Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Có thể là do quá đột ngột, Kiều Bích Ngọc
còn chưa kịp phản ứng, cả người đã chìm vào
hồ, cá trong hồ bị dọa sợ bơi loạn.


“Mợ chủ… Cô sao thế?” Điều này cũng khiến
cho người giúp việc nữ đi ngang qua hành lang
gấp khúc hoảng sợ, vội vàng kêu cứu mạng.


“Tôi, tôi không sao.”
Nước ở trong hồ này là nước tinh khiết, rất
trong, không tanh, hồ không quá sâu, chỉ khoảng
hai mét mà thôi, kỹ năng bơi của Kiều Bích Ngọc
rất tốt, chỉ là quá giật mình, cho nên mới chìm
xuống, cô nhanh chóng nhô đầu lên khỏi mặt
nước, hai tay vịn vào mép hồ ho khan.


Người làm nữ hoảng sợ đến mức sắc mặt
trắng bệch, một đám người cẩn thận từng li từng
tí đưa cô từ trong hồ nâng lên bờ.


“Mợ chủ, cô sao rồi, cô đừng sợ, bác sĩ sẽ
nhanh chóng đến thôi.” Chiếc khăn lông sạch sẽ
được phủ lên người cô, người làm vội vàng trấn
an cô.


“Tôi thật sự không sao.“ Kiều Bích Ngọc
cầm khăn lông lau mái tóc dài bị ẩm ướt, người
trong cuộc rất bình tĩnh, xua tay nói với bọn họ:
“Không cần tìm bác sĩ đến ”
“Vậy bây giờ chúng tôi đi tìm cậu chủ Cao
Minh.”
“Đừng nói cho Quách Cao Minh biết.“ Lời nói
của người làm dọa cho Kiều Bích Ngọc quýnh lên.


Buổi chiều mặt trời bắt đầu ngả về tây, lúc
này ông cụ Quách đã về biệt thự Yên Viên để
nghỉ ngơi, đám người cậu chủ vừa ra cửa, mợ
chủ nhà bọn họ thế mà rơi xuống hồ, chuyện lớn
như thế, đám người làm nhất thời sốt ruột, không
có chủ ý gì.


Kiều Bích Ngọc lau sạch sẽ nước trên mặt,
chậm rãi giải thích một câu: “Quách Cao Minh
bận rộn nhiều việc, một lúc nữa bác sĩ đến khám,
sau đó hãy liên lạc với anh ấy.

Tôi thật sự không
sao đâu, vừa rồi giống như bỗng nhiên có thứ gì
đó ném về phía đầu gối của tôi.”
Nói đến đây, ánh mắt của Kiều Bích Ngọc
siết chặt, khẩn trương quay đầu nhìn về phía sau lưng.


Phía sau hồ là hoa cỏ, còn có bàn đá và ghế

đá, cung cấp chỗ chơi cờ ngắm cá, không có gì
khác thường.


Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Hiện tại cả người cô ướt sũng, ngơ ngẩn
ngồi trên lớp đá cuội gần hồ, trong lúc nhất thời
nghĩ mãi không rõ.


“Mợ chủ, làm sao cô lại ngã xuống hồ thế?”
Người làm nữ thấy sắc mặt cô ổn hơn, trong
lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nếu như mợ
chủ nhà bọn họ xảy ra chuyện gì, đám người bọn
họ nhất định chết chắc.


“Có phải ai đó cố ý đẩy…“ Một người làm còn
nhỏ tuổi kích động suy đoán.


Ai lại to gan lớn mật như thế.


Người bên ngoài không biết, nhưng trên
dưới nhà họ Quách bọn họ có ai không biết mợ
chủ tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất gì, bọn họ
đã chứng kiến cậu chủ nhiều lần vì cô mà nổi
trận lôi đình, đâu ai chán sống chứ.


Kiều Bích Ngọc được mấy người đỡ, cô
chậm rãi đứng lên, lông mày thanh tú cau lại,
trầm mặc rất lâu: “Không phải.”
Chỉ là một vật thẳng tắp ném về phía cô, tốc
độ va chạm rất mạnh.


Nhưng vấn đề là, Kiều Bích Ngọc tỉ mỉ nhìn
một lượt, không phát hiện ra thứ gì đáng nghị.


“Các cô thử tìm ở xung quanh đây xem, xem
có một vật cứng to bằng nắm tay, đại khái nặng
khoảng một kilogram không.” Cô không biết
miêu tả như thế nào, chỉ có thể dựa vào cảm giác.


“Mợ chủ, những hòn đá cuội này nặng nhất
chỉ có nửa cân, không lớn như cô nói.”
Bọn họ không biết Kiều Bích Ngọc muốn tìm
gì, rõ ràng có cái gì đó đập trúng sau đầu gối của
cô, vì thế chân cô mới mềm nhữn ngã xuống, sao
lại không tìm thấy chứ.


“Mợ chủ, bác sĩ đã đến đây rồi.


Phương Vi là người phụ trách sinh hoạt

thường ngày của Kiều Bích Ngọc, vừa nghe thấy
người làm nữ nói cô bị rơi vào trong hồ, bà ấy bị
dọa mất hồn mất vía, may mắn hiện tại xem ra
không có việc gì lớn, chẳng qua nhất định phải
để bác sĩ kiểm tra qua một lượt mới có thể yên tâm.


Kiểu Bích Ngọc được dì Phương đỡ đi,
nhưng cô có chút không cam tâm, quay đầu vẫn
luôn trừng mắt nhìn bên hồ.


Dù sao không thể là do cô trượt chân té
xuống, Kiều Bích Ngọc cô đâu phải phụ nữ yếu
đuối.


Chết tiệt.


“Mợ chủ, bây giờ cô đang mang thai, an
toàn là quan trọng nhất, những chuyện khác cô
không cần phải lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ
điều tra rõ ràng, không ai có thể giở trò ở nhà họ
Quách chúng ta.

Dì Phương nhìn thấu tâm tư
của cô, nói chắc như đỉnh đóng cột cam đoan
với cô.


“Chỉ sợ có một số người, các người điều tra
cũng không điều tra được.”
Kiều Bích Ngọc cau mày, lạnh lùng nói,
thoáng dùng sức đẩy dì Phương ra, sống lưng
thẳng tắp trở về phía bên hồ, cô đứng ở bên hồ,
không ai đến đẩy cô, cô lại ngã vào trong… Sau
cùng chỉ có thể nói chính cô không cẩn thận.


Nhưng rõ ràng có thứ gì đó ném vào cô.


Nhất là khi nhớ đến gần đây cô luôn cảm
giác được có một đôi mắt quỷ dị nhìn chằm
chằm mình, trong lòng càng bực bội, cô dồn hết
sức, nhất định muốn biết rõ ràng.


“Mợ chủ, cô vừa rơi xuống nước, mặc dù
mới đầu thu, nhưng như thế cũng rất dễ cảm
lạnh, chúng ta quay về phòng trước thôi.”
Đám người dì Phương ở phía sau, muốn
khuyên cô nhưng lại không khuyên nổi, lại không
dám tùy tiện kéo Kiều Bích Ngọc về, nhất thời
cảm thấy khó xử.



“Xảy ra chuyện gì.”
Trên hành lang gấp khúc, ông cụ Quách vội
vàng đi đến, ông cụ còn chưa cài hết cúc áo
khoác ngoài, chống gậy, trầm giọng quát về phía
bên hồ.


Kiểu Bích Ngọc có chút sợ hãi ông cụ, cô
đứng tại chỗ, lúng túng ngẩng đầu lên đối mặt
với ông cụ Quách.


Dì Phương đi đến bên người cô, bà ấy cũng
Sợ ông cụ Quách nổi giận, nhỏ giọng khuyên một
câu: “Mợ chủ, đứa nhỏ là quan trọng nhất.”
“Ừ”” Kiều Bích Ngọc rất không tình nguyện ừ
một tiếng.


Cô không dám nhìn vào sắc mặt âm trầm
của ông cụ nữa, quay đầu, buồn bực đi theo đám
người dì Phương.


“Không thể nào, rõ ràng có thứ gì đó ném vào tôi.”
Với tính tình của Kiều Bích Ngọc, chỉ cần
trong lòng cô hơi nghi hoặc, cô sẽ không an tĩnh,
không nhịn được lẩm bẩm.


Vẻ mặt ông cụ Quách nghiêm khắc đứng ở
lối rẽ hành lang gấp khúc, nhìn thấy Kiều Bích
Ngọc ngoan ngoãn đi theo người làm, lúc này
bàn tay phải nắm gậy mới thoáng buông lỏng.


Quản gia đi đến chỗ người làm hỏi thăm tình
hình rõ ràng, lúc này mới đi đến nói nhỏ bên tai
ông cụ.


Ông cụ Quách nghe xong lại không có quá
nhiều phản ứng.


Gió thu nổi lên, làm cho góc áo của ông cụ
phất lên: “Việc này không cần nhắc đến với Cao Minh.”
Chỉ nói một câu như thế, ông cụ Quách lập
tức xoay người đi về phía Yên Viên.


Quản gia giật mình một lúc, đối với thái độ
lạnh nhạt của ông cụ, ông ta có chút không hiểu,
trong lúc suy nghĩ sâu xa, ông ta quay đầu nhìn
xung quanh một lượt, nhìn chỗ mà Kiều Bích
Ngọc vừa rơi xuống hồ.


Vườn hoa phía sau nhà họ Quách rất đẹp,
ánh nắng buổi chiều chiếu xuống càng thêm
hoàn mỹ, rất yên bình.


Chỉ là… Những con cá cảnh nhiệt đới trong
hồ đang tập trung ở một góc trong hồ, những
con cá này không thích lạnh, mà một bên khác
của hồ lại có một tảng băng cứng tan dần dần
tan ra.


Băng cứng tan ra, hóa thành nước đá, giống

như từ trước đến giờ chưa từng tồn tại.


Giống như quỷ mị biến mất không còn tung
tích, cho dù muốn điều tra cũng không điều tra được.


“Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại ngã xuống.”
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho Kiều Bích
Ngọc, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, cô rất
khỏe mạnh, lúc này mới để cho cô về phòng ngủ.


Dì Phương vẫn cảm thấy việc này quá kỳ lạ,
bà ấy lại hỏi thêm Kiều Bích Ngọc một lần nữa.


“Chúng tôi đã phái người đi tìm bốn xung
quanh, lại hỏi người giúp việc làm ở gần đó, bọn
họ đều nói không phát hiện gì.” Dì Phương nhìn
cô, để cho cô ngâm nước nóng, thay áo ngủ rồi
đuổi cô về giường nghỉ ngơi.


“Được rồi, đoán chừng là do tôi tự mình xui xẻo.”
Tuy Kiều Bích Ngọc không cam lòng, nhưng
không ghi hận, dù sao cô cũng không bị thương,
chỉ là hiện tại nhắm mắt lại, cô không khỏi cảm
thấy sống lưng lạnh toát, chẳng lẽ là trúng tà.


Dì Phương thấy cô ngoan ngoãn nằm trên
giường nghỉ ngơi, bà ấy không quấy rầy nữa:
“Đúng rồi, tối nay cậu Cao Minh không về ăn cơm.”
“Anh ấy đã nói với tôi rồi.”
Dì Phương cười, bà ấy biết Quách Cao Minh
đối xử với cô như bảo bối.


“Vậy cơm tối tôi sẽ bảo người làm mang
thẳng đến đây, cô đừng đi lung tung, tôi đi xuống
trước.” Sau khi nói xong, bà ấy thuận tay đóng
cửa phòng.


Kiều Bích Ngọc nghe được câu “đừng di
lung tung” nhất thời cảm thấy phiền muộn, câu
cửa miệng của Quách Cao Minh cũng là câu này,
haizz, Kiều Bích Ngọc thở dài một hơi.


“Cả ngày nói mình làm càn, chạy lung tung,
một lúc nữa trở về lại nói mình tự ngã xuống hồ.”
Quách Cao Minh quả thật không thích cô ra
ngoài, các trường hợp công chúng cũng ít khi để
cô lộ diện, anh chỉ muốn cô ở lại nhà họ Quách,
không đi đâu.


Kiều Bích Ngọc ngủ mơ màng, ngoài cửa sổ,
mặt trời đã lặn, lúc này là chạng vạng tối, có một
tiếng động quấy rầy giấc ngủ của cô.


Cô sờ soạng đưa tay bật đèn ngủ ở đầu
giường, không ngờ chỗ cửa phòng có một bóng
đen, cô bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận