Sắp đến Tết, mấy ngày trước trong cung liên tục đổ máu, mấy ngày nay thì tốt hơn một chút, xung quanh chỗ nào cũng có hơi thở náo nhiệt.
Mấy ngày nay quan viên đều được nghỉ vài ngày.
Minh Trăn không biết thuốc mỗi ngày nàng uống là thuốc gì, chỉ thấy càng ngày càng đắng, sau khi uống xong thì cả ngày đều cảm thấy rất đắng.
Ngày nào cung nữ trong cung cũng đưa thuốc đến, Minh Trăn cầm chén lên nhìn thử thì bên trong lại chỉ có tro giấy.
Nhìn thấy tro giấy gom lại phía dưới, Minh Trăn càng cảm thấy không tốt: “Bẩn như vậy, ta không muốn uống.”
Lý Phúc đứng một bên cười khổ: “Tiểu tổ tông, thuốc khó uống mới chính là thuốc tốt nhất đấy, ngài uống hết đi.”
Minh Trăn nói: “Đây không phải thuốc, ta không uống.”
Lý Phúc để cho Thiên Cầm đi đến cho nàng uống: “Đây là nước bùa chú, thái tử điện hạ mời cao nhân đến, đốt bùa chú này thành tro rồi cho ngài uống, có pháp thuật chống đỡ, cô nương mới nhanh khỏe lên được.”
Minh Trăn cũng không tin thứ phép thuật gì đấy, thuốc có thể trị cho người nhưng thứ phép thuật không thể nhìn thấy, cũng không sờ được, nàng không tin nó có thể chữa bệnh đâu.
Nhưng mà trong cung quả thật có rất nhiều hòa thượng, đạo sĩ, một đám đều đến để trừ tà, nói là đuổi tai họa, để bệnh của Minh Trăn tốt hơn một chút.
Những người mặc áo choàng kỳ quái này, trong tay cũng cầm thứ gì kỳ quái, trên mặt cũng vô cùng nghiêm túc, đi khắp nơi để dán cái bùa kia lên.
Lý Phúc cũng có hiểu một chút, mấy năm trước Kỳ Sùng cũng không tin mấy chuyện này, cho đến hôm nay, Kỳ Sùng cũng chưa tin hẳn.
Nhưng Minh Trăn uống thuốc và châm cứu đều không thấy hiệu quả, thái y cũng vô phương cứu chữa rồi, cũng chỉ có thể hy vọng vào mấy vị hòa thượng đạo sĩ này có thể chữa khỏi thôi.
Minh Trăn vẫn không mấy tình nguyện lắm, nhắm mắt nhắm mũi uống hết phần nước trong, nói thế nào cũng không chịu uống phần nước lắng phía dưới.
Sau khi uống xong nước bùa chú, nàng lại nhanh chóng dùng trà súc miệng, hương vị tro, bột bột đen đen vẫn còn đầy trong miệng, nàng thấy cả người đều không khỏe.
Hai ngày nay lại tới thêm một đạo sĩ mới, tên là Quảng Thiện chân nhân, hai ngày nay Kỳ Sùng đều ở trong quân doanh nên Lý Phúc dẫn chân nhân này đến gặp Minh Trăn.
Vì để chứng minh bản thân có bản lĩnh, vị Quảng Thiên chân nhân này có thể ra lệnh cho một đám mây di chuyển đến để che khuất mặt trời.
Minh Trăn nhỏ giọng nói với Tân Dạ: “Là bởi vì có gió thổi đến, cho nên mới che khuất mặt trời.”
Nàng mang một cái khăn che mặt, cả người được che chắn vô cùng cẩn thận, Quảng Thiện chân nhân nhìn về phía Minh Trăn, sau đó phất tay áo lên: “Gió dừng.”
Chớp mắt gió dừng thổi.
Minh Trăn trợn to mắt, chân nhân lại hô một tiếng “sấm sét”, lúc ấy xuất hiện sấm sét giữa trời quang.
Thật ra chút thủ đoạn nhỏ này cũng không lạ lẫm gì nhưng có thể quang minh chính đại làm cũng xem như có bản lĩnh.
Trong hoàng thất cũng có tay sai của trời, cũng biết được bói toán tốt xấu, thuật kỳ môn độn giáp.
Lý Phúc đứng bên cạnh cùng Minh Trăn xem náo nhiệt, một lúc sau mới nhìn Minh Trăn nói: “Cô nương cảm thấy sao? Những cái này đều là thần tiên sống, sau này không cần lo lắng nữa, lần này ngài có thể tỉnh lại cũng do vị cao nhân này hành lễ cúng bái cả đêm đấy.”
Minh Trăn không hiểu quá nhiều về mặt này cho nên không nói bất cứ gì cả.
Nàng đi theo Kỳ Sùng nên có đọc một ít sách, biết được một số chuyện, nàng chỉ biết là những hoàng đế cầu tiên hỏi thuốc, tin tưởng vào phép thuật của đạo sĩ nhưng vẫn ch3t, thậm chí còn ch3t sớm hơn người thường, xuống mồ làm bạn với đất.
Chắc là cũng có ích nhưng cũng vô ích với nhiều người, cũng chưa chắc đã có tác dụng với nàng.
Minh Trăn vịn Tân Dạ muốn xoay người: “Ta không thích mấy cái này, thuốc có thể uống nhưng nước phù chú này ta sẽ không uống.
Chắc chắn điện hạ ũng sẽ không tin mấy thứ này đâu.”
Một trận gió mát thổi đến, lớp vải mỏng che trên mặt Minh Trăn bị thổi rơi xuống, tên Quảng Thiên chân nhân kia liếc nhìn Minh Trăn một cái.
Những người như bọn họ đương nhiên cũng biết xem tướng.
Chỉ là Minh Trăn quá đẹp nên người ta chỉ chú ý nhan sắc mà quên mất tin tức trên khuôn mặt nàng.
Minh Trăn đẹp đến độ không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Đẹp như hồ tiên, hơi thở như hoa lan, cả người lại trông vô cùng yếu ớt như tấm ngọc lưu ly.
Hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của Minh Trăn, thôi quên đi… Người chắc chắn không sống được lâu.
Chờ sau khi trở về, Quảng Thiện chân nhân có hỏi mấy người bên cạnh ngày sinh tháng đẻ Minh Trăn.
Có vài người cùng nghề, cũng là đạo sĩ vì Minh Trăn mà thực hiện chuyện kéo dài sinh mệnh này, bọn họ đều lắc đầu nói: “Người bên cạnh điện hạ không chịu nói bát tự của vị cô nương này, cũng đúng, tiểu quý nhân như thế, sao có thể dễ dàng đưa bát tự ra được? Chưa thấy mặt, chưa thấy người, hỏi thì không nói thì chúng ta làm chi được chứ?”
“Nhìn tướng mạo thì chắc là hồng nhan bạc mệnh, chắc cũng không quá năm nay đâu.” Quảng Thiện chân nhân lắc đầu: “Các người thấy điện hạ chưa? Ta tới trễ, ngay cả mặt điện hạ cũng chưa nhìn thấy.”
“Thái tử điện hạ là mệnh đế vương, danh truyền thiên cổ, tôn quý hiếm thấy, số mệnh của triều đại đều có hết sức nắm lấy, một người như hắn có khả năng nâng dậy cả một tòa thành.” Một đạo sĩ khác hồi tưởng: “Nhìn càng nhiều, thái tử chính xác là chân long thiên tử, chúng ta không tính ra được.”
Nhưng mà, cao nhân chân chính trên cơ bản cũng không nóng vội kiếm tìm, trong khoảng thời gian ngắn ở kinh thành này, lúc này lại còn đang trong khoảng thời gian ăn Tết.
Các sư thầy và các trụ trì chùa này ngày thường đều dựa vào hoàng thất, cũng có bản lĩnh nhưng không có thế hệ nào xuất sắc và trí tuệ hơn người cả.
Nếu thật sự là cao nhân, làm sao có thể cùng nhau chen lấn tại nơi phồn hoa này chứ? Đều là tự đi vân du (1), kham khổ nhưng tự tại.
(1) Vân du: Thường chỉ đạo sĩ, hòa thượng.
Bọn họ vẫn khát vọng danh lợi, mong được theo thái tử để nhận chút lợi lộc dưới tay thái tử.
Chạng vạng tối Quảng Thiên chân nhân ra ngoài tản bộ, đột nhiên gặp một gã thái giám.
Hắn ta cảm thấy người thái giám này rất lạ mặt, bấm lóng tay suy tính, cảm thấy người nọ là cơ duyên của bản thân.
Quả nhiên, thái giám lặng lẽ đi đến trước mặt hắn: “Ngài chính là Quảng Thiên chân nhân sao? Năm kia nhà ta có đi ngang qua Càn Nguyên Quan của ngài vẫn nhớ mãi không quên, nhớ rõ phong thái của ngài.”
Quảng Thiện chân nhân thấy người thái giám này không tầm thường, dung mạo cũng không tầm thường, không giống người có thân phận thấp hèn.
Ở trong cung, sau lưng một hạ nhân tùy tiện có thể là người chủ tử không tầm thường, hắn ta cũng không dám đắc tội, dịu dàng mở miệng: “Nhận được ưu ái của công công, không biết công công có chuyện gì không? Hay là nói, chủ tử của công công có chuyện quan trọng gì sao?”
Người thái giám này là thái giám quản sự bên cạnh hoàng hậu, tên là Điêu Tuấn Trí, trong cung hầu như mỗi người đều biết, Quảng Thiện chân nhân là người ngoài cung nên cũng không rõ lắm.
Điêu Tuấn Trí giơ tay nói: “Mời chân nhân đi bên này.”
Sau mười phút, Quảng Thiện chân nhân và Điêu Tuấn Trí tới cung của hoàng hậu, tuy không rõ hoàng hậu tìm mình có chuyện gì nhưng hắn ta đại khái có thể đoán ra được.
Tám chín phần là muốn hạ chú để mưu hại Kỳ Sùng… Nếu là chuyện này, Quảng Thiện chân nhân cũng không dám làm, Kỳ Sùng thật sự là chân long thiên tử, có long khí hộ thân, cao quý nhất nhân gian, âm mưu đó không thể hại được Kỳ Sùng, ngược còn bị phản phệ cắn trả.
Khi còn trẻ Sở hoàng hậu là một mỹ nhân, bây giờ cũng không già, dù sao hoàng đế cũng không điên mà đi sủng ái một mụ già, tuy có chút tiều tụy nhưng vẫn là dáng vẻ ngàn năm không đổi ấy.
Bà ta ngồi trên ngai vàng sau bình phong, thấy Điêu Tuấn Trí mời người đến, mới nhìn hắn ta bằng ánh mắt đục màu giăng đầy tơ máu.
Quảng Thiện chân nhân cảm thấy được, oán khí của hoàng hậu vô cùng nhiều, hắn ta thi lễ: “Bần tăng thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Sở hoàng hậu nâng mắt lên nhìn, nói: “Trước kia bản cung thường đi nhưng năm trước và năm nay lại không rảnh đến Càn Nguyên Quan, cũng quên cúng dường cho các đạo sĩ trong miếu.”
Quảng Thiện chân nhân nói: “Hoàng hậu bận rộn nhiều việc, việc này chỉ cần ở tâm là được.”
Sở hoàng hậu nở nụ cười: “Ngươi biết vì sao bản cung gọi ngươi đến đây không?”
“Bần đạo không biết.”
“Điêu Tuấn Trí, ngươi lấy tiền cúng đường đến đây.” Sở hoàng hậu nói: “Bản cung bổ sung tiền cúng dường hai năm nay.”
Điêu Tuấn Trí cầm một chồng ngân phiếu thật dày, nhìn sơ qua chắc khoảng mười vạn lượng bạc.
Tục ngữ nói “Tăng ni giàu có và tăng ni nghèo đói.” Giống như Quảng Thiện chân nhân vậy, tuy rằng không nghèo nhưng cũng không bằng các tăng nhân Kỳ Sùng mời đến.
Hắn ta cũng hiểu rõ, nhiều người như thế đều đến cung của Kỳ Sùng, chia đều xuống thì mỗi người cũng không có bao nhiêu cả.
Một trăm ngàn bạc này, cho dù Quảng Thiện chân nhân sống đến ba đời cũng còn dư một đống.
Nhưng không công không thể lấy lộc, nếu Sở hoàng hậu lấy nhiều ngân phiếu ra như vậy thì việc giao cho hắn ta cũng không phải chuyện đơn giản.
Nhưng hắn ta vẫn động tâm như thế, nhìn hoàng hậu nói: “Không biết nương nương có chuyện gì cần bần đạo cống hiến sức lực sao?”
Hay là mưu hại Kỳ Sùng.
Cho dù một trăm vạn lượng, Quảng Thiện Chân nhân cũng không dám xuống tay với người có mệnh long khí như thế.
Con mắt của hoàng hậu hiện lên một tia tàn khốc: “Bản cung muốn để cho Kỳ Sùng nếm thử, chút dư vị sống không bằng ch3t kia.
Hắn gi3t ch3t đứa con gái mà bản cung thương yêu nhất thì bản cung cũng muốn đoạt lấy thứ hắn yêu thích nhất.”
Quảng Thiện chân nhân nói: “Ý của ngài là…”
Ngón tay của hoàng hậu đỡ lấy bình phòng trên ngai vàng, cứng rắn nắm lấy bảo thạch hộ giáp trên ngai vàng: “Kỳ Sùng đánh trống khua chiêng tụ tập các ngươi đến đây, là vì cứu người trong lòng của hắn đúng không? Bản cung muốn ngươi nghĩ cách làm ả ch3t đi.”
Quảng Thiện chân nhân: “…”
Hắn ta cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Mười vạn lượng bạc này, quả thực như thứ từ trên trời rơi xuống.
Hôm nay nhìn thấy cô nương kia, vốn là dáng vẻ hấp hối không sống được lâu, cao nhân bọn họ cũng chỉ xoay chuyển trời đất bằng mọi cách.
Cứu nàng thì khó nhưng hại nàng thì vô cùng đơn giản.
Dùng một chút thủ đoạn nhỏ hại ch3t, nói là người tự nhiên bệnh ch3t, Kỳ Sùng chắc chắn không tra ra được.
Cũng không biết vì sao Sở hoàng hậu lại nóng vội như thế, đợi người bệnh ch3t đi không được sao, cứ phải bắt hắn ta nghĩ biện pháp gi3t ch3t.
Quảng Thiện chân nhân cười nói: “Trên đời này hoàng hậu là nữ nhân tôn quý, chút năng lực này cống hiến cho hoàng hậu nương nương, bần đạo đương nhiên rất vinh hạnh, ngài thong thả chờ bần đạo nhé.”
Chờ sau khi ra ngoài, Điêu Tuấn Trí đưa cho Quảng Thiện chân nhân năm vạn lượng bạc nữa: “Sau khi chuyện thành công hoàng hậu sẽ ngài nửa còn lại.
Mong ngài ghi nhớ, nếu chuyện này bại lộ thì nhất định không thể khai hoàng hậu nương nương của chúng ta ra.”
Quảng Thiện chân nhân cười nói: “Yên tâm, việc này không khó, mong hoàng hậu nương nương chờ tin tức tốt từ bần đạo.”
Hai ngày sau, Kỳ Sùng trở lại từ quân doanh.
Cuối cùng Quảng Thiện chân nhân cũng gặp được người thật rồi.
Thật ra, so với tưởng tượng của hắn ta thì Kỳ Sùng đẹp trai hơn nhiều nhưng mà sát khí bao quanh cả người khiến người khác không rét mà run.
Tất cả các đạo sĩ và hòa thượng đều đang ở trước mặt hắn thì thào bàn luận, mắt phượng Kỳ Sùng đảo qua mọi người: “Nếu người xảy ra chuyện gì thì đầu các ngươi cũng đừng mơ được giữ.
Còn nếu không làm được gì thì đi sớm đi.”
Tất cả mọi người đều không ngờ Kỳ Sùng mở miệng ra là uy hiếp, có người bất lực đành phải rời khỏi.
Có người đầu tiên mở miệng cũng có người khác đứng lên, như thế người rời đi cũng hơn phân nửa, chớp mắt là một khoảng không thoáng đãng.
Quảng Thiện chân nhân đã nhận mười vạn lượng bạc rồi, lại sợ bị chém đầu, cuối cùng quyết định sẽ giúp hoàng hậu không chừng tương lai có thể có cơ hội giữ lại mạng mình.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...