Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Kiều Bích Ngọc ngoan ngoãn ngồi trong
góc, nhàm chán quay đầu nhìn xung quanh,
đúng lúc một ánh mắt phức tạp sáng rực nhìn về
phía cô.


Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt cô hơi ngơ ngác:
“Sao thế?”
Quách Cao Minh nhìn sang cô, ánh mắt của
anh rất kỳ lạ.


Cô đứng dậy theo bản năng, muốn đi về
phía bọn họ, nhưng Kiều Bích Ngọc vừa đứng
dậy đã nhìn thấy Lục Khánh Nam bên kia cười
đến ngang ngược, cô mơ hồ cảm giác được tên
họ Lục kia đang nhạo báng mình.


Quách Cao Minh không nói lời nào như
thường ngày, chỉ giơ nửa ly rượu cụng ly với Bùi
Hưng Nam ở đối diện, một hơi cạn sạch.


Kiều Bích Ngọc từ từ quay lại chỗ ngồi, cảm
giác có thể mình đã suy nghĩ nhiều, ba người đàn
ông tụ tập một chỗ uống rượu, hơn nữa Lục
Khánh Nam cười nham hiểm như vậy, nhất định
là lại lấy mình ra nói giỡn.


Quả thực Lục Khánh Nam đang nói bậy về
cô: “Bây giờ Kiều Bích Ngọc bị anh nuôi ra tính
tình như vậy, vừa độc ác lại tùy hứng, còn người
đàn ông nào dám tới gần nữa.

Nếu như có một
ngày Cao Minh thật sự muốn ly hôn với cô ấy, có
lẽ là nửa đời sau cô ấy cũng không gả đi được,
chậc chậc… Nếu có ngày ấy thật thì nhớ báo cho
tôi, tôi muốn đi xem thử ha ha ha.”
Lục Khánh Nam cười đến phát rồ, anh ta oán
giận yêu nữ kia cực kỳ sâu đậm.


Tuy rằng cảm thấy khả năng vô cùng thấp,
nhưng tưởng tượng, chẳng hiểu sao đã cảm thấy
rất sảng khoái, Kiều Bích Ngọc không còn Quách
Cao Minh, để xem cô còn kiêu ngạo thế nào hừ!

Vốn dĩ Bùi Hưng Nam vừa ly hôn xong tâm
trạng hơi nặng nề, có điều tới bữa tiệc này thấy
nụ cười vô tâm của anh em mình, khóe môi khẽ
nhếch, cũng cười khẽ một tiếng.


“Cao Minh, tôi nghe ông cụ Lục nói, anh
đồng ý để Khánh Nam làm cha nuôi cặp song
sinh của anh hả?“ Bùi Hưng Nam nói câu này
mang theo chút trêu chọc.


Lục Khánh Nam nhớ tới việc này, cực kỳ
cảm khái: “Tôi đã sắp làm cha nuôi của người ta rồi.”
Mặt Quách Cao Minh không biểu cảm nhìn
hai người bạn nối khố, nụ cười bên môi Bùi Hưng
Nam rõ ràng mang theo chút hả hê, Lục Khánh
Nam thì xúc động cái gì.


Quách Cao Minh tức giận mặc kệ bọn họ,
anh em khá bình thường bên cạnh anh cũng chỉ
đó Đường Tuấn Nghĩa, nhưng Đường Tuấn Nghĩa…
“Xảy ra chuyện gì?”
Bỗng dưng một người trông trẻ mặc đồng
phục giúp việc vội vã đi về phía bọn họ, vẻ mặt
bà căng thẳng lo lắng: “Cậu chủ nhỏ biến mất rồi.”
Gương mặt cười hì hì của Lục Khánh Nam
lập tức cương lại, vội vàng hỏi đầu tiên: “Biến
mất cái gì, thằng nhóc Bùi Thanh Tùng kia mất
tích?”
“Cậu chủ nhỏ được trường cử tới thành phố
Đà Lạt tham gia cuộc thi diễn thuyết… Giành
hạng nhất, tôi chờ cậu ấy dưới sân khấu, nhưng
mãi mà không thấy cậu ấy lên sân khấu nhận giải
thưởng.” Giọng nói của bảo mẫu rất bối rối, sợ bị
trách cứ.


“Tổng giám đốc Bùi, tôi thật sự theo dõi cậu
ấy sát sao, không biết tại sao đứa bé lại biến
mất… Tôi nghĩ liệu có phải vì Thanh Tùng biết
hôm nay cậu sẽ tới đây nên tự chạy qua tìm cậu
hay không.”
Lục Khánh Nam hành động rất nhanh: “Tôi
sẽ nói người của nhà họ Đường tìm ở xung
quanh thử.” Vừa nói, anh ta vừa đi về phía cửa
lớn.



Con của Bùi Hưng Nam rất thông minh, xem
ra là cậu bé tự chạy trốn, nhưng dù sao vẫn chỉ
là một đứa bé, phải đề phòng bất trắc.


Quách Cao Minh nhíu mày: “Tôi phái
người…”
“Thanh Tùng từng bỏ trốn rất nhiều lần rồi,
không cần quá lo lắng.”
Bùi Hưng Nam thân là cha rất bình tĩnh, anh
ta lấy điện thoại ra, chạm nhẹ vài cái vào màn
hình, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện một bản đồ
với chấm đỏ định vị nhấp nháy.


Bùi Hưng Nam đưa vị trí thể hiện trên điện
thoại cho bảo mẫu xem, giọng điệu bình tĩnh
dặn: “Thanh Tùng ở trong quán cà phê này, bây
giờ bà qua đón nó đi, có chuyện gì trực tiếp gọi
cho tôi.”
“Vâng, vâng”
Trong lòng bảo mẫu căng thẳng gần chết,
cậu chủ nhỏ nhà bà thật sự rất thích chạy lung
tung, đây đã là lần thứ ba trong tháng rồi, không
sao thì tốt, lỡ như gặp phải kẻ xấu, cái mạng già
của bà không đền nổi.


Bảo mẫu không dám trì hoãn giây nào,
nhanh chóng tới quán cà phê kia tìm người.


Quách Cao Minh liếc định vị trên điện thoại
Bùi Hưng Nam, lông mày chau lại: “Thứ này rất
thực dụng.” Vị kia nhà anh cũng phải có một cái.


Bùi Hưng Nam biết rõ anh đang tính toán
điều gì, không nhịn được bật cười: “Tôi cá Kiều
Bích Ngọc sẽ không vui.”
Thật ra con anh ta là Bùi Thanh Tùng cũng
không vui, thằng nhóc luôn cảm thấy đồng hồ
định vị trẻ em rất thiểu năng, từ chối đeo, cuối
cùng hai cha con thỏa thuận đặt đồng hồ trong
ba lô nhỏ đeo trên người.


“Đây là cái gì?”

Châu Mỹ Duy trong quán cà phê thoáng cái
kích động: “Cô nhớ cái đồng hồ trẻ em này có
chức năng trò chuyện, quỷ nhỏ, mau gọi cha
cháu tới đón cháu đi.”
“Không.” Thằng nhóc rất lạnh lùng từ chối.


Châu Mỹ Duy tức giận muốn trực tiếp giành
cái ba lô nhỏ của cậu bé, cô ấy liên tục tự nói với
bản thân, thằng quỷ nhỏ này chỉ mới có năm
tuổi, năm tuổi mà thôi, đừng so đo với đứa trẻ,
đừng làm nó sợ.


Châu Mỹ Duy lại nở nụ cười, ôn hòa nghĩ
cách dỗ dành cậu bé, nhưng còn chưa mở
miệng, thằng nhóc ngồi bên cạnh cô ấy giống
như khát nước, cánh tay nhỏ duỗi ra, không hề
đỏ mặt cầm ly trà sữa trên bàn mà uống.


Châu Mỹ Duy tức giận, còn sợ làm cậu bé
giận cái rắm, oa, thằng quỷ nhỏ chết dẫm này
còn có gan cướp trà sữa của cô ấy.


Như cảm nhận được ánh mắt mang theo
chút sát khí của Châu Mỹ Duy, động tác của đứa
bé khựng lại, ngước đôi mắt to ngây thơ nhìn cô
ấy, sau đó cực kỳ bình tĩnh kéo khóa kéo, móc ra
hai tờ tiền màu đỏ từ trong ba lô nhỏ của mình
Cậu bé đưa bảy trăm ngàn tới, còn cực kỳ
ngầu vứt ra một cái: “Cho cô này, đừng làm
phiền cháu nữa”
Dù tính tình Châu Mỹ Duy có dễ chịu, nhưng
giờ phút này sắc mặt cô ấy lại hơi nghiêm túc:
“Quỷ nhỏ, ai dạy cháu chuyện này!”
Cô ấy không hề cảm thấy đứa bé này có sự
ngây thơ của đứa trẻ năm tuổi, dáng vẻ của nó
già dặn, trưởng thành sớm.


“Cha cháu nói với cháu, vấn đề mà tiền có
thể giải quyết thì không phải vấn để, đừng vì
chuyện không quan trọng mà phiền não, bởi vì
không đáng.” Vẻ mặt Bùi Thanh Tùng nghiêm túc
nói với cô ấy.


Châu Mỹ Duy cau mày, Bùi Hưng Nam dạy
con anh ta mấy thứ lung tung gì vậy.


“Bình thường cha của cháu làm việc quá liều
mạng, chưa tỉnh ngủ nên nói mò đấy, cháu đừng
nhớ.” Châu Mỹ Duy nói móc một câu.



“Cha cháu nói đúng.”
Châu Mỹ Duy nhướng mày, thấy dáng vẻ cậu
bé cực kỳ tin tưởng, trêu chọc cậu bé: “Nếu
cháu nghe lời như vậy, sao lại lén cha cháu lén
chạy ra ngoài một mình.”
“Sau này cháu không thể gặp bà ấy nữa!”
Đột nhiên thằng nhóc kích động kêu lên, giống
như trút những cảm xúc bị đè nén.


Nói xong, gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé
nặng nề cúi xuống, không nói gì nữa.


Vẻ mặt Châu Mỹ Duy kinh ngạc, ánh mắt
nhìn về phía mấy người phụ nữ kia theo bản
năng, cô ấy biết “Bà ấy” trong miệng của cậu bé
là mẹ ruột của cậu bé, Quan Liên.


Cô ấy đã nghe Kiều Bích Ngọc nó, gần đây
Bùi Hưng Nam và Quan Liên đang ồn ào chuyện
ly hôn?
Ly hôn, nỗi đau lớn nhất của một đứa bé,
cho dù đây là một thằng quỷ nhỏ bướng bỉnh
trưởng thành sớm, cậu bé cũng sẽ đau lòng.


“Có muốn cô… Nếu không cháu qua đó
chào hỏi cô ta với cô nhé?” Châu Mỹ Duy do dự
trong chốc lát, cẩn thận hỏi một câu.


Đứa bé vẫn không lên tiếng, hình như cậu bé
đang căng thẳng, ôm ba lô nhỏ trong ngực chặt
hơn một chút, giọng điệu trầm thấp có chút ấm
ức: “Mẹ cháu không thích cháu.”
Châu Mỹ Duy nghe cậu chủ nhỏ tính tình
bướng bỉnh nói như vậy, bỗng dưng có chút đau lòng.


Cô ấy hơi dùng sức nắm bàn tay nhỏ ngắn
của cậu bé, nói: “Đã gặp ở đây rồi, chúng ta qua
đó chào hỏi cô ta một tiếng nhé.”
Thật ra cậu bé có hơi kháng cự, cậu bé như
sợ hãi lại chần chờ, nhưng vẫn đi theo Châu Mỹ
Duy từng bước nhỏ, cô ấy to gan đi về phía
nhóm người Quan Liên.


Nói thật ra, Châu Mỹ Duy xem như là “kẻ
thù” với ba người phụ nữ trước mắt, bây giờ lại
tự động đưa tới cửa, thật sự là ấm đầu rồi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận