Cậy Quân Sủng


Vốn dĩ suối nước nóng trong cung không có hoa mai, cũng không có vườn mai gì gì đấy, chỉ có một vườn hải đường, chắc do năm nay Minh cô nương ở bên cạnh điện hạ nói muốn ngắm hoa mai nên điện hạ mới hạ lệnh cho người phá bỏ toàn bộ hoa hải đường sau đó trồng mai chu sa vào.

Trời đông giá rét, gió lạnh thổi qua như cắt da cắt thịt, Kỳ Sùng cưỡi ngựa qua, Lý Phúc cũng xoay người lên ngựa, đi theo phía sau Kỳ Sùng, trong bóng đêm áo choàng của Kỳ Sùng tung bay trong gió.

Thị vệ trong cung thấy Tần vương tiến vào, cũng không dám ngăn cản cho hắn đi qua.

Bây giờ hoàng đế đang trong cung Ngự Càn, mấy vị phi tử lớn nhỏ và hoàng hậu đều ở đây cả, Kỳ Diên, Kỳ Tu và đám người kia vẫn chưa đến, Kỳ Sùng mới đi vào thì Kỳ Tu và Kỳ Diên cũng đã khoan thai đến trễ.

Chuyện Kỳ Sùng được sắc phong làm thái tử, trong thời gian ngắn cũng đã truyền khắp lục cung, Kỳ Tu và Kỳ Diên cũng đều biết.

Hai bọn họ đều cho rằng ngôi vị hoàng đế này theo lý phải do bọn họ làm, vị trí thái tử cũng phải thuộc về bọn họ.

Bây giờ nghe nói Kỳ Sùng được sắc phong làm thái tử, trong lòng ít nhiều gì cũng không thoải mái.

An Quốc công, Thừa tướng, Tĩnh vương, Khang vương, Ngụy Quốc công và đám người biết tin tức sớm nhất, hoàng hậu còn đang khóc trước mặt bọn họ.

Vẻ mặt Sở Hàn Tùng bi thương nói: “Hoàng hậu nương nương chớ thương tâm, bệ hạ chính là chân long thiên tử, có trời phù hộ, chắc chắn có thể bình phục.”
Nhìn Sở hoàng hậu khóc như thế làm cho người ta thấy rất xúc động.

Hoàng đế ngã trên giường chất nữ bà ta, tuy bà ta nhìn hai chất nữ như hoa như ngọc của mình không vừa mắt nhưng Sở gia vinh thì bọn họ vinh mà Sở gia nhục thì bọn họ cũng thế.

Chuyện thành ra thế này, bà ta cũng chẳng được lợi gì.

Sở hoàng hậu che mặt nói: “Hai vị công chúa Tây Hạ mấy ngày nay thường quấy rầy bệ hạ, mỗi ngày gần đây đều ở ngự thư phòng khiến bệ hạ mất hồn mất vía, hai nàng ta mới là thủ phạm sát hại bệ hạ.”
Đương nhiên hai vị công chúa đều ở đây, vô duyên vô cớ bị chỉ trích như thế, các nàng rất bất mãn.

Một vị công chúa nói: “Nô tỳ quan tâm đến long thể bệ hạ nên mỗi ngày đều ghé thăm.

Vì sao bệ hạ ở gần chúng ta thì tốt mà ở trên giường Sở phi tỷ tỷ thì lại xảy ra chuyện thế?”
Tính tình hai người bọn họ cũng không phải dễ đối phó, sắc mặt hoàng hậu cũng trở nên khó coi, hai nàng ta tiến một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Thần thiếp là công chúa được hiến cho bệ hạ, hoàng hậu nương nương lấy sai lầm của Sở phi đểhãm hại chúng ta, là đang xem thường chúng ta sao?”
Kỳ Diên và Kỳ Tu tiến vào thì nghe thấy mấy lời này, Kỳ Tu nói: “Thân là hậu phi lại dám chống đối hoàng hậu, đại nghịch bất đạo.”

Hai vị vương gia, Thừa tướng và hai vị Quốc công cũng nhìn thấy Kỳ Sùng tiến vào, tất cả đều thi lễ.

Bọn họ cũng nghe thấy tin tức Kỳ Sùng được sắc phong làm thái tử.

Tuy chiếu thư chưa truyền khắp thiên hạ, lễ sắc phong cũng chưa làm nhưng có thánh chỉ thì Kỳ Sùng là thái tử danh chính ngôn thuận.

Ngoại trừ Ngụy Quốc công ra, tất cả mọi người đều cung kính hô một tiếng “Thái tử điện hạ”.

Kỳ Sùng nói: “Thái y nói thế nào?”
Thái y vừa nhìn Sở hoàng hậu, vừa nhìn Kỳ Sùng: “Gần đây bệ hạ mệt nhọc quá độ.”
Vì sao mà mệt nhọc, thái y cũng không cần nhiều lời, đương nhiên người bên ngoài đều biết được.

Tĩnh vương chắp tay nói: “Thân thể bệ hạ có bệnh nhẹ, bây giờ lại hôn mê bất tỉnh, bổn vương cho rằng nên để thái tử điện hạ đại diễn xử lý chính vụ, hỗ trợ quân lính giám sát đất nước, việc bách quan bẩm tấu cũng nên để cho thái tử điện hạ xử lý.”
Lông mi Kỳ Sùng nhẹ nhàng nhíu lại.

Một bên Sở hoàng hậu mặt mũi trắng bệch, sắc mặt của Kỳ Tu và Kỳ Diên cũng không tốt lắm.

Sở Hàn Tùng nói: “Chưa làm lễ sắc phong, sao Tần vương điện hạ có thể đi quá giới hạn chứ?”
Thừa tướng bị ánh mắt của Kỳ Sùng liếc một cái, trong lòng run lên nói: “Thánh chỉ đã truyền xuống, Tần vương điện hạ danh chính ngôn thuận làm thái tử.

Bây giờ bệ hạ đang hôn mê bất tỉnh, sao có thể làm lễ sắc phong chứ? Thái tử điện hạ hiếu thảo, đương nhiên sẽ không làm lễ sắc phong vào lúc này.”
Kỳ Sùng thản nhiên nói: “Lễ sắc phong không cần làm, thân thể phụ hoàng không tốt, Cô sẽ cầm quyền thay.

Khí hậu ở hoàng thành lạnh lẽo, không tốt cho phụ hoàng dưỡng bệnh, chuyển tới suối nước nóng trong cung đi.”
Giọng nói uy nghiêm lạnh lùng từ điện hạ truyền đến, trong lòng mọi người đều rất kinh ngạc.

Sắc mặt Kỳ Tu và Kỳ Diên rất khó coi, sắc mặt của Sở gia cũng thế.

Bọn họ đều rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này, Kỳ Sùng vung dao soàn soạt, giết rất nhiều người, nếu mới ra tay chỉ có xuống tay đối với Sở gia.

Kỳ Diên vừa sợ vừa khủng hoảng nên hôn mê luôn.


Sở hoàng hậu xoa xoa mắt: “Tứ hoàng tử đau lòng cho bệ hạ, bi ai quá độ nên hôn mê rồi, mau truyền thái y đến bắt mạch cho hoàng tử.”
Thái y: “…”
Một gã thái y khác lại tiến lên, bắt mạch cho Kỳ Diên nhưng mà chỉ là bị dọa sợ thôi.

Ngày xưa làm nhiều chuyện áy náy, bây giờ Kỳ Sùng thượng vị nên hắn ta bị dọa sợ.

Lúc từ cung đi ra đã trễ.

Kỳ Sùng cũng không đến nhìn hoàng đế.

Trong hoàng thất, tình cảm phụ tử như đồ bỏ, huống chi mẫu thân Kỳ Sùng ch3t là do hoàng đế, Kỳ Sùng hận ông ta.

Phía sau có ai kêu hắn: “Hoàng huynh!”
Kỳ Sùng quay đầu lại, đèn trong cung hắt lên mặt đất vòng sáng vàng, một thân ảnh xanh nhạt đang tiến đến, là Ngũ hoàng tử Kỳ Thưởng.

Kỳ Thưởng chạm bả vai Kỳ Sùng: “Chuyện của phụ hoàng lần này, là do huynh làm sao?”
“Không phải.”
Kỳ Thưởng nói: “Vậy là do hai phi tử Tây Hạ kia?”
Lý Phúc lắc đầu nói: “Đương nhiên là do Sở phi, cả nhà đưa tới ba nữ nhân, không làm bệ hạ mệt ch3t mới lạ!”
Kỳ Thưởng gắng gượng cười hai tiếng: “Chúc mừng hoàng huynh, bây giờ hoàng huynh thành thái tử, sau này kế vị sẽ danh chính ngôn thuận.”
“Chuẩn bị một chút đi đến hành cung.” Kỳ Sùng nói: “Chắc là năm nay sẽ ăn Tết ở hành cung.”
Đương nhiên các đại thần cũng đi theo.

Kỳ Sùng muốn mang Minh Trăn đến nhưng người đang trong phủ An Quốc công, lại thường phải đến thỉnh an phu nhân An Quốc công, đương nhiên không tiện mang nàng đi.

Minh Oái cũng đã trở lại trước Tết, nàng ấy đem rất nhiều đồ mà bà ngoại cho, có cả đặc sản địa phương rất ngon.

Thân là đích nữ trong nhà, Minh Oái cũng không phải người keo kiệt, ra tay cũng rất hào phóng, trước khi xuất giá cũng tặng y phục, trang sức và vài thứ khác cho Minh Trăn và Minh Phương.


Không biết vì sao, Minh Phương luôn né tránh ánh mắt của Minh Oái, nhận đồ vật chỉ nói cảm ơn, không nói gì nhiều đã trở về.

Minh Oái nói thầm: “Nàng ta thường nói nhiều nhất, sao chừ lại câm như hến thế? Ta còn nghĩ nàng sẽ xỉa xói vài câu như trước chứ.”
Nha hoàn bĩu môi: “Ai biết nàng ta, phỏng chừng là làm chuyện gì trái lương tâm rồi.”
Minh Oái cũng không muốn nói này nọ nhiều, nàng ấy lau lau tay: “A Trăn đâu? Sao lại không đến thế?”
Tiểu nha đầu truyền lời lại: “Minh Trăn cô nương bị sốt, tối hôm qua lại bị nhiễm phong hàn, bây giờ còn đang phát sốt.”
Minh Oái nói: “Ta đến thăm muội ấy.”
Nha hoàn nhanh chóng chạy đến ngăn cản: “Không được, nhỡ lây bệnh sang cho ngài, đến lúc đó cả nhà đều bị nhiễm bệnh.

Ngài cũng không phải đại phu, thăm một cái cũng có tác dụng gì đâu.”
Minh Oái nhướng mi: “Nói hưu nói vượn, thân thể ta yếu đuối như thế sao?”
Nha hoàn nói: “Đúng rồi, hôm nay thế tử Khang vương đến tìm thiếu gia chúng ta, nói là tìm thiếu gia chứ tám chín phần là nghe nói ngài về, nên đến thăm đấy.”
Minh Oái cười: “Hắn ở đâu? Mau gọi người đến cho ta.”
Nha hoàn nhanh chóng chạy đi tìm người, không đến hai khắc (1), một nam tử thân mặc cẩm bào màu lam đã đến.

(1) Khắc: Một khắc bằng mười lăm phút.

Ngày thường Kỳ Đình rất tuấn tú, quân tử đoan chính như cỏ chi cỏ lan (2).

Hắn đẩy mành rồi tiến vào: “Lục tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”
(2) Cỏ chi cỏ lan: Thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.

Minh Oái hừ lạnh: “Nghe nói gần đây ngươi hay vào phủ, thế tử lại từng bước thăng chức, thật sự đáng mừng.”
Kỳ Đình sẽ cười nói: “Lục tiểu thư thật kỳ lạ, là đang chuẩn bị lễ vật gì sao?”
“Cái gì cũng không có.” Minh Oái nói: “Sao ngươi lại thăng quan nhanh thế?”
Bây giờ trong tay Kỳ Sùng nắm quân sự, là chuyện lớn, tự nhiên sẽ diệt bên đối lập, đề bạt người thân bên cạnh mình.

Kỳ Đình nói: “Nàng rời kinh nhiều ngày rồi, có nhiều chuyện còn chưa biết, bây giờ Tần vương điện hạ đã được sắc phong thái tử.”
Trong kinh thành đa số quý nữ không dám nghĩ đến Tần vương, mà chẳng cần lý do lớn lao gì, bởi vì Tần vương thật sự quá lạnh lẽo, tàn khốc.

Cho dù dung mạo vô song, quyền thế ngập trời thì người bình thường cũng không dám đến gần.

Gần vua như gần cọp, ai lại muốn mang cổ đến gần miệng cọp đâu?
Minh Oái thở dài nói: “Tần vương điện hạ văn thao võ lược, hắn được sắc phong thái tử cũng chẳng hiếm lạ gì, nhưng mà, ngươi phải thu liễm mũi nhọn, mũi nhọn quá nhiều, không những rước hoạ mà còn khiến cho quân vương kiêng kị.”
Kỳ Đình vỗ vỗ lên đầu Minh Oái: “Nàng yên tâm, vi phu biết rõ, Tần vương là chủ tốt, mặc dù người hơi thô bạo nhưng cũng không tùy ý nghi ngờ thần tử có công.


Trí tuệ hắn rất lớn, sắc bén hơn trong thiên hạ, không phải hung ác như mọi người nghĩ.”
Bên tai Minh Oái đỏ bừng, đỏ đến tận cổ, đầy tay hắn ra: “Đừng chạm vào đầu bổn tiểu thư, bổn tiểu thư còn cao nữa đấy.

Ngươi là vi phu của ai? Lưu manh, ta mới không nhận.”
Kỳ Đình cười khẽ.

Hắn nhìn khắp nơi, nhìn thấy một cái hộp nhỏ bị phá hư trên bàn, vừa nãy chắc bị Minh Oái mở rannên cầm đến: “Đây là cái gì? Tặng ta sao?”
Minh Oái: “Hộp trang sức, ta tặng cho muội muội ta, vừa mới bị ta phá hỏng.”
Cái hộp nhỏ này có thể tùy ý tháo lắp, vừa nãy chờ Kỳ Đình, nàng ấy nhàm chán nên tháo ra, kết quả sau khi tháo ra lại không thể gắn lại.

Kỳ Đình ở bên cạnh giúp nàng ấy sửa lại.

Các huynh đệ tỷ muội trong nhà họ Minh, Kỳ Đình đều biết rõ.

Đoạn thời gian trước trong cung, cũng chính là Ninh Đức và Gia Hàn mở tiệc chiêu đãi vị tiểu thư đấy, Kỳ Đình cũng đã gặp Minh Phương, ngôn ngữ cử chỉ của Minh Phương không được quy củ, có vài phần ngả ngớn, Kỳ Đình từ chối một lúc, vốn định nhắc nhở Minh Oái một chút.

Nhưng chưa đến đâu, hắn còn chưa thành thân với Minh Oái, không nên tùy tiện ly gián tình nghĩa tỷ muội của nàng ấy.

Nhưng nếu đề cập đến, Minh Oái lại quá cẩu thả, sợ vô duyên vô cớ bị hại.

Sau khi giả vờ xong, Kỳ Đình đưa cho nàng ấy: “Trước ở trong cung, ta có gặp Thất muội và Cửu muội.

Cái người Thất muội kia, tâm tư không tốt, ngày thường nàng ít lui đến thôi.”
Minh Oái lắc đầu: “Nàng ta vẫn luôn như thế, ngày thường ta cũng không quen không thân, đừng để ý đến nàng ta là được, nàng ta là muội muội của ta.

Ngươi chuẩn bị lắp cái hộp đó lại đi.”
Kỳ Đình như có như không: “Nếu ta làm được, vật vả thế mà Lục tiểu thư không khen thưởng sao?”
Minh Oái nói: “Thưởng ngươi một đồng tiền.”
Kỳ Đình nhìn thấu Minh Oái, hắn hôn trên mặt nàng ấy một cái: “Chừng đó thì xi nhê gì? Môi thơm của Lục tiểu thư mới đủ.”
Minh Oái ngây người, cả người đều sững sờ, chờ nàng ấy lấy lại phản ứng người đã ra ngoài.

Minh Oái tức giận đến mức đập xuống giường, cuối cùng ngã xuống rồi mới ủ rũ mang theo đồ tìm A Trăn.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui