Tết đoan ngọ ở nhà họ Quách.
Thật ra chẳng khác gì với nhà bình thường
ăn tết, người một nhà đoàn viên tụ tập ăn một
bữa tiệc lớn, ăn vài miếng bánh ú.
Nhưng so với những năm qua, quả thực
cũng có chút khác biệt.
“Kiều Bích Ngọc, sao bánh ú mà cô gói lại là
hình tròn?”
Gần đây cha mẹ của Lục Khánh Nam đã ra
nước ngoài du lịch, cậu Lục bi thương ở lại một
mình, dứt khoát chạy tới nhà họ Quách góp vui.
Lục Khánh Nam nhìn chằm chằm cái bánh ú
tròn trong tay, ngẫm nghĩ một lúc lâu.
Anh ta khá hoảng hốt: “Thứ này là cô làm
hả, ăn được không đó?”
“Không cho anh ăn.”
Má Kiều Bích Ngọc ửng đỏ, có chút thẹn
quá hóa giận hét vào mặt anh ta.
Cô không nói cho bọn họ biết, ban đầu cô
muốn làm loại bánh ú hình tam giác truyền thống
ở phía nam, sau đó… Không biết tại sao, sức cô
quá lớn, nắn một cái đã bẹp.
Cô nhìn đống gạo nếp trên tay, cuối cùng
quyết định vo tròn, dù gì cũng chỉ là hình dáng
mà thôi.
“Đây là cái bánh ú xấu nhất mà tôi từng
thấy.”
Lục Khánh Nam không nhịn được, ôm bụng
cười to.
“Lục Khánh Nam, anh cười cái gì, nó rất có
nội hàm.” Kiều Bích Ngọc trừng anh ta.
“Nội hàm? Nó nội hàm ha ha ha.”
Lục Khánh Nam cười lớn hơn.
“Nguyên liệu của số bánh ú này có đậu đỏ,
thịt muối, trứng vịt muối, nước sốt… Là bánh ú
mặn truyền thống ở phía nam.“ Bên phòng bếp,
dì Phương cười khẽ bưng một ít hoa quả đi tới.
“Mấy thứ này lúc trước mợ chủ đã nghiên
cứu một thời gian rất dài, bảo muốn tặng quà tết
đoan ngọ cho cậu Cao Minh.”
Lục Khánh Nam tỉ tiện liếc cô một cái, rất
cảm khái: “Kiều Bích Ngọc à, mắt nhìn của cô,
thứ này mà cô cũng không thấy ngại đem tặng
cho Cao Minh, zalo của cô đừng để là “Cục cưng
vô địch” nữa, cô trực tiếp đổi thành “Mặt dày vô
địch” đi.”
Kiều Bích Ngọc sầm mặt.
“Lục Khánh Nam, đồ miệng rộng, cho anh
nói bậy này.”
Sau đó cô cầm một cái bánh ú mình làm trên
bàn, dùng sức ném về phía tên họ Lục kia.
“Đang cười cái gì vậy?”
Bên chỗ cửa phòng khách của nhà họ
Quách, mấy bóng người chậm rãi đi tới, từ xa đã
loáng thoáng nghe thấy âm thanh ồn ào cười đùa
của bọn họ, đột nhiên một giọng nói có chút
quen thuộc phức tạp hỏi một câu.
Kiểu Bích Ngọc và Lục Khánh Nam đồng
thời quay đầu nhìn lại.
Thấy Quách Cao Minh đang đi nhanh về
phía này, Kiều Bích Ngọc bớt đùa giỡn, xấu hổ
đặt cái bánh ú trên tay xuống bàn, mà Lục Khánh
Nam nhìn thấy mấy người lớn sau lưng ông cụ
Quách cũng không dám lỗ mãng nữa.
Quách Cao Minh rất tự nhiên ngồi xuống
bên cạnh Kiều Bích Ngọc, ánh mắt lơ đãng nhìn
thoáng qua mặt cô.
Anh phát hiện gương mặt mang theo tức
giận của cô khi giằng co với Lục Khánh Nam, bây
giờ đột nhiên trở nên câu nệ yên lặng lại.
“Ông nội.”
Kiều Bích Ngọc quy củ gọi ông cụ một tiếng,
sau đó ngồi ngay ngắn.
Cô quay đầu, sắc mặt có chút rối rắm nhìn
ba người phụ nữ khác bên cạnh, Giang Mỹ Linh,
Quách Thanh Châu, còn có Hà Thủy Tiên cũng
tới.
“Me”
Cô nhìn Giang Mỹ Linh, lễ phép gọi một
tiếng, sau đó nhếch môi, quyết định im lặng.
Hôm nay là tết đoan ngọ, ông cụ Quách dặn
người giúp việc đốt hương liệu gì đó, cả nhà họ
Quách đều thoang thoảng mùi đàn hương, ngửi
vào khiến tâm thần người ta an bình, rất thả lỏng.
Quản gia pha trà cho bọn họ, Kiều Bích
Ngọc mang thai không nên uống trà, cô ngồi đó
chợt cảm thấy rất lúng túng, bởi vì bọn họ đều
không nói lời nào, chỉ uống trà, thật sự rất kỳ lạ.
Kiều Bích Ngọc có chút muốn ra ngoài đình
nghỉ mát đi dạo, nhưng cô vừa định đứng dậy,
còn chưa nói gì, tay đã bị người đàn ông bên
cạnh đột ngột giữ lại.
Cô quay đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh:
“Sao thế?”
Cô hạ giọng hỏi một câu.
Quách Cao Minh không nói chuyện ngay, hơi
nhíu mày, nhìn lòng bàn tay cô: “Còn đau
không?”
Kiều Bích Ngọc có chút không hiểu anh
đang hỏi chuyện gì, nhưng Hà Thủy Tiên ngồi ở
góc đối diện lại phản ứng rất nhanh, mỉm cười
nói: “Bích Ngọc, lần trước thật sự rất cảm ơn cô
đã chạy tới đỡ tôi, còn hại tay cô bị thương, tôi
thật sự rất xin lỗi.”
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc giật mình, lúc này
mới nhớ ra, vết thương lần trước chỉ là chuyện
nhỏ, chỉ là hôm nay ở phòng bếp làm bánh ú
khiến miệng vết thương dính nước, nhiễm trùng
hơi ửng đỏ.
Nhưng cô còn chưa mở miệng, Giang Mỹ
Linh đã bất mãn tức giận hừ một tiếng: “Mang
thai còn chạy loạn, thật không biết làm vậy có
phải cố ý ra vẻ nịnh nọt hay không, tâm cơ này…”
Giọng điệu lời nói cực kỳ khinh thường.
“Trình độ thế này mới là tâm cơ của cô ấy.”
Lục Khánh Nam thẳng tính, chỉ vào một cái
bánh ú xấu xí trên bàn, cười đến khó hiểu nhìn về
phía Giang Mỹ Linh: “Tạm thời Kiều Bích Ngọc
không có tâm cơ đến mức đó, vì vậy nếu trình độ
nói chuyện của bác gái quá cao, chỉ sợ người
con dâu này của bác không theo kịp.”
Sắc mặt Giang Mỹ Linh rất khó coi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...