Đối với con người mà nói, lời đã thốt ra thì rất khó để rút lại.
—— vì vậy sự việc chợt trở thành thế này.
Trong phòng tắm công cộng ở tầng năm, cạnh rãnh nước bám đầy cặn vôi màu nâu là một loạt vòi nước cũ rích, An Chiết một tay cầm cốc một tay cầm bàn chải đánh răng nghiêm túc rửa mặt.
Cậu biết rõ thói quen sinh hoạt hằng ngày của con người, hơn nữa hôm nào cũng cố gắng bắt chước theo nó, tuy nhiên hôm nay, thái độ của cậu còn cẩn thận hơn mọi khi đôi chút, bởi vì Thượng tá đang đứng ngay bên cạnh cậu.
Đánh răng xong xuôi, cậu tiếp tục cẩn thận dọn đồ đàng hoàng nhìn về phía Lục Phong.
Lục Phong vừa vốc nước lạnh rửa mặt, lọn tóc ướt rượt đọng vài giọt nước trong suốt, như thể bông tuyết vừa tan chảy.
An Chiết lặng lẽ đưa khăn lông cho anh.
Lục Phong nhận lấy, nói ngắn gọn: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” An Chiết đáp.
Cậu cho rằng việc đấy là phù hợp với lễ nghi con người, cùng chia sẻ vài món đồ chính là hành động mà con người thường xuyên làm nhất.
Cậu đẩy cái cốc của mình sang chỗ Lục Phong.
“Anh muốn dùng không?” Cậu nói, “Có mỗi cái này thôi.”
Vật tư trong căn cứ vốn ít ỏi, đồ dùng hàng ngày phát cho mỗi người đều có giới hạn, nếu nhu cầu vượt ngoài mức quy định thì phải đến chợ đen tự mua.
An Chiết chỉ có đúng một cái cốc và một bàn chải đánh răng, hơn nữa chợ đen đã bị san bằng rồi, còn chỗ nào để mua đâu chứ.
Lục Phong dán mắt nhìn cậu, khoảng năm sáu giây sau mới có động tác khác.
An Chiết cúi đầu, ánh đèn vàng bảng lảng trong phòng tắm rọi sắc vàng nhạt xuống mép cốc, ngón tay thon dài của Lục Phong nắm chặt chuôi cốc sứ trắng toát, nhận nó từ tay cậu, bên phải là bàn tay cầm súng, lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, lúc An Chiết buông cốc ra thì ngón tay thoáng sượt qua đôi chút.
Lục Phong không dùng bàn chải đánh răng của cậu mà chỉ dùng cốc hứng nước pha loãng với kem đánh răng rồi súc miệng.
Sau khi kết thúc cậu bèn thu lại cốc, cả hai đi ra ngoài.
Lúc này đã là mười một giờ đêm, nếu theo ngày thường thì phòng tắm với hành lang đã cắt nước cắt điện theo nội quy căn cứ rồi, song hôm nay toàn bộ khu 6 lâm vào tình trạng thu dung khẩn cấp, giới hạn dùng điện nước đều được hủy bỏ.
Dưới tình huống đau đáu bàng hoàng, không ít người thao thức trắng đêm.
Cũng chính vì lẽ đó, dù đương độ đêm khuya thì phòng tắm vẫn có những kẻ khác —— bọn họ vừa rửa mặt hoặc giặt quần áo vừa vụng trộm đưa mắt quan sát cả hai, An Chiết phát hiện ra, cậu biết Lục Phong nhất định cũng phát hiện, thế nhưng dường như Thượng tá chẳng quan tâm lắm.
An Chiết đi trước, sàn nhà phòng tắm khá trơn, trên mặt sàn có vài vũng nước đọng, cậu cúi đầu sải bước tránh khỏi mấy vị trí ấy.
Thời điểm đi đến cửa, An Chiết bất thình lình đụng trúng một bóng đen đứng trước ngả rẽ, cậu ngẩng đầu.
“Cậu ——” Là giọng Josh.
An Chiết vô thức lùi về sau một bước và va phải lồng ngực Lục Phong, cậu trông thấy Josh đứng nhìn cậu toan nói điều gì đó, song vừa dời ánh mắt thì sượng ngắt tại chỗ ngay.
An Chiết cũng nằm ở trạng thái nửa sượng ngắt, Josh chặn cánh cửa đúng lúc quá, khiến cậu vào cũng chẳng đặng mà ra cũng không xong.
Chợt bấy giờ bờ vai cậu thoáng trĩu xuống, Lục Phong đương đặt tay lên nó.
Hốc mắt Josh mở to, An Chiết dễ dàng trông thấy con ngươi hắn khẽ run rẩy, giây kế tiếp Josh bèn cúi thấp đầu né sang, cơ thể nghiêng qua lùi về phía sau, dùng một tư thế cung kính để nhường đường.
Bàn tay ôm bả vai An Chiết của Lục Phong thoáng dùng lực, dẫn An Chiết ra khỏi cánh cửa mới buông ra.
Hết thảy những việc này chỉ phát sinh trong chốc lát, trái tim An Chiết đập thình thịch kinh hoàng, cơ thể cậu cứng còng, sợ hãi Josh sẽ hô một tiếng “An Trạch” hoặc chăng là câu “Nó không giống An Trạch” trước mặt Thẩm phán giả.
Tuy nhiên mãi tới khi bọn họ rời phòng tắm chừng vài chục bước, Josh vẫn chưa hề nói lời nào.
An Chiết ngoảnh đầu nhìn sườn mặt Josh, ngón tay buông xuôi bên người của hắn đương siết vạt áo và mím chặt khóe môi.
An Chiết bỗng chốc sực nhớ ra một điều —— ở cái chốn này, Thẩm phán giả nắm quyền quyết định sự sống chết của mỗi người.
Vì lẽ đó phần lớn dân cư trong căn cứ, kể cả Josh cũng chả dám hó hé một lời với Thẩm phán giả.
Băng qua hành lang, bọn họ trở về phòng.
Lục Phong chẳng hề hỏi cuối cùng Josh là ai, giữa cậu và Josh rốt cuộc có khúc mắc gì, bởi suy xét nghiêm túc thì ngoại trừ quan hệ cho nhau ngủ nhờ, dẫu sao cậu với Lục Phong cũng chỉ xem như hai người xa lạ.
Sau khi trở về phòng Lục Phong bèn ngồi trước bàn sách của An Chiết, anh giở sổ tay công việc ra bắt đầu ghi chép, anh viết cực kì nhanh, tại dòng ngày 18 tháng 6 anh viết rằng: Ngày Phán Quyết, bắn chết vô số kể.
An Chiết đứng bên cạnh đọc lén, chợt tiếp tục cân nhắc một vấn đề —— cuốn sổ tay công việc kiểu này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Cậu cất tiếng: “Anh viết ít thật.”
Lục Phong khép sổ tay lại: “Đối phó với bên điều tra.” Giọng điệu anh rặt vẻ đương nhiên.
An Chiết: “Ò.”
Kế đó cậu lại nói: “Tôi đi thay quần áo nhé.”
Lục Phong nhàn nhạt đáp: “Ừm.”
An Chiết cởi quần áo mặc từ sáng giờ ra, cậu có một bộ đồ ngủ vải bông màu trắng mềm mềm.
Sau khi thay xong cậu bèn chui vào tấm chăn toan ngủ ở góc trong cùng —— mỗi phòng ở căn cứ chỉ có một chiếc giường đơn tiêu chuẩn, song giường chả hề hẹp, thậm chí cậu có thể lăn vòng vòng trên giường nữa cơ, An Chiết đoán rằng ắt hẳn là do căn cứ có rất nhiều lính đánh thuê vóc dáng vạm vỡ, chiếm diện tích tương đối lớn.
Vì vậy sau khi cậu ngả lưng xuống thì chiếc giường này vẫn dư sức chứa thêm một kẻ khác.
Điều chỉnh tư thế xong, cậu bèn nhìn về phía Lục Phong: “Nằm lên rồi.”
Cậu phát hiện Lục Phong đang nhìn cuốn sổ tay sát hạch trạm cung cấp đặt trên bàn cậu.
Lục Phong hỏi: “Cậu muốn đến trạm cung cấp à?”
An Chiết: “Ừm.”
Đáng tiếc có vẻ vĩnh viễn sẽ không thực hiện được —— nếu như ngoại thành cứ bị côn trùng thống trị mãi như vậy.
“Chiều mai hãy tới Sở Thành vụ.” Lục Phong bảo, “Mấy năm gần đây có rất nhiều trẻ sơ sinh, chủ thành đang thiếu người nên ủy thác Sở Thành phòng đi chiêu mộ ở ngoại thành.”
Dứt lời anh bèn rời khỏi ghế dựa, cởi áo khoác ra vắt lên thành ghế rồi đi đến chỗ An Chiết, An Chiết biết đôi mắt xanh biếc ấy đang quan sát cậu.
Lục Phong bỗng dưng nói tiếp: “Mặc dù cậu chả làm nên trò trống gì, nhưng chắc hẳn vẫn chăm trẻ con được.”
An Chiết muốn bắt bẻ vế trước của anh, song bỗng phát hiện mình vậy mà chẳng tài nào bắt bẻ nổi.
Cậu cảm thấy rất mất mặt, bèn lôi chăn trùm kín mình lại.
Bỗng nghe Lục Phong khẽ bật cười, nửa bên giường hơi trĩu nặng, Lục Phong đã nằm xuống.
Hơi thở lạnh lẽo cách cậu rất gần, cậu có thể nghe rõ tiếng hít thở của Lục Phong.
Những chuyện xảy ra hôm nay cứ như đang nằm mộng, cậu thân là một nhóc dị chủng, vậy mà lại phải ngủ chung chỗ với Thẩm phán giả suốt đêm dài.
“Cho nên…” An Chiết thò mắt ra khỏi chăn, nhỏ giọng hỏi, “Bây giờ anh còn nghi ngờ tôi là quái vật nữa không?”
“Cậu đã thông qua xét nghiệm gen và kì quan sát ba mươi ngày.” Vẻ mặt Lục Phong vô cảm, “Nhìn nhận khách quan thì cũng là người.”
“Kì quan sát là gì thế?”
“Sau khi bị nhiễm virus, trong vòng ba mươi ngày đối tượng bị nhiễm nhất định sẽ đánh mất ý thức loài người, xác suất gần như bằng 99%.” Lục Phong đáp.
“Vậy… Liệu sẽ có dị chủng không đánh mất lí trí chứ?” An Chiết thăm dò hỏi, “Mặc dù là dị chủng, nhưng vẫn giữ nguyên ngoại hình và lối suy nghĩ của con người.
Nó chỉ có thêm một khả năng là biến thành trạng thái khác thôi.”
Cậu biết mình là dị chủng, song cũng biết mình rất tỉnh táo.
“Cậu cảm thấy ý chí loài người mạnh mẽ lắm à?” Lục Phong hỏi.
An Chiết chẳng biết nên trả lời thế nào, nhưng có vẻ Lục Phong cũng không cần câu trả lời từ cậu.
“Thực tế nó còn chả đáng đề cập đến, bởi hải đăng đã thực hiện rất nhiều thí nghiệm rồi.” Lục Phong lạnh lùng giải thích, “Ý chí loài người chẳng vượt qua nổi bản năng sinh tồn của dị chủng.
Trái lại dị chủng sẽ dần tiêu hóa hết năng lực tư duy của con người và dùng nó để sinh tồn.
Ví dụ như lũ côn trùng hôm nay, hải đăng vẫn chưa đưa ra báo cáo điều tra, song cá nhân tôi cho rằng chúng nó vốn tấn công có âm mưu.”
An Chiết thoáng mở to hai mắt, đây là lần đầu tiên Lục Phong nói một câu dài tới thế, mà sức nặng trong câu nói của anh cũng rất lớn.
Anh nói, loại ý chí đặc biệt mà loài người dùng để chống cự chả đáng đề cập đến trước mặt sự dung hợp gen, loài người chính là sinh vật yếu đuối như vậy.
“Tôi thấy chưa đúng lắm.” Sau khi được Thẩm phán giả xác nhận mình là con người trên mọi khía cạnh chủ quan và khách quan, An Chiết yên tâm rất nhiều, chí ít cậu đã dám tán gẫu với Lục Phong thêm vào câu, “Nếu như ý chí siêu siêu mạnh thì…”
Lục Phong: “Vấn đề không nằm ở sức mạnh, không có nếu như.”
An Chiết chau mày, nghiêm túc suy ngẫm phút chốc: “Vậy ngộ nhỡ ví dụ anh bị nhiễm virus ——”
Lục Phong dứt khoát kéo chăn bọc kín cậu lại.
“Tôi sẽ lập tức tự sát.” Lục Phong lạnh lùng bảo, “Ngủ.”
An Chiết tự nhủ chắc do Thượng tá buồn ngủ rồi nên mới không muốn nói nhảm với mình —— mà thực tế bản thân cậu cũng buồn ngủ, ngẫm kĩ hơn, Lục Phong chưa nghỉ ngơi suốt bốn mươi tiếng, còn cậu cũng chỉ thiếp đi chừng hai ba tiếng trong phòng Lục Phong vào rạng sáng hôm qua mà thôi, hầu như ngay khoảnh khắc vừa nhắm mắt cậu đã ngủ mê man rồi.
Lúc tỉnh giấc, An Chiết nhất thời chả rõ hiện tại là mấy giờ.
Cậu ngồi dậy, toàn bộ căn phòng vẫn giống hệt buổi tối, chỉ có ít tia sáng le lói lách vào từ kẽ hở mảnh rèm, như thể ánh nắng nhạt nhòa len lỏi qua thân cành với lá cây thực vật tầng tầng lớp lớp dưới vực thẳm vậy.
Sau khi kéo rèm cửa sổ ra thì căn phòng vẫn tối tăm như cũ, bên ngoài mây mù dày đặc.
Cậu cầm bộ đàm lên xem thử, đã là mười một giờ trưa rồi.
Bỗng dưng, An Chiết cảm giác mình đã quên mất gì đó, cậu thoáng giật mình bừng tỉnh hẳn ra, đầu tiên là nhìn sang chiếc giường —— chẳng có ai cả, chỉ còn mỗi mình cậu, căn phòng cũng thế.
Cậu nhanh chóng phát hiện có tờ giấy đặt trên bàn, bên cạnh là một cây bút bi.
An Chiết xuống giường đi đến cạnh bàn cầm tờ giấy đó lên —— là tờ truyền đơn “Phản đối chính sách tàn bạo của Thẩm phán giả”, nó bị lật sang mặt sau, có mấy chữ được viết bằng bút tích màu đen.
Đi rồi.
Có việc thì gọi.
Lục.
Chả hiểu sao An Chiết chợt bật cười, cậu cảm thấy lời nhắn của anh qua loa giống hệt ghi chép trong cuốn sổ tay công việc.
Cậu buông tờ truyền đơn xuống bước sang tủ quần áo, bắt đầu lựa trang phục để đến Sở Thành vụ —— cậu suy tư thật lâu, cuối cùng lấy một chiếc áo lông xám ra mặc vào.
Màu xám —— An Chiết ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Bầu trời lẫn ánh sáng nơi không trung rợp màu tro bụi, chúng rất thấp, miễn cưỡng ngự trên chóp các tòa nhà mà thôi, từng áng mây xám xịt bủa vây không ngớt kéo dài đến phía cuối đường chân trời và thành phố, nom có vẻ sắp sửa nổi cơn dông đây.
An Chiết rất phấn khích, nấm thích trời mưa mà, huống chi còn cộng thêm thông tin Lục Phong nói cho cậu hôm qua, giả dụ được nhận vào làm nhờ thông qua Sở Thành phòng, vậy thì cậu có thể đến chủ thành rồi —— hải đăng đang ở chủ thành.
Dường như cậu lại tiến gần tới tương lai tìm thấy bào tử thêm một bước.
Cậu quyết định không so đo chuyện Lục Phong khoét mất bào tử của cậu nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...