Diệp Xán và Diệp Tự Vinh ra ngoài hơi lâu, khi hai người về phòng, mấy người trong này đã uống không ít, khoác loác pha trò, nói chuyện không kiêng kỵ gì cả.
“Hai cậu em đây đi đâu để hít thở không khí thế, uống hết rượu rồi này.” – Người chị họ nói chuyện với Diệp Xán khi nãy nói đùa: “Chẳng lẽ thông khí là giả, trốn rượu mới là thật?”
Diệp Tự Vinh cũng cười nói: “Chị này, chị nói gì thế.
Lúc nãy em họ không thoải mái thật, em đi dạo hai vòng với em ấy thôi.”
“Mày đừng giải thích, giải thích tức là che giấu, nói gì cũng không được tha, phải phạt rượu!” – Bạn thân Diệp Tự Vinh hét lên, một đám trai gái hùa theo, trộn xong mấy loại cocktail thành một ly màu sắc sặc sỡ, trong tiếng ồn ào hô “Phạt rượu”, ly cocktail đã bị đặt lên tay Diệp Tự Vinh và Diệp Xán.
Diệp Tự Vinh thấy không từ chối được, chỉ có thể giả vờ phóng khoáng nói: “Đùa à, bọn mày thấy tao trốn rượu lúc nào! Nhìn đây này, tao uống hết!”
Gã ngửa đầu, ba ngụm đã nuốt sạch ly rượu cay độc vào bụng, một đám hồ bằng cẩu hữu vỗ tay khen hay, sau đó mọi người cùng quay sang giựt giây Diệp Xán.
Diệp Tự Vinh sảng khoái uống ly rượu này, một phần là không thể trốn được, một phần là gã nghĩ nếu gã uống thì Diệp Xán cũng phải uống theo.
Một thằng ranh cả ngày chỉ biết chơi game… Chắc chắn không biết uống rượu đâu.
Diệp Tự Vinh chẳng có ý tốt gì với cậu, mà trong này cũng không phải chỉ một mình gã muốn cậu xấu mặt.
Mặc dù đám này toàn lũ đua đòi đú đởn chẳng ra sao, nhưng dù sao bọn họ cũng là con nhà giàu có tiếng, quen nhìn người khác khom lưng cúi đầu với mình rồi.
Hôm nay Diệp Xán không hề khách sáo với bọn họ, ai cũng phải nín giận mà không dám nói gì, giờ là lúc công khai trả thù.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Diệp Xán đan nhắn tin cho Diệp Tự Minh đến đón mình, nghe bọn họ ném đuốc cháy lên tay mình, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không uống rượu.”
“Đừng thế mà, hôm nay mọi người đặc biệt đến giúp em hóng gió tẩy trần, uống đi!”
“Đúng đấy đúng đấy, em họ à, em không uống ly rượu này là không giữ mặt mũi cho mọi người à?”
Diệp Xán nở nụ cười với người anh họ vừa nói câu này, cậu vốn dễ nhìn, lúc cười còn đẹp hơn nhiểu, người kia bị nụ cười của cậu hớp mất hồn, lại nghe thấy Diệp Xán nói: “Được thôi, vậy mời – anh tên gì nhỉ, xin lỗi tôi quên mất, mời anh họ uống hộ tôi.”
“Cái gì?” – Người bị cậu chỉ đích danh tỉnh lại trong cơn sốc sắc đẹp, bị thái độ ngạo mạn của cậu chọc giận: “Đây không phải rượu của tao, sao tao phải…”
Diệp Xán đáp lại câu của anh ta: “Anh họ, nếu anh không uống ly rượu này là không nể mặt tôi à?”
Những người khác cũng hiểu được, câu nói thường dùng để ép rượu này đã khiến Diệp Xán tức giận, cậu độc đoán như thế, trong phòng này toàn họ hàng hang hốc, cúi đầu không gặp ngẩng đầu cũng thấy, vậy mà cậu không nể nang chút nào ra oai ngay tại chỗ.
Người anh họ đỏ bừng mặt – Đúng là Diệp Xán không nể mặt bọn họ, nhưng bọn họ không dám không nể mặt Diệp Xán, chính xác là họn họ không dám không nể mặt Diệp Tự Minh đứng sau Diệp Xán.
Đáng lẽ là ép rượu Diệp Xán, chỉ vì một câu nói mà ly rượu đã chui vào bụng người khác.
Đã thế sẽ có người so sánh, Diệp Tự Vinh vừa uống sạch một ly rượu chỉ đành ngớ ngẩn cùng người khác bị làm thịt – mọi người kiêng kỵ Diệp Tự Minh đứng sau Diệp Xán, còn Diệp Tự Vinh chẳng có ai chống lưng đủ để mọi người kính nể.
Diệp Tự Vinh khó chịu, nhưng gã và cha mình đang phải nhờ cậy Diệp Xán, gã cũng không phải người chỉ vì tiểu tiết mà làm hỏng việc lớn, đành cắn răng nhẫn nhịn.
Gã nhịn, nhưng đám anh em họ trong phòng không muốn nhịn.
Gã đã uống không ít rượu, giờ lại nốc thêm một ly nồng độ cao vào bụng, gan cũng to hơn, không cam lòng đổ thêm dầu vào lửa: “Em họ này, anh nghe nói anh họ thương em nhất, nuôi em còn kỹ hơn con nữa.
Không biết sau này anh họ kết hôn, có vợ có con rồi thương vợ thương con, liệu có còn thương em nữa không nhỉ? Đúng rồi, chuyện này Tiểu Nhã hiểu rõ hơn chúng mình, Tiểu Nhã, chị nói thử xem?”
Cô gái tên Tiểu Nhã giả vờ thẹn thùng “Ai za” một tiếng, giả vờ muốn đánh người kia một cái: “Muốn chết à, em nói linh tinh gì đó? Chị với anh Tự Minh chẳng có quan hệ gì cả, đã lâu rồi bọn chị chưa gặp mặt đây này!”
Cái từ ‘đã lâu’ này thực chất là mấy năm, nhưng lời cô nói có vẻ rất ám muội như thể mấy ngày chưa gặp nhau.
Chị họ Diệp Tự Vinh thân mật đẩy Tiểu Nhã một cái, ngoài miệng cười trêu nói: “Không có quan hệ gì, thật hay giả thế? Sinh nhật mười tám em chẳng kể là bác trai nhà chị với ba em thân nhau còn gì, còn nói là chờ hai đứa lớn sẽ kết thông gia nữa.
Em họ chị giữ mình trong sạch nhiều năm như thế, em lại xinh đẹp mà mãi chưa có bạn trai, không phải hai người đã… Hả?”
Tất cả mọi người ồn ào cười rộ lên, trên khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Tiểu Nhã nổi lên màu hồng phấn, cô hơi gắt giọng: “Ai nha, chuyện cũ từ năm nào rồi? Ba em còn không nhớ rõ nữa, chỉ có mọi người nhớ dai thôi, lời em nói năm mười tám tuổi mà vẫn nhớ kỹ cơ đấy!”
Nhưng cô không hề phủ nhận việc mình có thể có quan hệ bí mật với Diệp Tự Minh.
Diệp Xán im lặng nhìn đám người náo nhiệt trước mắt, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười như trước, nhưng hai mắt đã lạnh.
Điện thoại trong tay cậu rung lên, là tin nhắn của Diệp Tự Minh: [Anh đến rồi.]
Diệp Xán muốn về từ sớm, thấy Diệp Tự Minh đã tới cũng không cần ở lại lâu nữa, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên Diệp Tự Vinh cười nói: “Em họ, em thấy thế nào? Có khi chị Tiểu Nhã sẽ thành chị dâu của em thật đấy.”
“Cậu chủ nhỏ đừng nghe Tự Vinh nói hưu nói vượn!” – Tiểu Nhã cười khanh khách, trong giọng lại không có một chút không thoải mái nào, úp úp mở mở cười nói: “Mấy chuyện này không bằng không chứng, mọi người đoán mò gì đấy, sau này thế nào ai mà biết được?”
“Đúng đấy, mọi người đoán mò cũng không biết thực hư thế nào.” – Diệp Xán cũng cười, cậu cảm giác gân xanh đã hằn đầy trên trán mình: “Đơn giản mà? Tôi gọi người đến hỏi thẳng là được.”
Không chờ tất cả mọi người phản ứng, cậu trực tiếp rút điện thoại gọi cho một người.
“Alo.
Anh lên đón tôi đi, phòng 219.
Không có, tôi không say, anh đến đi, có việc muốn hỏi anh.
Ừ, được rồi, thế đi, tôi chờ anh.”
Cả phòng đều choáng váng, Diệp Tự Vinh sắp điên mất: “Diệp Xán! Em gọi ai đấy!”
“Anh tôi.
Đúng lúc anh ta tới đón tôi, vừa nãy tôi nói với anh rồi còn gì.”
“Không phải… Không phải nói cái này!” – Diệp Tự Vinh tức gần chết, vừa nãy gã định nói Diệp Xán đừng kể cho Diệp Tự Minh rằng gã cũng đến đây để tránh gặp rắc rối, bây giờ Diệp Xán lại gọi thẳng cho người ta, gã chẳng biết trốn đường nào nữa: “Em không thể nói trước với anh à…”
Diệp Tự Vinh hoảng sợ giận dữ, Tiểu Nhã lại thầm ảo não, nếu biết được gặp Diệp Tự Minh thì cô đã không mặc bộ đồ này rồi, bộ này không lộ xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Nhưng cô cũng hơi lo lắng, liệu mấy câu ám muội khi nãy của mình có bị đâm thủng không, bởi vì từ trước đến nay, Diệp Tự Minh chưa bao giờ giống như lời cô ám chỉ.
Thỉnh thoảng hai người gặp nhau khi phụ huynh hai bên bàn chuyện làm ăn, lần nào Diệp Tự Minh cũng rất khó gần, không bao giờ nói quá hai chữ trong một câu với cô, còn cô bị thái độ lạnh lùng của hắn hấp dẫn, trái tim thiếu nữ đã trao hết cho hắn.
Như bị Diệp Tự Minh biết cô thầm loan tin sai lệch về quan hệ của hai người, chắc là cũng không sao đâu nhỉ, làm gì có người đàn ông nào không thích dính scandal với người đẹp đâu? Vả lại, cô có nói láo đâu, ba cô từng kể rằng lúc cô ra đời, ba Diệp Tự Minh đã cười đùa hai nhà có khi sẽ thành thông gia…
Trong lòng mỗi người có một tâm tư riêng, nhưng chưa ai kịp nghĩ kỹ, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cho có lệ, một bóng người cao to đẩy cửa bước vào.
Diệp Tự Minh quét mắt quanh đám nam nữ trong phòng, nhìn qua đống ly rượu tàn tạ trên bàn, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào Diệp Xán, bốn mắt nhìn nhau.
“Tiểu Xán, đi thôi.”
Diệp Xán đứng dậy, đi qua đám người vừa thảo luận chuyện của Diệp Tự Minh, mấy người đó không dám thở mạnh, cậu đi tới trước mặt Diệp Tự Minh.
Diệp Tự Minh vừa nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên môi cậu đã biết em trai mình đang tức giận.
Diệp Xán đứng lại, ra vẻ thân thiết nói với Diệp Tự Minh: “Anh đúng là quá đáng mà, ngày nào chúng ta cũng ở cùng một chỗ mà không chịu nói cho em biết chuyện anh có bạn gái.
Nếu biết hôm nay được gặp chị dâu thì em đã mua quà rồi, bây giờ anh nhìn đi, hai tay trống trơn thế này, đúng là không lễ phép gì cả.”
Tiểu Nhã trắng bệch mặt, thằng ranh này đang nói nhăng nói cuội gì đó?! Cái gì mà bạn gái, chị dâu, cô chỉ ám chỉ một cách đầy ám muội thôi mà, có nói những câu này bao giờ đâu?
Diệp Xán còn chưa nói xong: “Anh họ nói đúng lắm, anh có chị dâu rồi sẽ không cần đến em nữa, lúc đấy em phải nhờ vả chị dâu thương em thôi, thế mà bây giờ em đắc tội với chị dâu mất rồi, sau này phải làm sao bây giờ?”
Người họ hàng xa vừa mỉa mai Diệp Xán cũng đổi sắc mặt, đúng là anh ta nói ý này, nhưng câu từ không phải như thế!
Thêm mắm dặm muối, ác ý xuyên tạc, Diệp Tự Vinh lại có thêm nhận thức mới về tính cách của Diệp Xán, gã cảm thấy trên đầu cậu giống như mọc ra một đôi sừng của ác ma.
“Chị không…”
“Không phải…”
Tiểu Nhã và người anh họ kia cùng mở miệng cố gắng giải thích, giọng của anh họ không có sức xuyên thấu bằng chất giọng cao chua loét của Tiểu Nhã, mọi người chỉ có thể nghe thấy Tiểu Nhã rít gào: “Chị chưa từng nói như thế! Em đang nói lung tung cái gì thế hả…”
Trong phòng khách có tổng cộng ba cô gái, hai người có quan hệ thân thích với nhà họ Diệp, Diệp Tự Minh liếc mắt đã biết người này là “chị dâu” trong lời Diệp Xán, hờ hững hỏi: “Cô là ai?”
Nhiều năm nay Tiểu Nhã luôn nói bóng nói gió quan hệ của mình với Diệp Tự Minh, kết quả là Diệp Tự Minh còn không nhận ra cô là ai…
Chỉ trong một giây, sắc mặt của mọi người vô cùng đặc sắc, Diệp Tự Minh thấy cô không đáp cũng không có hứng thú hỏi tiếp, lạnh lùng nói với người đàn ông đang cố tìm cơ hội mở miệng giải thích: “Nếu để tôi biết anh ăn nói lung tung trước mặt em trai tôi, khách sạn nhà anh sẽ phải đổi họ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...