Phía sau cối xay gió có một giàn dây leo bán lộ thiên, dưới giàn dây leo có một cái ghế dài có lưng tựa làm bằng gỗ.
Mộc Tiểu Thụ ngồi trên ghế, tay trái cầm một chai rượu, tay phải cầm một chai rượu khác, cô cảm thấy thỏa mãn uống chai này một ngụm rồi uống chai kia một ngụm. Dây leo trên giàn đong đưa rũ xuống, có một đoạn cuối rơi trúng mái tóc ngắn bù xù của Mộc Tiểu Thụ.
Đan Bá Phi vươn tay kéo đoạn dây ra, anh ta thoáng nhìn Mộc Tiểu Thụ uống thêm ngụm nữa. Anh ta bất đắc dĩ nói: “Em uống trộn lẫn như vậy, dễ say lắm.”
Mộc Tiểu Thụ biện bạch: “Không đâu, tửu lượng của tôi từ từ luyện ra, lúc trước uống có một ngụm Hyde số 3 đã say, bây giờ có thể uống nửa ly.” Cô dùng hai ngón tay ra dấu, “Xem, có thể uống nhiều thế này.”
“Sau đó em sẽ nói với tôi, em uống trộn lẫn thực ra là đang tự động pha chế rượu trong bụng mình, tiết kiệm quá trình pha chế rượu, ngắn gọn thuận tiện.” Đan Bá Phi dò xét nhìn cô.
“Ừ, anh hiểu tôi rồi đó.” Mộc Tiểu Thụ nhếch miệng cười ha ha, cười một nửa, uống một ngụm.
Đan Bá Phi lấy tay đỡ trán: “Đừng uống, uống nữa sẽ say thật đó.”
“Anh nếm thử xem, Ba Mật và Lôi Đốn pha lẫn, lại thêm một chút mùi đào, mùi vị thơm ngon.” Ánh mắt Mộc Tiểu Thụ lóng lánh, khoe vật quý nhìn sang Đan Bá Phi.
Anh ta lẳng lặng nhìn cô, sau một lúc lâu nói: “Tôi nếm thử?”
“Nếm thử đi.” Cô gật đầu.
“Uống qua chai phiền lắm, không thể nắm bắt sức nóng tương xứng.” Anh ta đáp đâu ra đấy.
“Vậy anh không uống hả?” Cô cảm thấy hơi đáng tiếc.
“Tôi có thể lấy cái có sẵn không?” Anh ta hỏi.
Cô không hiểu: “Được chứ.”
Anh ta cong khóe miệng, đôi mắt lóe lên tia sáng khác thường. Còn chưa đợi cô phản ứng, anh ta nhanh chóng cúi người, kề sát cánh môi của cô, vươn đầu lưỡi liếm rượu còn đọng lại trên môi cô.
Cô mở to hai mắt nhìn, trong mắt đầy vẻ hoang mang.
Anh ta nhấc mi mắt lên, nhìn chăm chú con ngươi ngập sóng nước phía sau mắt kính của cô trong cự ly gần.
Sau một lúc lâu, cô chớp mắt, vẻ mặt chờ mong: “Mùi vị thế nào?”
Anh ta mỉm cười: “Rất ngon.”
Trên cánh đồng hoa yên tĩnh, bầu trời đêm như nước. Vô số ánh sao nằm rải rác trên bầu trời, tựa như chiếc áo khoác ấm áp, ôm ấp cả cánh đồng hoa và cối xay gió nằm bên cạnh.
“Mộc Tiểu Thụ?” Đan Bá Phi nhìn thấy đầu cô gái đặt lên vai mình.
“Gì cơ?” Cô lẩm bẩm đáp lại.
“Say rồi?”
“Nói bậy! Tôi không say.”
“Vậy tôi hỏi em, mùi vị này là loại rượu nào?” Từ trong áo khoác anh ta lấy ra một chai rượu bỏ túi xinh xắn.
Cô tiến đến gần ngửi thử: “Ờ, hơi ngọt, còn rất thơm, không phải bourbon… Hình như tôi đã ngửi được ở đâu rồi thì phải? Ưm để tôi nhớ lại…”
Anh ta mặc kệ, thu cái chai về: “Cái này cũng không ngửi ra. Mộc Tiểu Thụ, em say rồi, say rất nghiêm trọng.”
“Để tôi coi lại, để tôi uống một miếng, tôi khẳng định nhận ra được.” Dứt lời cô định giành lấy cái chai kia.
“Không cho.” Anh ta một tay giữ vai cô, một tay cầm xa chai rượu bỏ túi.
“Nhỏ mọn thế, đừng quên anh còn thiếu tôi một bữa tiền cơm! Còn có 2% lợi tức!” Cô lấy sự thật ra uy hiếp.
Anh ta cười ha ha: “Tôi đâu dám quên, tôi không phải mỗi ngày đều tốt bụng đi qua xin lỗi em sao? Có điều dạo này hơi bận rộn, thật sự chưa trả được.”
“Đồ lừa đảo!”
“Đừng kêu khó nghe như vậy, cũng không phải không trả…”
“Vậy anh đưa chai rượu ban nãy cho tôi uống một miếng.”
“Không cho.”
“Đồ lừa đảo!”
……
“Kỳ thật cũng không phải không thể cho, em nghĩ kỹ lại đi, lần đầu chúng ta gặp mặt tôi tặng em chai rượu gì?” Đan Bá Phi gợi ý.
Không có lời đáp lại. Anh ta thầm nghĩ, đoán chừng lại giận rồi.
Anh ta hắng giọng: “Mộc Tiểu Thụ, tôi có chuyện muốn hỏi em.” Nói xong những lời này, anh ta lại im bặt, không biết nên mở lời thế nào.
Anh ta nhìn sao trời lác đác xa xăm, đắn đo câu chữ: “Nếu như, tôi nói nếu như, tôi thích em, em có bằng lòng ở bên tôi không?”
“Em nghĩ rằng quá khứ của tôi phức tạp, thực ra không tệ như vậy đâu. Tôi đã nói rồi, nếu tôi thật lòng yêu thích một người con gái, tôi sẽ không nhìn đến những người khác. Em có bằng lòng hay không?”
Em, có bằng lòng hay không?
Anh ta chưa từng nghiêm túc theo đuổi cô gái nào, trái tim đập thình thịch, giống như một thằng con trai mới lớn mất tự nhiên.
Thật lâu sau, vẫn không có tiếng trả lời.
Anh ta nhịn không được quay đầu lại, trông thấy cô gái ở đầu vai không biết đã ngủ say bao lâu. Mái tóc ngắn bù xù của cô giống như bộ lông của thú vật, mềm mại trải lên đầu vai anh ta, khóe miệng còn vệt rượu đọng lại, ánh lên tia nước trong suốt.
Trái tim anh ta bỗng nhiên thả lỏng, mềm mại.
May mà cô không nghe được.
Bỗng dưng, một nỗi bi thương khôn xiết dâng lên trong lòng, anh ta cởi khăn quàng cổ vòng qua ót cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Cô không biết gì hết.
Anh ta lấy ra chai rượu bỏ túi. Thân chai thủy tinh nhiều góc hình giọt nước, tôn lên màu sắc của chất lỏng bên trong chai.
À, đây là Miltonduff đó, lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta.
Gió nổi lên, tầng tầng lớp lớp lá cây trong cánh đồng gợn sóng, kéo dài thẳng tới sâu trong núi. Bên cạnh dãy núi, hình như loáng thoáng có ánh sáng trắng. Một đêm, cứ thế mà trôi qua.
***
Sáng sớm tại số 23 đường Tú Thủy luôn luôn yên tĩnh như mọi ngày.
Mộc Tiểu Thụ đặt đồ ăn mới mua về trên chiếc bàn tròn lớn ở lầu một, cô rón ra rón rén đi về phòng mình. Khi đi qua phòng Tiểu La và Joe, cô càng cẩn thận hơn, sợ đánh thức giấc ngủ của quái thú nằm trong hai cánh cửa kia.
Cô leo lên giường, từ dưới gối đầu lấy ra một cái bao nhỏ. Bên trong có hai cái túi nhựa, một cái chứa tất cả giấy tờ tùy thân của cô, cái còn lại chứa tất cả tiền mặt của cô.
Sao cô lại không muốn ẩn mình chờ thời chứ? Cô đã tìm ra cách từ lâu, đợi qua kỳ thi vào trường cao đẳng, cô có thể nhận được cơ hội đi học đại học mà vĩnh viễn rời khỏi nơi này. Ông cụ Mộc bảo người làm sang tên cho cô, nhưng không ngờ xảy ra sai sót, không sửa đổi giấy tờ tùy thân của cô. Mộc Lạc Phân là người nhà họ Mộc, mà hộ tịch của Mộc Tiểu Thụ vẫn ở quê nhà của cô.
Vốn tưởng rằng, chịu đựng thêm hai năm cuối, cô có thể cao chạy xa bay, ai ngờ bản thân lại bị làm vật hy sinh hôn nhân cho nhà họ Mộc trước thời hạn.
Nếu vào nhà họ Tiêu, cả đời này cô không thể nào trốn thoát.
Cô thu dọn cái bao nhỏ, đè dưới gối đầu lần nữa.
Cơn buồn ngủ dần ập tới, khi sắp nhắm mắt lại, cô nghe được có tiếng chuông cửa.
Phòng ngủ của cô nằm cạnh ngoài ngã tư đường, tiếng chuông càng ồn ào hơn. Thế là cô đành choàng thêm áo khoác, mang dép chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa không có ai.
Cô nhịn xuống nỗi xung động muốn mắng người, thụt lùi quay vào trong nhà, nhưng vào lúc đóng cửa cô thoáng trông thấy thùng thư sắt tại cửa vào lộ ra một góc phong thư màu trắng.
Lại là người hâm mộ của Wolf? Thành viên của Wolf khá nổi, rất được thanh niên yêu thích. Đặc biệt là Thích Công Húc, ngày nào cũng nhận được một tá thư hâm mộ.
Cô mở thùng thư ra. Bên trong chỉ có một phong thư.
Cô cầm nó, tay cô bất giác run rẩy. Nhìn thấy trên phong thư viết:
Thân khải Mộc Lạc Phân.
Không phải Mộc Tiểu Thụ, mà là Mộc Lạc Phân.
Cô theo bản năng nhìn quanh bốn phía. Con đường Tú Thủy vắng lặng, một người đi đường cũng không có.
Chín giờ sáng mặt trời theo khe hở chiếu vào căn nhà, cô lại vô cớ cảm thấy rét run, nhịn không được rùng mình.
Cô đã quên mất làm sao trở về phòng.
Cô dựa trên cánh cửa, mở thư ra.
Trong phong thư chỉ có một tấm bưu thiếp. Tấm bưu thiếp nền trắng chữ vàng, hoa văn phức tạp mang theo vẻ cổ điển của Châu Âu vào thời trung cổ, lạnh lẽo quấn quanh đáy lòng cô.
Trên tấm bưu thiếp chỉ có một câu, chỉ nhiêu đó thôi đã khiến cô đầu hàng run sợ.
Chơi đủ rồi, nhớ phải trở về.
—— Tiêu.
Cô ngã ngồi trên mặt đất, tấm bưu thiếp bay xuống mặt đất. Mặt trái tấm bưu thiếp hiện rõ trước mắt cô, đó là một tấm ảnh, trong ảnh là một thằng nhóc lôi thôi, tóc ngắn áo rộng, mắt kính to đùng xấu xí, tai trái đeo ba hoa tai kim loại nặng.
***
“Mộc Tiểu Thụ, Mộc Tiểu Thụ, hoàn hồn đi!”
“Hả?” Mộc Tiểu Thụ như tỉnh lại từ trong mộng, “Gì ạ?”
Liêu Tĩnh chống nạnh: “Đêm nay em sao vậy? Bảo em lên dây đàn ghi-ta cho Joe, sắc mặt cứng ngắc giống như suy ngẫm ý nghĩa cuộc đời của em là ý gì?”
Mộc Tiểu Thụ đứng phắt dậy, đi về phía cạnh sân khấu chứa nhạc cụ.
Đôi môi đỏ mọng của Liêu Tĩnh khẽ nhếch, hiển nhiên còn chưa kịp thốt ra, nhưng bị hành động phối hợp quá cao của Mộc Tiểu Thụ mà nghẹn lời. Cô ta chọc chọc Tiểu La ở bên cạnh: “Hôm nay Mộc Tiểu Thụ uống nhầm thuốc rồi à? Sao không trả lời lại?”
Tiểu La thương xót nhìn Liêu Tĩnh: “Chị Liêu, sao em cảm thấy người uống nhầm thuốc chính là chị đó?”
Tiếng nhạc ồn ào và không khí nhiệt tình tại Tây Thành Đông chẳng hề ảnh hưởng Mộc Tiểu Thụ chút nào.
Cô một mình ngồi trong bóng tối tại góc sân khấu, vẫn còn trầm tư.
Người bên cạnh thay đổi hết nhóm này đến nhóm kia. Cô bỗng nhiên bực bội, muốn uống chút rượu đỏ, tiện tay bắt lấy một ly rượu nhưng lại trống không.
Cô nhíu mày, đang muốn ném ly về chỗ cũ, tay phải cầm ly lại bị một bàn tay khác có vết chai nắm chặt.
A, quả nhiên người đã xui xẻo mọi chuyện cũng không vừa ý.
Cô cho là người uống say trong quán bar gây chuyện, cô không thèm để ý, vì thế xoay cổ tay muốn giãy ra. Ai ngờ bàn tay kia thật sự có kỹ năng, không làm cô đau nhưng cũng không để cô giãy ra.
Cô giật mình, người này biết kỹ năng của quân nhân.
Cô ngẩng đầu, nhất thời hoảng hốt không nói nên lời.
“Tả…Tả Trọng? Sao cậu lại đến đây?”
Tả Trọng bực tức, Minh Sùng ở bên cạnh mặt mày cũng nhăn nhíu.
“Mộc Tiểu Thụ, cậu thật sự ngày nào cũng ở quán bar cả đêm không về?” Tả Trọng gào thét, “Cậu mọc thêm mấy lá gan hả?”
Minh Sùng nhíu mày: “Trọng Tử cậu bình tĩnh một chút, từ từ nói.”
“Từ từ nói?” Tả Trọng giận dữ, “Từ từ nói sao hả? Lời đồn trong Quỳnh Tạ nói Mộc Tiểu Thụ thành ra cái gì cậu có biết không?”
Mộc Tiểu Thụ rốt cuộc lên tiếng: “Nói tôi cái gì?”
Tả Trọng nhìn thấy vẻ bình tĩnh của cô lại càng tức hơn: “Nói cậu cái gì? Nói cậu còn nhỏ ra ngoài lêu lỏng cùng bọn đàn ông, cả đêm không về, ngủ lại quán bar, sa đọa không ra thứ gì. Tôi còn không tin, bây giờ cậu mau nói cho tôi biết, cậu diễn trò hề gì đây?”
Mộc Tiểu Thụ không nói lời nào.
“Cậu lại không nói hả?” Tả Trọng vô cùng tức tối, “Còn nữa sao cậu biến mình thành bộ dạng quỷ quái này? Cậu rốt cuộc làm sao hả?”
Mộc Tiểu Thụ cúi đầu: “Tôi bây giờ rất tốt, không có gì để nói.”
Tả Trọng nghẹn lời.
Minh Sùng thấy thế vội vàng giữ chặt Tả Trọng, nói với Mộc Tiểu Thụ: “Thụ Nhi, bọn tôi đều biết cậu không phải vậy, cậu nói cho tôi biết đi cậu có nỗi khổ tâm gì, bọn tôi có thể giúp cậu.”
Trong lòng Mộc Tiểu Thụ sông cuộn biển gầm, hốc mắt ươn ướt.
“Thụ Nhi?” Minh Sùng nhìn Mộc Tiểu Thụ, “Đi, theo bọn tôi về nhà, có chuyện gì mọi người cùng nhau nghĩ cách.”
“Tôi không có nhà.”
“Cái gì?” Minh Sùng không nghe được.
Mộc Tiểu Thụ ngẩng đầu, lạnh lùng cất tiếng: “Quỳnh Tạ vốn không phải nhà tôi, người nhà họ Mộc không có liên quan gì đến tôi. Hai cậu đi đi, không cần lo cho tôi.”
“Minh Sùng, cậu nghe rồi đó, nghe rõ rồi đó!” Tả Trọng làm ra vẻ muốn đánh Mộc Tiểu Thụ, bị Minh Sùng cản lại.
“Hai cậu đi đi.” Mộc Tiểu Thụ đút tay vào túi, sắc mặt hờ hững.
Tả Trọng đỏ mắt: “Sao cậu có thể bạc bẽo như vậy? Còn không coi chúng tôi là bạn.” Dứt lời cậu ta xoay người bỏ đi. Đi được vài bước, cậu ta quay đầu lại hung hăn nói với Mộc Tiểu Thụ, “Mộc Tiểu Thụ, cậu không có tự trọng, không ai có thể giúp cậu!” Nói xong cậu ta ra khỏi Tây Thành Đông.
Minh Sùng thở dài một hơi nói: “Thụ Nhi, Trọng Tử đang nổi nóng, nói năng không suy nghĩ, cậu đừng để trong lòng. Cậu ấy lo lắng cho cậu, lúc trước khi nghe được lời đồn suýt nữa là đánh nhau với người ta.”
Dừng một chút, cậu ta lại nói: “Có chuyện gì cứ việc nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ cách, dù sao cũng có thể vượt qua, cậu nói có phải không?”
Mộc Tiểu Thụ ôm đầu gối ngồi xổm xuống, vùi đầu trong khuỷu tay không hề nhúc nhích, ngay cả Minh Sùng rời khỏi khi nào cũng không biết.
Nước mắt nhịn hồi lâu rốt cuộc rơi lã chã.
Cô làm sao có thể nhờ bọn họ giúp đỡ? Ân tình lớn như vậy, liên lụy đến cả dòng họ, cô lấy gì để trả đây?
Càng không nói đến, người kia và thế lực đằng sau hắn, vô cùng vô tận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...