Diệp Xán nghĩ đến rất nhiều phản ứng của Diệp Tự Minh sau khi biết được sự thật.
Mặc dù nghe nói bà chủ nhà họ Diệp cô chút vấn đề về tinh thần, quan hệ với con trai không tốt lắm, nhưng dù sao Chu Lỵ cũng là kẻ thứ ba phá hoại gia đình Diệp Tự Minh, sau khi biết được mình giúp kẻ thù nuôi đứa con trai không có máu mủ gì với mình, cậu cả cao cao tại thượng như Diệp Tự Minh làm sao dễ dàng nuốt trôi cục tức này?
Theo lời của Diệp Tự Minh, hắn đã biết sự thật từ bốn năm trước, nhưng đến tận hôm nay hắn mới thực sự ra tay trả thù, giam lỏng Diệp Xán.
Sau khi Diệp Xán biết được chân tướng lại hoài nghi, Diệp Tự Minh làm như thế, rốt cục là vì cái gì? Diệp Xán suy nghĩ lung tung cả một buổi trưa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy Diệp Tự Minh sợ cậu chạy mất bởi vì muốn bắt đầu từ từ dằn vặt trả thù cậu.
Đúng thế thật, ngay bữa cơm đầu tiên đã bắt đầu rồi, nhưng mà yêu cầu này… có ý gì?
Diệp Xán suy nghĩ mất mấy giây, đã bỏ lỡ thời gian trả lời tốt nhất, Diệp Tự Minh tưởng là cậu không muốn, cũng không ép cậu, ngồi ngay ở đầu giường mở hộp cơm ra.
Nhà hàng này nổi tiếng vô cùng nhưng không phục vụ mang về, Diệp Tự Minh phải tìm chủ nhà hàng mới được đặc cách mua về —— hôm nay là sinh nhật Diệp Xán, dù như thế nào Diệp Tự Minh cũng không muốn tùy tiện mua đồ lung tung về đối phó, nếu không đến nhà hàng được thì ít nhất cũng phải để Diệp Xán được ăn đồ ngon.
Đường đường là giám đốc tập đoàn Hồng Diệp, vì một bữa tối mà phải lặn lội đi hơn nửa tiếng, thế mà lại không dễ dàng cho Diệp Xán được ăn.
Diệp Xán vốn đang đói bụng, mấy món này đều là món mà cậu thích, ngửi mùi thơm thôi đã không chịu nổi.
Diệp Tự Minh mở hộp cơm rồi đặt trên tủ đầu giường, cũng không nhắc chuyện gọi anh hai… Chắc là cậu có thể ăn nhỉ?
Diệp Xán ngồi trên giường, thử thò tay sang lấy đũa.
Diệp Tự Minh nói: “Bỏ xuống.”
Tiếng hắn bình thường không có vẻ tức giận nhưng lại có uy lạ thường, Diệp Xán vội vã đặt xuống, trơ mắt nhìn Diệp Tự Minh ngồi bên giường bắt đầu ăn cơm.
… Quá độc ác! Dám ngồi ăn trước mặt cậu!
Diệp Xán mở to hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Tự Minh, nhìn cảnh hắn ngồi ở bên giường, coi tủ đầu giường là bàn ăn.
Diệp Tự Minh ăn có vẻ tao nhã bình thường, nhưng bây giờ Diệp Xán không còn tâm tư thưởng thức dáng vẻ của hắn—— chắc chắn là Diệp Tự Minh cố ý, hắn cố ý mua món cậu thích ăn nhất, món này cũng chẳng nhiều, bây giờ chỉ còn duy nhất một cái!
Đói bụng, rõ ràng đồ mình thích ăn nhất đang ở trước mắt nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác ăn nó…
Diệp Tự Minh vừa dùng đũa gắp lên miếng cuối cùng, cánh tay phải của hắn bị Diệp Xán kéo lại bằng cả hai tay
“Anh đừng quá đáng, để lại cho tôi một miếng đi!” – Diệp Xán tủi thân muốn chết, trong lòng cậu có hổ thẹn với Diệp Tự Minh, nhưng cậu đã bị Diệp Tự Minh chiều từ bé đến lớn, chưa từng phải chịu khổ vì một thứ gì đó, làm gì có chuyện không được ăn như bây giờ?
“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi đã nói muốn ăn món này, anh còn không để lại cho tôi một miếng…”
Diệp Tự Minh không hề bị lay động, lãnh lùng nói: “Anh đã nói luật rồi.”
Thực ra hắn cũng không nghĩ Diệp Xán sẽ thuận theo ý hắn, sẽ dùng một tiếng “anh hai” để đổi lấy cơm ăn.
Diệp Tự Minh định ăn xong hộp cơm này sẽ cho cậu ăn, hắn không thể để cậu bị đói.
Nhưng điều khiến Diệp Tự Minh bất ngờ chính là, Diệp Xán kéo tay đang cầm đũa của hắn, nhỏ giọng nói: “Anh hai.”
Đã bốn năm trời, đây là lần đầu tiên của cậu gọi hắn như vậy khi còn tỉnh táo, Diệp Tự Minh giật mình tại chỗ.
“Tôi được ăn chưa?” – Diệp Xán thấp thỏm hỏi.
Đũa trên tay Diệp Tự Minh đổi hướng, đút miếng này vào miệng Diệp Xán.
Vị ngon đã lâu không được ăn ngập tràn trong miệng, Diệp Xán nuốt quá nhanh, bị nghẹn, ho khù khụ.
Trong phòng chỉ có một chén nước, là Diệp Tự Minh vừa uống, nếu là trước đây, dù đang trong tình huống cấp bách thế nào Diệp Tự Minh cũng phải chạy đi rót cốc khác, nhưng hôm nay hắn lại cầm cốc nước của mình đưa đến môi Diệp Xán.
Diệp Xán không chú ý nhiều như vậy, cầm cốc uống liền mấy ngụm, cuối cùng cũng bình tĩnh.
Bởi vì bị nghẹn mà trong mắt cậu có một chút nước mắt sinh lý, nhìn qua giống như bị bắt nạt đến mức nước mắt lưng tròng.
Mặc dù nhìn ngoại hình cậu xinh đẹp, sống trong nhung lụa nên thể chất có vẻ hơi yếu ớt, nhưng ở nhiều phương diện khá cậu rất mạnh mẽ, Diệp Xán thực chất là người kiên cường không dễ rơi lệ.
Diệp Tự Minh rất ít khi thấy vẻ mặt như thế của cậu, trong lòng cô một loại cảm xúc thỏa mãn dị dạng, hắn thò sang cầm lấy đôi đũa trong tay cậu.
Diệp Xán lại bị cướp đũa, nghi hoặc nhìn về phía Diệp Tự Minh, trong lúc cậu đang nghĩ có phải là Diệp Tự Minh đổi ý hay không đã bị Diệp Tự Minh kéo lại, ôm vào ngực, lưng cậu dán lên ngực bụng Diệp Tự Minh.
“Ăn đi.” – Diệp Tự Minh nói, gắp một đũa đồ ăn đưa đến bên miệng cậu.
Diệp Xán sợ ngây người, lớn thế này rồi còn bị người ta ôm ấp đút cơm, cậu vừa xấu hổ vừa không dễ chịu, giãy giụa nói: “Tôi tự ăn…”
Diệp Tự Minh dùng tay trái ôm chặt cậu vào ngực, không cho phép từ chối: “Không được, anh hai đút em ăn.”
“Tại sao?!”
“Không có tại sao, trong căn phòng này, do anh quyết định.” – Diệp Tự Minh cương quyết nói.
Ôm cậu vào người, Diệp Tự Minh tự tay đút từng miếng từng miếng cho đứa em đang buồn bực, dục vọng sâu trong lòng hắn dần dần được lấp đầy từng khe hở.
Hắn không chỉ tự tay đút cơm cho em, nhìn em ngoan ngoãn nhai từng miếng một, hắn đưa tay sờ tóc và mặt Diệp Xán mặc cậu phản đối, sờ tới sờ lui như đang âu yếm con mèo ngoan lông mượt như nhung.
Ăn xong một bữa cơm, Diệp Xán mặt đỏ tới mang tai.
Kháng nghị không có tác dụng, có đánh cũng đánh không lại, cậu chỉ có thể bị khóa trong lồng ngực anh trai đột nhiên đổi tính này, xấu hổ để cho Diệp Tự Minh đút bữa tối sinh nhật cho mình.
Cậu không hiểu chuyện gì xảy ra, nếu như đây là hành vi muốn nhục nhã cậu, tại sao Diệp Tự Minh phải tốn tinh lực thời gian đút cho cậu ăn, không phải là thương địch một vạn, hại mình 800 à?
Hơn nữa, vất vả mãi mới được ăn một miếng mình thích nhất, chưa kịp nếm xem mùi vị ra sao mà đã bị nghẹn… Diệp Xán vừa thất thu vừa tủi thân ngồi trước laptop của mình – đây là thứ duy nhất cậu không bị Diệp Tự Minh lấy đi, nhưng không có mạng, chẳng làm được gì cả, cậu chỉ mở tạm một file tài liệu giả vờ như mình đang làm việc.
Cậu cũng vừa mới biết được sự thật thôi, lúc trước cậu khiêu khích Diệp Tự Minh cũng là bởi vì chẳng hay biết gì, người không biết không có tội mà, tại sao Diệp Tự Minh lại đối xử với cậu như vậy…
Diệp Xán đang ủ rũ cúi đầu nghĩ ngợi, bỗng nhiên bị một mùi thơm quen thuộc cắt ngang suy nghĩ.
Cậu nhìn sang, thấy Diệp Tự Minh đang cầm một hộp cơm toàn là món cậu thích.
Diệp Xán vui vẻ nói: “Vẫn còn một hộp à?”
“Anh biết em thích ăn, mua thêm một hộp cho em ăn.” – Diệp Tự Minh đặt cái hộp xuống, đè tay lên nắp ngay trước mặt Diệp Xán, nói thêm: “Cũng có thể là bữa khuya của anh.”
Ánh mắt của hai người đối nhau, Diệp Tự Minh dường như đang chờ đợi cái gì đó, mặt mũi Diệp Xán từ nghi ngờ đến bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu cúi đầu nhìn hộp cơm đang bị Diệp Tự Minh giữ nắp, rồi nhìn về phía Diệp Tự Minh.
“Anh hai…” – Diệp Xán nhỏ giọng kêu lên đầy tủi thân.
Diệp Tự Minh “Ừ” một tiếng, mắt Diệp Xán lom lom nhìn cái hộp bị hắn đè lại, nhưng mà Diệp Tự Minh không cho cậu mà mặt không cảm xúc yêu cầu: “Gọi thêm một tiếng.”
Diệp Xán: “…” Tại sao lại lên giá?!
Cậu không biết Diệp Tự Minh xuất phát từ tâm lý thế nào mà nhất định phải nghe cậu gọi hắn là anh hai, nhưng người đã lớn thế này rồi, bị bắt gọi người khác là anh hai cứ thấy quái quái chỗ nào đó, vả lại hai người vừa xác nhận không phải anh em ruột… Cảm giác xấu hổ và quái dị nghẹn trong họng, Diệp Xán tạm thời không thể gọi thêm tiếng thứ hai, Diệp Tự Minh chỉ vứt lại một câu “Không được mở ra”, rồi quay người ra ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Diệp Tự Minh đưa ra lệnh cấm bình thường đều rất có uy lực với Diệp Xán, chứ đừng nói là lúc này hắn hỉ nộ vô thường, điều này khiến Diệp Xán sinh ra sợ hãi.
Cậu buồn bã ỉu xìu sờ sờ hộp cơm, cuối cùng cũng không dám chống đối Diệp Tự Minh để mở nó ra.
Cậu chủ nhỏ được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ phải gian nan kiểm cơm ăn đến thế, cậu không biết là, nếu như lúc ăn cơm tối ý chí của cậu kiên cường thêm một chút, Diệp Tự Minh sẽ thường cậu, sẽ chưa đánh đã bại chịu thua cậu.
Nhưng đáng tiếc, Diệp Xán ở trước mặt Diệp Tự Minh không hề có vẻ sống chết không chịu, Diệp Tự Minh bắt cậu gọi anh hai, cậu cũng ỡm ờ kêu, thế nên bây giờ bị người ta bắt được yếu điểm chào giá trên trời.
Diệp Tự Minh cắm cục wifi xong, vừa vào phòng đã thấy Diệp Xán gảy tới gảy lui hộp cơm như một con mèo nhỏ đang buồn bực vì không mở được nắp hộp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...