Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Bà cụ Kiều chẳng qua vì lo lắng quá mức,
nên huyết áp tăng vọt đến ngất xỉu, chứ cơ thể
không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Khi Kiều Bích
Ngọc mở cửa bước vào phòng thì bà cụ đã tỉnh
dậy.


“Bích Ngọc, cha của cháu sao rồi?“ Bà ta
vừa mở mắt đã lo lắng hỏi cô.


Kiểu Bích Ngọc đứng bên giường, nhìn
xuống đôi mắt đục ngầu của bà ta, nghẹn ngào
trong cổ họng, không biết phải mở miệng thế
nào.


Bà cụ Kiều lo lắng đưa tay ra ôm cô: “Bích
Ngọc, cha của con nhất định sẽ khỏi bệnh, nhất
định sẽ khỏi bệnh.”
Kiều Bích Ngọc nghe giọng bà nội liên tục
lẩm bẩm, như cầu xin, lòng bàn tay già nua dùng
sức nặng nề giữ chặt tay trái của cô, hiện tại cô
là chỗ dựa duy nhất của bà ta.


Tuy nhiên, cô không phải con gái của nhà họ
Kiều.


Kiểu Bích Ngọc cũng dùng sức ôm chặt lấy
bà ta, cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Bà nội, cha cháu
sẽ khỏi bệnh mà, bà đừng lo lắng quá.”
Bà cụ Kiều cũng biết rằng không nên gây
thêm phiền phức vào lúc này, hơn nữa bà cũng là
người có lý trí, lại hiểu rõ tính tình của Kiều Bích
Ngọc, cô không phải một cô gái yếu ớt, cô
không dỗ người khác, cũng không an ủi, nhưng
nói ra câu nào cũng đều là thật lòng.


Bà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi gật
đầu trấn an: “Văn Vũ nhất định sẽ qua khỏi.”
Bà buồn bã lẩm bẩm.


Bác sĩ bước vào khám cho bà, Kiều Bích
Ngọc lùi lại một bước.


Đúng lúc Cung Nhã Yến vội vàng chạy tới,
liếc mắt nhìn bà cụ trên giường bệnh đã tỉnh rồi,
trong lòng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.


Kiều Bích Ngọc ra hiệu cho Cung Nhã Yến,
hai người đi đến ban công nhỏ của phòng bệnh.


“Bà nội có phải cũng không biết cái gì đúng
không?” Kiều Bích Ngọc vừa mở miệng đã tỉnh
táo hỏi ngược lại.



Cung Nhã Yến giật mình trong nửa giây,
không biết cô đang hỏi cái gì.


Kiểu Bích Ngọc quay đầu lại, nhìn lướt qua
giường bệnh, hít sâu một hơi: “Bà nội có phải
cũng giống cháu không, bà không biết cháu
không phải con ruột của Kiều Văn Vũ.”
“Dì không biết.” Cung Nhã Yến thẳng thừng
đáp lại.


“Vậy thì đừng để bà biết.”
Kiều Bích Ngọc kiên quyết nói: “Mãi mãi
đừng để bà biết.”
Cung Nhã Yến kinh ngạc nhìn cô, còn tưởng
rằng quan hệ giữa cô và nhà họ Kiều trở nên lạnh
nhạt.


Đột nhiên mắt Cung Nhã Yến hơi ươn ướt,
bà ấy cũng biết cháu gái mình khác với chị bà ấy.


Cháu gái này phóng túng tự do, nhưng lại rất
mềm lòng.


Nhà họ Kiều đã trở nên như thế này.

Nếu nói
với bà cụ Kiều rằng cháu gái của bà không phải
là cháu gái ruột, bà sẽ không còn nơi nương tựa.


Kiều Bích Ngọc cúi đầu, không nói gì thêm
nữa.


“Các người đang nói gì vậy?” Một bóng
dáng cao lớn đi về phía bọn họ.


Kiều Bích Ngọc nghe thấy giọng nói quen
thuộc, lập tức quay lại nhìn, là Lục Khánh Nam.


Cung Nhã Yến nhìn thấy Lục Khánh Nam
cũng không có bất ngờ gì, bà ấy nhìn xung
quanh, như thể đang tìm kiếm một người đàn
ông khác phía sau.


Nhưng chỉ có một mình Lục Khánh Nam
đến.


Lục Khánh Nam cũng nhìn thấy ánh mắt tìm
kiếm của Cung Nhã Yến, anh ta thản nhiên nói:
“Cao Minh đang ở bên ngoài…”
“Lục Khánh Nam, tại sao anh lại nhúng tay
vào vụ án của Diệp Tuyết?”
Kiểu Bích Ngọc gấp rút ngắt lời anh ta,
giống như cô không muốn nghe đến cái tên đó,
giọng điệu mang đầy vẻ tức giận: “Tôi nói, vụ tai
nạn giao thông vừa rồi của Diệp Tuyết đã được

giao cho hệ thống tư pháp xử lý theo thủ tục
chính thức.

Sao anh lại muốn cưỡng chế can
thiệp?”
Lục Khánh Nam bị cô hỏi như vậy, trong
lòng có chút chột dạ, anh ta trợn to hai mắt,
muốn phản bác nhưng lại không dám nói thẳng.


Anh ta ngập ngừng giải thích: “Là do Diệp
Tuyết chủ quan lái xe đụng trúng cô.

Cô ta thực
sự có tội.

Nếu để nhà họ Doãn nhúng tay vào
không phải là lợi cho cô ta quá rồi sao?”
“Nhà họ Doãn có xen vào chuyện này?” Kiều
Bích Ngọc trừng mắt nhìn anh ta.


Ánh mắt Lục Khánh Nam càng thêm chột dạ
“Doãn Thành Trung có tỏ thái độ không muốn
xen vào, nhưng dù sao Diệp Tuyết vẫn là con dâu
nhà họ Doãn.

Lỡ như làm mất mặt bọn họ… dù
sao cũng không thể chịu thua thiệt, chúng ta cứ
hành động trước.” Càng nói nhiều, anh ta càng
trở nên thiếu tự tin.


Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc rất phức tạp, cô
ẩn nhẫn chịu đựng.


Đột nhiên cô bước tới, hai tay nắm lấy vai
anh ta, hét lớn như trút giận: “Sao các người
quản nhiều quá vậy? Tôi không muốn các người
giúp tôi, không hề muốn, tôi không cần Quách
Cao Minh quan tâm tôi nhiều như thế.”
“Khiến bệnh của cha tôi phát tác.” Câu cuối
cùng, ánh mắt Kiều Bích Ngọc còn có chút bối
rối.


Lục Cẩn Niên sững sờ không dám động,
cũng không nói lời nào.


Kiểu Bích Ngọc không nhìn anh ta nữa,
buông lỏng tay ra, quay đầu nhìn bầu trời không
trăng không sao đen kịt ngoài ban công, vẻ mặt
lo lắng.


“Xin lỗi, tôi không biết.”
Nhìn vẻ mặt chán nản của cô, Lục Khánh
Nam yếu ớt nói, thật sự rất hối hận.


“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Cung Nhã Yến đang lắng nghe, nhưng

không hiểu bọn họ đang nói gì: “Bích Ngọc,
không phải lúc trước cháu nói Diệp Tuyết lái xe
đụng bạn của cháu sao? Sao lại thành chuyện
của cháu rồi?”
Kiều Bích Ngọc không quay đầu lại nhìn bọn
họ, hung dữ nhìn chằm chằm bầu trời đêm đông.


Một lúc lâu sau, cô mới trầm giọng nói: “Tất
cả là tại cháu.”
Vậy tại sao lại sinh tôi ra?
Cung Nhã Yến biết trong lòng cô đang rất
phức tạp và mâu thuẫn nên không hỏi thêm.


Lục Khánh Nam nhìn họ đột nhiên im lặng,
anh ta không khỏi thốt lên: “Diệp Tuyết bị Lê Yến
Nhi dụ dỗ hút một loại chất cấm mới.

Nếu Diệp
Tuyết lên cơn nghiện mà không có thuốc, cô ta
sẽ dễ dàng kích động, rất bạo lực, lúc nguy cấp
sẽ gây nguy hiểm cho xã hội.

Cao Minh sai người
nhốt cô ta vào bệnh viện tâm thần để giữ an
toàn, lúc đó chúng tôi cũng không ngờ…”
Lục Khánh Nam chỉ biết rằng Diệp Vân đã cố
gắng hết sức để đưa Diệp Tuyết ra ngoài, không
ai ngờ Diệp Vân sẽ đến nhà họ Kiều gây sự, hại
Kiều Văn Vũ bị xuất huyết não vì kích động.


“Tôi không biết Diệp Vân nói gì, nhưng
chuyện của Diệp Tuyết, nếu cô muốn cô ta được
xử nhẹ, thì tôi sẽ tìm cách.” Lục Khánh Nam rất
áy náy, không dám nói lớn tiếng.


Có thể là Lục Khánh Nam đột nhiên hạ thấp
tư thế, Kiểu Bích Ngọc nhìn anh ta, trong lòng
dâng lên nỗi ưu tư không thể nào giải thích
được.


Cô biết rõ hơn bất cứ ai, lý do tại sao Lục
Khánh Nam giúp cô là vì Quách Cao Minh.


Bệnh tình của Kiểu Văn Vũ, không phải do
vụ án của Diệp Tuyết mà là do Diệp Vân đã nhắc
đến mẹ cô.

Kiều Bích Ngọc biết rằng cô đang
giận cá chém thớt, cô đã bị đé nén đến mức
không thể kiềm chế mà tức giận lây sang những
người xung quanh.


“Không liên quan đến anh.”
Kiều Bích Ngọc không giận Lục Khánh Nam
nữa, quay người đi về phía giường bệnh.


Lục Khánh Nam cảm thấy mình đã gián tiếp
hại nhà họ Kiều, cả người tâm trạng đều có chút
buồn phiền.

Anh ta nhìn theo Kiều Bích Ngọc,
thật lòng không dám nói lời nào.


Bác sĩ và Kiều Bích Ngọc nói sơ qua về tình
trạng thể chất của bà cụ Kiều sau đó đi ra ngoài.



Cơ thể của bà cụ quả thật không có vấn đề
nghiêm trọng gì, đều là bệnh cũ, chỉ cần chú ý
điều tiết cảm xúc và huyết áp là được.


Khi bà cụ Kiều nhìn thấy Lục Khánh Nam, bà
liền rất vui vẻ.


Bà cụ Kiều nắm lấy tay Lục Khánh Nam như
nhìn thấy một vị cứu tinh: “Cậu chủ Lục, tôi biết
cậu có quan hệ rộng rãi, bệnh tình của cha Bích
Ngọc.


“Chúng cháu đã tìm được bác sĩ giỏi nhất,
nếu cần chúng cháu có thể chuyển bác ấy ra
nước ngoài điều trị.

Bây giờ y học rất tiên tiến.”
Lục Khánh Nam rất giỏi trong việc dỗ dành
người ta, lại nói bằng giọng điệu nghiêm túc, sau
khi nghe anh ta nói, bà cụ Kiều đã yên tâm một
nửa.


“Cha của Bích Ngọc là tâm phúc của nhà họ
Kiều, nó đột nhiên xảy ra chuyện, bà già này thật
sự rất hoảng sợ.

Cậu Lục là ân nhân lớn của nhà
họ Kiều chúng tôi.”
Lục Khánh Nam rất hợp ý cả người già lẫn
người trẻ, hầu như tất cả trẻ em và người lớn tuổi
đã tiếp xúc với anh ta đều thích anh ta, bà cụ
Kiều nắm tay Lục Khánh Nam, cảm ơn trong
nước mắt.


“Chắc chắn sẽ không sao.”
Lục Khánh Nam đã quen với những cảnh
này, vẻ mặt của anh ta rất tự nhiên.


“Đúng là đường xa mới biết ngựa hay, lòng
người phải đến cuối cùng mới thấu hiểu được.


Cậu Lục, cậu rất có tâm.

Mỗi lần cha của Bích
Ngọc gặp chuyện, cậu đều chạy tới ngay lập tức.


Tôi rất cảm kích cậu.”
Bà cụ Kiều xúc động cảm khái: “Tôi đã từng
là một kẻ ngu ngốc và đã làm rất nhiều điều sai
trái.

Bây giờ tôi thực sự hiểu ra rồi, chỉ cần Bích
Ngọc và cha nó bình an khỏe mạnh ở bên tôi, cả
nhà tôi được đoàn viên, cái gì tôi cũng không
cần, nhũng thứ kia cao xa qua, phải nhìn sắc mặt
người khác, tôi không cần, tất cả đều không
cần”
Chuyện này không liên quan gì đến Lục
Khánh Nam, nhà họ Quách không nói gì, không
với cao nổi, muốn cũng không với được.


Lục Khánh Nam muốn nói điều gì đó, nhưng
anh ta liếc nhìn Kiều Bích Ngọc, cuối cùng nghĩ
lại, vẫn không nên nói thì hơn.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận