Cậy sủng sinh kiều

Thân thể Đoan Hòa Đế vẫn luôn khoẻ mạnh, không biết vì sao đột nhiên gục xuống, đến nỗi bất tỉnh nhân sự. Tin tức truyền tới lục cung, Tô Hoàng Hậu và Từ Ninh phi vội vàng tới Càn Thanh cung, thấy các thái y đang xem bệnh cho hoàng đế ở Đông Noãn Các. Lưu Đức Hỉ mời hai vị đứng đầu hậu cung tạm thời chờ tại thứ gian, Ôn Chiêu phi đang ngồi trên ghế đứng dậy hành lễ.

Từ Ninh phi hỏi: “Chiêu phi, đêm qua Hoàng Thượng nghỉ ở trong cung của muội? Long thể bệ hạ bất an, chẳng lẽ muội không phát hiện ra sao?”

Chiêu phi và Ninh phi vốn là cùng cấp, nhưng Ninh phi sinh ra Thái Tử, tự nhiên địa vị trở nên không thua kém Hoàng Hậu, hiện giờ sắc mặt và giọng chất vấn tức giận. Ôn Chiêu phi đi đến bên cạnh Hoàng Hậu, ấm ức nói: “Lời của Ninh phi tỷ tỷ có ý gì? Ta lại không phải thái y, long thể Hoàng Thượng không khoẻ mà không nói ra, sao ta có thể biết được? Vừa lúc nãy trên đường tới đây, ta thấy ba các lão lui ra ngoài, sao tỷ không nói là chính sự khiến cho bệ hạ phiền lòng?”

Nếu là trước kia, Từ Ninh phi nói điều gì, Chiêu phi tuyệt đối không dám cãi lại. Nhưng lần này Ôn Gia ở Phúc Kiến chống đỡ giặc Oa có công, mới được thăng chức Ngũ Quân Đô Đốc Phủ hữu quân đô đốc, ngoài việc không có huân tước quý tộc thì địa vị ngang hàng với Từ Quảng. Tuy rằng Thái Tổ nghiêm cấm hậu cung tham gia chính sự, nhưng địa vị nữ nhân hậu cung lại cùng một nhịp thở với nhà ngoại trên triều.

Dù sao tuổi tác Từ Quảng đã lớn, nhiều lúc cũng lực bất tòng tâm. Cùng đi bình định giặc Oa, Ôn Gia nhiều lần lập công, Từ Quảng lại biểu hiện thường thường. Mấy năm nay rõ ràng Đoan Hòa Đế càng nể trọng Ôn Gia.


Ôn Chiêu phi cảm thấy mình hiện giờ chẳng qua là dưới gối chưa có con, mới bị kém Từ Ninh phi một chút, nếu không cũng khoong cần xem sắc mặt nàng ta.

Tô Hoàng Hậu làm bộ không nghe thấy hai người nói chuyện, chỉ hỏi Lưu Đức Hỉ: “Hoàng Thượng và mấy vị các lão bàn việc chính sự căng thẳng gay gắt hay sao?”

Lưu Đức Hỉ hành lễ: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, vừa rồi nô tài thấy có sấm sét, vẫn luôn ở ngoài điện xem hiện tượng thiên văn. Sau đó Thừa Thiên điện bị sét đánh trúng, nô tài mới chạy vào bẩm báo với Hoàng Thượng, cũng không nghe rõ Hoàng Thượng và mấy vị các lão đã nói gì!”

Lưu Đức Hỉ đã thành tinh, miệng kín mít vô cùng, không thể cạy ra một nửa chữ từ hắn. Thật ra Ôn Chiêu phi biết một chút nội tình. Là sủng phi đắc thế, nàng ta có thể cài cắm vài tai mắt ở Càn Thanh cung. Nghe nói là Hoàng Thượng muốn phái Tấn Vương đến đất phong, ông trời bỗng giáng thiên lôi, vì thế Hoàng Thượng sợ tới mức ngất đi. Chiêu phi biết lúc huynh trưởng ở Phúc Kiến, được người trong thương hội hiếu kính khá nhiều bạc. Con mèo nàng ta nuôi hiện giờ cũng là do Tấn Vương nghĩ cách thông qua thương hội tìm giúp cho nàng. Ấn tượng của nàng đối với Tấn Vương cũng không tồi!


“Thần thiếp nghe nói sấm sét giữa mùa đông, là ông trời trừng phạt đế vương có những chính sách không được…” Ôn Chiêu phi khẽ thì thào.

Tô Hoàng Hậu không vui liếc Ôn Chiêu phi một cái, nàng ta liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh. Tô Hoàng Hậu lại hỏi Thừa Thiên điện bị hỏa hoạn như thế nào, Lưu Đức Hỉ cung kính trả lời: “Dạ bẩm, đã dập tắt lửa rồi ạ! Nhưng kết cấu Thừa Thiên điện bằng gỗ, thế lửa quá lớn, hơn nữa gió lớn không ngừng. Lúc dập tắt lửa thì đã bị cháy hơn một nửa, nội thị và quan viên phụ trách đang kiểm kê tổn thất…”

Tô Hoàng Hậu than một tiếng: “Đây cũng là chuyện bất khả kháng! Trời giáng điềm xấu, nếu Hoàng Thượng bị bệnh, tốt nhất Thái Tử nên thay mặt bệ hạ tiến hành trai giới, làm lễ tế trời. Lưu Đức Hỉ, ngươi sai Hồng Lư Tự và Khâm Thiên Giám chuẩn bị việc này đi!...”

Từ Ninh phi theo bản năng mà chen ngang: “Thân thể Thái Tử Phi gần đây không khoẻ…” Thái Tử Phi mới khám ra có thai, nhưng thai vị không ổn, thái y dặn nàng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Ninh phi cực kì lo lắng, mỗi ngày đều huy động toàn bộ thái y phụ trách nữ bệnh của Thái Y Viện chăm sóc Thái Tử Phi, nháo đến mức khắp hậu cung đều kín đáo bất mãn.

“Việc một quốc gia và việc một cung, cái nào nặng cái nào nhẹ, Ninh phi không phân biệt rõ sao? Hơn nữa chỉ cần Thái Tử trai giới tế trời, mất bảy ngày thôi!” Tô Hoàng Hậu trầm giọng nói.

Dù Từ Ninh phi có càn rỡ cũng không dám lấn lướt qua Hoàng Hậu, huống chi Tô Liêm vẫn là nội các thủ phụ, cho nên nàng ta không dám nói gì nữa.

Mấy ngày sau, Thái Tử thay phụ hoàng đến Thiên Đàn cử hành nghi thức tế trời long trọng. Sau khi nghi thức chấm dứt, bệnh tình của Đoan Hòa Đế dần dần chuyển biến tốt, nhưng cũng không dám nhắc lại chuyện Chu Dực Thâm phải đi đất phiên nữa.

***
Trận mưa đầu xuân qua đi, các sĩ tử thi hương đứng đầu các địa phương sẽ về kinh thành. Trong khoảng thời gian ngắn, các khách điếm quanh trường thi đều kín người hết chỗ. Diệp Minh Tu là người đạt giải Nguyên của Thiệu Hưng phủ, lại có Tô gia ở kinh thành thu xếp, cho nên được nghỉ ngơi ở một viện rộng rãi thoải mái, cách trường thi không xa.


A Thất đặt hành lý xuống, tò mò nhìn khắp nơi: “Tiên sinh, nơi này tốt quá!”

Diệp Minh Tu gật đầu với Thanh Vu, là người dẫn bọn hắn tới : “Đa tạ Thanh Vu cô nương!”


Thanh Vu vội vàng hành lễ: “Nô tỳ không dám nhận! Cô nương dặn nếu tiên sinh có bất kỳ yêu cầu gì thì đừng ngại cho nô tì biết! Cô nương còn muốn nô tỳ nhắc nhở tiên sinh, lần này bốn vị chủ khảo gồm có: Lại Bộ Thị Lang, Lễ Bộ Thị Lang, Lại Khoa Cấp Sự và Đô Sát Viện phó đô ngự sử!”

Chủ khảo sẽ quyết định thiên hướng ra đề khoa cử. Mấy vị đại nhân này đều là quan lại phái cũ, tư tưởng tương đối bảo thủ. Nếu muốn trổ hết tài năng ở thi hội, trước khi thi phải tìm hiểu ai là chủ khảo. Ba năm trước đây Diệp Minh Tu cậy tài khinh người, cảm thấy bản thân có tài có năng lực, nhất định có thể truyền đạt hết tài hoa qua ngòi bút, thuyết phục chủ khảo, nhưng sự thật chứng minh hắn mười phần sai.

Nếu muốn nổi bật giữa một đám thí sinh, tài văn chương và khả năng sáng tạo tất nhiên phải có, nhưng quan trọng nhất chính là, phải biết rõ quan điểm của người nắm quyền ra sao, yêu ghét cái gì. Đây cũng là đạo lý mà hắn tiêu phí ba năm mới hiểu được. Cốt khí đứng trước quyền thế, không đáng một xu!

Diệp Minh Tu thuận miệng hỏi: “Vừa rồi vào thành, ta thấy các nơi trong thành đang chăng đèn kết hoa, hoàng thất sắp có việc hỉ sao?”

Thanh Vu ngớ ra một chút, mới vỡ lẽ Diệp Minh Tu hỏi chuyện gì, mỉm cười trả lời: “Dạ đúng vậy! Ngày mai Tấn Vương cử hành đại hôn, sẽ phát bánh mừng ở các nơi trong thành. Nhóm tú tài vào kinh đi thi cũng đều muốn lây chút không khí vui mừng, ngày mai tiên sinh có muốn đi lấy một cái hay không ạ?”


Tấn Vương… Trong đầu Diệp Minh Tu hiện ra một bóng hình thiếu nữ. Tấn Vương cưới vợ, sau này nàng sẽ phải làm sao? Hắn bất giác hỏi tiếp: “Không biết Tấn Vương cưới khuê tú nhà ai?”

Nói đến việc này, giọng điệu Thanh Vu có chút khinh thường: “Chính là Thẩm cô nương lúc trước nuôi ở Tấn Vương phủ đấy ạ! Nghe nói thái phi nuôi nàng từ nhỏ để sau này nạp vào phòng Tấn Vương. Cũng không biết cô nương kia đã tích phúc mấy đời, thân phận như vậy mà thoắt một cái nhảy lên thành Vương phi, chỉ dưới Đông Cung Thái Tử Phi thôi! Tông Nhân Phủ vì thân phận của nàng mà tranh cãi nửa năm, kết quả là Tấn Vương nâng thân phận bá phụ của nàng lên, hơn nữa nhị đường huynh của nàng cống hiến trước mặt Thái Tử, cho nên mới miễn cưỡng bẩm báo ở Thái Miếu. Trong kinh, các thế gia đều thì thào bàn tán việc này, nói cô nương kia ỷ có chút nhan sắc, là loại hồ ly tinh quyến rũ Tấn Vương điện hạ…”

Thanh Vu còn đang lải nhải, Diệp Minh Tu lại cảm thấy trong đầu ầm một tiếng nổ tung, không kịp nghĩ ngợi gì đi thẳng ra ngoài. Tuy hắn chưa từng gặp Tấn Vương nhưng cũng biết tình cảnh hiện giờ của vị thân vương này, có thể nói mỗi bước gian nan. Nếu nàng gả cho Tấn Vương, vậy về sau…? Nhưng vừa đi đến cửa, hắn liền dừng lại.

Ngày mai là đại hôn của nàng rồi, bây giờ hắn đi, cũng có thể làm được gì? Thân vương so với một bình dân áo vải như hắn, thân phận cách biệt một trời một vực. Thậm chí có lẽ hắn còn không thể gặp được Thẩm cô nương! Hơn nữa, nếu thật sự gặp được, hắn có thể nói gì với nàng? Nói Tấn Vương thất thế, bị hoàng đế coi như mầm hậu họa, gả cho hắn tương lai sẽ chỉ đi theo chịu khổ?

Nhưng vài lần tiếp xúc, rõ ràng hắn biết nàng là một cô nương trọng tình trọng nghĩa. Cho dù có ngày Tấn Vương bị tống ngục, dựa vào ân đức nhiều năm dưỡng dục kia, nàng cũng sẽ không bỏ mà đi. Diệp Minh Tu nắm chặt tay, khẽ lắc lắc đầu. Lần trước sau khi hắn bị thương, cô nương kia ngẫu nhiên nhập mộng. Có lẽ là bởi vì hai lần chịu ân huệ của nàng, với hắn, nàng có vị trí khác hẳn người khác. Nhưng hiện tại hắn chỉ là một sĩ tử nghèo không quyền không thế, còn không bằng Tấn Vương, cho nên đừng nói là báo ân, dù đứng ở trước mặt nàng cũng hèn mọn như cỏ rác.

Hắn chỉ có một con đường duy nhất là trèo lên cao, đến hàn lâm, đến lục bộ, lại vào nội các. Chỉ khi hắn ở trong triều có được một vị trí, có chức có quyền, mới có thể nói tới việc báo ân. Hiện giờ, hắn phải dựa vào Tô gia, phải chấp nhận vận mệnh an bài!

A Thất nhìn theo Diệp Minh Tu, nghi hoặc kêu lên: “Tiên sinh?”

Diệp Minh Tu xoay người lại, nói với A Thất: “Đem hoàng tửu và Đại Phật trà từ Thiệu Hưng phủ ra đây, giao cho Thanh Vu cô nương mang về!” Lại nói với Thanh Vu, “Chẳng có gì quý giá, chỉ là chút quà quê nhà, xin nhờ chuyển tặng cho Tô cô nương!”

Thanh Vu vui mừng khôn xiết, không ngờ Diệp Minh Tu còn chuẩn bị lễ vật tặng cô nương, hẳn sẽ khiến cô nương vui lắm đây! Nàng ta vội vàng tiếp nhận quà từ tay A Thất, phấn khởi ra về.

***
Sáng sớm hôm sau, đoàn nghi thức từ trong cung đến Tấn Vương phủ gồm có quan viên, giáo phường, thị vệ, ngựa xe náo nhiệt. Hai bên đường, dân chúng đổ xô ra xem nghi lễ đón dâu của hoàng thất. Thị vệ quan quân đều chờ trước cổng lớn. Chu Dực Thâm mặc hỉ phục thân vương, theo Hồng Lư Tự tán dẫn bước ra ngoài.


Chu Dực Thâm lên ngựa, nhạc công giáo phường bắt đầu tấu nhạc. Đội ngũ đón dâu xuất phát từ vương phủ, một đường thẳng tới Thẩm phủ. Ven đường, dân chúng sôi nổi quỳ xuống chúc mừng hoàng gia có cô dâu mới. Tới cổng Thẩm phủ, tán dẫn quỳ xuống bái chào, rồi mời Chu Dực Thâm vào chính đường Thẩm gia. Một viên lễ quan vào trung đường, quan chủ hôn mặc triều phục ra đón, hai bên bái chào nhau rồi lễ quan hô lên: "Tấn Vương phụng chế hành thân nghênh lễ!"

Quan chủ hôn theo lễ quan ra chính đường gặp Chu Dực Thâm, mời hắn vào trung đường. Chu Dực Thâm đi trước, quan chủ hôn ở phía sau, tất cả đoàn tùy tùng đều sắp thứ tự hàng lối nghiêm chỉnh đi theo. Tới trung đường, quan chủ hôn đứng bên trái, Thẩm lão phu nhân đứng bên phải, hai vị nữ quan đi dẫn Nhược Trừng ra khỏi khuê phòng, đến bên cạnh Thẩm lão phu nhân. Thẩm lão phu nhân mỉm cười, trên đầuNhược Trừng  che khăn lụa đỏ, tay áo đỏ thẫm, thân áo dệt năm màu mây, vai áo thêu hình bốn loại thú cát tường, eo mang ngọc bội. Thân hình nàng nhỏ xinh, lễ phục có vẻ hơi rộng, tà váy hơi dài một chút.

Nội quan dẫn Chu Dực Thâm đến trước án, quỳ dâng một đôi chim nhạn. Chu Dực Thâm nhận lấy chim nhạn đặt lên án, quan chủ hôn quỳ trước án bái lạy tám lễ, sau đó lùi lại, quan chấp sự thu dọn án. Sau đó, nội quan dẫn Chu Dực Thâm từ trung đường bước ra, nữ kiệu phu nâng kiệu hoa dừng trước cửa. Khi Nhược Trừng bước ra, nội quan quỳ xuống mời Chu Dực Thâm đến bên kiệu hoa, vén rèm lên.

Nhược Trừng vốn dĩ vẫn đi lại vững vàng, nàng cũng chưa từng tham gia một sự kiện lớn như vậy, hết thảy đều dựa theo lời ma ma trong cung nói lúc trước mà thực hiện. Nhưng đúng lúc đến bên Chu Dực Thâm, không biết là vì hồi hộp hay đói bụng cả ngày, đầu óc choáng váng, chân nhũn đi, dẫm vào gấu váy, nàng ngã vào người Chu Dực Thâm. Mọi người hoảng hốt, nữ quan và Tố Vân đồng thời vươn tay ra, nhưng Chu Dực Thâm ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt nhất, ôm eo nàng, đỡ nàng đứng dậy vững vàng, điềm tĩnh nói với mọi người: “Không sao đâu!”

Nhược Trừng cúi đầu, chỉ cảm thấy mặt mình còn đỏ hơn cả khăn trùm đầu, sau đó cẩn thận bước lên kiệu.

Nội quan mời Chu Dực Thâm lên ngựa xuất phát, đi phía trước. Đoàn nghi thức vây quanh kiệu Vương phi theo ở phía sau, đoàn người mênh mông cuồn cuộn trở về vương phủ. Trên đường trở về, dân chúng đổ ra xem càng nhiều, đều vì muốn thấy Tấn Vương và tân vương phi. Đáng tiếc Vương phi ở trong kiệu che kín rèm, đến bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Tới trước cổng lớn vương phủ, nội quan lại một lần nữa quỳ mời Chu Dực Thâm xuống ngựa. Khi cỗ kiệu của Nhược Trừng đến nơi, Chu Dực Thâm vén rèm, Nhược Trừng mới xuống kiệu, hai người một trước một sau tiến vào vương phủ, đoàn tùy tùng theo sát.

Phòng tân hôn đặt tại Bắc viện. Sau khi Chu Dực Thâm và Nhược Trừng đi vào nội thất, đứng đối diện nhau. Tán dẫn mời Chu Dực Thâm bái hai bái, rồi sau đó Nhược Trừng đáp lễ bốn bái, theo lễ tôn kính phu quân. Giữa phòng bày án kỉ, trên đó là hai vò rượu hỉ và hai chén bằng vàng, tán dẫn mời hai người lần lượt ngồi xuống. Nữ quan rót rượu, đôi phu thê lần lượt uống cạn ba lần. Lúc Nhược Trừng uống rượu, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy gấu áo đại phục và ngọc bội của Chu Dực Thâm, ngời ngời vẻ tôn quý và uy nghiêm của hoàng gia. Mà chung quanh im ắng, rất nhiều đôi mắt đang nhìn bọn họ, cực kì nghiêm túc chăm chú.

Nàng vốn cho rằng hôn lễ hẳn là náo nhiệt, còn có cả đoàn người tới nháo động phòng. Nhưng hôn lễ của hoàng gia hóa ra khác hẳn. Trong phòng chỉ có nội quan, nữ quan, tán dẫn, tổng cộng hơn mười người, tất cả đều im lặng cung kính, làm cho nàng cũng cực kì căng thẳng, không dám thở mạnh, sợ mắc lỗi.

Uống rượu xong, Nhược Trừng lại tương bái một lần nữa với Chu Dực Thâm, lễ hợp cẩn mới tính là hoàn thành. Mọi người trong phòng hành lễ hai bái với đôi tân phu thê, sau đó nội quan hộ tống Chu Dực Thâm đi thay y phục khác để chiêu đãi khách khứa, tán dẫn và nữ quan rời khỏi. Đến lúc này, Nhược Trừng mới hoàn toàn thả lỏng, Tố Vân và Bích Vân tiến vào giúp nàng thay thường phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui