Editor: tan_hye
Ngày thứ hai, bầu trời trong xanh.
Kinh Kinh vẫn cho là Tố Vân sẽ ngượng ngùng một chút, nhưng cũng không cần hàm chứa tức giận nhìn nàng như vậy chứ!
Nàng làm sai chuyện gì à?
Kinh Kinh không hiểu, chỉ là cần có thể hoàn thành cuộc giao dịch này nói: "Thật ra thì ta tìm ngươi tới là vì......"
Tố Vân chỉ nhìn nàng một cái nước mắt lớn chừng hạt đậu rớt xuống, Kinh Kinh cũng không nói chuyện, đây là ý gì đây?
Tố Vân khóc ròng nói: "Ngươi đã hài lòng chưa, ta thua, dượng cũng sẽ không để biểu ca lấy ta, đều là ngươi hại ta như thế."
Kinh Kinh bây mới hiểu được nàng đây là không gả được cho người ta nên đem trách nhiệm đổ lên người nàng, nàng nghĩ mà buồn cười, nói : "Người biểu ca kia không phải là chỉ là cường tráng chút mặt đen chút, nhưng không đẹp mắt chút nào cả. Không bằng, ta giới thiệu cho người một nam tử vừa đẹp mắt lại si tình với ngươi, như thế nào?"
Tuổi Tố Vân vốn không lớn, trong lòng cũng không phải là rất thích nhị biểu ca, nghe nàng nói như vậy thì nói: "Trên đời còn có người nam nhân nào dáng dấp......Xinh đẹp hơn so với công công nhà ngươi?"
Khóe miệng Kinh Kinh giật giật, nha đầu này tuy nhỏ nhưng vẫn là biết đẹp xấu, chẳng lẽ nàng cũng nhìn trúng công công của mình.
Nàng chỉ vào viện của Diêu Viễn Từ, nói: "Bên kia một nam tử dáng dấp so với A Cha ta cũng không sai, trong tâm lại luôn luôn nghĩ tới ngươi, ngươi đi hay không đi."
Tố Vân nói: "Ngươi không lừa ta chứ?"
Kinh Kinh nói: "Ta lừa ngươi làm cái gì, chính là hắn viết thư để cho ta hẹn ngươi tới."
Tố Vân nghe xong mặt đỏ lên, nói: "Phải..... Là ai?"
Kinh Kinh thở dài, đưa ra hai ngón tay nói: "Trong quốc sư phủ này có thể khiến cho ta hẹn ngươi tổng cộng chỉ có hai nam nhân, một là A Cha ta hiện tại hắn đã vào triều rồi, một người khác chính là......"
Tố Vân vừa sợ vừa giật mình nói: "Là Diêu công tử, nhưng là hắn...... Hắn......" Lời đồn nói rằng hắn chính là phế nhân, cái gì cũng không thể làm. Hôm nay nàng càng tin vài phần, bởi vì nếu như hắn không phải tàn phế tại sao chuyện đơn giản như hẹn một nữ nhân khác cũng phải cầu xin thê tử của mình làm giúp, hình như bọn họ còn đang tân hôn.
Kinh Kinh lại không biết trong lòng vị Tố Vân cô nương này nghĩ cái gì, chỉ nói: "Ngươi đi vào nhìn trộm một chút là biết, hắn có thể tốt hơn so với trong tưởng tượng của ngươi nhiều."
Người Tố Vân lạnh xuống, nói: "Hắn chính là tướng công của ngươi tại sao phải để cho ta đi gặp hắn, ngươi rộng lượng như vậy sao?"
Kinh Kinh nghĩ, nếu như nàng nói thật suy nghĩ của mình, lỡ như chuyện bị truyền đi, vậy chẳng phải là mình không thể yên ổn ở quốc sư phủ rồi hả sao?
Chỉ có thể bịa ra một câu trả lời hợp lý nói: "Bởi vì thỉnh cầu của tướng công không có nữ nhân nào có thể cự tuyệt." Nói xong cúi đầu nắm chặt khăn tay, vì hạnh phúc của mình có thể giả bộ thì giả bộ!
Sư phụ nói rồi, diễn trò vô tội, chỉ cần người nhìn vào tin tưởng thì ngươi thắng.
Tố Vân bất quá là một tiểu cô nương, nàng nơi nào biết Kinh Kinh là bị lão quái (quái trong từ kỳ quái, ý là ông già kỳ quái) ngàn năm dạy dỗ thành tiểu hồ ly tinh rồi! Vừa nghe nàng nói như vậy thì càng muốn gặp Diêu Viễn Từ một lần, mặt lại hồng thêm nói: "Vậy ta, chỉ đi gặp hắn một lần."
d.d.l.q.d
Kinh Kinh nhìn trời cũng đã gần buổi trưa rồi, ngộ nhỡ công công trở lại biết chuyện thì hỏng bét, nói: "Mau đi đi, ta ngồi canh ở chỗ này, không để người ngoài xông vào quấy rầy các ngươi."
Mặt đã hồng càng hồng thêm, nói: "Vậy thì vất vả rồi." Nàng nghĩ dù sao Lôi gia đã quyết định không cưới nàng vào cửa, tuy thối lui nhưng lại được Diêu Viễn Từ nhìn trúng cũng không tệ.
Mặc dù gả tới là thiếp thất, nhưng nhìn bộ dạng vị phu nhân này có vẻ rất ngốc, không chừng còn có thể tiến xa hơn. Tố Vân là một tiểu cô nương có lòng cầu tiến rất mạnh, chỉ cần có cơ hội nhất định phải trở nên nổi bật.
Sau khi nàng tiến vào Kinh Kinh liền ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng vòng, bọn hạ nhân cũng bị nàng lệnh cho dời đi hết rồi, tin tưởng cũng không có người nào có thể tới đây.
Chỉ là hai người kia có vẻ rất hợp ý, Tố Vân đi vào không bao lâu bên trong liền truyền đến tiếng nhạc. Đây là nói tới chính sự, xem ra rất nhanh sẽ chàng chàng thiếp thiếp ôm nhau, đến lúc đó, hắc hắc......
"Ngươi cười cái gì?" Trên đầu đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.
Kinh Kinh sợ hết hồn, người đang ngồi chổm hổm bị giật mình ngã sấp xuống đất. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn công công mỉm cười với nàng, sau lưng ánh mặt trời rất chói mắt, nhưng tuyệt đối không chói mắt bằng nụ cười của hắn.
"Không có, không có gì." Hôm nay thế nào trở về sớm như vậy, bình thường không phải đều buổi trưa mới về đến nhà.
Diêu Thiên nhìn ra nghi vấn của Kinh Kinh, nói: "Hôm nay không có chính sự, cho nên hạ triều sớm một chút. Người bên cạnh ngươi đâu hết rồi, tất cả bọn họ đều chạy hết đi nơi nào rồi?" Thế nào chỉ lưu lại một mình nàng ở chỗ này vẽ tranh?
"Ta để cho bọn họ đi ra ngoài làm việc." Kinh Kinh đang suy nghĩ biện pháp dẫn công công đi, đột nhiên nghe được âm thanh cổ tranh từ trong phòng Diêu Viễn Từ truyền ra.
Kinh Kinh cho là cái này không có gì, người bình thường sẽ đều cho là Diêu Viễn Từ đang gảy tranh.
Nhưng Diêu Thiên là ai, hắn tinh thông vận luật, vừa nghe là biết người gảy tranh cũng không phải là Diêu Viễn Từ. Không khỏi ngẩn ra, trong những người quen biết của nhi tử hình như không có người nào có thể gảy tranh tốt như vậy, hơn nữa trong âm thanh phóng khoáng mang theo tia nhu tình, rõ ràng là do một nữ tử gảy đàn.
"Nữ nhân trong phòng Viễn Từ là ai?" Diêu Thiên cúi đầu hỏi Kinh Kinh mới vừa bò dậy.
Kinh Kinh thiếu chút nữa lại ngã lần nữa, chẳng lẽ công công có thiên nhãn (mắt thần) trong truyền thuyết, vì sao có thể biết người cùng ở trong phòng với Diêu Viễn Từ là nữ nhân?
Nàng vội vàng lắc đầu nói: "Không có...... Không phải...... A Cha, ngươi đi làm cái gì?" Cho dù muốn bắt gian cũng phải là nàng mới đúng.
d.d.l.q.d
Diêu Thiên không chút nghĩ ngợi đẩy cửa phòng nhi tử ra, thấy nữ nhân gọi là Tố Vân đó đang ngồi ở trên ghế của Diêu Viễn Từ gảy tranh, mà con hắn thì ngồi một bên mỉm cười.
Mặc dù hắn không nhìn ra hai người có quan hệ gì, nhưng là ngồi chung một chỗ với một cái nữ tử chưa kết hôn như vậy còn ra thể thống gì.
"Các ngươi......" Diêu Thiên lạnh nghiêm mặt phẩy tay áo bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên nói với Kinh Kinh vừa biểu hiện hết sức kinh sợ nói: "Ngươi đi theo ta."
Kinh Kinh không thể làm gì khác hơn là đi theo, nàng thật không nghĩ đến tình hình sẽ là như vậy, cho nên len lén le lưỡi về phía Diêu Viễn Từ một cái, bày tỏ nàng cũng rất đành chịu.
Công công đi rất nhanh, nàng thật vất vả theo tới thư phòng, nhưng sắc mặt của hắn quá khó nhìn, bị dọa làm cho nàng không dám làm nũng ăn vạ như bình thường.
Diêu Thiên đập án thư, bên ngoài thậm chí có người làm đi tới, nói: "Lão gia có gì phân phó sao?"
Diêu Thiên nói: "Đi gọi mấy ma ma nha hoàn đi đưa biểu tiểu thư Lôi gia trở về, ngoài ra bảo bọn họ trông chừng cho kỹ, đừng để cho một cô nương chưa lấy chồng chạy khắp nơi."
Người làm nói: "Vâng"
"Còn nữa, bảo Xuân Hỉ lăn lại tới đây cho ta."
"Vâng"
Kinh Kinh sợ bị bọn hắn quản chặt về sau Diêu Viễn Từ và Tố Vân sẽ tiếp tục bị tách ra, vì vậy vội nói: "A Cha, thật ra là do ta viết thư mời Tố Vân tới đây."
Diêu Thiên nhìn nàng một chút thở dài, nói: "Ngươi cái nha đầu ngốc này......" Thế nhưng đứng ở bên ngoài canh cửa cho tướng công và nữ nhân nhân khác ở trong đánh đàn nói chuyện phiếm.
Lúc này Xuân Hỉ run sợ đi vào, Diêu Thiên nói với Kinh Kinh: "Ngươi đi xuống đi!"
Kinh Kinh nói: "A Cha, thật sự đúng là ta viết thư mời Tố Vân tới đây, không liên quan tới Xuân Hỉ và tướng công......"
"Đi xuống." Diêu Thiên trầm giọng quát nhẹ.
Kinh Kinh cũng không còn biện pháp, chỉ có thể đi ra ngoài.
Lúc đi ra vừa lúc thấy Tố Vân đã bị mang đi không nhìn thấy nữa mà Diêu Viễn Từ vẫn đứng ở cửa nhìn quanh, nàng đi tới nói: "Người cũng đã đi xa, ngươi tiếp tục nhìn cũng vô ích, vẫn là suy nghĩ làm thế nào đối phó A Cha ngươi đi!"
Diêu Viễn Từ nói: "Lần này ngược lại làm liên lụy tới ngươi, xin lỗi." Hắn hơi nhíu lông mày, hình như trong nội tâm mơ hồ có vướng mắc không hiểu rõ.
Kinh Kinh vẫn là không nhịn được nhỏ giọng hỏi "Ngươi cảm thấy Tố Vân cô nương kia như thế nào?"
Mặt Diêu Viễn Từ vốn là tái nhợt thế nhưng đỏ ửng, nói: "Tài nghệ âm nhạc của nàng rất cao, người cũng hay nói. Chỉ là......" Không giống với bóng dáng nàng trong mộng. Nhưng là ca khúc kia cũng sẽ không sai, xem ra năm đó mình vẫn chưa hiểu rõ nàng.
Kinh Kinh nói: "Sau lần này nếu còn muốn gặp nàng chỉ sợ phải đấu trí đấu dung với A Cha ngươi rồi."
Tâm Tư Diêu Viễn Từ vốn bay rất xa, lại nghe âm thanh có chút trong trẻo ở bên cạnh nói phải đấu trí đấu dũng với A Cha không khỏi buồn cười, nói: "Vô luận đấu trí đấu dũng cuối cùng ta cũng không cho là ngươi có thể thắng được hắn."
Kinh Kinh cười, nói: "Thì ra là, ngươi cũng không phải là rất ghét hắn phải không."
Mặt Diêu Viễn Từ đỏ lên, nói: "Trong phòng ta còn có việc, đi trước."
Kinh Kinh cảm thấy Diêu Viễn Từ quả nhiên còn nhỏ, trong vẻ mặt còn mang theo một chút kỳ quái. Nghĩ tới công công nếu như dùng cái loại nét mặt nói chuyện với mình, nàng không khỏi mừng rỡ đến run cả người.
Cho đến buổi chiều, công công và Kinh Kinh ngồi ở trên bàn cơm, Diêu Viễn Từ vẫn không thấy đến.
"Xuân Hỉ đã nói hết toàn bộ." Diêu Thiên lạnh lạnh nhạt nói.
Kinh Kinh sợ hết hồn, toàn bộ nói hết là có ý gì, chẳng lẽ chuyện bọn họ Hòa Ly cũng nói?
Lại nghe Diêu Thiên nói tiếp: "Về sau nếu súc sinh kia để cho ngươi làm loại chuyện như vậy đại khái ngươi có thể cự tuyệt, nếu hắn buộc ngươi chỉ cần tới nói cho ta biết là được rồi."
Kinh Kinh trong miệng hàm hồ đồng ý, xem ra dường như hắn cũng không biết chuyện từ thư.
Diêu Thiên nhìn nàng không nói nhưng trong lòng lại cực kỳ buồn bực, tình hình trước mắt đứa nhỏ Kinh Kinh này là rất muốn hòa hảo với Viễn Từ, thậm chí không tiếc vì hắn đi truyền thư cho ý trung nhân của hắn. Thế nhưng bộ dạng uất ức như vậy, hắn cho là không đáng giá. Nếu nhi tử không đối tốt với nàng, nàng lại uất ức mình như thế, vậy chỉ có thể dùng phương thức khác đền bù cho nàng.
Diêu Thiên suy nghĩ một chút nói: "Nghe nói chưa tới hai ngày nữa sẽ đến sinh nhật của ngươi rồi, nghĩ muốn quà tặng gì thì nói cho A Cha." Hắn cũng coi như đường đường là một quốc sư, chỉ cần không phải là chuyện không ai có thể làm hắn đều có thể tận lực thỏa mãn nàng.
Nhưng Kinh Kinh lại cảm thấy khó khăn, hàng năm sinh nhật nàng đều có thể bị sư phụ chiêu hồn phách mang nàng đi tiên sơn một hồi, ban ngày còn tạm được, buổi tối nhất định không thể có người đang bên cạnh, nếu không khẳng định dọa chết người.
Chỉ là qua sinh nhật này mình chính là chân chân chính chính mười bốn tuổi rồi, nếu có được quà tặng của công công ngược lại không tồi, vì vậy nói: "Chỉ cần là A Cha đưa, cái gì Kinh Kinh đều thích."
Đây cũng là làm khó Diêu Thiên, hắn thật là không có kinh nghiệm tặng quà gì cho nữ hài tử.
"Ừ, để cho A Cha suy nghĩ một chút." Xem ra vẫn là tìm người thương lượng một chút cho thỏa đáng, ở trong triều người được nữ nhân yêu mến giao hảo lại thâm sâu hình như chỉ có một, đó chính là Đương Kim Hoàng Đế.
Người kia có thể dụ dỗ được toàn bộ nữ nhân trong hoang cung thành ngoan ngoãn dễ bảo, tới tìm hắn hỏi chính xác là không sai rồi. ( công công, ngươi không phải cảm thấy dụ dỗ này không phải kia dụ dỗ kia sao? )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...