Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Khi Bùi Hưng Nam và Quách Cao Minh đang ở Pub nói về sự cố năm đó xảy ra khiến anh trai cả nhà họ Bùi qua đời, tất cả bọn họ đều hiểu áp lực to lớn mà Bùi Hưng Nam đang phải gánh chịu, bọn họ uống hết cốc này đến cốc khác Lúc này, ở nhà họ Bùi, Châu Mỹ Duy đang trằn trọc khó ngủ thì nhận được cuộc gọi từ một vị khách bất ngờ, màn hình điện thoại sáng trưng, nhạc chuông reo liên tục.


Khuôn mặt Châu Mỹ Duy trở nên căng thẳng, nhìn chiếc điện thoại không ngừng rung trên bàn, cô lộ rõ vẻ bối rối.


Trên màn hình điện thoại hiển thị một dãy số Trí nhớ của Châu Mỹ Duy rất tốt, cô nhớ số điện thoại này chính là của Quan Liên.


Quan Liên đột nhiên gọi điện thoại tới, cô có.


chút sợ hãi không dám trả lời.


Người phụ nữ phía đầu dây bên kia rất cố chấp, giống như tính cách của Quan Liên vậy.


Tiếng chuông cứ lặp đi lặp lại, dường như chờ có người nhấc máy.


Châu Mỹ Duy giữ cho giọng nói bình tính nhất có thể, cô không muốn để lộ sự căng thẳng dù chỉ một chút.


“Sao thế, cô không dám nhận điện thoại của tôi sao?” Giọng nói của Quan Liên xán lạn, từng lời từng chữ như đoán trúng tâm can cô.


“Không phải” Châu Mỹ Duy lập tức đáp lại, nhưng sự vội vã này đã khiến cô giấu đầu hở đuôi.


Vốn không tỏ ra kiêu ngạo, nhưng cho dù là giả vờ thì cô cũng không muốn thừa nhận rằng cô.


thiếu sự tự tin khi đứng trước mặt Quan Liên Quan Liên cũng không muốn nói với cô nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cô rảnh không, ra ngoài chút, có chút chuyện tôi muốn nói rõ với cô”
“Bây giờ cũng muộn rồi, tôi không muốn..” Cô mới nói được nửa lời thì Quan Liên với giọng điệu mạnh mẽ đã cắt ngang lời cô: “Giờ mới có chín rưỡi mà! Châu Mỹ Duy, cô đừng có mà nhát gan như vậy.

Cái tính nhát gan của cô thực sự khiến tôi khó chịu.

Tôi hẹn cô ra ngoài chút thôi, yên tâm đi, tôi không ăn thịt cô đâu!” cô ta nói bằng giọng đầy khinh thường và chế nhạo.


Như bị ngàn dao cứa vào tim vậy, Mỹ Duy quả thực rụt rè, quả thực nhát gan, ngay cả cô cũng tự coi thường bản thân mình.



“Quán Starbucks ở con hẻm thứ ba phía sau nhà họ Bùi, hy vọng cô không đế tôi phải chờ quá lâu.


Quan Liên quen với việc nắm bắt toàn cục, rồi nhanh chóng nói địa điểm.


Không đợi Châu Mỹ Duy đồng ý, Quan Liên đã cúp điện thoại Châu Mỹ Duy cầm chiếc điện thoại trên tay, gần đây do không được ngủ ngon nên tỉnh thần của cô bị suy nhược.

Ngay cả sắc mặt của cô cũng lộ rõ vẻ yếu ớt xanh xao.

Những gì Quan Liên vừa nói cứ văng vẳng trong đầu cô, giống như một chiếc máy tính bị kẹt vậy, phải mất một lúc lâu cô mới hoàn hồn.


Suy nghĩ đầu tiên của cô đó là gọi điện cho Bùi Hưng Nam.

Nhưng cô nhanh chóng nhớ ra Bùi Hưng Nam đã nói rằng tối nay anh có công chuyện, thế nên cô không muốn làm phiền tới công việc của anh.


Vợ cũ của anh đột nhiên tới tìm cô, cô có thể mặc kệ, thế nhưng Châu Mỹ Duy lại không làm được.


Môi trường nơi cô lớn lên dường như khiến cô quen với việc bị người khác khiển trách.

Vì ăn nhờ ở đậu nên cha dượng và anh đều coi cô như người giúp việc.

Trước tất cả việc này, mẹ cô lại làm ngơ.

Từ nhỏ cô đã hiểu được sự khó khăn trong cuộc sống, và cô học cách cúi đầu tuân theo cuộc sống ấy.


Bởi vì cứ ngoan ngoãn nghe theo thì chí ít cũng sẽ bớt khổ.


Quan Liên đột nhiên hẹn gặp, Châu Mỹ Duy vuốt ve chiếc bụng của mình.

Lần này vì đứa trẻ, cô thực sự không muốn trốn tránh nữa.


Quán cà phê mà Quan Liên hẹn cô rất gần với nhà họ Bùi.

Châu Mỹ Duy thay đồ, không cần lái xe, chỉ cần đi bộ khoảng 800 mét là tới “Thưa cô, cô muốn dùng gì ạ?” Nhân viên quán Starbucks nhìn thấy cô đứng hồi lâu mà chưa gọi đồ, không kìm được mà hỏi.



“Cà phê trắng của tiệm chúng tôi rất ngon, cô có muốn dùng thử không?” người phục vụ mỉm cười nhiệt tình giới thiệu với cô.


Châu Mỹ Duy nhìn quanh tiệm, cô nhận ra rằng cô đến hơi sớm, Quan Liên còn chưa tới nữa.


Cô thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu nhìn người phục vụ nhiệt tình kia và lắc đầu nói: “Hiện tại tôi không uống được cà phê, phiền cô mang.


cho tôi một ly sữa nóng” Người phục vụ lập tức gật đầu, quay người đi chuẩn bị đồ, cũng không hỏi nhiều rằng tại sao khách lại không thể uống cà phê.

Châu Mỹ Duy luôn nhớ rằng cô đang mang thai, cho dù ăn gì, cô cũng phải cảnh giác với những đồ mà người mang thai không được ăn.

Điều này dường như đã trở thành bản năng tự nhiên của cô vậy.


Một giọng nói xán lạn cất lên ở phía sau lưng cô: “Cho tôi một tách cà phê lrish, một tách Matcha Latte và một chiếc bánh phô mai việt quất”
Châu Mỹ Duy có chút căng thẳng, còn người phục vụ nhìn dáng vẻ rạng rỡ, cách chọn món dứt khoát của Quan Liên, liền cười và gật đầu đáp: “Dạ vâng, phiền cô chờ một lát ạ”
“Khi tôi mang thai, cái gì tôi cũng ăn, thậm chí tôi vẫn uống rượu và hút thuốc…” Quan Liên liếc mắt nhìn bụng của Châu Mỹ Duy, ánh mắt không mấy cảm xúc, thẳng thừng nói: “Lúc đó, người nhà họ Bùi đều rất căng thắng, Bùi Hưng Nam tức giận tới mức ngày nào cũng cãi nhau với tôi.

Tất nhiên sau cùng anh ta vẫn nói lời xin lỗi”
Giọng điệu của Quan Lôi như đang trực tiếp nói về một số sự việc trong quá khứ.

Nghe có vẻ không có gì là khiêu khích cả, nhưng Châu Mỹ Duy nghe xong, trong lòng tràn ngập sự xót xa, cay đẳng.


Khuôn mặt nhợt nhạt của Mỹ Duy dưới ánh đèn huỳnh quang trông càng thêm yếu ớt hơn.


Nhìn thấy sắc mặt của Mỹ Duy, Quan Liên cất cao giọng: “Qua đó ngồi đi, cứ đứng ngây ra đó, Châu Mỹ Duy, tôi không xấu xa như cô nghĩ đâu” Lời nói thẳng thắn này khiến Châu Mỹ Duy không thể đáp trả.

Nhìn Quan Liên- người phụ nữ thẳng thắn, nhanh nhẹn trước mắt, dường như làm điều gì cũng minh bạch rõ ràng, còn cô cứ vâng vâng dạ dạ khiến người khác khó chịu Người phục vụ mang cho họ sữa nóng, cà phê và bánh ngọt.


Quan Liên không có nhiều quy tắc như người nối tiếng, cô không thích bộ dạng đó, cũng chẳng được xem là nho nhã, cầm tách cà phê lên và nhấp một ngụm lớn sau đó sắt một miếng bánh thật to và cho vào miệng.

Còn Châu Mỹ Duy vẫn nhìn cô ánh mắt cảnh giác, ngay cả ly sữa nóng cô cũng cầm cẩn thận trên tay mà không dám uống.


“Nghe nói sau khi Bùi Hưng Nam biết tin cô mang thai vào ngày hôm qua, hai người đã cãi nhau một trận.


Sau đó cô bỏ nhà ra đi và Kiều Bích Ngọc đến nhà họ Bùi làm ầm ï cả lên..”
Quan Liên với bộ dạng không coi ai ra gì, vừa ăn vừa nói: “Người chị em tốt của cô đúng thật là lợi hại mà, cô ta đã tát Bùi Hưng Nam một phát ngay chốn đông người”
Nghe xong những lời này, tâm trạng của Châu Mỹ Duy có chút dao động, sắc mặt lộ rõ vẻ bất an Cô lập tức phản bác lại: “Kiều Bích Ngọc chỉ là nhất thời kích động, cô ấy không có ý như vậy…“
“Đừng căng thẳng như thế, tôi chưa nói cô ta gì cả.

Hơn nữa tôi cũng chẳng thể làm gì Kiều Bích Ngọc, người nhà họ Quách đó! Những người bình thường như chúng ta sao có thể làm được gì chứ” So với vẻ mặt căng thẳng và cảnh giác của Châu Mỹ Duy thì Quan Lôi lại lấy chiếc giấy ăn khẽ.


lau một chút kem dính ở khóe miệng.

Sau đó cô ta nhướng mày lên nhìn cô rồi nói: “Xem ra cô cũng có bản lĩnh khi có Kiều Bích Ngọc chống lưng cho” “Tôi đã gả cho Bùi Hưng Nam cũng được năm sáu năm rồi, đối với nhà họ Bùi hay đối với Bùi Hưng Nam, tôi đều hiếu rõ hơn cô.

Châu Mỹ Duy à! Tôi nói thẳng với cô, tôi không coi cô là kẻ địch gì cả” Quan Liên nói một giọng điệu bình tính, chứ.


không hề đối chọi gay gắt gì cả, giống như giọng điệu khuyên nhủ của một người bạn tốt vậy.


Điều này khiến Châu Mỹ Duy càng thêm thiếu tự tin và không biết nên ứng phó thế nào.


“Bây giờ tôi mới là vợ của Bùi Hưng Nam” Châu Mỹ Duy nhỏ nhẹ nói, đây giường như là át chủ bài duy nhất của cô Quan Liên dường như không bận tâm dù chỉ một chút, bình thản nói: “Vợ thì đã làm sao? Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, trước đây tôi và anh ta chẳng phải đã từng như vậy sao? Đôi tay nhỏ bé để dưới bàn của Châu Mỹ Duy.


khẽ siết chặt, cố gắng nghĩ xem nên nói cái gì để khẳng định giờ cô mới là nàng dâu trên danh nghĩa của nhà họ Bùi, chứ không như người vợ cũ Quan Liên.


“Châu Mỹ Duy, tôi vẫn nhấn mạnh một chút, giờ cô không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy, tôi nhìn điệu bộ của cô mà thấy nực cười” Một đối thủ như Châu Mỹ Duy, Quan Liên không hề để tâm.


“Hôm nay tôi hẹn cô ra ngoài thực ra là vì chuyện ai cũng biết mà không nói ra, đó chính là chuyện cô mang thai” “Lúc đầu, khi tôi ly hôn với Bùi Hưng Nam, Bùi Hưng Nam đã hứa với tôi một việc.


Quan Liên liếc nhìn cô bằng ánh mắt sắc sảo, nói rõ từng l Hưng Nam đã hứa rằng sau này sẽ không có con với người phụ nữ khác.

Bùi Thanh Tùng là đứa con duy nhất và cũng là người thừa kế độc tôn của nhà họ Bùi sau này”
Người Châu Mỹ Duy dường như run lên, cô ngây người ra “Tôi biết, thân là phụ nữ, cô cũng không cảm thấy an toàn là mấy khi gả cho anh ấy” Quan Liên nhìn gương mặt của Châu Mỹ Duy tỏ vẻ đồng cảm.


“Chúng ta đều biết rằng Bùi Hưng Nam đang phải chịu áp lực rất lớn.

Tôi và anh ấy đã ràng buộc nhau quá lâu khiến anh ấy cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân.

Anh ấy vừa gặp cô.


là muốn cùng cô sống những ngày tháng an nhàn, nhưng mà con tim của anh ấy lúc nào cũng hướng về tôi mà thôi” Quan Liên nói với giọng điệu đầy tự tin “Tôi đã cố gắng hết sức đế chăm sóc mọi người khi còn ở nhà họ Bùi, thực ra, tôi cũng phải cảm ơn cô.

Trong khoảng thời gian này, tôi cũng.



đã suy ngắm rất nhiều, tôi đã cai rượu bỏ thuốc lá, cũng đã cố gắng học nấu ăn và học cách chăm sóc gia đình.

Bây giờ quan hệ giữa tôi và nhà họ Bùi thực sự đã dịu đi rất nhiều, có lẽ là do trước.


đây tôi đã quá quá trớn, nhưng giờ họ cũng đang đần chấp nhận t Châu Mỹ Duy sắc mặt tái nhợt đi, cô thực sự không muốn nghe Quan Liên nói thêm bất cứ lời nào nữa: “Quan Liên, rốt cuộc cô muốn nói gì?” Cô vội vàng cắt ngang ảo tưởng của Quan Liên.


Quan Liên vênh mặt, giọng điệu chậm rãi: “Vậy thì tôi nói thẳng với cô” “Cuộc hôn nhân giữa cô và Bùi Hưng Nam, ai cũng biết rõ là sẽ không kéo dài được bao lâu.

Cô gả vào nhà họ Bùi và luôn cố gắng làm một người con dâu tốt, muốn lấy lòng người nhà họ Bùi, lấy lòng Thanh Tùng, thế nhưng những điều cô làm chẳng có tác dụng gì cả”
Quan Liên nhìn cô với vẻ mặt đầy sự khinh bỉ: “Cho dù là giờ cô có nghĩ trăm phương ngàn kế để tự mình mang thai ngoài ý muốn đi chăng nữa, thì Bùi Hưng Nam và người nhà họ Bùi cũng không để cô sinh đứa con này ra đâu.

Bùi Thanh Tùng là đứa cháu độc nhất của nhà họ Bùi, nó mới là người kế thừa của nhà họ Bùi sau này.

Cô đừng có nghĩ đến chuyện sinh con để tranh đoạt với Thanh Tùng…”
Châu Mỹ Duy kích động đập tay xuống bàn, cô đứng lên nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tranh đoạt bất cứ thứ gì với các người!” Bởi vì cô đột nhiên hét lên nên mọi người xung quanh đều quay lại nhìn hai người, miệng không ngừng thì thào.


Quan Liên tỏ ra xấu hổ, lập tức xua tay: “Châu Mỹ Duy! Tôi hẹn cô ra đây không phải là muốn cãi nhau với cô! Tôi xin cô đừng có mà kích động như vậy được không, ngay cả khi người nhà cô chưa từng dạy cô lễ nghỉ ăn uống thì cô cũng nên chú ý một chút chứ… bảo sao Bùi Hưng Nam không dám dẫn cô đi ra ngoài.” Quan Liên không giống như những người phụ nữ mưu mô toan tính, nhưng những lời nói mà cô thốt ra thì giống như một con dao đâm vào tim người ta vậy.


Châu Mỹ Duy tổn thương sâu sắc, sắc mặt thất thần không nói thêm một lời.


Cô run rẩy bước ra khỏi quán cà phê.


Quan Liên cau mày lộ rõ vẻ tức giận và hét lên: “Châu Mỹ Duy!” “Châu Mỹ Duy, những lời tôi vừa nói, rốt cuộc cô có nghe rõ không… Tôi và Bùi Hưng Nam đã ở với nhau nhiều năm như vậy, một người phụ nữ †ầm thường như cô không thể nào can dự vào mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi khuyên cô sớm hiểu điều đó đi, đừng có cho rằng việc mang thai có thể thay đổi mọi chuyện…”
Giọng nói tức giận của Quan Liên vang lên từ phía sau, đầu óc của Châu Mỹ Duy tê dại, cô bước ra khỏi quán cà phê, cánh cửa kính tự động đóng lại, mới ngăn được giọng nói khiến cô đau khổ kia Mọi người đều cho rằng việc mang thai là âm mưu ngấm ngầm của cô.


Họ cho rằng cô muốn dùng việc mang thai đế cướp đi danh phận con dâu nhà họ Bùi Họ đều cho rằng, cô sinh con là để cạnh tranh với Bùi Thanh Tùng.


Màn đêm sâu thẳm âm u hỗn độn, những con hẻm phía sau này càng trở nên lạnh lẽo hơn Những chiếc đèn cũ hai bên đường nhấp nháy khiến cho khung cảnh càng thêm tiêu điều hơn.


Cơn gió đêm lạnh lẽo thối qua khiến gương mặt cô lạnh toát, hai hàng lệ không kìm được mà lăn xuống.

Cô cúi đầu xuống, không đưa tay lau nước mắt mà cứ đi từng bước từng bước, đầu óc cô choáng váng, ánh mắt lờ đờ, mông lung.


“Tại sao tôi lại kết thân với người có địa vị cao như nhà họ Bùi vậy?” “Tại sao tôi lại rẻ rúng đến mức đi làm mẹ kế như thế?” “Tại sao tôi lại xen vào tình cảm của bọn họ, tại sao tôi lại như tên ngốc vậy..” Cô lẩm bẩm một mình, nghẹn ngào nói ra, lúc này cô mới nhận ra mình mê muội, ngu ngốc đến nhường nào.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận