Cậy Thế Bắt Nạt Anh


Nếu bây giờ Diệp Xán có đuôi thì có đã ngoe nguẩy tít lên bầu trời rồi, cậu dương dương tự đắc lại giả vờ thận trọng nói: “Anh nhìn lại anh đi, lúc nào cũng không đề phòng bọn họ, suýt nữa lật thuyền trong mương rồi kia kìa.

Không sao, tôi có kế hoạch đưa phật đến tây thiên, chỉ cần anh đồng ý…” – Đồng ý cái gì? Diệp Xán khựng lại, cậu không thể trơ mắt nhìn người ta hại Diệp Tự Minh nên mới muốn giúp hắn từ đầu, thực sự chưa nghĩ đến chuyện đòi lại cái gì đó: “… Khụ, chỉ cần anh khiến tôi vui thôi, tuần sau anh cần đi công tác thì cứ đi đi, để lại một trợ lý đáng tin cho tôi là được, đợi anh trở về, tôi chắc chắn sẽ giải quyết xong bọn họ.”
Diệp Tự Minh hơi ngừng lại, bỏ đi suy nghĩ tự thân nhổ cỏ tận gốc – so với việc tự làm thì hắn càng muốn Diệp Xán giúp hắn hơn, nghe có vẻ hai người thân mật hơn trước một chút.

Thế là, một chuyện bé cỏn con chỉ cần một cú điện thoại là xử lý được lại biến thành chuyện lớn cần sắp xếp tỉ mỉ để lấy lòng em trai.
“Vậy làm thế nào em mới vui?” – Diệp Tự Minh hỏi: “Hôm nay tan làm anh mua bạch tuộc chiên gần đại học Đông Linh cho em được không?”
Diệp Xán nói: “Không muốn.”
“Game của em có skin mới đúng không? Anh nạp thêm tiền vào thẻ cho em nhé?”
“Dạo này tôi không chơi game, lừa Diệp Tự Vinh thôi.” – Diệp Xán hơi dừng lại, dùng ánh mắt quái lạ nhìn Diệp Tự Minh: “Anh mà cũng biết skin là gì á?”
Diệp Tự Minh bật cười: “Anh vẫn chưa già mà? Lúc học đại học anh cũng hay chơi với bạn.”
Lúc này Diệp Xán mới chợt nhận ra, đúng rồi, Diệp Tự Minh và cậu là người cùng thế hệ.

Không giống Diệp Xán, Diệp Tự Minh học đại học xong là học thạc sĩ luôn, nghĩ kĩ lại, thực ra hắn mới tốt nghiệp được mấy năm thôi.

Nhưng trong mắt Diệp Xán, cha có như không nên cậu luôn coi Diệp Tự Minh là người nuôi cậu lớn, suy nghĩ anh lớn như cha đã khắc sâu vào lòng cậu, cậu rất ít khi coi Diệp Tự Minh là người cùng thé hệ với mình mà thường xếp hắn ngang hàng với Diệp Quảng Kế, Diệp Quảng Thừa.


Vì thế, cậu luôn cảm thấy suy nghĩ bí ẩn từ khi dậy thì của mình là một loại cấm kỵ.

Lúc nào Diệp Tự Minh cũng đi trước cậu, cậu học tiểu học thì hắn đã học trung học, cậu học trung học thì hắn đã lên đại học, vất vả mãi cậu mới lên đại học thì hắn đã theo cha tiếp quản công ty.

Diệp Tự Minh dần trở thành tổng giám đốc đứng trên nghìn người, khoảng cách giữa hai người cứ ngày càng xa.
Nhưng bây giờ, cuối cùng Diệp Xán cũng coi như đuổi kịp hắn.

Cả hai đã là hai người trưởng thành có công việc ổn định, kinh tế độc lập.
Ý thức được điểm này, Diệp Xán từ từ nói: “Có một chuyện lúc bé tôi không dám hỏi anh… Anh có thể chơi game cùng tôi không?”
“Chuyện này có gì mà không dám hỏi?” – Diệp Tự Minh hơi kinh ngạc, không khỏi nghĩ lại dạy dạy em của mình – Từ nhỏ Diệp Xán đã không thích ra ngoài chơi, chỉ biết đi học rồi nằm lì ở nhà, Diệp Tự Minh cũng chưa từng cấm cậu chơi game, thậm chí máy chơi game đầu tiên trong cuộc đời của Diệp Xán là do Diệp Tự Minh thưởng cho cậu vì thi học kỳ đạt điểm cao.
Diệp Xán thầm nói: “Làm gì có trẻ con nhà nào mời phụ huynh cùng chơi game.”
“Anh hai là anh hai, phụ huynh cái gì.” – Diệp Tự Minh muốn sờ mái tóc mềm mại của em trai, nhưng không khí trong văn phòng không hợp với cảnh tượng nhẹ nhàng ấy, bàn làm việc siêu rộng của hắn không cho phép hai người thân mật gần gũi, hắn chỉ có thể mỉm cười nói: “Đồ ngốc.”
“Anh nói có được không đi.” – Diệp Xán giục, cậu hơi sợ Diệp Tự Minh từ chối, thế là vội vã nói thêm một câu: “Nếu anh không đồng ý thì tự xử lý đám chú hai đi.”
“Bao giờ về nhà anh hai chơi với em.” – Diệp Tự Minh nói, chợt nhớ lần trước hắn đã đập nát một controller của Diệp Xán: “Đợi lát nữa anh tan làm rồi dẫn em đi mua controller mới.”
“Tưởng anh quên mất chuyện này rồi cơ.


Tôi muốn mua loại mới nhất.”
Đúng là Diệp Tự Minh suýt quên mất chuyện này, Diệp Xán thì nhớ rất kỹ nhưng vì hôm đó Diệp Tự Minh có vẻ rất giận, cậu hơi sợ thế là không chủ động nhắc đến nữa.

Nhưng mà, không ngờ Diệp Tự Minh cũng biết skin với controller, Diệp Xán dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Diệp Tự Minh: “Anh cũng biết chơi game à, tôi còn tưởng chỉ khi anh ngồi trên bàn rượu bàn chuyện làm ăn với mấy ông bụng bia thì mới có chuyện để nói cơ.”
Diệp Tự Minh bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc em có hiểu lầm gì với anh hai thế hả? Anh còn chưa đến ba mươi tuổi, cũng chưa đến mức thành lão già lẩm cẩm đâu.”
“Đúng rồi! Hôm nay tôi mới nhận ra đấy!” – Diệp Xán hào hứng hơn: “Thế anh có muốn xem phòng làm việc của tôi không? Mặc dù vẫn chưa xong nhưng mà có thể dùng được rồi.

Đúng rồi, tôi có thể giúp anh thắng game [Sao sáng], phải xem xem anh mua cho tôi loại nào nữa, tôi còn có thể dạy anh chơi…”
Cậu đang nói, điện thoại làm việc của Diệp Tự Minh vang lên. 
Diệp Xán cứng lại, lập tức bị kéo về hiện thực.

Bỗng cậu nhớ ra bây giờ đang trong giờ làm việc, mà mình thì trong lúc hưng phấn, trong phòng làm việc, cứ lải nhải bên tai Diệp Tự Minh rủ hắn chơi này chơi nọ.

Liệu Diệp Tự Minh có cảm thấy cậu rất ngây thơ, không hiểu chuyện không?
Diệp Tự Minh nhận điện thoại, chỉ trả lời một câu: “Biết rồi, cho vào đi”.

Có người muốn tìm Diệp Tự Minh, Diệp Xán hơi hơi ủ rũ, lại càng cảm thấy vừa nãy mình hơi thất thố, cậu lúng ta lúng túng nói: “Vậy tôi về trước đây, anh tan làm thì về đón tôi.

Tôi… tôi về xem tiến độ bên Mỹ thế nào rồi, không biết chương trình có báo lỗi gì không…”
Cậu làm bộ lơ đãng nhắc đến công việc của mình để Diệp Tự Minh biết mình cũng đang cố gắng làm việc quan trọng.
Diệp Tự Minh nâng cổ tay liếc mắt nhìn giờ: “Lúc này bên kia là hừng đông, sao lại có tiến độ gì được? Không phải em nói muốn chơi game cùng anh à, mạng công ty mượt hơn ở nhà, em ngồi chơi luôn ở đây đi.”
Trên bàn làm việc chỉ có một máy tính để bàn, Diệp Tự Minh vừa đưa notebook trong túi ra cho Diệp Xán, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ. 
Diệp Xán định đứng lên vào phòng nghỉ để tránh mặt, Diệp Tự Minh lại đặt tay lên vai cậu ra hiệu cho cậu ngồi yên, hắn nói với người bên ngoài: “Vào đi “ 
Một người phụ nữ trung niên một xếp tài liệu vào phòng, cô không nghĩ trong phòng làm việc còn có người thứ hai, sửng sốt một giây mới lên tiếng: “Diệp tổng…?”
“Đây là em trai tôi.” – Diệp Tự Minh tự nhiên nói.
Diệp Xán được Diệp Tự Minh dắt đi tiếp xúc với người trong từng tầng lớp nên rất biết nhìn cảnh đoán người, đây là cấp dưới của Diệp Tự Minh, cậu không cần đứng dậy chào hỏi, mà Diệp Tự Minh chủ động giới thiệu cậu chứng tỏ người này chức vụ không thấp, vậy là Diệp Xán, lễ phép gật đầu: “Chào chị.”
“Hóa ra là cậu chủ nhỏ, chào cậu chào cậu ” – Người phụ nữ vội vàng nói.

Cô là giám đốc phòng tài vụ, muốn báo cáo việc cơ mật của công ty, thấy Diệp Xán không có có ý định rời đi, cô đành thử thăm dò: “Diệp tổng, tôi… Bây giờ báo cáo luôn à?” 
Diệp Tự Minh lạnh nhạt nói: “Không thì sao? Chị vào đây tham quan?”
Giám đốc phòng tài vụ vội vàng nói: “Xin lỗi, bây giờ tôi bắt đầu luôn.”
Cô đang mở tài liệu liền nghe thấy Diệp Tự Minh nói bằng giọng điệu dịu dàng nhẹ nhàng hoàn toàn khác với mọi ngày: “Mật khẩu là sinh nhật của anh cộng sinh nhật của em.”
“Tôi biết rồi.” – Diệp Xán trả lời như chuyện đương nhiên. 
Máy tính của cậu cũng dùng mật khẩu này, hai người sống chung mười mấy năm, dùng chung rất nhiều đồ điện tử nên quyết định dùng ngày sinh của cả hai làm mật khẩu chung. 
Giám đốc phòng tài vụ lấy lòng lãnh đạo theo bản năng: “Ngài và cậu chủ thân thiết thật đấy, tôi với chồng cũng dùng sinh nhật của nhau làm mật khẩu…”

Diệp Tự Minh và Diệp Xán đồng thời ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, giám đốc phòng tài vụ cũng tự thấy lời của mình hình như không đúng lắm, nhanh chóng nói năng lộn xộn cứu chữa: “Cho nên tôi định nói… Ờm, nghe nói tình cảm giữa ngài và cậu chủ nhỏ rất tốt… Ý tôi là… Hôm nay nhìn thấy đúng là tốt thật…”
Diệp Tự Minh mặt không thay đổi nhìn cô: “Chị đến phòng làm việc của tôi chỉ để nói chuyện này?”
Giám đốc phòng tài vụ hoảng loạn xin lỗi, bắt đầu báo cáo công việc, Diệp Xán ra vẻ tự nhiên nhìn đường download đường, nhìn qua có vẻ không bị ảnh hưởng gì nhưng thực ra trong đầu cậu không ngừng vang vọng câu nói của giám đốc phòng tài vụ.
Tôi với chồng cũng dùng sinh nhật của nhau làm mật khẩu…
Là ý đó đúng không… Vợ chồng kết hôn rồi mới làm như thế à…
Diệp Xán hơi hoảng hốt, mãi đến khi Diệp Tự Minh tan làm dắt cậu đi mua máy chơi game cũng chưa bình tĩnh được, cậu không dám nhìn Diệp Tự Minh, cảm giác mình như bị ma ám, bởi vì chỉ cần nhìn gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Diệp Tự Minh là trong đầu cậu bật ra một chữ to đùng – Chồng.
“Tiểu Xán, hoàn hồn.” – Diệp Tự Minh nhẹ nhàng bóp bóp sau gáy Diệp Xán: “Lại đây, nhìn xem thích cái gì anh hai cũng mua cho em.”
“Ồ…” – Diệp Xán không yên lòng đáp lời, đủ loại máy chơi game bày biện trên tủ kính và một đống màn hình lớn sắc nét cuối cùng cũng kéo lại lực chú ý của cậu.
Một nhân viên tiêu thụ nhiệt tình giới thiệu cho hai người, Diệp Xán dứt khoát nói muốn thử loại mới nhất, nhân viên thấy cậu có vẻ hào phóng lại càng ân cần đề cử thêm mấy loại khác.

Lúc đầu Diệp Xán thử mấy loại mới ra mà cậu chưa có, do dự một hồi, cuối cùng chỉ chọn một loại.
“Cái này đi.” – Diệp Xán nói với Diệp Tự Minh, đây là lần đầu tiên cậu đi dạo mua sắm cùng Diệp Tự Minh nên sung sướng vô cùng, quên cả hung ác xỉa xói Diệp Tự Minh.

Cậu cong mắt cười vui vẻ như khi còn nhỏ: “Tôi muốn mua cái này lâu lắm rồi, từ trước khi tốt nghiệp lận, nhưng mà nhiều việc quá, mãi chưa mua được.” 
Diệp Tự Minh ngẩn người nhìn đôi mắt xinh đẹp tràn ngập niềm vui của Diệp Xán, không nghe rõ lời cậu nói, hắn thấy cậu chọn được rồi mới quay sang nói với nhân viên: “Tất cả những thứ em ấy vừa thử, mỗi loại lấy một bộ.” 
“Cái gì?!” – Nhân viên tiêu thụ còn tưởng mình nghe lầm, do dự nhắc nhở: “Cậu ấy vừa thử ít nhất năm loại…”
“Sáu loại, tôi nhìn rõ.” – Diệp Tự Minh bình tĩnh nói: “Không còn hàng?”
“Có! Còn hàng còn hàng, ngài chờ một chút, tôi đi lấy cho ngài ngay.” – Nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi vui như trúng số, chỉ sợ việc đến tay lại bị cướp mất, cô chạy nhanh như một cơn gió, giả bộ không nghe thấy Diệp Xán gọi với từ phía sau: “Tôi chỉ cần cái này là đủ rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui