Chương 31:
Hôm đó Ôn Hồng đã nhìn thấy dáng người của Minh Trăn, mặc dù chưa thấy mặt, chỉ thấy được tư thái mờ mờ ẩn ẩn sau mũ lụa nhưng cũng đủ để tâm trí hắn ta bay bổng.
Cho nên hắn ta càng thêm ân cần ở phủ An Quốc công.
Hắn ta hi vọng sẽ có ngày được gặp riêng Minh Trăn vì chuyện định thân của hai người còn chưa hoàn toàn được xác định, nếu như trước đó mà tình cảm của hai người sâu đậm thì mọi chuyện sẽ dễ hơn, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
Huống hồ Minh Trăn còn là một người ngốc, ở phương diện này Ôn Hồng có kinh nghiệm rất phong phú, các cô nương ngây thơ non nớt được bảo vệ rất tốt...!kiểu người này dễ lừa gạt nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng hắn ta cũng không dám để lộ bộ mặt thật ở phủ An Quốc công.
Hắn ta nghe nói An Quốc công phong lưu, tính tình nữ tế phong lưu chắc cũng không phải chuyện xấu nhưng hắn ta muốn mọi chuyện thuận lợi nên ít nhất cũng phải để sau khi thành thân mới lộ được.
Trước mặt An Quốc công Ôn Hồng vẫn luôn chú ý cẩn thận làm một quân tử đoan chính.
Hai ngày trước Ôn Hồng cầm bái thiếp đến Sở phủ, nô bộc Sở phủ không cho hắn ta vào nhưng hắn ta gặp được Ngũ hoàng tử Kỳ Tu ở ngoài cửa.
Khí chất Kỳ Tu nho nhã ôn hòa, thấy Ôn Hồng tuấn tú lịch sự lại ôn tồn lễ độ nên cũng hỏi hắn ta mấy câu, sau đó mang hắn ta đi vào.
Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau đến trưa, hôm nay Ôn Hồng đến cũng là cố ý thuyết phục An Quốc công gia nhập về phe của Sở gia.
Hắn ta biết rõ bây giờ An Quốc công không đứng về phía ai cả nhưng chuyện này vẫn nên sớm nói rõ thì hơn.
Mặc dù Tần vương Kỳ Sùng văn thao võ lược còn là con của tiên hoàng hậu nhưng lại không được hoàng đế yêu thích nên dù hắn có tài giỏi đến đâu cũng khó mà đoạt được hoàng vị.
Sớm gia nhập phe cánh của Sở gia có khi còn được chút lợi lộc.
Hôm nay Ôn Hồng đến, hộ vệ nói An Quốc công không có ở phủ nhưng cho hắn ta vào trong, Ôn Hồng vẫn đến đại sảnh như cũ, một nha hoàn bước đến nói: "Hôm nay trong cung có việc, lão gia chúng ta đã vào cung gặp bệ hạ rồi."
Ôn Hồng cực kỳ hâm mộ.
Cho đến bây giờ hắn ta cũng chưa được gặp riêng hoàng đế, chỉ sợ ngay cả tên hắn ta là gì hoàng đế cũng không biết.
Hắn ta đưa mắt nhìn bày trí trong phòng, bàn ghế làm bằng gỗ tử đàn, tượng giàu sang phú quý không thiếu cái nào, dù không tráng lệ như Sở gia nhưng lúc trước dù nằm mơ Ôn Hồng cũng không dám mơ đến chuyện có ngày mình sẽ trở thành nữ tế của một nhà như vậy.
Nha hoàn mang nước lên có khuôn mặt trái xoan, dáng người mềm mại, mặt và tay đều trắng trắng mềm mềm, môi tô son đỏ, lông mày lá liễu, xinh đẹp hơn nhiều so với tiểu thư của lão gia trong thị trấn bọn họ, nếu như ở trong thanh lâu thì một đêm cũng mất kha khá bạc.
Trong lòng Ôn Hồng nghĩ bậy nhưng ánh mắt lại không dám nhìn lâu.
Lúc hắn ta nhận nước từ nha hoàn, tay mềm nhỏ của nha hoàn vuốt nhẹ lên tay Ôn Hồng: "Ôn công tử, ngài đừng lãng phí thời gian đợi lâu, khuya lão gia mới về, ngài vẫn nên về trước đi."
Động tác của nàng ta mập mờ, ngữ khí cũng mập mờ theo.
Ôn Hồng không dám làm loạn, nếu như là đích tiểu thư thì Ôn Hồng còn có thể trèo cao hơn nhưng nha hoàn này...!Chuyện chưa thành công, Ôn Hồng tuyệt đối không dám đụng vào nha hoàn Minh phủ.
Hắn ta vẫn giữ vẻ mặt như bình thường, ra vẻ là chính nhân quân tử, dường như chuyện gì cũng chưa xảy ra, trà cũng không uống, chỉ để ở một bên rồi nói: "Cáo từ."
Nha hoàn này là người xinh đẹp nhất ở bên cạnh phu nhân An Quốc công, nàng ta thuật lại tình huống lúc đó cho La thị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
La thị cũng mơ hồ.
Rốt cuộc Minh Oái có nói thật không? Bình thường nha đầu này cũng không nghiêm túc chút nào.
Nha hoàn kia suy nghĩ một lát rồi nói: "Gần đây Lục tiểu thư và Cửu tiểu thư rất hay qua lại, hai cô nương chơi với nhau rất vui."
La thị đã không còn qua lại nhiều với khuê mật trước đây của mình, tình cảm với tỷ muội trong nhà cũng phai nhạt, tình cảm mấy năm nay đều dành hết cho người trong phủ cho nên cũng không quan tâm đến tình cảm tốt đẹp giữa những tiểu cô nương này.
Bà ta cũng cảm thấy có chút khả năng: "Oái Nhi đúng là một người dễ bị nịnh nọt, bình thường tiêu tiền như nước, có lẽ con bé chê bai gia cảnh bần hàn của Ôn Hồng mà thôi cho nên mới không muốn gả tỷ muội trong nhà đi.
Nhưng bản lĩnh của Minh Trăn cũng lớn thật, không phải Minh Oái rất ghét nó sao? Sao tự nhiên lại hay qua lại với nhau rồi?"
"Có lẽ do bằng tuổi với nhau." Nha hoàn đấm vai cho La thị: "Sau khi Ngũ tiểu thư xuất giá, Lục tiểu thư ở trong phủ cũng không có việc gì làm, Cửu tiểu thư về cũng coi như có người bầu bạn."
Vì La thị quan tâm quá nhiều nên người cũng nhiều bệnh, bà ta gật gật đầu: "Cũng có thể.
Nhưng mà Oái Nhi như thế này là không được, hôm nào phải nhắc nhở nó một chút."
Nếu như nhân phẩm họ Ôn kia không có vấn đề, chỉ có gia cảnh nghèo khó thì có thể gả được.
Minh Trăn cũng không phải con gái ruột thịt của La thị, bà ta không thể thật lòng yêu thương nàng được, đối đãi tử tế đã là nhân nhượng lớn nhất rồi, bà ta cảm thấy Minh Trăn không đáng để mình làm An Quốc công khó chịu.
Trước mắt đúng là Minh Trăn đang chơi với Minh Oái.
Minh Oái không tìm được người đi theo mình nên đến chỗ Minh Trăn ở, chiếm giường của Minh Trăn, tùy tiện nằm trên giường nói: "Chán quá đi, chúng ta đi cưỡi ngựa đạp thanh đi."
Nha hoàn của Minh Oái nhắc nhở: "Tiểu thư, bây giờ là cuối hè."
Cũng đúng, cuối hè còn đạp thanh cái gì chứ, hơn nữa Minh Trăn cũng không biết cưỡi ngựa.
Nàng ấy ôm lấy gối đầu của Minh Trăn: "Tại sao đồ của muội đều thơm hết vậy?"
Thơm đến mức khiến người khác ghen tị.
Giường của Minh Trăn khá nhỏ, Minh Oái lại chiếm phần lớn, Minh Trăn đành phải co người lại một góc ôm gối, nàng yếu ớt nói: "Muội cũng không biết."
Vì là mùi cơ thể, Minh Trăn không ngửi được nhiều, những người bên cạnh đều cảm thấy mùi hương trên người nàng vô cùng dễ ngửi nhưng điện hạ lại hơi ghét bỏ, mỗi lần nàng ngủ trên giường của điện hạ, điện hạ luôn cho người vào thay đồ trên giường, nói là chỗ nào cũng có mùi của nàng.
Hiện tại không biết Minh Oái thích hay là ghét mùi hương này.
Minh Oái nắm tay Minh Trăn xoa xoa: "Thôi, vẫn rất thơm đó.
Ta chỉ thắc mắc vì sao muội lại không đen đi, những người khác đều giống phụ thân, chỉ có muội không giống."
Tân Dạ ở bên cạnh nói: "Lục tiểu thư trắng cũng nhờ giống phu nhân đấy ạ."
Minh Oái nghe người bên cạnh khen mình giống La thị thì vui vẻ.
Thời gian vẫn còn nhiều, nàng ấy không muốn ở nơi này lâu nên nói: "Chúng ta đi hái đào ăn đi, bây giờ đang là mùa đào, ta biết chỗ có đào lớn, chúng ta đi hái trộm một rổ mang về."
Tân Dạ mở to mắt: "Trộm?"
Một quả đào đáng mấy văn tiền chứ, đáng để trộm sao? Nàng ấy thật sự không hiểu nổi đích tiểu thư này của Minh gia.
Minh Trăn: "Ừm?"
Minh Oái kéo nàng dậy: "Đổi y phục đơn giản một chút rồi chúng ta đi, đào này khác với đào mua ở ngoài, ở những chỗ khác không mua được đâu."
Bình thường nàng ấy làm việc hơi hoang dã, Minh Trăn lại được nuôi ở trong nhà lâu, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài quá nhiều, Minh Oái lôi kéo nàng ra ngoài, nàng cũng hơi kích động: "Đào mọc ở trên cây rồi chúng ta tự hái sao?"
"Tất nhiên rồi!" Minh Oái thần bí cười một tiếng: "Ta còn biết quả nào ngon nhất trên cây đó."
Một canh giờ sau, Minh Oái mang theo Minh Trăn đến một vườn trái cây ở ngoài thành, nàng ấy cho người giữ cửa một lượng bạc, người giữ cửa vừa thấy Minh Oái thì đưa cho nàng ấy một cái rổ sau đó nhanh chóng để nàng ấy đi vào.
Minh Trăn nhìn quả đào to giữa lá cây xanh biếc, đôi mắt sáng lên: "Oa! Quả đào kia thật to!"
Minh Oái cười hì hì nói: "Bóc vỏ xong là có thể ăn, rất ngọt."
Minh Trăn sẽ không trèo cây, tất nhiên Tân Dạ và Thiên Cầm cũng không cho nàng trèo.
Minh Oái cảm thấy đọc sách rất đau đầu, nàng ấy hay trốn đi theo huynh trưởng nên cũng học được chút công phu nên đương nhiên biết trèo cây, huống hồ cây đào này khá thấp nên cũng dễ trèo.
Nàng ấy hái ở trên cây, hái xong đưa cho Minh Trăn để Minh Trăn bỏ vào trong rổ.
Hai người lăn qua lăn lại khiến y phục bị bẩn, hơn nữa lại ăn đào nên trên mặt cũng bẩn theo.
Sau khi hái đủ, Minh Trăn đi theo Minh Oái ngồi xuống một chỗ gặm đào, tinh lực Minh Oái dồi dào, hai cây đào to nhất, lớn nhất nàng ấy đều đã leo lên để hái sau đó mới ngồi xuống ăn đào với Minh Trăn.
Giỏ của hai người đầy những quả đào to mọng nước.
Cỏ xanh trên đất mềm mại, Minh Oái nằm xuống: "Hình như không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về thôi.
Chuyện này nhớ giấu nương ta, nếu không bà ấy biết rồi sẽ đánh ta đó."
Minh Trăn vừa ăn hết một quả, bây giờ đang ăn quả thứ hai, nàng vừa ăn vừa gật đầu.
Hôm nay hai người đều mặc y phục đơn giản, đồ của người Hồ khá ôm người, từ trước đến giờ Minh Trăn chưa mặc kiểu y phục này bao giờ, lần này nàng mặc y phục của Minh Oái, dáng người tỷ muội hai người không quá chênh lệch nên mặc cũng vừa người.
Hai người còn ăn đào ở dưới bóng thì trước cổng có một nhóm người trẻ tuổi cưỡi ngựa đi đến.
Đi đầu là ba người mặc áo gấm.
Không cần nói nhiều về Tần vương, một thân y phục màu đen, tuấn mỹ lạnh lùng, Lục hoàng tử ở bên cạnh mặc y phục màu trắng, dịu dàng tình cảm, bên phải Tần vương là thế tử Khang vương Kỳ Đình, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Kỳ Thưởng xuống ngựa nhìn Kỳ Đình: "Ngươi thật chả có ý tứ gì cả, ngày mai phủ tam ca phải mở yến tiệc đãi khách mà ngươi còn để tam ca tự mình đi hái đào."
Kỳ Đình cười nói: "Vườn đào này của ta rất được cưng chiều đó, ngoài vị hôn thê của ta ra thì không ai được phép vào.
Kỳ Thưởng, ngươi không hái thì nói một câu, sau đó ngồi nhìn chúng ta ăn nhé!"
Kỳ Thưởng dùng quạt đánh một cái lên bả vai hắn: "Ngươi thì giỏi rồi, thực sự bắt bản hoàng tử đi hái đào."
Ba người họ mượn cớ đi du ngoạn để bí mật nghị sự, tai mắt trong kinh thành quá nhiều, bọn họ ở cùng một chỗ thì chẳng khác nào lạy ông tui ở bụi này.
Kỳ Thưởng vừa đi vào trong vừa nói: "Hôm nay Tráng Vũ Hầu tức đến xanh mặt, gần đây bọn họ phách lối quá rồi, mới chịu thiệt một chút đã không chịu được, xem coi khó khăn đằng sau lũ điên đó chịu thế nào."
Người trông vườn thấy Kỳ Đình, đang định tiến lên nói gì đó nhưng ba vị điện hạ này không nhìn hắn ta, trực tiếp đi vào trong.
Kỳ Thưởng ngẩng đầu nhìn: "Chỗ này?"
Kỳ Đình nói: "Đi thêm chút nữa sẽ có hai cây có quả rất lớn.
Nhưng chỉ chiêu đãi khách bình thường thì cũng không cần hái quả tốt như vậy, đây là ta cố ý..."
Lời còn chưa dứt hắn đã nhìn thấy vị hôn thê của mình đang nằm dưới gốc cây đào với một tiểu cô nương khác, quả chín trên hai cây đều bị các nàng hái xuống bỏ vào rổ từ đời nào, bây giờ trên cây chỉ còn lại những quả nhỏ.
Kỳ Đình ho một tiếng: "Ai trộm đào của bản thế tử thế này?"
Minh Oái nghe thấy âm thanh thì lập tức bật dậy.
Minh Trăn vẫn còn đang gặm đào cũng ngửa mặt lên: "Hả?"
Minh Oái thấy ba người đang đi đến nhưng trong mắt nàng ấy lại chỉ có một người: "Hái...!Hái đào của ngươi để ăn thử thì làm sao?"
Kỳ Đình nghiêng đầu: "Lục tiểu thư muốn ăn thì nói một câu cho ta là được, ta tự mình hái rồi mang qua."
Minh Oái ôm tay: "Ta thích tự mình hái hơn."
Mặc dù nói vậy nhưng Minh Oái đang bị bắt tại trận, bên cạnh lại còn có hai điện hạ khác trong hoàng thất, trong lòng nàng ấy cũng vô cùng hoảng hốt.
Kỳ Đình thấy Lục tiểu thư bình thường cao ngạo độc mồm nay lại đỏ tai lúng túng thì cũng không làm khó nàng.
Còn về phần Minh Trăn, Minh Trăn nhìn qua Kỳ Thưởng đang há hốc mồm ngạc nhiên rồi lại nhìn về phía Kỳ Sùng đang lạnh nhạt như thường, im lặng gọi một tiếng "điện hạ".
Nhưng chỉ dùng khẩu hình.
Ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Sùng chỉ lướt qua Minh Trăn mà thôi.
Minh Oái nhanh chóng kéo Minh Trăn đi, ngay cả đào trong rổ cũng không mang theo.
Sau khi lên xe ngựa, Minh Oái uống một ngụm nước: "Hôm nay xấu hổ chết mất, muội thấy chưa? Người mặc y phục màu đen chính là Tần vương, nhìn hắn cũng không phải hiền lành gì, cũng không phải là người tốt như muội nói đâu."
Nhìn tình hình hôm nay Minh Oái cũng có thể đoán được có lẽ thế tử đã tham gia vào bên Tần vương.
Tất nhiên Minh Oái sẽ không can thiệp vào lập trường của hôn phu, nàng ấy cũng sẽ không vì thế tử quy thuận Tần vương mà khuyên phụ thân huynh trưởng mình tham gia phe của Tần vương được.
Sau khi về đến nhà, Minh Oái và Minh Trăn mới phát hiện ở đây mưa to gió lớn hơn chỗ này nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...