Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


“Kiều Bích Ngọc, mình thật sự không sao,
cậu không cần lo lắng cho mình, hơi đau đầu tí,
chỉ là bát cơm không có mà thôi.”
Châu Mỹ Duy suy yếu nằm trên giường, cố
giả bộ lạc quan, nhưng giọng nói rầu rĩ lại có
chút bất đắc dĩ, nói không thèm để ý là giả.


Cùng thủ trưởng đi công tác, không hiểu
sao lại mất công việc, tiền nhà tháng sau của cô
ấy phải làm sao bây giờ, không có tiền, đây thật
sự là vấn đề lớn.


“Mình đi nói với Quách Cao Minh…“ Kiều
Bích Ngọc đứng ở đầu giường vẻ mặt âm trầm,
tức giận xoay người muốn di tìm người tính sổ.


Thật sự là cảm thấy không đáng giá thay
bạn bè mình, quá không công bằng.


“Khách hàng cố ý gây khó dễ, đã uống đến
nằm viện còn bắt cậu nhận lỗi từ chức, chỉ vì
công trạng và dự án của Hà Thủy Tiên, không có
lầm chứ?”
“Kiểu Bích Ngọc đừng đi.”
Châu Mỹ Duy biết rõ tính cách của cô, cho
nên vội vàng vươn tay nắm lấy tay cô, cười khổ
một tiếng: “Không phải là trước đây cậu cũng
gánh lỗi thay người khác sao, cuộc sống là như
vậy.“ Luôn có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ.


Kiều Bích Ngọc phụng phịu, không có động
tác, kìm nén một bụng lửa giận, nhưng không
đến mức kích động đi tới bên cạnh quậy, chỉ là
rất khó chịu.


Mới ra xã hội lăn lộn, người nào không chịu
ấm ức, người nào không thành vật hi sinh.


Lúc cô vừa học vừa làm cũng thường gặp
phải loại chuyện không công bằng như vậy, có
một số đồng nghiệp luôn vuốt mông ngựa lấy
lòng thủ trưởng, luôn làm công việc nhẹ nhàng
nhất, lấy tiền lương cao nhất, lúc xảy ra chuyện
thì tìm người mới lót đáy.


Châu Mỹ Duy thần kinh thô, cũng không sa
sút lắm, nghĩ tới trong thẻ của mình còn chút
tiền gửi ngân hàng, sau khi khỏi cô ấy sẽ mau
chóng tìm công việc, hẳn là không đến mức đói bụng.


Thôi, cô ấy mỉm cười nói: “Nơi này không lưu

lại được, thì có nơi khác.”
Nhìn Kiều Bích Ngọc vẫn vô cùng buồn bực,
trái lại cô ấy cười trêu chọc: “Cậu cho rằng mọi
người đều giống như cậu, gả cho Quách Cao
Minh, có thể an tâm làm mợ chủ được hầu hạ.”
“Nhưng mà nghĩ lại, vị trí này của Quách
Cao Minh cũng không dễ dàng, Kiều Bích Ngọc
cậu nên thông cảm cho chồng cậu nhiều vào,
kiếm tiền nuôi gia đình thật sự không dễ, đủ loại
tranh đấu lục đục với nhau, so với nhân vật nhỏ
như mình, có rất nhiều người muốn Quách Cao
Minh té ngã.”
Kiều Bích Ngọc nhướng mày, nhìn thấy bộ
dạng này của Châu Mỹ Duy, cô lập tức châm
chọc cô ấy.


“Công ty rách sắp hủy bỏ quan hệ thuê với
cậu, còn nói tốt cho anh ấy”
Tính tình của Châu Mỹ Duy cẩn thận săn
sóc, luôn suy nghĩ thay cho người khác, làm việc
không nhanh không chậm rất có kiên nhẫn, cũng
vì vậy mà có nhiều bạn học luôn thích tìm cô ấy
nhờ giúp đỡ, mà cô ấy thường không biết nên từ
chối thế nào, cuối cùng bản thân tự kìm nén.


Kiều Bích Ngọc không tốt tính như vậy, vẻ
mặt vẫn âm trầm như cũ, rất mất hứng.


Châu Mỹ Duy nhìn bộ dạng tức giận của cô,
có chút muốn cười.


Người bạn nôn nóng có tính bạo lực này của
cô ấy, tuy không thể xưng là người dịu dàng săn
sóc, nhưng Kiều Bích Ngọc rất chân thành,
thẳng thắn và đơn giản.


Ở trước mặt Kiều Bích Ngọc không cần làm
bộ, không cần khách sáo.


Thậm chí sẽ càng tức giận hơn cô ấy, khiến
cô ấy có cảm giác ấm áp vì được người ta quan
tâm, không cần những lời ngọt ngào, nhưng có
thể cảm nhận được cảm xúc của cô.


Mất đi công việc, ít nhất vẫn còn một người
bạn tốt nguyện ý bảo vệ mình, coi như là may
mắn.


“Thôi, đổi công việc cũng được, lần trước
mình gặp Quan Liên lêu lổng với người đàn ông
nào đó ở quán bar Civilize, Quan Doanh tưởng là
mình bôi đen chị họ của cô ta nên nhìn mình
không vừa mắt, có lẽ Hà Thủy Tiên cũng thuận

tay thu thập mình thay bạn tốt, mình ở lại cũng
không có ý nghĩa.” Lần này giọng điệu của Châu
Mỹ Duy thản nhiên hơn nhiều, nói.


“Hà Thủy Tiên” Kiểu Bích Ngọc nhớ kỹ tên
này, trong mắt có chút suy nghĩ sâu xa.


Lần này Hà Thủy Tiên đi gặp khách hàng
lớn, tuy khách hàng cố ý gây khó dễ, nhưng cô
ta không quy trách nhiệm cho khách hàng, mà
ngược lại quy hết lỗi cho nhân viên của mình,
cho tổng giám đốc Mạc kia một bậc thang.


Tổng giám đốc Mạc không phải đầu heo, ầm
ï lớn chuyện này ông ta chắc chắn không dám
trực tiếp đối đầu với tập đoàn IP&G.


Cuối cùng chỉ có thể ký hợp đồng, dự án lớn
đầu tiên sau khi Hà Thủy Tiên chuyển tới tổng
bộ, lúc trước cấp cao nghi ngờ năng lực của cô
ta cũng thu liễm lại, đồng thời còn khiến tổng
giám đốc Mạc nợ ân tình của cô ta.


“Thật đúng là trợ thủ đắc lực của Quách
Cao Minh.”
Kiểu Bích Ngọc nhỏ giọng nghiến răng
nghiến lợi lẩm bẩm, Hà Thủy Tiên thích chơi gì
giở thủ đoạn gì là chuyện của cô ta, nhưng cố
tình khiến Châu Mỹ Duy thành vật hi sinh, đột
nhiên cô cảm thấy Hà Thủy Tiên đang nhằm vào CÔ.


“Mỹ Duy, cậu nghỉ ngơi đi.”
Thời gian không còn sớm, tửu lượng của
Châu Mỹ Duy yếu uống nhiều rượu như vậy chắc
chắn rất khó chịu, cô không quấy rầy cô ấy nghỉ
ngơi nữa, Kiều Bích Ngọc nói một câu rồi xoay
người ra ngoài.


Châu Mỹ Duy thật sự cảm thấy dạ dày rất
nóng, đầu cũng đau đớn từng cơn, nhưng thấy
tư thế này của cô, cô ấy rất lo cô trở về quậy một
trận.


Nghĩ một lát, cô ấy nói với cô: “Tối nay
Quách Cao Minh vội vàng chạy tới phòng bọn
mình, thực ra là anh ấy đi tìm cậu.”
“Anh ấy cảm thấy bữa tiệc này sẽ xảy ra
chuyện, mình chắc chắn sẽ đi tìm cậu giúp đỡ,
anh ấy sợ cậu chịu thiệt.”
Kiểu Bích Ngọc hơi run lên một lát, cũng

không nói gì thêm, nhẹ tay đóng cửa phòng cô ấy.


“Khối băng Quách Cao Minh vừa rồi không
nói.“ Cô đi tới phòng bên cạnh, nhỏ giọng oán
thầm một câu, miệng hơi nhếch lên vì vui sướng.


Đẩy cửa phòng ra, cô phát hiện Quách Cao
Minh không ở trong phòng bệnh.


“Cao Minh ở dưới lầu.” Lục Khánh Nam thấy
cô, mở miệng nói theo bản năng, nói xong dừng
một lát, lập tức cười âm hiểm: “Kiều Bích Ngọc,
có phải là rất thương tâm khi Cao Minh lại bỏ rơi
cô, yên tâm đi, anh ấy vẫn ở dưới lầu đợi cô.”
Kiểu Bích Ngọc cảm thấy cậu chủ Lục đúng
là nhàm chán, cô không nhìn anh ta một cái,
xoay người muốn đi xuống lầu.


Nhưng mới bước vài bước, cô lập tức quay
đầu nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, đôi mắt
có chút suy nghĩ sâu xa.


Hà Thủy Tiên dựa vào đầu giường, bị cô
nhìn như vậy, biểu cảm của cô ta hơi xấu hổ:
“Bích Ngọc, cô có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Kiều Bích Ngọc, Thủy Tiên đang bị bệnh,
cô đừng ÿỷ vào Cao Minh bắt nạt cô ấy” Lục
Khánh Nam đến gần bên cạnh cô, nhỏ giọng
cảnh cáo cô.


Kiểu Bích Ngọc tức giận nói một câu:
“Tưởng là tôi nói gì sao, chuyện của công ty tôi
không xen vào.”
“Lục Khánh Nam, không phải là anh nói
Thủy Tiên làm quản lý cấp cao nhiều năm, bình
thường đi gặp khách hàng đều không dẫn theo
người mới đi công tác sao, lần này Mỹ Duy may
mắn được đi cùng, tôi chỉ muốn nói câu cảm ơn
thay bạn tôi thôi!”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không có quá
cùng kia, cô nghiến răng nói, ý tứ hàm xúc
không rõ.


Biểu cảm của Lục Khánh Nam hơi kinh ngạc,
liếc nhìn người phụ nữ ở trên giường, hơi suy
nghĩ một lát.


Hà Thủy Tiên giống như lập tức khẩn trương
hơn, cô ta sinh bệnh giọng nói khàn khàn, bộ
dạng yếu ớt nói: “Bích Ngọc, có phải là cô hiểu
lầm chuyện gì rồi không?”
Lục Khánh Nam thấy cô ta như vậy, có chút
không đành lòng, phòng bệnh cần phải yên tĩnh,
Hà Thủy Tiên cũng cần phải nghỉ ngơi thật tốt.


“Kiều Bích Ngọc cô đừng đoán mò, bây giờ
đi xuống lầu đi“ Rõ ràng là Lục Khánh Nam có
chút khẩn trương kéo cô ra khỏi phòng bệnh.


Kiểu Bích Ngọc bị kéo đi thì không phản

kháng, chỉ có chút không vui, Châu Mỹ Duy cứ
như thế thành vật hi sinh ích lợi buôn bán của
người khác.


“Làm gì thế, đừng kéo tôi, tự tôi đi được.”
Mới ra khỏi cửa phòng, cô lập tức trừng Lục
Khánh Nam: “Ra sức che chở cho bạn tốt của
anh đi, cả đám đều không phải người tốt.” Kiều
Bích Ngọc vẫn rất tức giận.


“Kiểu Bích Ngọc, cô phải biết rằng giới kinh
doanh là như vậy, chúng tôi phải theo đuổi ích lợi
lớn nhất… Quyết định của Thủy Tiên cũng không
sai, cô đừng tìm Cao Minh can thiệp.” Lục Khánh
Nam lăn lộn trong giới giải trí lâu năm, tất nhiên
là biết rõ Châu Mỹ Duy sẽ thành vật hi sinh.


Kiều Bích Ngọc không nghe lọt đống đạo lý
của anh ta, cô đi thẳng vào thang máy, bước
chân rất mạnh.


“Đúng vậy, Thủy Tiên nhà anh không sai,
Quách Cao Minh cũng cảm thấy Hà Thủy Tiên
không sai, đều là tôi gây phiền phức cho Mỹ Duy
OK, tôi không thay đổi được gì, tôi rất tức giận,
tôi áy náy không được sao?”
Cô không tiếp xúc nhiều với giới kinh doanh,
nhưng quan hệ ích lợi, còn nhiều người mới sao
không chọn, lại cứ chọn Châu Mỹ Duy… Hà Thủy
Tiên là một người lý tính như vậy, sao có thể vì
bạn thân mà hao tốn tâm tư, rõ ràng là cô ta
muốn ra oai phủ đầu với cô.


“Kiều Bích Ngọc, cô nghĩ nhiều rồi, trăm
ngàn lần đừng quậy với Cao Minh.”
“OK, là tôi nghĩ nhiều, tôi có chứng vọng
tưởng được chưa!”
Kiều Bích Ngọc bực mình nhìn anh
thăm dò một việc?”
“Hà Thủy Tiên thật sự là bạn gái của Đường
Tuấn Nghĩa sao?”
Bọn họ vào thang máy, thang máy đang di
xuống, Lục Khánh Nam có chút không rõ vì sao
cô đột nhiên hỏi như vậy, cho nên thấy hơi lạ.


“Đúng vậy, bọn họ là người yêu.” Lục Khánh
Nam chú ý tới biểu cảm lúc này của cô, tò mò
hỏi: “Kiểu Bích Ngọc, cô quen Đường Tuấn
Nghĩa à?”
“Định” một tiếng, thang máy đi tới tầng một.


Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc không đổi, bước
nhanh ra khỏi thang máy, đột nhiên cô rất muốn
cười to, nghiến răng rất mạnh nhỏ giọng nói:
“Đường Tuấn Nghĩa ấy à, quen, rất sớm rất sớm
trước đây tôi đã quen anh ấy rồi.


Rất sớm trước đây đã quen Đường Tuấn Nghĩa rồi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận