Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Người có chòm râu lớn sợ cổ mình sẽ bị
thương, dáng người vạm vỡ cương cứng căng
thẳng: “Đừng, đừng làm bậy…”
“Cô không được, cô không được làm hại
chúng tôi.” Vợ của người có chòm râu lớn cũng
căng thẳng hét lớn.


Sắc mặt Kiều Bích Ngọc khó coi, không hề
nói chuyện tình cảm với những người này, dao
của cô ấm áp vào cổ người có chòm râu lớn, lưỡi
dao kim loại sắc bén, trong chốc lát vạch ra một
vệt mát có thể nhìn thấy rõ ràng, tia máu nhỏ
chậm rãi trượt xuống…
“Khốn khiếp, tôi sẽ ra ngoài nhặt cành cây
ngay!” Người có chòm râu lớn khinh thiện sợ ác,
hoảng hồn vội vàng đồng ý một tiếng.


Kiểu Bích Ngọc mặc kệ bọn họ, mà dưới
chân cô, Bùi Thanh Tùng bất an ôm lấy ống quần cô.


“Trông chừng thằng bé giúp tôi.” Kiểu Bích
Ngọc nói một tiếng với nam nhiếp ảnh gia.


Người nam nhiếp ảnh gia kia có vẻ rất bất
ngờ với lời ủy thác này, con ngươi sâu thẳng của
anh ta nhìn cô có chút ý tứ sâu xa.


Kiều Bích Ngọc cũng không biết tại sao lại
tin tưởng người xa lạ này, nhưng trong tình hình
như thế này, bắt buộc phải có người ra ngoài
kiếm củi, một người ra ngoài không an toàn, bắt
buộc phải có hai người lớn cùng ra ngoài.


Nếu để người có chòm râu lớn ở lại, cô
không yên tâm.


Chi bằng để nam nhiếp ảnh gia ở lại trông
coi những người cơ thể đang yếu ớt như Bùi
Thanh Tùng và Hạ Thủy Tiên vậy.


Tin tưởng sao?
Cô cũng không biết tại sao lại tin người đàn
ông lạ này, nghiêm túc mà nói, có lễ trực giác
bảo rằng con người lạnh lùng kiêu ngạo như anh
ta sẽ không ra tay với những người yếu ớt này
đâu.


Hơn nữa bây giờ không có lựa chọn nào
khác, bắt nhọc phải có người ra ngoài nhặt củi.


“Dì ra ngoài nhặt củi, nửa tiếng, trễ nhất là
một tiếng, bên ngoài trời tối rất lạnh, ra ngoài dễ
lạc đường lắm.”
Kiều Bích Ngọc ngồi xổm xuống: “Bùi Thanh
Tùng, cháu ở trong nhà đá này chờ dì, có biết
không?”
Bùi Thanh Tùng vùng vẫy, bàn tay nhỏ của
cậu không chịu buông ra.


“Dì nhất định sẽ trở về.“ Kiều Bích Ngọc nhỏ
giọng hứa với cậu bé.


Hốc mắt Bùi Thanh Tùng ươn ướt, quyến
luyến không nỡ: “Dì Quách, dì phải trở lại đó, dì
không được lừa cháu.”
“ĐƯợC..


Kiều Bích Ngọc cũng không chậm trễ, xoa
xoa đầu nhỏ của cậu, trước khi đi liếc mắt nhìn
nam nhiếp ảnh gia một cái, bước lớn vào trong
màn tuyết lất phất ngoài trời tối đen.



Người có chòm râu lớn bị Kiều Bích Ngọc ép
đi về phía trước, anh ta cực kỳ không tình
nguyện: “Thời tiết như thế này, ra ngoài là để tìm
cái chết thôi.”
“Tuyết lở ập xuống đây khiến cây bị vùi lấp
cả rồi, ở đâu ra cành cây chứ… Cho dù có tìm
được cũng khó mà đốt…”
Kiều Bích Ngọc mặc kệ anh ta, trên tay cầm
điện thoại chỉ còn lại mười lăm phần trăm pin bật
chế độ đèn pin lên, ánh sáng rất yếu ớt.


Vùng trời tối mịt trông đầy nặng nề, bầu trời
lác đác những bông tuyết bay, bốn phía quá
trống trải khiến nó trở nên âm u, tiếng chửi mát
của người có chòm râu lớn dội lại trong núi ít
nhất cũng có chút tác dụng giúp tăng thêm dũng
khí.


Cả mảng cây bên phía tay phải đều bị tuyết
lở đã qua chôn vùi cả rồi, Kiều Bích Ngọc đi về
phía ngược lại, hy vọng có thể nhanh chóng tìm
được một ít cây củi có thể đốt được mang về nhà
đá.


“Chúng ta không thể đi xa như vậy, lỡ lạc
đường không về lại được nhà đá nữa thì sao
đây!”
Người có chòm râu lớn đi càng lúc càng
chậm, nhìn không gian núi rộng lớn tĩnh mịch
này, cả người đầy tuyết lạnh cóng khiến đáy lòng
càng hoảng sợ hơn, quay đầu mạnh mẽ quát
mắng.


Kiều Bích Ngọc cầm hẳn dao kê ngay sau
lưng anh ta, đanh mặt lại, thúc giục: “Tiếp tục đi
về phía trước.”
“Người phụ nữ điên này!”
Người có chòm râu lớn mặt mày dữ tợn
nhưng lại không dám làm gì khác, tiếp tục mắng:
“Người đàn ông lúc nãy có nói là ngọn núi này có
gấu đen… Cô muốn hại chết tôi à!”
Kiều Bích Ngọc đen mặt, cảm thấy người có
chòm râu lớn này thật sự rất vô dụng, tức giận
trả lời một câu: “Gấu đen ngủ đông rồi!”
Nhưng đúng lúc này, họ đều nghe thấy từ
mảnh vườn nhỏ trước mặt truyền đến tiếng động
kì lạ.


Có vẻ như có động vật nào đó đang đi qua
rừng, làm phát ra âm thanh lượt xoài.


Kiều Bích Ngọc lập tức dừng chân lại, sống
lưng căng cứng, trên tay cầm lấy đèn pin điện
thoại, ánh sáng thật sự quá yếu, không nhìn rõ là
thứ gì, nhưng có thể đoán được nó ở khoảng ba
mươi mét về phía trước, có một đám bóng đèn
xông về phía họ.


Người có chòm râu lớn bị dọa đến hét to
một tiếng: “Thật sự có gấu đen kìa!” Anh ta
hoảng loạn quay phắt người chạy đi mất.


Lúc người có chòm râu lớn quay người chạy
nhanh đi, va vào người Kiều Bích Ngọc một cái
khiến cô nghiêng người làm rơi đèn pin điện
thoại xuống nền tuyết, mất đi ánh sáng một lúc,
tối đen không giơ tay không thấy năm ngón.


Núi tuyết lạnh đến khiến cho cả xương cốt
trên người cũng cứng lại, hít thở không khí lạnh
buốt này khiến cho cả vùng phổi cũng có chút
đau.



Ra ngoài như thế này không còn gì nghi ngờ
nữa là cực kỳ nguy hiểm.


Kiều Bích Ngọc nhìn về phía trước, hai chân
cô cũng bị lạnh đến phát cóng, đáy lòng rất loạn,
cô đang nghĩ rằng cô có nên chạy ngay từ bây
giờ không, nhưng cô biết rõ không thể nào có
gấu đen được, gấu đã ngủ đông lâu rồi.


Nghe âm thanh không giống với bước đi của
động vật tứ chỉ.


Tốc độ chạy đến đây không được xem là quá
nhanh, hơn nữa nghe tiếng bước chân có chút
nặng nề, giống với tiếng chân người đang chạy
hơn.


Quả nhiên, cô đoán không hề sai.


Có người chạy về phía cô.


Kiểu Bích Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cúi
người nhặt điện thoại lên, ánh sáng yếu ớt của
đèn pin điện thoại chiếu lên mặt người đàn ông
dáng người cao to trước mặt.


Là Anta.


Trong lòng Kiều Bích Ngọc cảm thấy có chút
ngoài ý muốn, Anta không phải bị tuyết lở đẩy
xuống núi, mà nghe nói là đánh nhau với một du
khách khác ngã xuống núi, không ngờ là anh ta
vẫn còn sống.


Trên người anh ta bị thương khắp nơi, phần
tóc ngắn trước trán có một vết thương lớn thậm
chí bị máu dính vào kết thành một cục máu đông
cứng, dáng vẻ rất dữ tợn.


“Anh sao rồi?” Cô theo phép lịch sự hỏi một
cau.


Nhưng sau khi Anta nhìn vào cô, anh ta
trừng to mắt, con ngươi trống rỗng không hồn,
nhe răng ra để lộ vệt máu ở kẽ răng, dáng vẻ như
đang nói với kẻ thù, điên cuồng hét lên: “Đám
người thấp kém như các người dám làm tổn hại
đến tôi sao!”
Anta cứ như bị điên mà đang người cao to
mạnh mẽ ập về phía trước, anh ta đột nhiên tấn
công cô.


Kiều Bích Ngọc không kịp đề phòng bị anh
ta đẩy xuống nền tuyết, hoàn toàn không kịp
phản ứng lại, bàn tay to lớn của anh ta bóp lấy
cổ họng cô.


Sức mạnh điên cuồng của anh ta khiến Kiều
Bích Ngọc không thể dùng sức dưới nền tuyết
được, hô hấp của cô ngày càng khó khăn, trên
mặt nén nhịn nỗi kinh hoàng, không ngừng vùng
vẫy, anh ta đè ép cơ thể nặng nề xuống, không
thể lay động được, đẩy thế nào cũng không nhúc
nhích.


“Mày dám làm hại tao, mày dám làm hại
tao!“ Anta gầm gừ mất khống chế, trước đó anh

ta có xung đột với một người du khách, ngã
xuống núi cả người đầy vết thương, bùng phát
hết nỗi tức giận trong lòng.


Sức anh ta bóp lấy cổ Kiều Bích Ngọc quá
mạnh, dưới thời tiết lạnh băng này gương mặt
trắng bệch dần chuyển thành màu xanh tím, hô
hấp khó chịu, hai tay hai chân không ngừng
đánh đá anh ta, cạnh tranh yếu ớt.


Tay phải của Kiều Bích Ngọc không ngừng
tìm kiếm bên hông, ngón tay chạm vào con dao
lạnh băng.


Sắc mặt cô trở nên độc á, dùng hết sức lực
đâm thẳng vào đùi anh ta.


Anta đột ngột bị đau, ôm chặt chân phải bị
thương ngồi nửa dậy theo phản xạ có điều kiện
của cơ thể, đúng vào lúc này, Kiều Bích Ngọc
nhanh chóng đẩy anh ta ra sau đó lật người bò
dậy.


Cô thở gấp, cả người như được giải thoát,
liều mạng hít lấy hít để không khí, cổ và cổ họng
nơi bị anh ta bóp vẫn còn cảm giác đau đớn.


“Cái thứ đồ đê tiện này!”
Cô cho rằng đâm anh ta thật mạnh một cái,
cho dù Anta không chết thì ít nhất cũng không
còn sức để tấn công cô nữa.


Nhưng bây giờ anh ta đã điên rồi, bàn tay to
lớn của Anta rút hẳn con dao đang cắm vào đùi
mình ra, dòng máu tươi bắn ra, anh ta có vẻ như
không có cảm giác đau, cứ như hoàn toàn bị
chọc giận mà lao đến: “Tao muốn mày phải
chết!”
Kiều Bích Ngọc vẫn chưa kịp khôi phục lại
nhịp thở đã bị dọa đến liều mạng lao thẳng
không kịp để tâm đến phương hướng.


Anta phía sau kéo theo chân bị thương, máu
tươi rơi xuống nền tuyết trắng xóa, mùi máu tanh
lan ra trên núi tuyết tĩnh mịch, cơ thể to lớn của
anh ta, cà nhắc đuổi theo như một con dã thú,
cứ đuổi theo mãi…
Kiều Bích Ngọc vừa điên cuồng chạy vừa la
lớn, nhịp tim đập loạn xạ, tầm mắt của cô không
ngừng nhìn về tứ phía, dù là một mảng âm u tối
đen: “Có người không!” Tận sâu trong lòng cô
vẫn hy vọng người có chòm râu lớn kia vẫn ở gần
đây.


Cô chạy vào một khu rừng nhỏ, nền tuyết
bên này rõ ràng là dày hơn chút, có lẽ ngày
thường chỗ này có dấu người ít hơn, cây la trong
rừng che phủ, cô không ngừng lao nhanh xuyên
qua nó.


Phía sau là Anta đang kéo theo cái chân tàn
của anh ta, bước chân rối loạn, anh ta điên
cuồng gầm gừ: “Tao nhất định sẽ bắt được mày,
ta nhất định sẽ bắt được mày thôi!”
Kiều Bích Ngọc chạy đứt hơi, cô liên tục
quay đầu, trong đầu không ngừng nghĩ làm sao
để thoát được.


Cô có thể leo cây.


Chân Anta bị thương rồi, cô leo lên đến cây
có thể tránh được một lúc…
“Ai,
Ngay lúc cô đang hoảng loạn suy nghĩ, chân
Kiều Bích Ngọc đạp vào khoảng không, bùn đất
dưới lớp tuyết dày lỏng khiến cả người cô ngã
xuống đó.


Phía dưới là một mảng tối đen, giống như
vực sâu đáng sợ vậy.


Bên trái có một cái bóng ập đến với tốc độ
cực nhanh…
Ngay bên bờ vực, bàn tay to lớn nắm lấy cổ

tay phải cô trong giây phút nguy hiểm.


Trái tim đang sợ hãi của Kiều Bích Ngọc
trong chốc lát đã bình tĩnh trở lại.


Cô treo lơ lửng trong không trung, cổ tay
phải được người khác nắm lấy, ngước đầu lên,
tầm mắt tối đen mơ hồ, khoảng cách nửa mét,
gương mặt lạnh lùng quen thuộc bên bờ vực.


Con ngươi của Kiều Bích Ngọc ngây ngốc
ngay tức khắc, đột nhiên trong lòng rất chắc
chắn, là anh.


Quách Cao Minh.


Ở nơi đỉnh núi hoang vu trời băng đất tuyết
này, đêm tối tĩnh mịch, gặp nhau trong tình cảnh
đáng thương như thế này, có lúc cô cảm thấy
người trước mặt chỉ là ảo giác thôi.


“Đừng động đậy…”
Giọng nói của Quách Cao Minh truyền đến
từ đỉnh đầu, trầm thấp quen thuộc như thường
ngày vậy.


Kiểu Bích Ngọc nhìn người trước mặt, có
cảm giác như bừng tỉnh sau nghìn năm vậy, nghe
thấy giọng nói của anh khiến tâm trạng cô đầy
phức tạp, cảm thấy bất ngờ vì anh đột nhiên xuất
hiện, nhưng có vẻ như cũng đã biết anh nhất
định sẽ đến từ lâu rồi.


Một mảng đen mù, không thấy rõ biểu cảm
của Quách Cao Minh, anh đang dùng sức kéo cô
lên…
“Cẩn thận.”
Cả người Kiểu Bích Ngọc căng thẳng la lên
một tiếng.


Anta kéo theo chân bị thương, điên cuồng
như một con thú hoang, cơ thể to lớn của anh ta,
bước chân nặng nề cùng với tiếng gầm của anh
ta đủ để thấy anh ta điên cuồng bao nhiêu.


Quách Cao Minh bên bờ vực đang bò phủ
phục, cúi thấp đầu, hai tay dùng sức muốn kéo
cô lên.


Kiều Bích Ngọc gấp rút ngước đầu lên: “Cẩn
thận phía trên.”
Ngay lúc cô vừa dứt lời, gương mặt và ánh
mắt Anta dữ tợn, bàn tay to lớn của anh ta đang
cầm lấy con dao đang nhuốm máu, giống như
đang báo thù mà đâm vào cơ thể của Quách Cao
Minh, lập một tiếng, kim loại sắc bén găm vào da
thịt.


Sắc mặt của Kiều Bích Ngọc trắng bệch di.


Mà bên trên bờ vực, Anta có vẻ như vẫn
chưa hả giận, tiếp tục chân đá tay đấm vào cơ
thể đang nằm phủ phục của Quách Cao Minh…
Kiều Bích Ngọc sợ đến hốc mắt cũng đỏ hoe
cả lên, cô lập tức lắc lư cánh tay: “Buông em ra.”
“Quách Cao Minh, buông tay!”
Chỉ cần anh buông tay cô ra, vậy thì có thể
đứng dậy, không cần phải chịu đánh đập của
Anta nữa.


Ngay cả hô hấp của cô cũng trở nên gấp
gáp, rống lớn: “Anh buông tay đi mài!”
“Em ngã xuống dưới không sao đâu, phía
dưới đều là tuyết thôi…”
Cô dùng tay còn lại để tách ngón tay đang
níu lấy cổ tay cô, nôn nóng, nước mắt trượt
xương từ hốc mắt cô, mà anh vẫn cứ khăng
khăng nắm rất chặt rất chặt, cứ như dùng hết
sức lực của anh vậy.


“Quách Cao Minh, em bảo anh buông tay ra mà!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận