Vốn tưởng là thân thể mình bị làm sao, về sau mới biết Diêu Thiên muốn xác định nàng thật sự khỏe mạnh. Sau đó hắn thật sự từ bỏ quốc sự đi du ngoạn cùng với nàng, dọc theo đường đi hai người trái lại vui vẻ.
Kinh Kinh biết lần này sư tỷ sinh là nữ nhi rất muốn đi nhìn một chút, nhưng Diêu Thiên lại sợ nàng gặp được Vân Phỉ. ()
Sợ gặp được thì dĩ nhiên sẽ không để cho nàng đi gặp cái gì sư tỷ, hai người đi loạn Đại Giang Nam Bắc, dọc theo đường đi cũng tự do tự tại.
Kinh Kinh hy vọng nhất chính là cuộc sống như vậy, huống chi bây giờ còn có nam nhân của mình ở bên cạnh. Chỉ là Diêu Thiên rất thích đọc sách, có đôi khi nàng không biết hắn rốt cuộc thích nhìn sách hay là nhìn mình, vì vậy thường thường để cho hắn chọn một giữa việc xem sách và nhìn nàng.
Diêu Thiên dĩ nhiên là chọn nhìn nàng đấy!
Sau khi thành thân, một chút tật xấu của hai người mới chậm rãi hiển hiện ra. Lúc này có lẽ sẽ có một ít ma sát, nhưng tình cảm đã từ từ ấm lên.
Diêu Thiên từ từ phát hiện Kinh Kinh cũng không ngoan ngoãn trước mặt mình như lúc mới vào phủ ở, nàng có chút tiểu tùy hứng, chỉ là cũng ở trong phạm vi chịu đựng của hắn. Dù sao thân phận khác trước, nàng phải cung kính với mình cũng là bắt buộc. Hiện tại hai người là phu thê, vẫn là thoải mái hơn.
Cuối cùng một ngày, Kinh Kinh uống rượu nhiều chút.
Nàng nhìn thành quả của mình cực kỳ vui vẻ, chỉ cảm thấy kiêu ngạo trước nay chưa từng có, vì vậy ngồi ở trên người Diêu Thiên cười ha ha.
Diêu Thiên nói: “Nàng cười cái gì vậy?” Rượu nho mặc dù uống rất ngon..., nhưng thật đúng là không thể để cho nàng uống quá nhiều.
Kinh Kinh cúi đầu hôn hắn, kéo cổ của hắn xuống nói: “Tại sao ta có thể không cười đây, có thể lừa gạt được người tướng công này cũng không dễ dàng!”
Diêu Thiên lắc đầu, nha đầu này đều đã nói hươu nói vượn rồi. Hắn ôm nàng đặt lên giường, cười nói: “Được được ta là bị nàng lừa tới.” Nếu thật sự là nàng lừa, chuyện trước kia mình ép nàng làm chuyện nam nữ trái lại không cần quá mức áy náy, làm cho hiện tại thời điểm làm việc nàng chỉ cần vừa kêu đau mình lại không dám xuống tay rồi.
Kinh Kinh bị đôi tay đang cởi y phục của hắn làm cho ngứa một chút, cười khanh khách nói: “Nhưng chàng có biết lừa chàng tới có bao nhiêu khó khăn hay không, nếu không phải là ta vẫn dùng biện pháp sư phụ nấu canh bổ cho chàng, chàng còn không chịu xuống tay với ta đấy......”
“......” Diêu Thiên giật mình, nhớ lại chuyện ngày xưa một chút. Đoạn thời gian đó mình chính là cảm thấy tội lỗi, nhưng hắn vẫn cho rằng đều do nàng vô tâm sơ suất, không nghĩ tới nha đầu này đều hiểu rõ.
Diêu Thiên cắn răng, nói: “Vậy lúc nào thì nàng có loại tâm tư này với ta.” Hắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Kinh Kinh một cái hỏi.
Kinh Kinh ôm mặt Diêu Thiên dùng sức hôn một cái nói: “Nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu), chính là thời điểm lần đầu tiên chàng vén khăn voan của ta, ta lập tức bị mê hoặc rồi.”
Diêu Thiên ngồi bật dậy, không thể tin nhìn Kinh Kinh. Thì ra nàng từ vừa mới bắt đầu đã có loại tâm tư không đúng với mình, không trách được Viễn Từ viết hưu thư cho nàng nhưng nàng cũng không đi. Không trách được nàng vẫn một mực xoay quanh bên cạnh mình. Không trách được......
Tất cả hôm nay đều hiểu rõ, hắn vốn cho rằng hắn chính là con sói hiện tại nhìn lại con sói thật ra chính là nữ nhân đang cười không dứt ở trên giường này.
Nghĩ Diêu Thiên hắn gạt người vô số, hôm nay cư nhiên bị tiểu nha đầu này lừa gạt thành bộ dáng bây giờ.
Hắn cười khổ, nhớ lại chính mình rõ ràng từng bước từng bước tiến vào cạm bẫy tình cảm của nàng, từng chút mất đi chính mình, cuối cùng như nguyện của nàng.
Kinh Kinh đột nhiên ôm lấy hắn, cười nói: “Vẫn là làm tướng công tốt có thể ôm, làm A Cha thì không thể ôm chàng.”
Diêu Thiên bất đắc dĩ thở dài, ép Kinh Kinh ở trên giường, cười lạnh nói: “Nha đầu thối, hôm nay ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Kinh Kinh đã say, nàng liên tục không cảm nhận được sát khí, cười ngây ngô nói: “A Cha, ôm ta......”
“Không nên gọi ta A Cha......” Diêu Thiên mấy cái liền cởi sạch y phục của nàng, động tác liên tục không dừng liền tiến thẳng vào trong thân thể Kinh Kinh.
Vừa tiến vào trận đấu, Kinh Kinh lại bắt đầu cầu xin tha thứ.
“A Cha ta không được, đau đầu quá, dừng lại được không?”
Diêu Thiên hừ một tiếng nói: “Lần này nhất định sẽ không tha cho nàng.”
Kinh Kinh càng về sau rượu cũng tỉnh, nhưng Diêu Thiên vẫn còn đang không ngừng giày vò. Nàng vừa bắt đầu còn có thể kêu xin tha, lại về sau ngay cả hơi sức mở miệng nói chuyện cũng không có.
Nàng không biết vì sao hôm nay Diêu Thiên đặc biệt dũng mãnh, đối với nàng tương đối quyến luyến, còn vừa làm vừa mắng nàng ngu ngốc, đây là đắc tội hắn nơi nào?
Kinh Kinh lại không nghĩ được nhiều như vậy, bị làm cho một đêm không ngủ, ngày hôm sau còn phải vịn tường lên xe ngựa tiếp tục du ngoạn sơn thủy. Nàng đầy cõi lòng ai oán nhìn Diêu Thiên, vị này như thế nào lại một thân sảng khoái tinh thần?[d.d.l.q.d]
Nhưng nàng thật là không ngờ, đây chỉ là bắt đầu ác mộng, sau này mỗi ngày đều là lao động chân tay nặng nề. Vậy mà nam nhân đáng giận kia không giải thích cũng không bỏ qua, làm cho trong lòng nàng cực kỳ buồn bực.
Cuối cùng có một ngày nhịn không nổi nữa, thời điểm còn tồn tại một chút xíu thể lực nàng kéo Diêu Thiên đang muốn xuống giường lấy nước giúp nàng nói: “Ta có chỗ nào đắc tội với chàng, làm sao lại dốc sức lăn qua lăn lại như vậy......” Không chịu nổi, tiếp tục như vậy nữa phải gặp đại phu rồi.
Diêu Thiên quay đầu lại nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói: “Nàng thông minh như vậy chính mình đoán đi?”
Vẻ mặt Kinh Kinh đưa đám nói: “Ta nào có đoán được, chẳng qua ta biết chàng còn tiếp tục như vậy nữa ta nhất định sẽ đi, cường độ quá lớn, ta phục vụ không được.”
Diêu Thiên bỗng nhiên đứng lên quát lên: “Đừng nghĩ đi......”
Kinh Kinh sợ hết hồn, nàng vốn là đùa giỡn không ngờ hắn tức giận như vậy. Mấy ngày nay nàng bị khi dễ đã cảm thấy rất bực mình rồi, lúc này lại bị hắn quát thì vừa sợ vừa tức, bò dậy ra sức mặc y phục nói: “Ta xin phép đi.”
Diêu Thiên hiện tại đã hối hận, nhìn nàng vừa mặc y phục lên người nhưng tay vẫn còn run rẩy cũng biết mình làm có phần hơi quá. Than nhẹ, kéo tay của nàng nói: “Tốt lắm không cần mặc, là ta không đúng không nên quát nàng.”
Kinh Kinh nói: “Quát cũng quát rồi cũng không thu về được.”
Diêu Thiên kéo y phục của nàng xuống nói: “Cùng lắm thì nàng đánh ta đi, coi như trả thù lại rồi.”
Kinh Kinh nổi giận nói: “Ta đánh chàng cũng không được, ta trở về tìm sư phụ, không chịu chàng khi dễ.”
Diêu Thiên ôm lấy nàng nói: “Chính là không cho phép nàng đi tìm hắn, hơn nữa chính nàng cũng làm chuyện sai lầm, lần này chúng ta chỉ có thể coi là hòa nhau.”
Kinh Kinh nghĩ thầm, quả nhiên là mình làm sai chuyện gì rồi. Liền hỏi: “Ta làm sai chuyện gì?”
Diêu Thiên nói: “Nàng tiểu nha đầu này rượu vào lời ra, những chuyện trước kia gạt ta đều nói ra rồi. Cái gì nghĩ biện pháp hôn môi với ta, nghĩ biện pháp để cho ta đụng ngã nàng......”
Gương mặt Kinh Kinh lập tức ửng hồng, thế mới biết thì ra là vì nguyên nhân này mình mới phải chịu rất nhiều đối xử bất công. Nàng cúi đầu nói: “Người ta ban đầu thích chàng, cho nên mới nghĩ biện pháp theo đuổi.”
Diêu Thiên cau mày nói: “Hơn nữa dùng mọi thủ đoạn theo đuổi?”
Kinh Kinh nói: “Nào có, thật ra thì ta có thể dùng tiên thuật trực tiếp khống chế chàng đụng ngã ta, sau đó lại cầu chàng phụ trách. Nhưng mà ta lại muốn chàng cam tâm tình nguyện, cho nên......” Nàng phát hiện mặt Diêu Thiên có chút đen, bổ sung: “Nhưng ta cũng không có làm như vậy.”
Diêu Thiên hừ một tiếng nói: “Ta lại nghĩ, sư phụ nàng cũng dạy nàng những thứ kia.”
Kinh Kinh nói: “Hắn dạy ta nhiều hơn.”
Diêu Thiên nói: “Ta nghĩ hắn rốt cuộc là Thần Tiên còn là Dâm Côn (dâm đãng + côn đồ).”
Vẻ mặt Kinh Kinh đau khổ nói: “Khác một chút được không?”
Diêu Thiên sợ run nói: “Vậy là cái gì?”
Kinh Kinh nói: “Hợp hoan thần.”
Diêu Thiên bộp vứt y phục một bên nói: “Cái gì?”
Kinh Kinh lập tức nói: “Nhưng thật ra hắn chưa từng làm chuyện gì với ta.”
Diêu Thiên nghĩ đến tiểu thê tử này của mình lớn lên bên cạnh hợp hoan thần, vẫn bị hắn dạy một chút chuyện không nên, không trách được ngay cả công công mình cũng dám quyến rũ.
Chỉ là cũng trách định lực chính mình chưa đủ, cứ như bọn họ nói vậy.
Đang suy nghĩ, Kinh Kinh nói: “Nếu như chàng không thích sư phụ ta, vậy ta vẫn phải đi.”
Diêu Thiên cắn răng nói: “Ta chính là không thích hắn, bất quá ta thích nàng, trước nằm xuống đi nàng nhất định mệt chết rồi!” Còn dạy nàng sau khi gả cho người thích đi thì đi, không phải là gả chồng theo chồng sao?
Xem ra nhất định phải trông coi kỹ tiểu thê tử này, nếu không nói không chừng lúc nào đó liền lấy con hạc giấy bay mất. Hắn đi rót nước cho Kinh Kinh, kết quả lúc trở lại phát hiện nàng đã ngủ rồi. Xem ra thực sự rất mệt mỏi, thậm chí ngay cả nước cũng không kịp uống đã ngủ. [d.d.l.q.d]
Hắn ngậm nước trong miệng từ từ đưa vào miệng Kinh Kinh, từng chút như vậy đút vào nửa ly, hắn nằm xuống đắp chăn lên trên người hai người. Tuy nói mình là bị nàng quyến rũ, nhưng là cuối cùng mình là thật sự thích nàng.
Hơn nữa hiện tại Diêu Thiên cảm giác mình cũng cực kỳ hạnh phúc, coi như vì vậy mất đi địa vị và danh dự hắn cũng sẽ không cảm thấy hối hận. Cả đời người cầu, không phải là có một người có thể cùng mình gắn bó làm bạn sao?
Toàn bộ một tháng ở bên ngoài đi khắp nơi, thời điểm trở lại kinh thành đã là cuối năm.
Mọi nhà đều bận rộn chuẩn bị lễ mừng năm mới quốc sư phủ cũng giống vậy, năm nay khác năm trước chính là Diêu Viễn Từ xin ở riêng.
Diêu Thiên mới biết nhất định chủ ý này là của Tố Vân, chỉ là như vậy cũng tốt.
Bởi vì Diêu Viễn Từ đã bị hắn an bài một chức quan nhàn chức, chức vị mặc dù thấp nhưng cũng đủ bọn họ tiêu xài. Hơn nữa nếu như ở riêng, thì tài sản tất nhiên sẽ không phân thiếu.
Diêu Thiên biết như thế cũng không thua thiệt bọn họ, hắn và Kinh Kinh ở phương diện này yêu cầu cũng không quá cao, giữ chút đủ dùng là được.
Hoàng thượng Thiên Vinh cũng trở lại rồi, hắn vẫn an bài ngự y chẩn mạch cho Vân phi kết quả cũng không có tin tức gì không khỏi cực kỳ thất vọng.
Mà hôm nay vừa lúc bị Diêu Thiên gặp được ngự y tới hồi báo tình huống thân thể Vân phi, tự nhiên vẫn là không vui một lúc lâu. Thấy khuôn mặt hoàng thượng u sầu, Diêu Thiên ho nhẹ một tiếng nói: “Hoàng thượng đang lúc tráng niên có thể không ngừng cố gắng.”
Hoàng thượng Thiên Vinh không quên phản kích Diêu Thiên nói: “Biểu huynh cũng chính là người cao hứng lúc đi mất hứng khi về đi, chúng ta cũng vậy......”
Diêu Thiên nói: “Vậy cũng chưa biết chừng......” Mới nói đến chỗ này, thì có một thái giám chạy vội vào, cạch oành một tiếng ngã quỵ nói: “Hoàng thượng vạn tuế, người trong nhà quốc sư đại nhân tới nói thời điểm phu nhân vừa rồi đi đường bị vấp ngã ngất đi.”
“Cái gì?” Diêu Thiên quá sợ hãi vội vàng chạy thẳng về phủ.
Hoàng thượng ở phía sau nói: “Ngươi mang theo ngự y đi.”
Diêu Thiên vừa đi vừa nói: “Hiểu rồi.” Hai ngự y còn chưa đi xa, hắn vừa đuổi theo dẫn bọn hắn chạy thẳng tới quốc sư phủ.
Thân thể Kinh Kinh nhất định tốt, coi như té ngã một cái nặng hơn cũng không thể hôn mê! Diêu Thiên càng nghĩ càng sợ, cho đến khi vào trong phủ thấy đã có vị lão đại phu đang giúp nàng chẩn mạch rồi, hắn vội vã nói: “Hai vị ngự y lại đi xem một chút, tại sao còn chưa tỉnh đây?”
Hắn thấy sắc mặt Kinh Kinh có chút tái nhợt, nhưng hình như không có chỗ nào bị thương.
Vừa nhìn vừa hỏi thăm mọi người, đều nói là đột nhiên ngã xuống, hơn nữa còn được bọn nha đầu đỡ, hẳn không có ngã bị thương.
Diêu Thiên càng lo lắng, đây không phải là té không đúng là bệnh bên trong. Thấy lão đại phu kia xem bệnh xong ở một bên vuốt râu ria, liền hỏi: “Phu nhân nàng là bệnh gì, nhưng té bị thương nơi nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...