Editor: Chúc Ý
Chu Dực Thâm cảm thấy âm thanh này quen thuộc, nhìn về phía vị sứ thần đó. Sứ thần tháo mũ bước tới: “Tấn Vương, còn nhớ ta không?”
Người nói chuyện đúng là Vương tử Ngoã Lạt Hô Hoà Lỗ. Vừa nãy hắn đứng ở phía sau, vẫn luôn cuối đầu, Chu Dực Thâm cũng không chú ý đến hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một sứ thần khác cũng tháo mũ xuống, là Đồ Lan Nhã dán râu giả trang. Đồ Lan Nhã nhìn Chu Dực Thâm ánh mắt nóng bỏng, nàng cảm thấy Chu Dực Thâm mặc áo giáp càng nam tính. Lần trước bọn họ đi sứ Kinh Thành, tuy rằng đã xảy ra chuyện không hay, nhưng trí tuệ và sức mạnh của người Hán đã để lại cho bọn hắn ấn tượng sâu sắc.
Lần này nghe nói Khai Bình Vệ xảy ra chiến sự, A Cổ Lạp định trực tiếp xuất binh trợ giúp, nhưng lại sợ bên này Chu Dực Thâm không muốn, cho nên phái hai người bọn họ lại đây trước.
Chu Dực Thâm tránh ánh mắt nàng, cùng Hô Hoà Lỗ ôm một chút: “Sao các ngươi lại đến đây?”
Đồ Lan Nhã vốn muốn đưa tay ra ôm hắn, nữ tử thảo nguyên không có nhiều ngại ngùng, nhưng Chu Dực Thâm lại phớt lờ nàng, nàng cũng không nản lòng, nói: “Phụ Hãn muốn chúng ta tới. Chúng ta cùng Thát Đát giao chiến nhiều lần, rất quen thuộc cách kỵ binh của bọn họ chiến đấu. Lần này tấn công Khai Bình Vệ là Ba Mộc Quân là vị Tướng mạnh nhất của Thát Đát, Phụ Hãn của ta từng nghĩ đến việc chiêu mộ hắn đến Ngoã Lạt, nhưng hắn thà chết không chịu.”
Chu Dực Thâm cũng biết Ba Mộc Luân này lợi hại, có ưu thế hiểu biết đầy đủ về kỵ binh, thường xuyên làm hỗn loạn đội hình của hắn. Những binh lính đầu trận tuyến không có kinh nghiệm rất dễ dàng bị rối loạn đội hình. Chủ lực giao chiến cùng Thát Đát bây giờ cũng là binh lính sở vệ địa phương của Khai Bình Vệ, hàng năm bọn họ trấn thủ pháo đài, kinh nghiệm tác chiến phong phú. Mấy vạn nhân mã mang đến từ Kinh Thành, chỉ có thể làm người trận, nếu thật sự muốn đi lên giết địch chỉ sợ là không đủ cho đám kỵ binh đó dẫm đạp.
Cho nên trận đánh này nhân số hai bên vốn dĩ chênh lệch rất nhiều, kiếp trước lại có thể giằng co mấy tháng thậm chí là một năm. Thậm chí sau khi Thát Đát lui binh, Chu Dực Thâm cũng không dám liều mạng đuổi theo. Bởi vì năng lực tác chiến của kinh vệ thật sự quá kém, một mình tiến sâu vào nếu bất cẩn sẽ tạo ra vô vàng nguy hiểm.
Hô Hoà Lỗ vỗ vai Chu Dực Thâm nói: “Tôi cũng mang tới một người.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn nghiêng người vỗ vỗ tay, vu y thân cận của A Cổ Lạp từ ngoài lều bước vào, được bao bọc toàn thân áo đen. Chu Dực Thâm nhìn lấy lão vu y có chút ngoài ý muốn, cánh tay của hắn vẫn luôn cần luyện tập thêm, tuy rằng bình thường không có trở ngại, nhưng vẫn luôn nghĩ muốn tìm lại vu y này xem lại một chút.
Vu y yêu cầu Chu Dực Thâm ngồi xuống, để hắn cởi bỏ áo giáp. Chu Dực Thâm nhìn về phía Đồ Lan Nhã, nàng nói: “Được thôi, ta đi ra ngoài.” Nói xong lại quay đầu liếc Chu Dực Thâm một cái, mới lưu luyến không rời mà đi ra ngoài. Lúc này Chu Dực Thâm mới cởi áo giáp, cuốn tay áo lên, để vu y xem xét.
Vu y ấn siết một lúc, lại để Chu Dực Thâm làm mấy động tác, gật đầu ý bảo thương thế của Chu Dực Thâm đã khỏi hẳn. Nhưng Chu Dực Thâm vẫn thường xuyên cảm thấy đau nhức ở cánh tay, liền dò hỏi nguyên nhân với lão vu y. Lão vu y chỉ biết dùng ngôn ngữ của bộ lạc cổ đại, Hô Hoà Lỗ đứng giữa phiên dịch, hắn nhìn Chu Dực Thâm nói: “Vu y nói tay ngươi lúc ấy xem như là phế bỏ, có thể khôi phục lại như thế này là trời cao đã chiếu cố rồi. Khẳng định sẽ có một ít bệnh vặt, không có khả năng trở lại giống như tay trái.”
Chu Dực Thâm cũng biết nếu so sánh cùng kiếp trước, tay này đã coi là có thể xem như bình thường. Hắn cho binh lính đưa Hô Hoà Lỗ cùng lão vu y đi nghỉ ngơi, tự mình xem binh thư một chút. Không bao lâu sau, Phương Đức An biết người của Ngoã Lạt đến, đi vào lều trại của chủ soái, lải nhải không ngừng với Chu Dực Thâm.
“Tướng quân, có câu nói không phải người cùng tộc, tất có dị tâm. Ngoã Lạt là cái gì? Nếu thật muốn giúp đỡ, thì đã mang theo quân đội đến, chỉ phái hai người đến, thì làm gì?
Chu Dực Thâm trong tay cầm cờ, ở trên bản đồ khoa chân múa tay, không chút để ý mà nhìn bọn họ liếc mắt một cái: “Nếu bọn họ thật sự muốn mang theo quân đội đến, Phương đại nhân dám dùng sao? Cho dù không ai biết cũng không dám dùng, giống như chúng ta chột dạ vậy.”
“Ý của bọn ta không phải như vậy. Ngoã Lạt cùng Thát Đát vốn là cùng tộc, tính đến bây giờ chỉ vì địa bàn mà cùng bộ tộc đấu tranh, nhưng bọn họ đều mơ ước đến Trung Nguyên của chúng ta. Chúng ta cùng Ngoã Lạt ngăn cách bởi một Thát Đát, hiện tại chúng ta còn có thể hoà bình ở chung với Ngoã Lạt. Nếu Thát Đát bị đánh bại, Ngoã Lạt cũng sẽ không ngồi nhìn chúng ta nuốt chửng lãnh thổ của Thát Đát, cho nên lúc này họ mới phái hai người đó đến giám thị.” Phương Đức An nói.
Phương Đức An nghĩ như thế cũng không có gì đáng trách, chỉ là Chu Dực Thâm đã sớm có đối sách, thấp giọng hỏi: “Đêm qua mấy Vũ nữ Tây Vực đó hầu hạ có tốt không?”
Phương Đức An ho dữ dội: “Tướng quân sao lại đột nhiên đột nhiên hỏi đến cái này…….”
“Ngoã Lạt tặng hai mỹ nữ thảo nguyên đầy đặn tới, đã sắp xếp ở trong trướng của giám quân, Phương đại nhân không đến xem sao?” Chu Dực Thâm hỏi.
“Đó là, đó là bọn họ tặng cho tướng quân…..” Phương Đức An xoa tay nói.
Chu Dực Thâm lắc đầu nói: “Ta đối với mỹ nhân như vậy không có hứng thú, vẫn là để lại cho đại nhân người biết thương hương tiếc ngọc hưởng thụ.”
Phương Đức An cười gượng hai tiếng: “Nghe nói Tấn Vương phi là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, tướng quân đương nhiên là chướng mắt những loại dung chi tục phấn* này. Ngày thường phu nhân ta quản rất nghiêm, cũng không dám tuỳ tiện. Chẳng qua là đi ra ngoài, chiến sự khẩn trương, cũng không cần chú ý nhiều như vậy. Nếu tướng quân có ý tốt, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Dung chi tục phấn *: khuôn mặt tầm thường
Phương Đức An vội vàng hành lễ cáo lui, lúc này Chu Dực Thâm mới thu hồi tươi cười trên mặt. Nếu là lúc trước, hắn khinh thường đối phó với Phương Đức An. Nhưng việc nắm được điểm yếu của người này, cũng có ích lợi đối với hắn, hành động trong quân doanh đúng thật là thuận lợi hơn nhiều. Đối phó với người như vậy, lấy cứng đối cứng không phải là hành động sáng suốt.
Ánh mắt hắn dừng ở bức thư mới vừa viết mở đầu thư, liền ngồi xuống tiếp tục viết.
Trước đoan ngọ, cuối cùng Nhược Trừng cũng nhận được thư của Chu Dực Thâm gửi về. Nàng đang theo Triệu ma ma học gói bánh chưng, nàng vừa mới rửa sạch lá sậy*. Nàng lau khô tay, lấy thư từ chỗ Lý Hoài Ân, vui sướng mà mở ra, nhìn bên trong chỉ ít ỏi có vài câu, nàng có chút ghét bỏ.
Lá sậy*: lời của editor trong bản convert ghi là lá cỏ lau, mà theo kinh nghiệm bao năm phá bếp của tui thì tui chưa thấy lá cỏ lau gói bánh ú bao giờ =.=. Mà khi cố dịch cách khác thì lại là lá sậy. Mong các bạn thông cảm. ^_^
Đi lâu như vậy, mà chỉ gửi cho nàng có vài câu, thật là keo kiệt mà.
Nhưng nhìn nét chữ của hắn có thể nhìn ra được tinh thần lúc đó của hắn nhất định rất tốt. Tin chiến thắng ở tiền tuyến liên tiếp báo về, Lý Thanh Sơn xuất binh đi Nô Nhi Càn Đô Tư, cùng Khang Vương vây kín khống chế được cục diện của phản loạn Đoá Nhan Tam Vệ. Mà ở Khai Bình Vệ phòng thủ rất lâu không thể tấn công được, binh lính Thát Đát người ngựa rã rời, hơn nữa tiếp đó có nhiều vấn đề, thế tấn công ngày càng lụn bại. Nếu không phải vì lần này đại tướng lãnh binh là Ba Mộc Luân, e rằng bọn họ đã sớm lui binh.
Kế hoạch ban đầu của Ba Mộc Luân là nhanh chóng giành được thắng lợi, nhưng không nghĩ đến chiến sự giằng co, kéo dài đến mấy tháng, không có kết quả, lại không cam lòng, nên vẫn kiên trì không lùi.
Nhược Trừng đọc thư tới lui mấy lần, Lý Hoài Ân hỏi: “Vương phi có viết thư hồi âm cho Vương gia không? Binh sĩ truyền tin vẫn còn đang chờ.”
Nhược Trừng định viết, lại lắc đầu nói: “Ta không viết thư, ngươi để cho binh sĩ truyền tin mang một thứ đến cho Vương gia.”
Lý Hoài Ân khó hiểu nhìn Nhược Trừng, Nhược Trừng tháo một xâu bánh chưng, đưa cho Lý Hoài Ân: “Khai Bình Vệ cách đây không xa, chỉ mất vài ngày đi ngựa, rất nhanh có thể đưa đến, sẽ không sợ hư.”
Theo lý thuyết Tết Đoan Ngọ đưa một xâu bánh chưng là hợp tình hợp lý, Lý Hoài Ân ôm bánh chưng rời đi. Nhược Trừng nghĩ đến xâu bánh chưng đó do chính nàng tự gói sau khi học được cách gói, bên trong nhân đầy đặn, chính là hắn không thích đồ vật hoa hoè loè loẹt. Nhưng ai bảo do hắn đi lâu như vậy mới gửi thư cho nàng, mà trong thư chỉ vỏn vẹn có mấy câu! Cũng phải cho hắn nếm thử hương vị ngũ vị tạp trần* này.
Ngũ vị tạp trần*: ngọt, mặn, đắng, chua, cay cùng một lúc. Ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Nhược Trừng cong con khoé môi, đang muốn tiếp tục ngồi xuống gói bánh chưng, Tố Vân vội vàng đi tới: “Vương phi, Tô Kiến Vi đến thăm.”
“Nàng ta tới đây làm gì?” Thời điểm Nhược Trừng học ở lớp nữ học của Tô gia, Tô Kiến Vi cũng không muốn thấy nàng cho lắm.
“Nói là đến đưa thiệp mời.”
Nhược Trừng hoài nghi, vẫn trở về phòng thay đổi quần áo, đi đến nhà chính Bắc viện.
Đoan ngọ, thời tiết dần nóng lên, Tô Kiến Vi mặc một thân váy mùa hè mỏng manh, dáng người tinh tế, lụa mỏng làm tăng thêm vài phần tiên khí. Nàng ngồi trên ghế uống trà, chờ đợi Nhược Trừng, có chút đánh giá bài trí trong phòng, nàng thấy Nhược Trừng bước vào, lễ phép đứng dậy, cùng Nhược Trừng chào hỏi.
Tô Kiến Vi không thích Nhược Trừng, đối với dung mạo của nàng có ấn tượng khá sâu. Thời điểm ở trường nữ học trước kia, Nhược Trừng luôn thận trọng từ lời nói cho đến cách làm việc, hai người cũng không có quá nhiều qua lại, nhưng Tô Kiến Vi lại nhớ kỹ tướng mạo khi còn bé của nàng. Không nghĩ đến sau này nàng lại gả cho Tấn Vương, khí chất càng thêm ung dung, nét đẹp kia cũng trở nên kinh người.
Nhược Trừng ngồi xuống hỏi: “Không biết Tô cô nương tới cửa là vì chuyện gì?”
Từ trong tay áo Tô Kiến Vi lấy ra một tấm thiệp đỏ: “Ta là vì hôn sự của tỷ tỷ trong nhà mà đến, cố ý đến Vương phủ đưa thiệp mời. Hôn lễ được ấn định vào tháng bảy, đến lúc đó Vương phi nếu có rảnh, mời tới uống một chén rượu mừng.”
Nhược Trừng nhìn thoáng qua thiệp mời, thiệp mời viết tên của Chu Dực Thâm, hắn không có ở phủ nên mới đưa đến chỗ nàng. Tuy nhiên loại việc nhỏ này, theo lý mà nói chỉ cần để hạ nhân đưa đi là được, không nghĩ đến Tô Kiến Vi sẽ tự mình đưa thiệp đến. Nàng cười nói: “Chúc mừng, lệnh tỷ cùng Diệp tiên sinh là đôi trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Đến lúc đó nếu ta không thể đến dự cũng sẽ chuẩn bị một phần hạ lễ. Tiệc rượu là mời ở Tô gia ư?”
Tô Kiến Vi gật đầu: “Đương nhiên, chuyện hôn sự tất cả đều do Tô gia xử lý.”
Nhược Trừng từng nghe Diệp Minh Tu nói qua, trong nhà hắn không còn ai, bởi vậy hôn sự đến do Tô gia xử lý. Nói thế nào cũng là thiên kim của Tô gia, không thể tuỳ tiện gả đi.
Nhưng đây là chuyện riêng của người khác, Nhược Trừng cũng không hỏi quá nhiều, chỉ có thể nói đến đó. Tô Kiến Vi lại nói tiếp: “Gần đây trong phủ công việc bề bộn, ta vẫn chưa kịp nói lời cảm tạ Tấn Vương lần trước ở sau núi chùa Long Tuyền đã ra tay giúp đỡ. Hẳn là Tấn Vương điện hạ cũng đã nói qua với Vương phi?”
Nhược Trừng sửng sốt, không nghĩ đến nữ tử được Chu Dực Thâm cứu ở sau núi lại là Tô Kiến Vi. Chẳng trách lúc ấy nhàn nhìn thấy bóng dáng ấy, còn có cảm giác có vài phần quen mắt. Nhưng cho dù có phải là Tô Kiến Vi hay không, ngày ấy Chu Dực Thâm đã nói với nàng sẽ không chấp nhận thêm nữ tử khác, nên Nhược Trừng cũng chẳng để ý.
“Vương gia có nói qua với ta. Lúc ấy nhìn thấy Tô cô nương gặp nạn nên ra tay giúp đỡ. Vương gia có lòng tốt, nếu đổi thành là một người khác thì cũng sẽ ra tay giúp đỡ như vậy, Tô cô nương không cần lo lắng quá.”
Tô Kiến Vi nhìn sắc mặt Nhược Trừng không có gì thay đổi, dường như không để nàng vào mắt. Hôm nay nàng tới, cũng chỉ là để thăm dò thật giả. Nhưng vị Tấn Vương phi này dường như không giống như nàng nghĩ.
Nàng cười nói: “Ý ta không phải như vậy, chịu người tích thuỷ chi ân, chắc chắn dũng tuyền tương báo*. Ngày sau ta sẽ tìm cơ hội báo đáp Vương gia.”
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*. Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Nhược Trừng cảm thấy lời nàng ta nói có thâm ý khác, nhưng cũng không nghĩ nhiều, Tô Kiến Vi liền đứng dậy cáo từ.
Đêm đó, Nhược Trừng nằm trên giường không ngủ được. Hôm nay Tô Kiến Vi đến phủ, dụng ý hình như không chỉ đơn giản là đưa thiệp mời. Chu Dực Thâm đã hứa với nàng, nhưng nếu Tô Kiến Vi có ý khác thì sao? Bỗng nhiên nàng nghe được bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn, hình như là có người bên ngoài đến báo gì đó. Nhược Trừng từ trên giường bò dậy, kêu Tố Vân.
Tố Vân nhanh chóng bước vào, thấp giọng nói: “Vương phi, Thái Tử Phi hoăng*.”
Hoăng*: chết, từ này dùng cho hoàng hậu, hoàng tử, các phi,chư hầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...