Nhược Trừng nhẹ nhàng thở phào. Nàng cũng không biết người bị đánh là ai, chỉ muốn trước hết dọa những kẻ hành hung đó đi. Chờ bọn họ đi rồi, cũng không dám chạy tới xem xét.
Vừa lúc đó, A Thất bưng bát thức ăn từ bên trong cánh cửa bước ra, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sợ tới mức “loảng xoảng” một tiếng quăng hết mọi thứ trong tay, nhào qua hô lên: “Tiên sinh!”
Nhược Trừng thế mới biết người bị đánh là Diệp Minh Tu, vội vàng chạy tới, giúp A Thất nâng hắn dậy: “Diệp tiên sinh, ngài có sao không?”
Diệp Minh Tu bị đánh không nhẹ, đã mất ý thức. Nhược Trừng không cẩn thận đụng phải gáy hắn, một mảnh ướt át. Nàng giơ bàn tay ra, toàn là máu đỏ, sợ hãi thiếu chút nữa kêu lên.
A Thất không ngờ mình chỉ rời đi trong chốc lát mà lại phát sinh sự việc như vậy, vội vàng khom lưng xuống, nói với Nhược Trừng: “Thẩm cô nương, gần đây có một y quán, làm phiền cô đỡ tiên sinh lên lưng tôi!”
Nhược Trừng vội vàng làm theo, A Thất cõng Diệp Minh Tu lên lưng, ra sức chạy. Nhược Trừng lo lắng không yên mà trở lại lớp nữ học, Bích Vân và Tố Vân nhìn thấy vết máu trên người nàng, lập tức chạy đến vây quanh: “Cô nương, cô làm sao vậy? Sao cả người toàn là máu?”
Tố Vân xem xét trên người Nhược Trừng, Nhược Trừng nói: “Ta không sao, là Diệp tiên sinh bị đánh! Ta về nói với các ngươi một tiếng, rồi phải đến y quán xem thế nào!”
Tố Vân lảo đảo, Bích Vân vội vàng đỡ lấy nàng: “Tố Vân tỷ?”
Tố Vân lắc lắc đầu, vội vàng hỏi Nhược Trừng: “Diệp tiên sinh… ngài ấy bị thương có nghiêm trọng lắm không?”
Nhược Trừng vừa rồi cũng bị dọa choáng váng, không biết Diệp Minh Tu rốt cuộc như thế nào, nhưng nhìn bàn tay mình loang lổ vết máu, chắc là hắn bị thương không nhẹ. Diệp Minh Tu đã đắc tội kẻ nào mà bị căm hận đến mức muốn đánh chết hắn? Ở đây ngay dưới chân thiên tử, bên cạnh lớp tộc học Tô gia, chẳng lẽ không có vương pháp?
“Cô nương, nô tỳ, nô tỳ có thể đi cùng cô nương được không?” Tố Vân vội vàng hỏi.
Nhược Trừng cảm thấy Tố Vân quan tâm đến Diệp Minh Tu đã vượt quá phạm vi bình thường, nhưng nàng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý, thuận tiện bảo Bích Vân đi báo quan. Dù thế nào cũng phải bắt kẻ hành hung, không thể dung túng cho bọn chúng làm bậy như thế được!
Tới y quán, thấy Diệp Minh Tu đang nằm ở tiền viện, A Thất quỳ gối trước mặt đại phu: “Xin ngài rủ lòng thương xót, tiên sinh nhà ta bị thương rất nghiêm trọng, ta lập tức đi lấy tiền ngay! Ngài là đại phu, sao có thể thấy chết mà không cứu?”
Đại phu kia lắc đầu: “Không phải ta thấy chết không cứu! Nhưng tiên sinh nhà ngươi thoạt nhìn đã biết là bị thương nặng, phải dùng đến mấy vị thuốc quý hiếm đắt tiền. Nếu ngươi chạy mất hoặc là không giao tiền ra, ta biết làm thế nào? Ngươi nên đi tìm vị cao minh khác đi…”
Nhược Trừng bước nhanh vào, lấy túi tiền ra, đổ toàn bộ bạc bên trong xuống bàn: “Ông nhìn xem chỗ tiền này đủ chưa? Ta là người của Tấn Vương phủ, trước hết ông hãy cứu người, cần bao nhiêu bạc chúng ta cũng đưa đủ!”
Đại phu nhìn sang Nhược Trừng, một tiểu cô nương vung tay liền lấy ra mấy chục lượng bạc, nhìn y phục nàng mặc đẹp đẽ không tầm thường, lại nghe nói là Tấn Vương phủ, lập tức thay đổi thái độ. Ông ta gọi mấy dược đồng nâng cáng đưa Diệp Minh Tu vào nội thất chữa trị.
A Thất liên tục nói lời cảm tạ: “Hôm nay may quá gặp được cô nương! Nếu không có cô nương ở đây, lại khảng khái giúp tiền, không biết tiên sinh…” Hắn lau nước mắt “Đều tại A Thất vô dụng, đáng lẽ không nên để tiên sinh một mình! Nhưng ai có thể ngờ, ngay dưới chân thiên tử, lại có kẻ không coi vương pháp ra gì như thế! Chờ tiên sinh tỉnh lại, nhất định sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho cô nương!”
“Tiền không quan trọng! Nhưng ngươi cẩn thận nghĩ lại, tiên sinh nhà các ngươi có từng đắc tội với ai không?” Nhược Trừng hỏi.
A Thất theo bản năng mà lắc lắc đầu: “Tiên sinh vốn hiền lành, cũng chưa từng gây chuyện với ai, sao có thể đắc tội người nào? Chỉ là… Chỉ là gần đây tiên sinh và Tô đại tiểu thư qua lại, có không ít người xì xào sau lưng. Nhưng ai có thể vì vậy mà hạ sát chiêu?”
Nhược Trừng nghe xong, cũng cảm thấy không có đầu mối, chỉ mong Diệp Minh Tu có thể bình an vượt qua kiếp nạn này.
……
Diệp Minh Tu cảm thấy mình giống như rơi xuống biển cả mênh mông vô bờ bến, hô hấp khó khăn. Hắn nhìn xung quanh, vùng vẫy tìm cách thoát thân, nhưng chỉ có mênh mang sóng nước. Ngày càng khó thở, thân thể chìm dần, cuối cùng tầm mắt cũng mơ hồ.
Lúc này xung quanh xuất hiện rất nhiều bọt nước, giữa đám bọt nước trôi nổi, bỗng hiện ra những hình ảnh biến ảo.
Lúc là cung điện nguy nga, sương khói lượn lờ, lúc là núi sâu rừng già ít dấu chân người hẻo lánh, trong chốc lát lại biến thành phố xá nhân gian phồn hoa, còn có nội trạch đình viện. Giữa tất cả những khung cảnh ấy đều sẽ xuất hiện một người con gái, hoặc là xiêm y quý giá hoa lệ, hoặc áo tang vải thô. Có khi mỉm cười xinh đẹp khuynh thành, có khi khóc nức nở như hoa lê dưới mưa, nhưng bất biến chính là dung nhan của nàng.
Diệp Minh Tu chăm chú nhìn cô gái kia, cảm thấy kinh ngạc không thể tưởng tượng được! Khuôn mặt này… mơ hồ có thể nhận ra là Thẩm Nhược Trừng! Nhưng còn đẹp hơn, yểu điệu hơn Thẩm Nhược Trừng hiện tại!
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu bỗng xuất hiện một hình ảnh: trong phòng tân hôn, ánh nến đỏ rực. Trên giường, nam nhân phủ lên người nữ nhân, muốn tháo cởi hỉ phục của nàng. Nàng tuy không phản kháng, nhưng lệ chảy ròng ròng bên khóe mắt không ngừng, khiến nam nhân cảm thấy cõi lòng tan nát.
“Nàng không muốn?” Hắn khẽ vuốt gương mặt nàng.
“Đại nhân, ta...bằng lòng!” Nàng khẽ đáp.
Nam nhân cúi xuống định hôn nàng, nàng lại hơi hơi quay mặt đi, khẽ run rẩy. Nam nhân chăm chú nhìn nàng thật lâu, rồi rời khỏi người nàng, sửa lại y phục: “Không sao, ta sẽ chờ đến ngày nàng nguyện ý!”
Nữ nhân kinh hoảng mà kéo tay áo hắn, cặp mắt đẫm lệ nhìn hắn lo lắng cầu xin.
Hắn khẽ thở dài: “Ta sẽ không nuốt lời, vẫn sẽ giúp hắn!” Rồi sau đó hắn buông tay áo, giữa đêm khuya rời đi.
Nữ nhân kia từ từ ngồi dậy, ôm gối khóc thút thít.
Diệp Minh Tu cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Hình ảnh kia bỗng như một tấm kính vỡ thành vô số mảnh nhỏ sắc bén, đâm vào khắp lục phủ ngũ tạng hắn. Trong đầu không ngừng có người nói chuyện, đang nói những điều mà hắn hoàn toàn nghe không hiểu, cảm thấy đầu sắp muốn nổ tung.
Vì sao hắn lại thấy Thẩm Nhược Trừng? Tuy rằng nữ tử kia nhìn hơi khác nàng một chút, phục sức cũng không ngừng biến hóa, nhưng hắn có thể khẳng định, các nàng là cùng một người. Bọn họ hình như đã biết nhau lâu rồi, lâu lắm rồi, hình như không chỉ có một đời này, đời trước, lại đời trước nữa, hắn đều đã từng gặp nàng. Chỉ là trong cặp mắt xinh đẹp, luôn đong đầy nước mắt bi thương.
Vì sao nàng lại đau khổ đến thế?
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng tụng kinh, tiếng Phạn rì rầm khiến cho hắn chậm rãi bình tĩnh lại. Những âm thanh rối ren, hình ảnh biến hóa đều như thủy triều rút, phảng phất tất cả chỉ là ảo giác.
Nhân gian này, rốt cuộc an tĩnh.
……
Diệp Minh Tu bị thương cực kì nguy hiểm, đại phu ở y quán nhỏ chỉ có thể tạm thời giữ được mạng sống cho hắn. Sau đó Tô Phụng Anh mang theo mấy đại phu kịp thời đuổi tới, gặp Nhược Trừng cũng ở đó, rất là bất ngờ. Nhược Trừng không dám chọc phiền toái, lập tức rời đi.
Trở lại vương phủ, Nhược Trừng cố ý khoác thêm áo choàng lên người, không để người khác nhìn thấy vết máu. Lúc đi ngang qua Lưu Viên, nàng dừng chân ngập ngừng một lát, rồi lại cúi đầu về viện của mình.
Có Chu Lan Nhân chăm sóc hắn, cũng không cần đến nàng!
Chu Dực Thâm ngồi trên trường kỉ đọc sách, cố ý mở cửa sổ ra, thỉnh thoảng lại liếc mắt ra ngoài. Lý Hoài Ân bước vào: “Vương gia, cô nương đã trở lại, nhưng không vào!”
Chu Dực Thâm lãnh đạm “ừ” một tiếng, nhưng vẻ mặt khẽ biến sắc lại bán đứng hắn. Hắn đã đợi nàng cả một ngày!
Lý Hoài Ân cẩn thận tiếp lời: “Vương gia, thật ra buổi sáng cô nương đã tới. Lúc nô tài tiễn Thái Tử về, còn thấy cô nương trong sân. Sao vậy ạ, cô nương không vào sao?”
Đã tới? Chu Dực Thâm khẽ nhíu mày, nhớ tới chuyện buổi sáng của Chu Lan Nhân, chẳng lẽ là nha đầu kia nghe thấy? Nàng bởi vì Chu Lan Nhân mà không tới gặp hắn, hắn cũng không biết là nên vui vẻ hay bực mình đây?
“Bẩm Vương gia!” Hạ nhân ở bên ngoài bẩm báo, “Có người phụng mệnh Tô gia cô nương tới gửi đồ, nói là gửi cho Thẩm cô nương!”
Chu Dực Thâm cho người kia tiến vào, là một dược đồng ở y quán.
Tiểu dược đồng cung kính dâng bạc lên: “Tô cô nương nói, đây là bạc do Thẩm cô nương giúp Diệp tiên sinh ứng ra phí chữa bệnh, muốn tiểu nhân trả lại cho nàng, cũng muốn tiểu nhân thay mặt cảm tạ!”
“Diệp tiên sinh?” Chu Dực Thâm đột nhiên cao giọng, "Diệp tiên sinh nào?”
“Chính là Diệp tiên sinh dạy học ở Tô gia tộc học đó ạ! Hôm nay ngài ấy bị người ta đánh trọng thương, là Thẩm cô nương phát hiện ra, hơn nữa còn giúp đỡ ứng trước tiền chữa bệnh!” Tiểu dược đồng trần thuật đúng sự việc.
Sắc mặt Chu Dực Thâm tối sầm, Lý Hoài Ân vội vàng đưa tiểu dược đồng ra ngoài. Hắn ngàn phòng vạn phòng, vẫn không ngăn được liên hệ giữa bọn họ, giống như số mệnh trời định. Nha đầu ngốc kia nếu lại giống kiếp trước rơi vào tay Diệp Minh Tu, hắn sống lại một lần nữa còn có ý nghĩa gì?
Chờ Lý Hoài Ân quay lại, Chu Dực Thâm đã đứng dậy khỏi trường kỉ, trong tay cầm bạc: “Đỡ ta đến Đông viện!”
Lý Hoài Ân vội vàng ngăn cản: “Vương gia muốn gặp cô nương, gọi nàng lại đây là được! Đầu gối ngài còn đang bị thương…”
Chu Dực Thâm lại không chịu nghe khuyên can, nhất định phải đi ra ngoài, Lý Hoài Ân chỉ có thể ngậm miệng.
Bọn họ ra khỏi Lưu Viên, nhìn thấy Chu Lan Nhân đứng ở ngoài cửa, hình như xin gặp hắn. Chu Dực Thâm nhìn nàng ta thiếu kiên nhẫn: “Ta có việc, chờ ta trở lại nói sau!”
Chu Lan Nhân gật gật đầu, nhìn Chu Dực Thâm khập khiễng rời đi, không biết vì sao, muốn lén theo sau nhìn xem.
Chu Dực Thâm đi đến nửa đường, không thể không dừng lại thở dốc. Đông viện rõ ràng không xa, nhưng hắn hiện giờ hai đầu gối bị thương, muốn đi qua càng mất nhiều thời gian, quả nhiên không bằng trực tiếp gọi nàng tới Lưu Viên. Nhưng vừa rồi, bỗng nhiên hắn cảm thấy không kịp chờ nàng tới gặp chính mình.
“Vương gia, ngài ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi! Thái y đã dặn, chân ngài không thể vận động nhiều khiến vết thương nặng thêm!” Lý Hoài Ân đỡ Chu Dực Thâm ngồi xuống ghế đá, đang định chạy đến Đông viện gọi Nhược Trừng, lại thấy nàng đang đi hướng về phía này.
Sau khi trở về Nhược Trừng vẫn không yên tâm, bèn quyết định sang Lưu Viên xem tình hình Chu Dực Thâm thế nào. Chỉ cần nhìn thấy hắn một chút thôi cũng được!
Đi được nửa đường, lại thấy hắn và Lý Hoài Ân không hiểu sao đang ở đây, nàng vội vàng chạy tới.
“Đầu gối huynh bị thương, sao còn chạy ra đây?” Nàng khom người ngồi trước mặt hắn, nhìn hai đầu gối hắn quấn băng sưng phồng, không khỏi tức giận “Sao lại có người bệnh không nghe lời như vậy? Ta đỡ huynh trở về!”
Tay nàng rất tự nhiên mà vòng qua cánh tay hắn, cẩn thận nâng hắn dậy.
Chu Dực Thâm nhớ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, nàng liền tóm lấy tay áo hắn không chịu buông. Lúc ấy nàng còn rất nhỏ, vừa mới biết ngồi. Một đôi mắt to đen láy nhìn hắn chằm chằm, khiến lòng hắn cũng mềm đi, thử ôm nàng.
Lần đó nước tiểu nàng làm ướt cả người hắn, mà nàng vẫn không tim không phổi cười khanh khách trong lòng hắn.
Sau đó hắn đi theo Tô Liêm xuống Giang Nam khảo sát dân tình, đến khi trở về, nàng đã biết chạy biết nhảy, lại cực kì sợ hắn. Hắn vẫn luôn không hiểu vì sao nàng sợ hắn.
Nhưng từ khi nàng còn là đứa nhỏ không biết gì, hắn đã không có biện pháp kháng cự nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...