Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Kiều Bích Ngọc giật mình, nhìn người đàn
ông trung niên có dáng người mập mạp đang
đứng bên cạnh mình.


Cô biết ông ta, ông ta chính là chú họ của
Đường Tuấn Nghĩa, vừa rồi người đàn ông mập
mạp này còn châm chọc khiêu khích cô một lúc,
nhưng bây giờ ông ta lại nhanh chân đi đến bên
này, nói ra lời khó hiểu, đây là ý gì?
“Cô ấy đi cùng tôi đến đây.

Mạc Cảnh Sơn
nói với mẹ con nhà họ Đường đang đứng trước mặt.


“Chú họ, sao chú lại dẫn theo loại người này
đến nhà họ Đường chúng tôi.”
Cô cả của nhà họ Đường đứng ở đối diện
mang theo vẻ khinh thường, cau mày nhìn về
phía vùng bụng nhô ra của Kiểu Bích Ngọc,
giọng điệu trở nên sâu xa.


“Chú họ, chú cũng lớn tuổi rồi, chẳng lẽ là
chơi gái… Không phải là chú đấy chứ?”
Nói đến chỗ này, bà Đường vẫn luôn không
nói gì, sắc mặt của bà ta trở nên u ám khó coi.


Kiều Bích Ngọc cau mày, không nói gì, ánh
mắt cô liếc thoáng qua Mạc Cảnh Sơn đứng bên
cạnh, cô luôn cảm thấy hành động này của ông
ta có phần kỳ lạ.


Mạc Cảnh Sơn là họ hàng của nhà họ
Đường, mấy năm nay Mạc Cảnh Sơn ỷ vào quan
hệ với nhà họ Đường, làm việc ăn chênh trong
mua bán, chẳng qua khoảng thời gian gần đây,
hình như ông ta gặp may, kiếm được một khoảng
tiền lớn trong một hạng mục, hiện tại ngay cả
nhà họ Đường cũng cảm thấy ghen ghét với thị
phần mà ông ta chiếm được.


Năm nay Mạc Cảnh Sơn 56 tuổi, tuổi tác của
ông ta đủ để làm cha Kiều Bích Ngọc, nhưng cho
dù đàn ông có già xấu đến đâu, chỉ cần có tiền
thì chắc chắn sẽ có một số người phụ nữ hám
giàu chạy theo như vịt.


“Đi theo tôi.”
Mạc Cảnh Sơn hoàn toàn không nhìn mẹ
con nhà họ Đường ở đối diện vào trong mắt, ông
ta ra lệnh với Kiều Bích Ngọc đang đứng ở bên
cạnh một câu.


Ông ta sải bước xoay người rời đi, Kiều Bích
Ngọc hơi chần chờ, cô đương nhiên không đi
theo Mạc Cảnh Sơn đến bữa tiệc này, nhưng bây
giờ cô lại cảm thấy Mạc Cảnh Sơn giống như có
chuyện quan trọng khác muốn tìm cô.



“Mạc Cảnh Sơn, cậu đừng quá đắc ý, đừng
quên trước kia nhà họ Đường chúng tôi quan
tâm cậu như thế nào.”
Bà Đường nhìn thấy ông ta không có xíu
kính trọng nào với mình, bà ta lập tức nổi giận,
hướng về phía bóng dáng mập mạp kia quát to
một câu.


“Chị dâu, ý tốt của tôi lại bị chị cho là lòng
lang dạ sói.”
Mạc Cảnh Sơn dừng bước quay đầu nhìn bà
ta, vẻ mặt ông ta mang theo ý cười nịnh nọt, thế
nhưng nhìn rất giả tạo: “Tôi chỉ muốn nhanh
chóng dẫn người đi, tránh cho sau đó chị đắc tội
với người ta, chuyện ở phía sau càng khó thu
dọn.”
Vẻ mặt bà Đường hơi khiếp sợ.


Mạc Cảnh Sơn lại nhỏ giọng nói với Kiều
Bích Ngọc, thúc giục: “Đi nhanh lên, thằng bé
đang chờ cô.”
Kiều Bích Ngọc không hiểu, cô muốn hỏi
một chút.


“Những lời cậu vừa nói là có ý gì?“ Bà
Đường lại lên tiếng trước, giọng nói sắc bén.


Bà Đường dùng ánh mắt ra hiệu, hai người
vệ sĩ của nhà họ Đường nhanh chóng đi đến
ngăn cản trước mặt bọn họ, Kiều Bích Ngọc cảm
giác được mùi thuốc súng.


Quả nhiên một giây sau, bà Đường mang
theo khí thế hùng hổ trực tiếp mắng to: “Mạc
Cảnh Sơn, tôi không biết gần đây cậu hợp tác
với ai, nhưng tốt nhất cậu nên hiểu rõ, đây chẳng
qua chỉ là vận may của cậu thôi, sau cùng vận
may sẽ biết mất, chúng tôi mới là thân thích của
cậu, nếu như cậu dám làm mấy việc ăn cây táo
rào cây sung, đừng trách tôi không khách sáo.”
“Vừa rồi cậu nói cái gì mà đắc tội, lời này là
có ý gì, nói rõ ràng cho tôi.”
Bà Đường theo chân chồng lăn lộn trên
thương trường mấy chục năm, ánh mắt tỉnh
tường, vừa rồi nghe thấy những lời Mạc Cảnh
Sơn nói xong, bà ta đã cảm thấy lời này có hàm
ý, nhất là khoảng thời gian gần đây mấy hạng
mục của nhà họ Đường liên tục xuất hiện vấn đề,
điều này khiến cho bà ta không thể không cảnh giác.


Mạc Cảnh Sơn không nói gì, nhưng cô cả
nhà họ Đường có tính cách ngang ngược kia lại
đột nhiên đến gần bên người bà Đường: “Mẹ…
Hình như cô ta rất khẩn trương kéo tay mẹ mình.


Vẻ mặt bà Đường tràn đây không kiên nhẫn,
vốn dĩ bà ta muốn đẩy đứa con gái lớn bốc đồng
của mình ra, thế nhưng khi vừa nghiêng đầu
nhìn, vẻ mặt của bà ta lập tức thay đổi.



Là anh…
Hai người đàn ông có dáng dấp anh tuấn
chậm rãi đi đến bên này, đi đầu là người đàn ông
có gương mặt lạnh lùng, lông mi cau lại, trên
người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, thể hiện ra anh
không quá vui.


Bước chân bình tĩnh từng bước thẳng tắp di
đến chỗ bọn họ.


Lần này ngay khi bà ta muốn lên tiếng châm
chọc Mạc Cảnh Sơn, trong mắt đã lộ ra khiếp sợ.


“Kiều Bích Ngọc, cô an phận một ngày
không chạy loạn thì chết à!” Lời nói oán trách,
nổi giận đùng đùng, không chút khách khí quát to.


Người đứng ra quát là Lục Khánh Nam, thế
nhưng người đàn ông ôm eo Kiều Bích Ngọc lại
là cậu chủ nhà họ Quách.


Điều này khiến cho bà Đường, cô cả nhà họ
Đường đều có vẻ mặt ngạc nhiên, có chút không
kịp phản ứng.


“Cao Minh, Khánh Nam, đã lâu không gặp.”
Bà Đường là một người rất cáo già, bà ta lập
tức kịp phản ứng, bày ra dáng vẻ đoan trang như
thường ngày, khóe môi mang theo ý cười, ánh
mắt hiền lành nhìn về phía Quách Cao Minh và
Lục Khánh Nam ở trước mắt.


Quách Cao Minh không đối xử lạnh lùng với
bà ta như những bậc cha chú khác, anh hơi gật
đầu với bà Đường: “Bác gái Đường.”
Hành động này của Quách Cao Minh không
có gì quá kinh người, nhưng Kiều Bích Ngọc lại
cảm thấy anh khá khác thường, ngày thường
tảng băng này đâu có lễ phép như thế, không
bày ra vẻ mặt lạnh lùng đã là rất khá, còn chủ
động chào hỏi người.


Đại khái là thấy Kiều Bích Ngọc hơi giãy dụa,
bàn tay đặt ở trên lưng cô của Quách Cao Minh
hơi dùng lực, ý tứ cảnh cáo không cần nói cũng biết.


“Bác gái, tính tình của vợ Cao Minh tương
đối thẳng thắn, nếu như vừa rồi cô ấy có đắc tội
đến bác, mong bác đừng để ở trong lòng.” Lục
Khánh Nam nhìn thoáng qua bà Đường, giọng
điệu không tính là kính trọng, cố ý nhắc một câu.


Ánh mắt sáng rực lập tức dừng trên người
Kiều Bích Ngọc.



“Con khốn không biết xấu hổ này, sao lại là ”
Cô cả nhà họ Đường theo thói quen nhục
nhã Kiều Bích Ngọc, cô ta giật mình, lời vừa nói
ra khỏi miệng, ánh mắt lạnh lùng của Quách Cao
Minh đã nhìn về phía cô ta, cô ta chỉ cảm thấy
sau lưng ớn lạnh, đâu dám nói gì nữa.


Cô chính là người phụ nữ mang thai sau đó
gả vào nhà họ Quách.


Vẻ mặt cô cả nhà họ Đường không thể tin
nổi, bé gái bẩn thỉu thường lén chui vào nhà họ
Đường, làm sao lại trở thành cháu dâu nhà họ
Quách?
Đồng thời trong lòng của cô ta lại có phần
hoảng hốt, vừa rồi cô ta còn mắng Kiều Bích Ngọc.


Thật ra từ mấy năm trước, việc kinh doanh
của nhà họ Đường dần dần đi xuống, nếu như
không phải có Quách Cao Minh ở phía sau giúp
đỡ, chỉ sợ nhà họ Đường sẽ không được như
ngày hôm nay, cho nên bọn họ đối với nhà họ
Quách đều hết sức cẩn thận.


Trên mặt bà Đường là nụ cười giả tạo, che
giấu dáng vẻ hung ác nham hiểm, đưa tay dùng
sức nhéo con gái lớn.


Cô cả nhà họ Đường nhịn đau, lập tức hiểu
ý, giả bộ cười nói: “Lúc đầu tôi còn cho rằng là
mợ chủ của nhà nào lạc đường, thì ra là cháu
dâu của nhà họ Quách, mợ Quách, vừa rồi tôi nói
những lời kia, đều là nói với người ngoài, cô tuyệt
đối đừng để trong lòng, nhà họ Đường chúng tôi
và nhà họ Quách là người một nhà.” Cô ta cười
nói, che dấu bầu không khí ngột ngạt.


Nhưng Kiều Bích Ngọc nhìn thấy nụ cười của
người phụ nữ này, cô chỉ cảm thấy buồn nôn,
quay đầu, ngay cả một ánh mắt cũng không cho
cô ta, không nhìn thẳng.


Kiều Bích Ngọc không đáp lại, người nhà họ
Đường càng thêm lúng túng.


Người cháu dâu này của nhà họ Quách quá
không biết xã giao.


Trong lòng bà Đường tức đến mức nghiến
răng nghiến lợi, nhưng bà ta lại không dám nói
gì.

TỪ trước đến nay quy định của nhà họ Quách
rất nghiêm ngặt, nhưng Quách Cao Minh lại mặc
cho người phụ nữ của mình thất lễ như vậy.


Bầu không khí này có phần kỳ lạ nhưng
Quách Cao Minh không để ý.


Anh buông tầm mắt xuống, nhìn người phụ
nữ đứng ở bên cạnh một lượt, phát hiện cô
không bị thương ở đâu, anh chậm rãi hỏi một
câu: “Em đang tìm gì thế?”
Quách Cao Minh rất hiểu cô, vừa mới lên
tiếng đã nói trúng tâm sự của cô, không giống

như Lục Khánh Nam tức giận mắng cô chạy loạn,
cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên
cạnh, Kiều Bích Ngọc có chút không được tự
nhiên.


“Thật ra em đến nhà họ Đường để tìm…” Cô
lên tiếng, có chút nói không rõ.


Cô đến nhà họ Đường chính là để tìm Đường
Tuấn Nghĩa, cô không biết Quách Cao Minh có
quan hệ như thế nào với Đường Tuấn Nghĩa.


“Cậu Cao Minh, ngưỡng mộ cậu đã lâu.”
Trong giọng nói của Mạc Cảnh Sơn mang
theo hung ác, đột nhiên lên tiếng khiến cho mọi
người đều nhìn ông ta.


Mạc Cảnh Sơn nói sâu xa: “Những năm này
thật sự cảm ơn nhà họ Quách các cậu đã quan
tâm đến nhà họ Đường chúng tôi.”
“Mạc Cảnh Sơn, ông có chuyện gì thì nói
thẳng đi”
Ngay cả gọi ông ta là bác trai, Lục Khánh
Nam cũng không gọi, anh ta giận tái mặt cắt
ngang giọng điệu quái gở kia của ông ta, lần
trước Mạc Cảnh Sơn và quản lý cấp cao của tập
đoàn IP&G nói chuyện hợp tác, ông ta thế mà to
gan dám chuốc say đám người Hà Thủy Tiên,
đây rõ ràng là khiêu khích.


“Cậu Khánh Nam đây chính là kế thừa tác
phong dứt khoát của ông cụ, mấy cậu đều là
người tuổi trẻ tài cao, không thể khinh thường.”
Mạc Cảnh Sơn nói ra lời khen ngợi, nhưng
trên mặt không biểu cảm gì.


Quách Cao Minh cũng nhìn về phía Mạc
Cảnh Sơn, vừa đi đến, anh đã chú ý đến người
đàn ông trung niên này, chẳng qua anh không để
Mạc Cảnh Sơn vào mắt, bởi vì không cần thiết.


Bàn tay đang ôm eo Kiều Bích Ngọc, không
hiểu vì sao lại vô thức siết chặt, ánh mắt Mạc
Cảnh Sơn nhìn anh rất sâu xa.


Mạc Cảnh Sơn đối mặt với Quách Cao Minh,
cơ mặt giả bộ cười đến mức vặn vẹo: “Thật ra tôi
cũng chẳng có lời gì muốn nói, những chuyện kia
trong lòng mọi người đều biết rõ, cái gọi nhà họ
Quách quan tâm cũng chỉ là do có một số người
cảm thấy tội lỗi, tiêu ít tiền để lương tâm mình
được bình an.”
“Nói thật lòng, trước kia tôi cảm thấy nhà họ
Quách giúp nhà họ Đường nhiều như thế, năm
đó xảy ra tai nạn xe cộ, cho dù một mạng đổi
một mạng cũng là đáng giá, nhưng bây giờ…”
Ánh mắt của Mạc Cảnh Sơn mang theo hận
ý trừng mắt nhìn phần bụng nhô ra của Kiều Bích Ngọc.


“Cậu Cao Minh, người anh em tốt thay cậu
nằm viện sáu năm trời, cậu lại nhân cơ hội đó
cướp người phụ nữ mà thằng bé yêu thích… Cậu
sẽ chết không yên thân.”
Những lời này của Mạc Cảnh Sơn nghiến
răng nghiến lợi, mang theo nồng đậm hận ý.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận