Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Tám giờ tối, Kiều Bích Ngọc từ quán trà sữa về nhà trọ, sau khi
tắm xong thì lên giường ngủ nhưng không tài nào ngủ được.


“Lê Yến Nhi là con gái ruột của dì Trương?” Cô ôm chăm suy nghĩ
viển vông.


Bà chủ Trương của quán trà sữa còn độc thân, có một đứa con
gái theo họ bà tên là Trương Thanh Đan, tuy vây Kiều Bích Ngọc chưa
từng thấy qua đối phương, chỉ biết con gái dì Trương học cấp hai
xong thì bỏ dở, thường xuyên đi chơi đến nửa đêm mới về nhà.


Lê Yến Nhi chính là Trương Thanh Đan.


Hiểu theo các khác thì Lê Yến Nhi không chỉ phẫu thuật thẩm mĩ
mà cô còn che giấu thân phận thực sự với Quách Cao Minh, tại sao
cô ấy phải lừa dối Quách Cao Minh.


“Chuyện này có nên nói cho Quách Cao Minh biết không?”Cô do
dự nhìn điện thoại trong tay mình.


Quách Cao Minh đi sang Paris chưa về, hơn nữa từ trước tới nay
anh ta không thích người khác can thiệp vào chuyện của Lê Yến Nhi
và anh ta.


Nghĩ tới đây, sắc mặt Kiều Bích Ngọc chìm xuống, thôi, tránh lại
bị chửi oan.


Nhưng còn có chuyện khác…
“Khi đó đúng lúc cháu làm thêm ở tiệm dì, Bích Ngọc cháu cũng
biết ở trường cấp ba, có rất nhiều học sinh nam thích cháu nhưng có
một người khác biệt… Lời đi Trương nói chiều nay cứ văng vằng
trong tai.


“Không trách được mà mỗi lần làm thêm giờ, sẽ có một người tới
trăm cốc trà sữa.” Kiều Bích Ngọc nghĩ lại chuyện trước kia, cũng
thấy có cái gì đó kỳ lạ.


Năm đó, cô vừa rời khỏi nhà họ Kiều, chỉ vì tính cách quật cười
ngang ngược mà không dùng một xu của nhà họ Kiều, một buổi đi
học một buổi làm thêm, học lớp mười hai, ban ngày có rất nhiều giờ
học nên cô thường xuyên làm thêm buổi tối.


Nhưng mỗi lần làm thêm tối lại rất kì lạ, mỗi hôm đều có nhân
viên tới mua bảo là mua cho công ty, có lúc lại là hoạt động tập thể…
sau đó order khoảng trăm cốc trà sữa.


Đơn hàng lớn như vậy, dì Trương sẽ gọi người tới giúp, làm đơn
hàng đó thì dì Trương cho cô tan ca sớm, công việc cô làm chỉ
khoảng hai giờ nhưng tiền lương có hơi cao.



“Là ai?”
Là ai phái người đi mau trà sữa?
Kiểu Bích Ngọc mệt mỏi ôm chăn nằm nghiêng người, cô cũng
lười động não, khi đó cô rất bận đi học lại làm thêm, đối với người
đàn ông thần bí kia chẳng có chút ấn tượng.


Sáng hôm sau, mới năm giờ cô đã dậy.


Kiểu Bích Ngọc ngồi khoanh chân ở mép giường ngơ ngác một
lúc mới nhận ra mình ở nhà họ Quách đã tạo thành thói quen dậy
sớm, biểu cảm trên mặt kỳ cục…
Lại nhớ Quách Cao Minh.


Cô nhanh chóng ăn sang, lấy túi sách chuẩn bị đến bệnh viện
thăm bà nội, cũng tranh thủ đi vào nhà họ Quách, không biết bắt đầu
từ bao giờ cô có cảm giác thân thuộc với nhà họ Quách.


Cô vừa bước ra của quán trà sữa thì gặp người quen.


“Lên xe.”
Một chiếc xe Bentley màu trắng dừng trước cửa quán, hình như
là cố tình chờ, giọng người phụ nữ trong xe lanh lảnh lạnh lùng.


Đôi mày thanh tú của Kiều Bích Ngọc nhíu lại, quan sát dò xét
người phụ nữ, cô ta tìm cô làm gì?
“Thế nào? Sợ tôi?” Lê Yến Nhi cười nhẹ nhưng lộ ra vẻ khinh bỉ.


Kiều Bích Ngọc do dự nhưng sau đó vẫn mở cửa lên xe, mà sắc
mặt Lê Yến Nhi lạnh lẽo, đạp chân ga, phóng xe tới một nhà hàng tây
sang trọng.


Sau khi cửa phòng bao được nhân viên đóng lại.


“Cô phẫu thuật thẩm mĩ ở đâu?'”‘ Đây là câu đầu tiên Lê Yến Nhi
hỏi.


Kiểu Bích Ngọc khẽ run nhìn người đối diện, hoàn toàn không
hiểu.


Lê Yến Nhi thấy dáng vẻ chậm chạp của cô, châm chọc cười một
cái: ‘Cô rất phù hợp làm diễn viên.”
Vừa nói, cô ta kinh thường liếc Kiều Bích Ngọc, lấy trong túi sách
ra một điếu thuocs lá hút, vẻ mặt cao ngạo, hít một hơi rồi phả khói
trắng vào mặt Kiều Bích Ngọc.


Kiều Bích Ngọc bị sặc, vội vàng đứng dậy né: “Cô Lê, có gì cứ nói
thẳng!”

Cô mang thai, ngay cả Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam không
dám hút thuốc trước mặt cô, vị ngôi sao này lại ngạo mạn coi thường
người khác, khiến đáy lòng cô vô cùng chán ghét.


Lê Yến Nhi nhìn vào bụng cô, sánh mắt đè nén sự ghen ty, mở
mồm nói: “Cô ra giá đi, bao nhiêu thì phá cái thai này.”
“Không.”
Kiều Bích Ngọc nhìn cô ta, cắn môi gần ra một chữ.


“Kiều Bích Ngọc, cô đừng không biết điều.”
Giong Lê Yến Nhi nghiêm túc, hung dũ nhìn cô: “Cô thật giỏi,
thừa dịp ba năm tôi rời khỏi Quách Cao Minh mà chen chân vào,
nhưng tôi nói cho cô biết, Quách Cao Minh là của tôi! Cô không có tư
cách cùng tôi tranh chấp.”
Cô ta vỗ bàn đứng dậy, cả người đều là đồ hiệu, áo khoác da màu
đen, bả vai đính kim loại khoe khoang, ánh mắt kiêu ngạo bày ra vẻ
thư thái.


Dáng vẻ này khác hẳn lúc cô ta đứng trên sân khấu.


‘Tôi không có tư cách nhưng đứa trẻ là cả tôi…” Kiều Bích Ngọc
tự biết mình biết ta, nhưng có một số chuyện cô phải kiên cường
chống đối.


“Kiều Bích Ngọc, cô đang tính toán cái gì, có phải đang nghĩ sinh
đứa trẻ ra là có thể tiếp tục ở bên Quách Cao Minh.” Lê Yến Nhi cười
Lạnh, một tay đang chống trên bàn gạt tất cả đồ xuống.


“Tôi cũng nói thẳng cho cô biết, chờ con cô sinh ra, Quách Cao
Minh se đuổi cổ cô ra khỏi nhà họ Quách, đến lúc đó tôi nhất định sẽ
hành hạ con cô.” Ánh mắt cô ta độc ác.


Kiều Bích Ngọc nghe vậy, biểu cảm thoáng qua vẻ do dự.


“Cô chắc hẳn cũng biết Quách Cao Minh rất cưng chiều tôi, báo
chí không dám đăng một cái tin xấu nào của tôi.” Giọng Nói Lê Yến
Nhi ra vẻ đắc ý.


Âm thanh cảnh cáo vang lên: “Đối đầu với tôi không dễ dàng đâu,
điển hình như Trương Cường đối nghịch với tôi, kết cục là bị mắt
chân nhập viện, Kiều Bích Ngọc, cô đắc tội với tôi, chỉ cần tôi nói một
câu với Quách Cao Minh, thì cả nhà cô coi như xui xẻo chỉ vì cô đấy.”
Kiểu Bích Ngọc nắm chặt tay nhìn cô ta.


“Tôi chỉ muốn sinh đứa trẻ, tôi nhất định sẽ không ngáng chân
quan hệ của cô và Quách Cao Minh đâu.” Cô cúi đầu, giọng nói vẻ
hèm mọn cầu xin.



Lê Yến Nhi là người yêu anh ta, cô cũng không có tư cách mà cầu
xin, cũng chưa nghĩ tới chuyện tranh giành.


Lê Yến Nhi thấy cô kiên định thì không kiên nhẫn ác độc ra lệnh:
“Cô nghe không hiểu à! Tôi thấy chướng mắt đứa bé này, nó nhất
định phải hủy.”
“Nếu như Quách Cao Minh muốn có con, tôi sẽ sinh, còn con cô
sinh ra chỉ là tạp chủng, con hoang.”
“Lê Yến Nhi, cô nói cái gì tạp chủng!”
Kiểu Bích Ngọc ngẩng đầu tức giận nói: “Cô nói tôi cái gì cũng
được, đừng có mà nói con tôi, tôi cũng không phải người dễ bắt nạt.”
“Cô! Cô dám đối đầu tưới tôi!’ Lê Yến Nhi tức giận hét to.


“Kiều Bích Ngọc, cô cũng chỉ là con người tỉ tiện, tôi là ngôi sao
điện ảnh ăn khách nhất hiện nay! Cô lấy cái gì để so sánh với tôi,
đừng tưởng cô phẫu thuật thẩm mĩ thì có thể dựa vào cái mặt bẩn
của cô mà dụ dỗ Quách Cao Minh, tôi mới là người anh ấy yêu!”
“Tôi phẫu thuật thẩm mĩ?” Kiều Bích Ngọc nhìn gương mặt tức
giận đến méo mó của Lê Yến Nhi, cười lạnh: “Trương Thanh Đan,
đúng là tôi hỏi câu này chứ, cô tại sao phải phẫu thuật thành khuôn
mặt giống tôi?”
Lê Yến Nhi nghe cô nói thì trong mắt dại ra, sau đó như thẹn quá
hóa giận: “Cô nói Trương Thanh Đan cái gì, đừng có nói bậy bạ!”
“Cô không phải là con gái chủ tiệm trà sữa đối diện trường học
sao, Trương Thanh Đan, cô không chỉ phẫu thuật thẩm mĩ mà còn che
giấu thân phận, cô nói dối anh ta nhiều chuyện…”
“Câm mồm!” Lê Yến Nhi như bị đâm trúng tim đen hét to.


“Kiều Bích Ngọc! Tôi phẫu thuật thì thế nào, chuyện phẫu thuật
cũng chỉ là bình thường, cho dù Quách Cao Minh biết cũng không để
ý”
Ánh mắt cô ta trợn to nhìn Kiều Bích Ngọc: “Cô cũng nhìn thấy
tấm ảnh trong đồng hồ của Quách Cao Minh rồi nhỉ, nhưng tôi nói
cho cô biết, tôi với anh ấy có tìm cảm ba năm rồi, cô chỉnh hình theo
tấm ảnh này thì thế nào, người Quách Cao Minh yêu là tôi…”
Người anh yêu là tôi.


Lời này lọt vào tai cô, không biết thế nào mà nghe rất khó chịu.


Cạch.


Cửa phòng mở ra, Kiều Bích Ngọc theo phản xạ ngẩng đầu nhìn,
sau đó thì ngạc nhiên.


Là anh…
“Cô Lê, Quách Cao Minh yêu ai, tôi không có hứng biết, nhưng
Kiều Bích Ngọc tôi muốn đưa đi!”
Kiểu Bích Ngọc chưa kịp phản ứng thì bị người đàn ông cầm tay
kéo đi.


“Buông ra…” Kiều Bích Ngọc bị anh ta lôi kéo thì hơi mất tự
nhiên.


Nhưng đối phương vòng tay ôm eo cô, ôm ra tận của xe, nhét vào
trong mới buông cô.


Kiều Bích Ngọc nhìn đối phương, biểu cảm tức giận: “Anh sao lại
ở chỗ này?”
“Cao Minh, cậu sao tới thành phố Hải Châu?”
Lúc này, trong một xe khác, Bùi Hưng Nam đang lái xe, ánh mắt

nghỉ ngời nhìn người ngồi sau qua kính chiếu hậu: “Lục Khánh Nam,
cậu cũng rảnh rỗi lắm sao mà chạy tới nơi này?”
Bùi gia ở thành phố Hải Châu, nhưng Bùi Hưng Nam lại cảm thấy
hai người anh em không đơn giản chỉ là tới nghỉ ngơi ngắm cảnh.


Cao Minh đến tìm vợ.” Mặt Lục Khánh Nam cười bỉ ổi.


Mà cậu chủ Lục anh cũng đang nhàn rỗi đến khó chịu, tất nhiên
cũng tham gia náo nhiệt rồi.


Quách Cao Minh không để ý bọn họ, ánh mắt nhìn ra ngoài, hai
mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ cái gì, tay phải cầm điện thoại, thỉnh
thoảng cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, có lẽ đàn chờ cái gì.


“Điện thoại Kiều Bích Ngọc suốt ngày vứt lung tung, cậu gọi cho
cô ấy, chưa chắc cô ấy đã thấy…” Lục Khánh Nam thuận mồm nói vài
câu.


Quách Cao Minh ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ta.


Lục Khánh Nam căng thẳng sợ hãi, vội vàng ngụy biện: “Là tôi
nói bừa.”
Bùi Hưng Nam đang lái xe thỉnh thoảng nhìn Quách Cao Minh
phía sau, phát hiện thấy anh cau mày đang suy nghĩ gì đó.


“Kiểu Bích Ngọc, nhà họ Kiều ở thành phố Hải Châu hả?” Bọn họ
đều biết quan hệ giữa Kiều Bích Ngọc với nhà họ Kiều rất xấu, có lần
Kiểu Bích Ngọc chạy ra ngồi khóc ấm ức ở nghĩa trang.


Quách Cao Minh nghe hai chữ nhà họ Kiều, sắc mặt trầm thấp.


“Chúng ta đã đi tới nhà họ Kiều và bệnh viện, cô ấy đều không có
đó, gọi điện cũng không thấy nhận, không biết đã chạy đi đâu.” Lục
Khánh Nam nói, quay đầu sang nhìn Quách Cao Minh: “Có cần phái
người ra ngoài tìm…”
“Không cần'”‘ Quách Cao Minh nghiêm giọng nói.


Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam đưa mắt nhìn nhau không hiểu,
không biết anh suy nghĩ cái gì, Quách Cao Minh dựa lưng vào ghế
nhắm mắt dưỡng thần.


“Đi Trường trung học phổ thông Phương Đông thành phố Hải
Châu.” Xe dừng đèn đỏ tại một ngã tư, Quách Cao Minh đột nhiên
nói.


“Bùi Hưng Nam ngớ người, cũng nhanh chóng tỉnh người rồi quay
xe.


Trường trung học phổ thông Phương Đông thành phố Hải Châu.


Bọn họ nhớ, sau năm trước, Quách Cao Minh từ Mỹ trở về đã
từng làm qiảng viên trong vòng nửa năm ở trường.

nửa năm đó…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận