Lúc Minh Trăn ăn cũng không yên lòng, bây giờ nàng còn vì bản thân mình thất hứa mà áy náy.
Sau khi dùng bữa sáng xong thì phải rời khỏi, Minh Trăn phất tay chào điện hạ: “Điện hạ, A Trăn đi trước đây, có rảnh lại đến gặp ngài.”
Bởi vì hai người cùng ở chung một chỗ, vốn dĩ Lý Phúc nghĩ tối hôm qua điện hạ sủng hạnh cô nương nhưng khi nãy bọn nha hoàn dọn dẹp chăn gối thì thấy hơi lộn xộn mà thôi, không có dấu vết mờ ám như trong tưởng tượng.
Có lẽ thứ duy nhất để lại đó là mùi hương kéo dài không tan trên người cô nương.
Y cũng không biết cuối cùng là điện hạ và Minh cô nương đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn thấy thần sắc của điện hạ vẫn như ngày thường, Lý Phúc nói: “Lần này, cô nương lại rời đi dễ dàng như thế, nô tài còn tưởng cô nương sẽ bên cạnh điện hạ thêm một khoảng thời gian nữa.”
Kỳ Sùng nói: “Đại khái chắc là vì Ngu Hoài Phong.”
Lý Phúc lại sợ sẽ khơi mào lại mâu thuẫn của hai vị điện hạ cho nên nhanh chóng ngậm miệng lại.
Kỳ Sùng nói: “Đi mời Hàn Khiêm đến phủ Tần vương đi.”
Lý Phúc: “Vâng.”
Dưới trướng Tần vương có rất nhiều người đặc biệt tài giỏi, Hàn Khiêm cũng không phải là người xuất sắc nhất trong số đó nhưng tối hôm qua nói chuyện vài câu cũng có thể khiến cho người ta nhìn thấy được, quả thật ông có chút bản lĩnh.
Minh Trăn yên lặng không lên tiếng bị đưa trở về, Thiên Cầm và Tân Dạ nhìn thấy nàng tiến vào, vội vàng đứng lên nghênh đón: “Cô nương đã trở lại?”
Áo choàng da cáo trên vai được tháo xuống, Minh Trăn gật gật đầu: “Có người đến tìm ta không?”
Thiên Cầm nhận lấy áo choàng đặt ở một bên, đưa ấm sưởi cho Minh Trăn sưởi ấm: “Có ai đến?”
Minh Trăn hỏi Thiên Cầm như thế thì biết Ngu Hoài Phong không có đến, nàng lắc đầu: “Không có gì.”
Thiên Cầm nói: “Hôm nay phải đến chỗ phu nhân thỉnh an, để ta và cô nương qua đó, trước tiên cô nương thay y phục đi đã.”
Minh Trăn “Ừm” một tiếng: “Chuẩn bị nước, ta đi tắm rửa.”
Nước ấm chuẩn bị xong rất nhanh, Minh Trăn cảm thấy bản thân mệt mỏi nên ngâm mình trong nước.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, Tân Dạ hầu hạ nàng tắm rửa, nhìn thấy vết hôn trên cổ của Minh Trăn nhất thời cảm thấy kinh ngạc nhưng nàng ấy lại không nói ra miệng, chỉ úp mở nói: “Cô nương có thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
Minh Trăn lắc đầu: “Không có.”
Có thể là do ảnh hưởng của rượu ngày hôm qua, nàng ngủ rất say, trong đầu cũng có nhiều hình ảnh lộn xộn, giống như ghét bỏ cái ôm của điện hạ không đủ ấm áp nên cởi y phục của ngài, rồi dựa hai má vào trên đó, cuối cùng lại bị điện hạ hôn môi trừng phạt.
…
Tân Dạ chỉ thấy dấu vết ở đây chứ không nhìn thấy ở những chỗ khác nên cũng thấy yên lòng.
Cũng không phải lo điện hạ đã phát sinh chuyện gì đó không tốt với cô nương, mà là thân thể Minh Trăn thật sự quá yếu, Tân Dạ lo lắng sẽ làm bệnh tình nàng trở nặng.
Có thích cũng thế mà không thích cũng thế, dù sao trong mắt nàng ấy thì Minh Trăn cũng đã là người của Kỳ Sùng rồi.
Dù sao Tân Dạ cũng không tin, sau khi gặp điện hạ Minh Trăn còn có thể động lòng với người nào khác, đương nhiên điện hạ cũng sẽ không, Tân Dạ chưa từng thấy điện hạ ưu ái nữ nhân nào khác cả.
Sau khi ra ngoài, Tân Dạ thì thầm bên tai của Thiên Cầm vài câu.
Thiên Cầm che miệng của nàng ấy lại: “Không được lén lút bàn chuyện sau lưng chủ tử.”
Tân Dạ cười cười: “Ta chỉ cảm thấy được cô nương của chúng ta rất xứng đôi với điện hạ, điện hạ đã có tình yêu trai gái với cô nương, thật mong sau này hai người sẽ càng ngày càng tốt, tuy bây giờ chưa làm gì với cô nương nhưng tóm lại về sau cũng sẽ có.”
Nghĩ lại cũng cảm thấy từ trước nên nay điện hạ đều lạnh lùng, hờ hững mà đêm qua lại không kiềm chế được tình cảm của bản thân mình mà dịu dàng hôn lên người của cô nương, cảnh tượng vừa triền miên vừa tốt đẹp như thế, Tân Dạ cũng hiểu cô nương mê người.
Đại khái chỉ có cô nương mới có thể dụ dỗ điện hạ mất hết lý trí như thế, mất đi vẻ bình tĩnh để bày mưu tính kế ngày thường, làm ra được chuyện ngọt ngào á.i ân như thế.
Tân Dạ rất thích Minh Trăn, nàng ấy nói: “Ngươi ở trong đây nghỉ ngơi tạm đi, để ta và cô nương đến chỗ phu nhân.”
Thiên Cầm nhíu mày: “Không nên nói thì đừng nói, đến lúc đó ngươi đừng nói nhiều, tính tình thận trọng một chút, đừng khiến cô nương xảy ra mâu thuẫn với người khác.”
Tân Dạ gật đầu: “Ta biết rồi.”
Sau khi thay y phục mới xong, Minh Trăn mới dẫn theo Tân Dạ tới thỉnh an La thị.
Bởi vì nửa đêm có tuyết lớn nên trên nóc nhà vẫn còn đọng tuyết trắng, Tân Dạ đi phía sau Minh Trăn: “Gần đây Lục tiểu thư không có ở nhà, ngài đừng ở chỗ của phu nhân lâu quá.”
Thật ra Tân Dạ có thể thấy, La thị không có nhiều tình cảm với Minh Trăn, đơn thuần là cho một chút thể diện bên ngoài thôi.
Thật ra cũng không khó lý giải, La thị không phải thân sinh của Minh Trăn, làm sao có nhiều cảm tình cho được chứ?
Đợi đến chỗ của La thị, Ngô di nương và Minh Phương đều đã ở đó.
Minh Phương nhìn thấy Minh Trăn vẫn ốm yếu như cũ, dáng người thì nhỏ bé, màu da thì trắng hơn tuyết, sau lưng tỏa ra một màu đen, trên người cũng đang được mặc một cái áo choàng trắng.
Nàng ta nghiến răng.
Minh Trăn thi lễ: “Thỉnh an phu nhân.”
La thị đánh giá Minh Trăn từ trên xuống dưới một lúc: “A Trăn ngồi xuống đi.”
Minh Phương cười nói: “Gần đây Lục tỷ không có nhà, A Trăn cảm thấy rất cô đơn nhỉ? Đúng lúc buổi chiều ta phải ra ngoài, A Trăn muốn theo ta đi chơi không?”
Ngô di nương nói: “Là tiểu cô nương mà ngày nào cũng xuất đầu lộ diện (1) thì còn ra thể thống gì nữa?”
(1) Xuất đầu lộ diện: Chỉ việc những người phụ nữ xưa hay xuất hiện trước đám đông làm mất thể diện, mang ý mỉa mai.
Minh Phương nói: “Sao ngày nào con cũng ra ngoài chứ? Con chỉ tụ tập chung với các tỷ muội, hôm nay là ngày ngâm thơ ngắm hoa, gần đầy còn có tuyết nữa, còn muốn thưởng thức cảnh tuyết nữa.
Cảnh tuyết ở hồ Ngọc là đẹp nhất, ngày nào cũng ở trong nhà thì buồn chán lắm.”
Tự nhiên hôm nay nàng ta khéo ăn khéo nói như thế nhưng Ngô di nương cũng không đồng ý, nàng ta đành phải im lặng.
Minh Trăn không thích lui tới với Minh Phương, mấy ngày ở chung, nàng có thể nhìn thấy Minh Phương không tốt với mình cho nên từ chối nói: “Thất tỷ, thân thể muội có chút mệt mỏi, không muốn ra ngoài.”
“Vì sao chứ? Lúc trước muội đi ra ngoài chơi với Lục tỷ rất vui vẻ mà, chẳng lẽ chỉ muốn ra ngoài với Lục tỷ thôi? Lục tỷ gọi muội thì răm rắp nghe theo, có thấy rên mệt bao giờ đâu.” Minh Phương nhìn về phía La thị, nửa đùa nửa thật nói, “Phu nhân, người xem A Trăn sao lại ngốc chứ? Nàng ấy rất thông minh đấy, biết được đùi ai có thể ôm, giống như con đây, A Trăn cũng không muốn để ý đến.”
Liên quan đến thân thế của Minh Trăn, An Quốc công không nói với La thị, gần đây La thị đã muốn xem xét hôn sự cho Minh Trăn.
Đó cũng là người trẻ tuổi mà bà ta đã nói với Minh Trăn và Minh Oái trước đó.
Bà ta cũng biết Minh Trăn ở trong nhà mãi cũng không phải chuyện tốt gì, cần phải đi đi lại lại, ra ngoài giao tiếp một chút thì những người khác mới không ghét bỏ.
Về phần Minh Phương, La thị cũng thấy cô nương này nhiều chuyện, thích kêu la như chim sẻ.
La thị nói: “Phương Nhi thiếu người làm bạn chung, A Trăn, buổi chiều con cùng con bé ra ngoài đi, đừng cứ ở nhà mãi, tiền tiêu vặt hàng tháng còn đủ dùng không?”
Tân Dạ nói: “Tiền tiêu vặt hàng tháng của cô nương đều dùng để uống thuốc, thân thể trước sau vẫn luôn không tốt, lại đang là mùa đông nhưng mà Lục tiểu thư không có người bầu bạn, cô nương chúng ta sẽ chơi chung một lúc.”
Một khi La thị đã mở miệng thì không thể đùn đẩy nên đành phải đáp ứng.
Gần đây, Minh Phương đang tiếp cận Tráng Vũ Hầu, nàng ta rất thân nhanh với Gia Hàn, hơn nữa còn bỏ rơi những người bạn khác.
Tuy trong nhà của Gia Hàn đã suy tàn nhưng hoàng đế cũng không lấy lại thân phận quận chúa, còn có giao tình rất tốt với công chúa cho nên Minh Phương cũng rất có thể diện.
Hai ngày nay, Gia Hàn cũng hay hỏi thăm tình hình tỷ muội trong nhà nàng ta, Minh Phương cũng không biết nên nhắc đến Minh Trăn, Gia Hàn nghe thấy Minh Trăn thì thấy có chút hứng thú nên muốn gặp một lần.
Sao Minh Phương có thể từ chối Gia Hàn được nên vội vàng đến chỗ La thị để xin phép, muốn dắt Minh Trăn ra ngoài.
Nàng ta thật ra cũng sợ Gia Hàn nhìn trúng khuôn mặt của Minh Trăn, sẽ qua lại thân thiết với Minh Trăn nhưng lại nghĩ đến tâm tư ghen tị của Gia Hàn.
Đa số mọi người đều biết được, sau khi nhìn thấy Minh Trăn chỉ sợ suy nghĩ không phải là muốn kết giao mà là kiêng kị.
Do gấp quá nên Minh Trăn chỉ dẫn theo Tân Dạ theo ra ngoài, Minh Phương nhìn thấy Tân Dạ mà không phải Thiên Cầm thì cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tân Dạ cũng có vẻ không thông minh và bình tĩnh như Thiên Cầm.
Lúc trên xe ngựa, Minh Trăn chợt nghe đối phương nói không ngừng, thật ra nàng cũng không có hứng thú gì lắm, cũng lười phải cùng Minh Phương tranh cãi, đối phương nói gì cũng nhắm mắt gật đầu đại.
Sau khi Minh Phương nhảy xuống từng xe ngựa, Minh Trăn cũng được Tân Dạ đỡ xuống, bên ngoài trời giá rét, trên mặt hồ có kết băng nhưng cũng có vài cô nương đang trượt băng trên hồ.
Minh Phương đang đi xem náo nhiệt, là hai cô nương nhà Vũ Văn, nhà Vũ Văn ở triều Lăng cũng được xem là nhà giàu có, cũng có quan hệ sâu sắc với Tần vương, Gia Hàn từng rất ghét các cô nương nhà Vũ Văn, đôi khi cũng muốn đối đầu nhưng sau khi Tráng Vũ Hầu ngã xuống, Gia Hàn thấy các nàng ấy phải cúi đầu.
Minh Trăn không cởi mũ ra, nàng cảm thấy tay của mình lạnh hết cả rồi, đôi tay vẫn đang nắm chặt cái lô nhỏ (2).
(2) Lô nhỏ: Là loại bếp nhỏ thường được dùng để sưởi ấm tay vào mùa đông, phần lớn là làm bằng đồng, thường được sử dụng trong cung đình Trung Quốc và người dân dùng để sưởi ấm.
Minh Phương cực kỳ hâm mộ, nàng ta nói: “Hai vị cô nương này đều chưa đính hôn, nghe nói là hai nàng ấy đều sẽ vào phủ Tần vương.”
Phía sau có giọng nói nữ tử: “Nghe nói? Nghe ai nói thế?”
Minh Phương nhanh chóng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Gia Hàn mặc áo choàng trắng, trên đầu cài một cây trâm bằng ngọc trai, lớp trang điểm cũng đậm hơn người bình thường rất nhiều.
“Nghe người bên ngoài đồn đãi thôi.”
“Lời đồn đãi này mà ngươi cũng dám tin.” Ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn theo hai cô nương đang trượt băng, nhất thời lạnh đến thấu xương: “Xem ra hai nàng cũng sẽ không có mệnh này.”
Người trong miệng chính là hai cô nương nhà Vũ Văn nhưng Gia Hàn biết rõ bản thân mình mới là người không có mệnh này.
Trong nhà bị Tần vương biến thành nửa sống nửa ch3t như thế, trong chớp mắt đã từ trên mây ngã hẳn vào trong bùn và trở thành trò cười trong cả kinh thành.
Phụ thân và huynh trưởng đều coi Tần vương như kẻ thù, sau này cho dù Tần vương có phát hiện điểm tốt của nàng ta, thích nàng ta thì cũng chỉ sợ người trong nhà không đồng ý.
Mẫu thân của Tần vương xuất thân từ nhà Vũ Văn, những năm gần đây, Tần vương và nhà Vũ Văn hỗ trợ lẫn nhau, thân càng thêm thân, hai người chắc chắn đều nguyện ý.
Móng tay của nàng ta ấn sâu vào lòng bàn tay, lúc sau mới nhìn về phía Minh Trăn, để cho bản thân mình từ từ bình tĩnh, mỉm cười: “Là Minh cô nương sao?”
Minh Trăn lùi về sau hai bước: “Ta là Minh Trăn.”
Kết cục của Gia Hàn bây giờ đều do Minh Trăn ban tặng nhưng mà bi ai là đến bản thân Minh Trăn cũng chẳng biết do mình làm.
Trong khoảng thời gian ngắn thế, ánh mắt lạnh lẽo đã khôi phục lại: “Nếu đã đến đây thì cùng nhau đến tửu lầu ăn cơm đi, ta mời các ngươi.”
Minh Phương bắt lấy cánh tay của Minh Trăn: “Đây là quận chúa Gia Hàn, có di mẫu là hoàng hậu nương nương.”
Bên trong kinh thành, Gia Hàn cũng không dám làm ra chuyện khác thường gì, Tân Dạ thấy tửu lâu này, đây là một trong các sản nghiệp của Tần vương.
Bất kể thế nào thì trong đồ ăn cũng sẽ không có độc, đầu óc của Gia Hàn cũng sẽ không ngu ngốc thế.
Nhưng mà nàng ta gọi đồ ăn lung tung cả, vốn dĩ chỉ có ba người mà lại gọi hơn hai mươi món.
Minh Phương rất ngạc nhiên.
Đồ trên bàn này ít nhất cũng phải hai trăm lượng bạc, chưa kể đến nho và dưa hấu rất khó tìm, không phải nhà Tráng Vũ Hầu suy tàn rồi à, sao Gia Hàn lại có thể ra tay hào phóng như thế!
Minh Trăn chậm rãi dùng cơm, động tác tao nhã thoạt nhìn trạng thái rất tốt, cũng không phải là không có giáo dưỡng.
Chuyện khác cũng không quan trọng, quan trọng nhất là khuôn mặt mỹ nhân này làm lay động lòng người, giống như hồ ly, không, hồ ly cũng không thể đẹp bằng nàng.
Gia Hàn nhìn chằm chằm Minh Trăn, lồng ng.ực khó chịu, không nuốt nổi thức ăn.
Ánh mắt nàng ta chuyển một hồi, đột nhiên ôm lấy dạ dày: “Minh Phương, dạ dày ta không thoải mái, ngươi đưa ta về phủ đi để đại phu nhìn một chút.”
Minh Phương thấy vẻ mặt Gia Hàn thống khổ, lo lắng đứng lên: “Sao thế? Nếu thân thể không khỏe vậy mau mau trở về, ta đi với ngươi.”
Mặt Gia Hàn càng ngày càng tái nhợt, Minh Phương thấy tiểu muội như thế, lo lắng phải làm sao, nàng ta liếc nhìn Minh Trăn: “A Trăn, muội ở đây chờ ta, ta đi rồi trở về.”
Tân Dạ nói: “Ôi… Vậy ai thanh toán tiền cơm đây? Quận chúa, ngài nói mời khách quý mà.”
Đầu óc của Minh Phương chỉ lớn hơn quả hạnh nhân một chút, mà Gia Hàn lại cố làm ra vẻ, gì nàng ta cũng quên sạch rồi, cũng không để lời Tân Dạ vào lỗ tai, vội vàng đưa Gia Hàn đi tìm đại phu.
Tân Dạ chỉ có mang theo mấy trăm lượng bạc trên người, nàng ấy than thở: “Cô nương, chúng ta phải ăn bữa ăn của bá vương rồi, tửu lâu này có tiếng không để khách ghi nợ, ai đến cũng không cho ghi nợ.”
Bởi vì có phủ Tần vương đứng phía sau, người nào dám ghi nợ loạn chứ?
Thật ra Minh Trăn cũng không có khẩu vị gì, chỉ khách khí chút thôi.
Bây giờ nàng rất khó ăn, Gia Hàn gọi đều là những món nàng không thích.
Minh Trăn nghĩ, từ trong tay áo lấy ra một chuỗi ngọc châu màu tím: “Cái này có đủ không? Để lại cái này đi.”
Tân Dạ nói: “Chuỗi hạt châu này là do Tây Hạ tiến cống, trong kinh thành chỉ có một chuỗi duy nhất, có thể đủ cho mười bữa cơm, bọn họ cũng không dám nhận đâu, cô nương uống chút nước nóng cho ấm người đi.”
Lần này, Ngu Hoài Phong nghe thấy Minh Trăn đến hồ Ngọc, thuộc hạ tìm kiếm một hồi thấy cuối cùng lại thấy người đang ở tửu lâu này, chờ khi Ngu Hoài Phong đến, Gia Hàn và Minh Phương cũng vừa mới đi.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...