âm mưu gì sao?”
Có một vài chuyện con không dám nói với mẹ, cô ta mỗi lần đến
cửa hàng của chúng ta đều tỏ vẻ hăm dọa, chế giễu gây khó dễ sau
lưng con.

Cô ta còn nói gia đình cô ta giàu có, có thể khiến mẹ con
chúng ta phải ra đầu đường xó chợ , con sợ cô ta…nhưng lần này cô
ta thật sự quá đáng rồi…”
Giọng nói của cô càng trở nên xúc động, âm thanh như nghẹt thở
đứt quãng, “Mẹ, con, con thật sự không còn cách nào khác, Kiều
Bích Ngọc muốn hại chết con, cô ta không cho con một con đường
sống, cô ta muốn hại chết cả cháu ngoại mẹ…”
“Cái gì?!”
Dì Trương vô cùng lo lắng khi nghe đến từ “chết” nặng nề lại thấy
cô lấy hai tay ôm chặt bụng.


Lòng trùng xuống, người lạnh cóng, “Thanh Đan, con, con có thai
rồi?”
“Kiều Bích Ngọc đang có thai lại chạy đi đâu vậy?”
Lục Khánh Nam chán nản ngồi ở ghế sau xe, tay phải chống cằm
nhìn mặt trời từ từ xuống núi ở ngoài cửa sổ xe, nhỏ giọng lẩm bẩm
một vài câu.


Anh ta đột nhiên nhớ ra một vài chuyện, quay đầu sang nhìn Bùi
Hưng Nam ở bên cạnh, “Điện thoại Cao Minh reo chuông, có lễ là
Kiều Bích Ngọc gọi đến, chúng ta có nên nói lại với cậu ấy…?”
Xe đi với tốc độ rất nhanh, đã rời khỏi trường trung học phổ
thông đầu tiên thành phố Hải Châu.


Người lái xe của nhà họ Bùi vội vàng chạy đến và nói nhà họ Bùi
xảy ra chuyện gấp.

Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam vội vàng chạy
đi xem tình hình, ở ngoài trường học để lại một chiếc xe cho Quách
Cao Minh, ngay cả áo khoác và điện thoại cũng đều ở trong xe.


Bùi Hưng Nam cũng nhìn về phía hoàng hôn ngoài cửa sổ xe, nhẹ
nhàng nói:
“Hơn sáu giờ rồi, Cao Minh lẽ ra đã ở trên xe rồi, anh ấy sẽ lái xe
đến thẳng khách sạn Quân Lâm, không cần Kiều Bích Ngọc nói, anh
ấy sớm đã biết chỗ ở của cô ấy…“
Lục Khánh Nam cảm thấy cũng có lí, trước khi họ đến, Quách
Cao Minh đã sớm nhờ anh điều tra được tình hình chỗ ở của Kiều
Bích Ngọc, có điều…
“Nhưng nhỡ đâu Kiều Bích Ngọc vẫn còn những chuyện khác
muốn tìm anh ấy, anh không biết lần trước tôi đưa Kiểu Bích Ngọc đi
xem pháo hoa, Cao Minh đã tối sầm mặt giận giữ mắng một trận.” Lục
Khánh Nam phàn nàn.


Từ lần đó trở đi, mọi việc liên quan đến Kiểu Bích Ngọc, Lục
Khánh Nam đều rất thận trọng.



Bùi Hưng Nam cũng đã nghe qua chuyện đi xem pháo hoa lần đó,
bật cười thành tiếng, “Cao Minh không thích Kiểu Bích Ngọc xuất
hiện ở bên ngoài, anh làm như vậy khác nào tìm đường chết!”
“Tôi làm sao biết được , anh ấy quản người phụ nữ này quá khắt
khe rồi…”
Lục Khánh Nam mặt đầy cảm xúc, “Anh nhìn Lê Yến Nhi bây giờ
xung quanh đều tràn ngập quảng cáo của cô ấy, Cao Minh đã giúp cô
ấy nổi tiếng tận trời xanh rồi, đây đúng là cách đối đãi khác thường…”
Tại sao phải giấu Kiều Bích Ngọc? Lục Khánh Nam thực sự không
hiểu nổi.


“Cao Minh, Anh bây giờ có đang ở trên xe không?” Lục Khánh
Nam cầm lấy điện thoại và gọi cho Quách Cao Minh.


“Anh bây giờ đi khách sạn Quan Lâm? Ừ, không có gì, chỉ là
muốn nói với anh khi nãy điện thoại anh reo vài lần, hình như còn có
một tin nhắn, là Kiều…”
Lục Khánh Nam vẫn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng động lớn
từ đầu dây bên kia truyền lại.


“Cao Minh, có chuyện gì vậy?” Lục Khánh Nam khuôn mặt biến
sắc liên tục hỏi.


Bùi Hưng Nam ngồi bên cạnh nghe thấy âm thanh truyền lại từ
đầu dây bên kia cũng trở nên lo lắng, “Bên kia Cao Minh hình như đã
xảy ra tai nạn giao thông?”
“Tôi có chuyện quan trọng…”
Bên kia Quách Cao Minh nhanh chóng mở cửa xuống xe, vội vàng
buông một câu:
“Rốt cuộc có chuyện gì, có cần giúp đỡ không?” Lục Khánh Nam
có chút không yên tâm.


“Cao Minh, em, em đau quá”
Quách Cao Minh không trả lời anh ta và tắt máy, chỉ đến cuối
cùng một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên, âm thanh này…
Lục Khánh Nam nghe được giọng nữ, lập tức khuôn mặt trở nên
lạnh lùng.


“Xảy ra chuyện gì, có cần cho người qua không?” Bùi Hưng Nam
nhìn anh ta thúc giục.


Lục Khánh Nam lạnh giọng mở lời, “Điều mà Cao Minh muốn
chính là được ở bên cạnh Lê Yến Nhi…” không thể hiểu được, anh ấy
vì Kiều Bích Ngọc mà cảm thấy tức giận.


Lê Yến Nhi?
Bùi Hưng Nam có chút ngạc nhiên, Quách Cao Minh bây giờ đang
bên cạnh Lê Yến Nhi, anh ấy quay lại thành phố Hải Châu để tìm Lê
Yến Nhi?
Mặc dù họ vẫn còn trẻ, nhưng với tính cách lạnh lùng và tàn độc
của Quách Cao Minh, thì hai người họ trước giờ chưa bao giờ dám
can thiệp vào chuyện riêng của anh.


“Kiều Bích Ngọc đang làm gì vậy, người đàn ông của nhà cô ấy
sắp bị cướp đi rồi… Lục Khánh Nam có chút thất vọng, lập tức gọi
điện thông báo cho Kiều Bích Ngọc.



Bùi Hưng Nam nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cười hỏi , “Anh
có vẻ rất thích cô Kiều Bích Ngọc này?”
“Tôi chỉ là thấy cô gái họ Lê này không vừa mắt.”
Lục Khánh Nam hừ lạnh một tiếng, giọng điệu này của anh rất
giống với ông cụ Quách, anh mở một công ty giải trí, về phụ nữ anh
đã gặp rất nhiều rồi.


“Cao Minh mặc dù rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, nhưng anh ta
cũng không đến nỗi nào..” Bùi Hưng Nam nhìn biểu cảm khoe
khoang của anh, nhẹ nhàng phản bác lại một câu.


“Anh cũng biết chuyện Cao Minh lúc nhỏ đã bị bắt cóc…anh ta
căn bản không hiểu một số chuyện riêng giữa đàn ông và phụ nữ.”
Lục Khánh Nam nghĩ lại chuyện quá khứ, lập tức cảm thấy lo lắng cho
người anh em của mình.


Tiếng chuông điện thoại của Kiều Bích Ngọc vang lên…
Vừa lúc cô từ phòng tắm bước ra, đi đến bên giường cầm lấy điện
thoại, nhìn thấy cuộc gọi từ số lạ gọi đến.


Do dự một chút, “Alo, tôi là Kiều Bích Ngọc.” Cô lập tức nhấn nút
trả lời.


Kiều Bích Ngọc nghe thấy âm thanh từ đầu dây bên kia, biểu cảm
ngạc nhiên, “Ừ, được, được rồi…bây giờ tôi qua.”
“Sao vậy?”
Lúc này, Lục Khánh Nam sắc mặt tối sầm nhìn chằm chằm vào
điện thoại di động.


“Điện thoại hiện đang bận, cô ta đang nói chuyện với ai vậy?”
Anh ta lập tức bất mãn lầm bẩm.


“Nếu Lục Khánh Nam anh thật sự lo lắng, có cần qua khách sạn
một chuyến không…?“ Bùi Hưng Nam hỏi.


Lục Khánh Nam mặt không chút cảm xúc, “Liên quan gì đến tôi,
lại càng không phải con dâu của tôi.”
“Hơn nữa, Kiều Bích Ngọc là cô gái mạnh mẽ, võ karate của cô
ấy, chúng ta hai người hợp lại cũng chưa chắc đánh lại được…” Chắc
sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.


“Yên tâm.”
Kiểu Bích Ngọc vội vã ngồi taxi đến quán trà sữa đối diện trường
trung học phổ thông đầu tiên của thành phố Hải Châu, vừa bước
xuống xe, cô đã thấy dì Trương chủ quán ở bên trong, vẻ mặt dì hốt
hoảng, suýt chút nữa thì trượt chân ngã xuống vũng nước trên mặt
đất.


Kiểu Bích Ngọc nhanh chân bước tới đỡ lấy dì Trương, “Dì
Trương, dì một mình ở quán nên cẩn thận một chút.“ Cô nhẹ nhàng
khuyên nhủ.



“Dì, dì không sao.“ Dì Trương lập tức đẩy ta cô ra, giống như
không thích tiếp xúc với cô.


Kiểu Bích Ngọc giữ khoảng cách nửa mét với dì Trương, bối rối
nhìn xuống.


Không biết có phải là hiểu nhầm hay không, cảm giác dì Trương
đối với cô có đôi chút lạnh nhạt.


“Đúng rồi, dì Trương, dì vừa gọi điện thoại nói có chuyện rất gấp
cần tìm con giúp đỡ, là chuyện gì vậy ạ?” Cô cũng không nghĩ quá
nhiều, liền hỏi vấn đề chính.


Dì Trương nghe giọng điệu ân cần quan tâm của cô, trong chốc
lát vẻ mặt trở nên rối và phức tạp.


“Chính là, chính là vừa rồi có mấy tên côn đồ đi qua, dì lúc đó sợ
quá vậy nên mới gọi con qua đây.”
Giọng của dì Trương càng lúc càng yếu, cuối cùng cúi đầu xuống
như thể trong lòng có lỗi.


Kiều Bích Ngọc không để ý nét mặt dì Trương mà đi về phía
trước, giúp dì kéo lấy chiếc ghế, “Dì Trương, dì ngồi xuống đây trước
đã, có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện.”
Dì Trương nhìn thấy hành động này của cô, sắc mặt càng trở nên
tội lỗi và hổ thẹn.


Hai người ngồi đối diện nhau, lúc này bên ngoài quán treo dòng
chữ” đóng cửa”, bên trong quán yên tĩnh chỉ có hai người họ.


“Dì vừa nói có côn đồ đến dọa nạt?“ Kiều Bích Ngọc tin đó là sự
thật, “ Vậy không báo cảnh sát sao?”
“Bọn họ không làm hại dì chứ? Trong quán có bị mất gì không?”
Dì Trương chỉ cúi đầu, lắp bắp nói, “ Không, không có gì, bọn họ
đi rồi.


Kiểu Bích Ngọc tỏ vẻ mặt tức giận, “Đúng là lũ khốn nạn, nhất
định là đến đây ăn quyt tiền rồi còn chửi bới đúng không? Ngày trước
cũng từng có nhóm côn đồ đến cửa hàng phá phách.”
Nói đến chuyện trước kia, dì Trương trong lòng cảm xúc phức tạp
lần lộn.


Ngày trước, khi dì vừa mở quán ở đây, một số lưu manh côn đồ
thấy dì là góa phụ độc thân, bọn chúng thường xuyên tụ tập đến
quán ăn quyt, hơn nữa còn tỏ thái độ xấu xa và nói những lời lẽ bẩn
thỉu để dọa dẫm, uy hiếp, nhưng sau khi Kiểu Bích Ngọc đến quán dì
làm thêm thì…
“..Lần đó cứ sợ cháu bị vào đồn cảnh sát rồi.” Dì Trương hổ thẹn
cúi đầu khẽ nói.


Ngày đâu tiên Kiều Bích Ngọc đến làm việc ở cửa hàng, đúng lúc
gặp nhóm côn đồ, với tính cách mềm mỏng, dì Trương cứ nghĩ chỉ
cần giải quyết bằng vài cốc trà sữa và vài chiếc cánh gà là ổn thỏa
rồi, nhưng Kiều Bích Ngọc khi đó nóng nảy liền cầm lấy chiếc ghế
đập vào người bọn chúng.


“Không có gì, cháu nhìn bọn chúng khó chịu.“ Kiều Bích Ngọc ấp
úng cười nói.


Kiều Bích Ngọc công nhận bản thân tính tình có chút nóng này,
cô ở nhà họ Kiều được nuông chiều từ nhỏ, ra ngoài đi làm gặp đám
côn đồ chỉ biết ăn quyt, còn mắng chửi người, cô tức giận đến mức
không kìm chế được liền cầm ghế đập vào người bọn chúng.



“Bích Ngọc, dì…” Dì Trương nhìn cô, do dự một chút rồi bỗng
nhiên đứng dậy, “Dì vừa ép một ít nước xoài tươi, để dì đi rót cho con
một cốc.”
“ Cảm ơn dì.“ Kiểu Bích Ngọc thấy dì đi về phía quầy hàng, nhẹ
giọng cảm ơn.


Dì Trương biết cô thích uống nước ép xoài tươi, chỉ là…
Ánh mắt Kiều Bích Ngọc liếc nhìn về phía quầy hàng, cảm thấy dì
Trương hôm nay rất lạ, hành động của dì giống như đang lén lút làm
điều gì đó.


“Bích Ngọc, có một chuyện, dì muốn hỏi cháu.“ Dì Trương đi đến
trước bàn, ánh mắt đầy sự phức tạp nhìn cô.


“Cháu, cháu lần đó đến đồn cảnh sát, rất nhanh đã có người bảo
lãnh ra ngoài, khi đó người bảo lãnh cho cháu là ai?”
Kiều Bích Ngọc nghe dì đột nhiên hỏi lại chuyện này, ánh mắt
nhìn xuống có chút tức giận và buồn bã.


“Là ba cháu.“ Cô nhẹ nhàng trả lời, cô không thích nói dối.


Ngày đó cô và đám côn đồ đánh lộn phải đến đồn cảnh sát, sau
đó đã báo cho cảnh sát trưởng và họ thả cho cô ra ngoài, cô đoán lần
đó chính là Kiểu Văn Vũ, ngoài ông ta ra thì còn ai dám làm chuyện
như vậy chứ.


Có điều, sau đó cô do dự nhiều ngày liền gọi điện về cho nhà họ
Kiểu, vốn dĩ cô định nói lời cảm ơn ba mình, nhưng Kiều Văn Vũ khi
nghe điện thoại đã mắng cô một trận và nói rằng cô đã làm mất mặt
gia đình, khiến cô cảm thấy rất buồn.


“Ba cháu có thật sự là người giàu có nhất của thành phố này.”
Giọng nói ngạc nhiên của dì Trương làm gián đoạn trí nhớ của cô.


Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên có chút miễn cưỡng gật đầu,
“Phải.”
Đôi mắt dì Trương kìm nén những cảm xúc đang hỗn loạn cùng
trái tim tàn nhẫn.


Tay phải dì Trương nắm chặt ly nước xoài tươi, sau đó đưa cho cô
nói, “Bích Ngọc, đây là nước xoài tươi dì tự tay chuẩn bị cho cháu…”
Vừa nói vừa đưa ly nước xoài vào tay Kiều Bích Ngọc.


Kiểu Bích Ngọc nhận lấy, uống một ngụm và mỉm cười, “ Hương
vị rất tuyệt vời.”
Dì Trương hoảng sợ quay người đi, sắc mặt tái xanh.


“Nếu không có chuyện gì nữa thì cháu xin phép về trước, chồng
cháu đang đợi ở khách sạn rồi, anh ấy tính tình nóng nảy, đợi lâu
chắc chắn sẽ nổi giận.”
Kiều Bích Ngọc uống hết cốc nước xoài liền cầm lấy túi xách vẫy
tay tạm biệt dì Trương.


Dì Trương đứng trước cửa quán, nhìn bóng cô khuất xa dần…
“ Mẹ, chuyện con bảo mẹ làm thế nào rồi?” Đúng lúc đó, điện
thoại của dì Trương đổ chuông.


Tay dì Trương run run khi cầm điện thoại, bà ta trước giờ chưa
từng làm những chuyện như vậy, chỉ là lần này…
“Cô ấy uống hết rồi…“



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận