Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Đột nhiên một bóng dáng vội vã đẩy cửa ra,
đi đến.


“Kiều Bích Ngọc đến đây chưa?”
Quách Cao Minh còn chưa quay đầu lại, lúc
nghe câu này thì khuôn mặt lạnh lùng kinh ngạc
một giây.


Anh chầm chậm xoay người lại, nhìn về phía
người tới chính là Bùi Hưng Nam, đáy mắt anh
khôi phục lại thần sắc lạnh lùng như thường.


Không cần Quách Cao Minh lên tiếng hỏi,
Bùi Hưng Nam rất tự giác giải thích một câu:
“Một giờ trước, Kiều Bích Ngọc chủ động gọi
điện thoại cho tôi, cô ấy nói muốn đi tìm Diệp
Vân, tôi liền trực tiếp nói địa chỉ cho cô ấy.


Trên mặt Bùi Hưng Nam vẽ ra nụ cười lịch
sự, nhưng bây giờ thoạt nhìn nụ cười có chút
cứng ngắc.


“Không ngờ Kiều Bích Ngọc lại hiếu thuận
như vậy, thế mà lại tới tìm tôi.


Bên trong tấm kính thủy tỉnh vừa dày vừa
nặng, Diệp Vân bị giam giữ nghe thấy đoạn đối
thoại của bọn họ, cô ta chống tay phải lên tấm
kính thủy tỉnh, khoa trương cười phá lên châm
biếm.


Tiếng cười của Diệp Vân the thé cực kỳ chói
tai.


Bùi Hưng Nam quay đầu nhìn lại, rạng sáng
hôm qua Diệp Vân bị Quách Cao Minh phái người
bắt lại, bị giam giữ trong cái không gian khép kín
với ánh sáng màu đỏ áp lực đó suốt 12 giờ đồng

hồ, nhìn bộ dáng này của cô ta giống như là mất
trí vậy.


Vì khiến cho đối phương nói ra sự thật trong
thời gian ngắn nhất, loại không gian khép kín áp
bách này có thể tàn phá ý chí của một người
mạnh mẽ, thậm chí có khi truyền ra một chút
sóng âm vượt qua tần số thính lực của con người
để kích thích đại não.


Bùi Hưng Nam đã nhìn quen với cái thủ đoạn
giải quyết như vậy của Quách Cao Minh rồi, nếu
Diệp Vân không phối hợp, vậy ngược lại chỉ đem
lại bất lợi cho chính cô ta mà thôi.


“Cao Minh, Diệp Vân này giao lại cho tôi đi.”
Bùi Hưng Nam nói với Quách Cao Minh một
câu, anh ta cũng không phải là người lương thiện
gì, chỉ là không thích kéo thêm phiền phức mà
thôi.


Trên mặt Quách Cao Minh không có cảm
xúc gì, không trả lời.


Bùi Hưng Nam nhíu nhíu mày, giơ tay ra vỗ
vỗ vai của anh, rất tùy ý mà bổ sung một câu:
“Vừa rồi người gác cổng nói với tôi, Kiểu Bích
Ngọc đã tới rồi, sao lại không thấy người đâu
chứ, không biết cô ấy đã chạy đi đâu rồi nhỉ?”
Sắc mặt trên mặt Quách Cao Minh có chút
thay đổi rất nhỏ.


Đột nhiên Diệp Vân cố ý nâng cao giọng nói
lên, hô to: “Vừa rồi tôi đã nhìn thấy cửa bị hé ra
một kẻ hở, chắc không phải chính là Kiều Bích
Ngọc đang nghe lén đó chứ.”
Trên mặt cô ta mang theo nét cười quỷ dị,
nhìn thẳng về phía người đàn ông bên phía bên
kia của tấm kính thủy tỉnh.



Quách Cao Minh quay đầu đối diện với cô ta,
đáy mắt anh có chút tức giận.


Sau đó, anh cũng không nói câu nào mà
xoay người đi ra ngoài.


Diệp Vân hung hăng trừng mắt nhìn bóng
lưng của anh, đáy lòng không cam lòng, đầu
nắm tay nện lên trên tấm kính thủy tinh, cô ta tức
giận mắng: “Loại người có sát khí nặng như cậu,
sẽ không có ai chấp nhận ở bên cạnh cậu đâu,
bọn họ đều sợ hãi cậu”
Cùng với tiếng mắng chửi tức giận của cô
ta, cánh cửa bị đóng sầm lại.


“Cô Diệp, tôi mãnh liệt đề nghị cô không nên
chọc giận cậu ta.”
Trong phòng này chỉ còn lại có Bùi Hưng
Nam cùng với Diệp Vân, hiển nhiên so sánh thì
tính tình của Bùi Hưng Nam tốt hơn rất nhiều.


Diệp Vân nhìn người đàn ông tao nhã này,
đầu tóc hỗn độn, cô ta nhếch khóe môi cười xinh
đẹp, câu nói lại lạnh như băng: “Tôi cũng mãnh
liệt đề nghị các người thả tôi ra, nếu không các
người sẽ phải hối hận đó.”
Bùi Hưng Nam không để lời nói của cô ta
vào trong lòng.


Ánh mắt của anh ta dừng lại vài giây trên
cánh cửa sắt đã đóng lại, nhíu mày, tò mò hỏi lại:
“Vừa rồi cô thật sự nhìn thấy cánh cửa này bị hé
ra một khe hở sao, Kiều Bích Ngọc đứng ở bên
ngoài sao?”
“Ở chỗ được trông coi nghiêm ngặt như vậy,
có thể nghe lén ngoài cửa, trừ người mà các
người chủ động cho đi vào thì còn ai nữa?” Nụ
cười của Diệp Văn rất dữ tợn.



Vẻ mặt của Bùi Hưng Nam lại nghiêm túc
hơn một chút: “Vừa nãy các người đang nói
chuyện gì với nhau?”
“Không phải đều có máy giám sát sao, còn
hỏi tôi làm gì?”
Diệp Vân cũng thu liễm vẻ mặt lại: “Cho dù
tôi có nói ra một chút chuyện, đám người các
người cũng sẽ không tin.” Lời nói của cô ta có ý
ám chỉ.


“Diệp Vân, cô là một người phụ nữ rất lý trí”
Ánh mắt của Bùi Hưng Nam đánh giá cô ta
từ trên xuống dưới: “Hẳn là cô biết lý do mà
Quách Cao Minh giam giữ cô.”
Diệp Vân lại lập tức nổi giận nổi lên, gào to
về phía anh: “Các người dựa vào cái gì mà làm
như vậy? Chỉ bởi vì các người có quyền có tiền
sao?”
“Diệp Vân, kẻ tình nghỉ liên quan đến việc
sai khiến một vụ bắt cóc cưỡng gian..

Cô là chủ
mưu của án kiện bảy năm trước, cô cảm thấy,
nếu chúng tôi trực tiếp giao cô cho bên tư pháp,
cô sẽ ngồi mấy năm?”
Vẻ mặt của Bùi Hưng Nam rất bình tĩnh:
“Phòng này không chỉ có máy giám sát, từng
ngóc ngách ở nhà họ Kiều chúng tôi cũng đều đã
bố trí xong rồi.

Những việc cô xông vào nhà họ
Kiểu đại náo này chúng tôi đều có video làm
chứng, chính miệng cô thừa nhận, sự thật
chuyện năm đó Kiều Bích Ngọc tốt nghiệp đại
học đi du lịch gặp phải người dân lưu manh dâm
loạn có ý đồ bắt cóc cưỡng gian.”
Diệp Vân trừng mắt nhìn anh ta, môi bị cắn
trở nên trắng bệch, không ngờ bọn họ sẽ dùng
đến chiêu này.


Cô ta cực kỳ tức giận, nghiến răng nghiến lợi
phản bác: “Lúc ấy tôi chỉ là quá kích động mà
thôi, tôi nói bậy không được sao? Cậu có chứng
cớ thì đi khởi tố tôi đi.”
“Xem ra cô thật sự rất tin tưởng Kiểu Văn
Vũ, cô cảm thấy năm đó ông ta thay cô hủy đi tất
cả chứng cớ, cho nên cô hoàn toàn không lo
lắng gì sao?”
Diệp Vân đập lên tấm kính thủy tỉnh, kích
động tức giận mắng: “Tôi nhổ vào.”

“Các người cảm thấy tôi là kẻ ác, tất cả
những chuyện âm hiểm ác độc gì cũng đều là do
tôi làm.

Quả thật tôi đã làm một ít chuyện thương
thiên hại lý, nhưng các người có nhìn thấy tôi đã
từng phải chịu tổn thương gì hay không? Tất cả
những gì tôi làm chỉ là bị ép mà thôi.”
“Chúng ta đều là kẻ có tội, chúng ta đều có
tội, tôi chỉ là muốn để cho mình sống tốt một
chút, tôi làm gì sai chứ?”
“Cung Nhã Trang hại tôi sinh non, hại chết
con trai tôi.

Kiều Văn Vũ lại lén lút thả cô ta đi, để
cho cô ta nhởn nhở ngoài vòng pháp luật, tôi đây
đi tìm Kiểu Bích Ngọc đền mạng, tôi có cái gì
không đúng chứ? Cuối cùng thì sao, đám người
chính nghĩa các người cứu cô ta, nhưng tôi thì
sao? Kiều Văn Vũ ép tôi cắt bỏ tử cung, đây là
cái giá phải trả cho việc năm đó ông ta đồng ý
giúp tôi.

Từ trước tới giờ đều không có tình yêu,
chỉ có giao dịch.“ Nói xong, thế mà khóe mắt cô
ta lại rơi ra hai hàng nước mắt.


Trước kia Bùi Hưng Nam đã từng điều tra
Diệp Vân, biết người phụ nữ này không đơn giản,
ý chí rất quả quyết.


Không ngờ bây giờ cô ta thế mà lại rơi nước
mắt, không biết đây là diễn xuất hay là sự thật.


Ở trong giới làm ăn cũng đã gặp qua rất
nhiều người thâm tàng bất lộ như vậy, hoặc là nói
đối thủ đáng để kính nể.

Có thể là anh ta đã gặp
được quá nhiều rồi, thế nên trong lòng sẽ càng
thiên vị những sự vật đơn giản tốt đẹp hơn một
chút.


Một tâm hồn vô cùng đơn giản, thậm chí có
khi là tìm được rồi, sẽ không chịu buông tay.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận