“Cháu gọi tôi là gì?”
Thẩm Tri Hành nhổm người dậy, nhân cơ hội đó kéo giãn khoảng cách với Tô Ý Tiện.
Ôm một lúc là an ủi, nếu ôm lâu quá thì quá giới hạn mất.
Tô Ý Tiện chống tường đứng dậy, nhẹ nhàng giẫm chân phải hơi tê.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tri Hành, giọng điệu nghiêm túc: “Cháu hai mươi tuổi rồi.”
Thẩm Tri Hành: “Tuổi mụ.”
Nghỉ hè cô đi kiểm tra sức khoẻ, trên phiếu viết rõ con số mười chín.
“Cháu cảm thấy cháu trưởng thành rồi, cứ gọi chú mãi thì rất kỳ.”
Miệng thấy kỳ, trong lòng cũng thấy kỳ.
Nếu bây giờ trong lòng không coi anh là chú nữa thì ngoài miệng cũng không muốn gọi.
Hơn nữa, bây giờ Tô Ý Tiện cũng sợ cái xưng hô này.
Sợ trong lòng Thẩm Tri Hành, cô mãi mãi chỉ là cô bé mười tám tuổi, chỉ biết đi theo sau anh gọi chú ơi chú à.
“Trưởng thành rồi…” Thẩm Tri Hành cụp mắt cười, sau đó cong hai ngón tay ấn trán Tô Ý Tiện, “Trưởng thành rồi là gọi tôi Thẩm Tri Hành luôn hả?”
“Nếu cháu lớn hơn tí nữa, định gọi tôi là gì? Tiểu Thẩm? Hay là này, anh gì ơi?”
Nước mắt ở khóe mắt Tô Ý Tiện vừa khô lại bị anh chọc cười.
Cô dừng cười rất nhanh, kéo căng khóe miệng: “Tiểu Thẩm?”
Ý cười bên môi Thẩm Tri Hành không vơi chút nào, lẳng lặng chờ đoạn sau của cô.
Tô Ý Tiện chột dạ không nhìn anh nữa, sau đó nói với tốc độ rất nhanh: “Lão Thẩm còn tạm được…”
Cô nói xong cũng không dám nhìn phản ứng của Thẩm Tri Hành, nghiêng người nhanh chóng áp sát vào tường chuồn mất.
Vào nhà vệ sinh rửa mặt, Tô Ý Tiện thoa kem dưỡng mắt tiêu sưng cho mình, dùng dụng cụ massage mắt ướp lạnh trong tủ lạnh lăn cho bớt sưng.
Cô nằm dựa vào ghế sô pha, vừa massage vừa liếc Thẩm Tri Hành ngồi làm việc ở phía đối diện.
“Gần đây chú bận lắm sao?”
“Cũng bình thường.” Thẩm Tri Hành không ngẩng đầu lên, “Có thể giải quyết từ xa.”
“Thế sao chú đi công tác lâu thế?”
Từ cuối tháng Bảy, sau lần Thẩm Tri Hành mang chè bánh trôi hoa hồng quả vải tới cho cô, anh bôn ba bên ngoài như lên dây cót, ngoại trừ hai hôm đưa cô đi khai giảng thì anh ở Giang Thành, thời gian còn lại đều ở nơi khác.
Thẩm Tri Hành hơi ngừng động tác lại, không trả lời ngay.
Ngón cái tay phải anh không rời khỏi bàn phím, vô tình gõ mấy dấu cách…
Để giảm bớt việc gặp cô.
Đó là nguyên nhân trực tiếp nhất.
Anh sợ gặp Tô Ý Tiện quá nhiều, giấc mơ hoang đường lần trước sẽ xuất hiện hết lần này đến lần khác.
Cô chỉ hơn Nhan Nghiên bốn tuổi.
Nếu học tiểu học thì kém bốn tuổi cũng chẳng đáng kể, đều là bạn nhỏ, chỉ khác biệt ở tính trẻ con và tính trẻ con hơn.
Nhưng sau khi thành niên lại khác, bốn tuổi là cả một giai đoạn học đại học của sinh viên.
Đủ để hoàn thiện sự trưởng thành và lột xác cả về thể chất lẫn tâm lý.
Nếu nói vào lần đầu tiên gặp cô, Thẩm Tri Hành coi cô là một học sinh cấp ba, coi cô là một đứa trẻ cùng độ tuổi Nhan Nghiên.
Vậy thì bây giờ, Thẩm Tri Hành thực sự cần đối xử với cô như một người khác giới.
Một người lớp dưới khác giới không có quan hệ máu mủ, tuổi tác không chênh lệch quá nhiều, cần tránh này kia.
Thẩm Tri Hành từng nghĩ rất nhiều lần, mình có nên thân thiết với cô như vậy không…
Cháu gái của gia đình có quan hệ tốt lâu năm với nhà mình, hẳn là không cần thân thiết đến vậy.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Tô Ý Tiện anh đều mềm lòng, nghe thấy cô nói những lời đáng thường không có cảm giác an toàn, anh đều cảm thấy đồng cảm với cô.
Anh từng cảm thấy mình không có người thân, không có nhà.
May mà Thẩm Cẩm và Nhan Thúc cho anh một mái nhà.
Có lẽ vì bản thân anh từng cảm nhận được ấm áp trong lúc thiếu cảm giác an toàn cực điểm nên bây giờ anh muốn chia phần ấm áp này cho một cô gái không có cảm giác an toàn khác.
Mặc dù Thẩm Tri Hành định nghĩa hành vi đối xử tốt với Tô Ý Tiện của mình là chăm sóc lớp con cháu, nhưng anh là đàn ông, một người đàn ông có cảm xúc và ham muốn, có nhu cầu sinh lý bình thường.
Vì thế trong một số thời điểm, anh sẽ vô thức có một loại kích thích nào đó, ví dụ như giấc mơ lần trước…
Nhưng anh giỏi lẩn tránh nguy hiểm, người trưởng thành cũng phải học được cách kiềm chế.
Sau khi giảm bớt gặp mặt Tô Ý Tiện, anh không mơ về những chuyện hoang đường kia lần nào nữa.
Thẩm Tri Hành liếc mắt nhìn Tô Ý Tiện, ánh mắt cô sạch sẽ hồn nhiên, không hề giống người phụ nữ đeo mặt nạ giống cô trong giấc mơ ấy.
Vì vậy đêm đó đều tại hormone quấy phá, lại thêm trùng hợp gặp cô trước khi ngủ mà thôi.
Thẩm Tri Hành tin tưởng chắc chắn về kết luận của mình.
…
“Cháu hỏi nhiều quá.” Thấy anh mãi không trả lời, Tô Ý Tiện chủ động kết thúc chủ đề này.
“Không.” Thẩm Tri Hành lấy lại tinh thần, thuận miệng đáp. “Gặp mặt trực tiếp sẽ có hiệu suất cao hơn.”
Trước kia ít đi công tác là vì chăm sóc Nhan Nghiên và cô nên anh chỉ cố chịu phương pháp làm việc từ xa vừa rườm rà vừa kém hiệu quả.
Bây giờ hai người họ không cần Thẩm Tri Hành chăm lo nữa.
Tô Ý Tiện gật đầu: “Cháu hiểu rồi.”
Cô cũng từng tham gia họp nhóm online mấy lần, quả thực hiệu quả thấp hơn khi gặp trực tiếp nhiều.
Lúc họp chỉ cần internet của một người không ổn định thôi cũng sẽ làm chậm tiến độ của nhóm. Cuộc họp của một nhóm nhỏ mấy người thôi đã không tiện như thế rồi, huống chi là công ty họp hành hở ra là phải mười mấy, mấy chục người. Một khi xuất hiện vấn đề nhỏ gì đó giữa chừng thôi cũng lãng phí thời gian của tất cả mọi người.
Nghĩ tới chuyện anh bận rộn như thế, tối hôm qua còn cố chạy về Giang Thành, Tô Ý Tiện cảm thấy hơi có lỗi: “Thật ra chú không cần về, công việc quan trọng, cháu không tự giải quyết được thì trợ lý Tiền sẽ hỗ trợ…”
Thẩm Tri Hành giương mắt nhìn cô: “Không phải cháu vẫn luôn không muốn làm phiền Tiền Tiễn sao?”
Trước kia Tô Ý Tiện luôn nói Tiền Tiễn là trợ lý của Thẩm Tri Hành, làm việc giúp cô không nằm trong phạm vi chức trách của anh ấy.
“Nhưng trợ lý Tiền nói có tiền mà không kiếm là đồ ngốc, anh ấy nói mỗi lần giúp cháu, ngài đều thêm tiền thưởng cho anh ấy.”
Tiền Tiễn nói anh ấy ước gì giúp Tô Ý Tiện nhiều hơn, như thế thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
“Thế thì ngày mười một để Tiền tiễn đón cháu về.” Thẩm Tri Hành nói bằng giọng lạnh nhạt.
Anh nhìn một đống cách trống không trên màn hình, nhanh chóng xóa hết mấy đoạn cách đi.
Tô Ý Tiện mất mấy giây để phản ứng lại, lắc đầu: “Thôi, cháu xót tiền, ngày nghỉ lễ theo luật định sẽ phải tăng gấp ba tiền thưởng cho anh ấy đúng không?”
Nghe giọng điệu giả vờ phóng đại của cô, Thẩm Tri Hành bật cười: “Cháu xót tiền, không ai xót tôi, Nghiên Nghiên cũng ầm ĩ đòi tôi đi đón con bé.”
Ngày mười tháng một, trời vừa sáng, anh đã phải tới Đại học Giang Thành đón Tô Ý Tiện, sau đó vòng tới phía bắc thành phố đón Nhan Nghiên, cuối cùng đưa bọn họ về nhà chính của nhà họ Thẩm…
Tám giờ sáng xuất phát, sau bữa trưa đến được nhà họ Thẩm là nhanh lắm rồi.
Tô Ý Tiện bỏ dụng cụ massage ra khỏi mắt, nghiêm túc nhìn anh, chân thành hỏi: “Phải xót chú thế nào?”
Thẩm Tri Hành hơi ngớ người, thoát khỏi email đang mở, đưa mắt nhìn danh sách hộp thư.
“Cháu rót cho tôi cốc nước.” Anh hắng giọng.
“Vâng.” Tô Ý Tiện đứng dậy chạy vào bếp rót nước cho anh ngay lập tức.
Nghe tiếng lê dép loẹt quẹt của cô, Thẩm Tri Hành di chuyển chuột mở email tiếp theo ra. Anh tập trung đọc hai dòng nội dung mới phát hiện ra anh vừa xử lý cái thư này rồi…
…
Tối đó, Thẩm Tri Hành ăn cơm với Tô Ý Tiện xong không về nhà mà đi thẳng ra sân bay, bay về làm tiếp công việc còn dang dở của mình.
Sáng hôm sau, Tô Ý Tiện về trường như thường lệ, xuất hiện tại giảng đường bậc thang của môn tự chọn.
Cô ngồi xuống ghế ở gần lối đi bên phải hàng thứ ba như mọi lần, vị trí này đối diện máy chiếu, đối với cô mà nói, khi nhìn máy chiếu, đây là vị trí để cổ thoải mái nhất.
Trước khi vào học, thỉnh thoảng có mấy bạn lớp khác nhìn cô, phần nhiều là bạn bè quen biết chào hỏi, mỉm cười với cô từ xa.
“Sao không nghỉ mấy ngày hẵng về trường?” Giản Đan ngồi xuống ghế cạnh cô, lúng búng hỏi.
Cô ấy vừa xử nốt cái bánh bao cuối cùng ở cửa giảng đường, ngồi xuống cái là vội vàng móc nước ra uống mấy ngụm cho trôi.
Tô Ý Tiện lấy giáo trình ra, vẻ mặt như thường: “Tớ không mệt, không cần nghỉ ngơi.”
“Ừ, cũng phải, tốt nhất không nên xin nghỉ môn của Hoàng Lão Tà.”
Giảng viên của môn tự chọn này họ Hoàng, tục truyền mỗi đề thi cuối kỳ đều cực kỳ tà đạo, hơn nữa, cuối kỳ chưa bao giờ cho trọng tâm, tất cả trọng tâm đều vô tình tiết lộ trong lúc giảng bài thường ngày.
Mặc dù trong mỗi một tiết học, ông ấy đều nhận hết tất cả các đơn xin nghỉ kỳ lạ quái đản được gửi lên nhưng không cần thiết thì không nên nghỉ, bỏ lỡ một tiết ai biết cuối kỳ sẽ tụt mất mấy điểm.
Trước khi chuông vào học vang lên, trong phòng lục tục ngồi kín người.
Lúc nghỉ giữa giờ, Tô Ý Tiện nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhỏ giọng hỏi Giản Đan: “Bạn gái của Tăng Nhạc Chí cũng học môn này đúng không?”
“Hình như thế. Tớ không thân.” Giản Đan tình cờ nghe người khác nhắc tới một lần, bảo bạn gái của Tăng Nhạc Chí là sinh viên năm hai.
“Sao thế?”
“Tìm cô ấy có chút việc.”
Tô Ý Tiện nhìn cô gái ngồi trong góc hàng cuối cùng, hỏi cô ấy: “Cái bạn mặc đồ hồng nhạt kia đúng không?”
Cô gái mặc đồ màu hồng nhạt kia cũng đang nhìn cô, sắc mặt hơi tệ.
Giản Đan nhìn sang phía đó theo ánh mắt của cô: “Tớ không nhớ nữa, tớ hỏi hộ cậu nhé? Hình như lớp phó thân với họ đấy.”
Tô Ý Tiện chưa trả lời, cô gái mặc đồ hồng nhạt kia bỗng đứng phắt dậy, đi thẳng về phía cô.
Mấy giây sau, cô gái mặc đồ hồng nhạt đi tới bên cạnh cô, một tay cuộn lại chống lên mặt bàn.
Giọng cô ấy lạnh lùng cứng rắn: “Tôi và anh ta đã chia tay rồi, tôi không biết anh ta nói mấy lời đó trên mạng, chuyện này có thể kết thúc ở đây không? Tôi không muốn bị người ta nói tôi là bạn gái cũ của tên rác rưởi đó nữa.”
“Không phải, cậu hiểu lầm rồi.” Tô Ý Tiện đứng dậy ngay, kéo cánh tay cô ấy, “Có tiện ra ngoài nói chuyện không?”
Trong giảng đường đông người, có rất nhiều bạn nhìn về phía họ.
Cô gái mặc đồ hồng nhạt mím môi, sau đó đi ra ngoài bằng cửa sau trước.
Hai người đi tới giảng đường trống bên cạnh, đóng cửa lại.
“Bạn, bạn của tôi vừa gửi cho tôi.” Tô Ý Tiện đưa tin nhắn trên điện thoại mà Tiền Tiễn vừa gửi tới cho cô ấy xem.
“Hôm qua trong lúc vô tình anh ấy phát hiện ra một tài khoản mạng xã hội, cảm thấy đây có lẽ là tài khoản phụ của Tăng Nhạc Chí.”
Hôm qua trong lúc xử lý tin tức trên các nền tảng xã hội, Tiền Tiễn bắt gặp một cư dân mạng nói năng rất khó nghe, cảm xúc rất nóng nảy.
Cậu ta luôn mắng chửi người khác dưới bình luận bằng lời lẽ bẩn thỉu nhưng không chỉ đích danh ai, chỉ đơn thuần là mắng người, có từ ngữ thô tục nào là lôi ra để chửi hết, như chỉ đang đơn thuần trút cảm xúc ra thôi.
Tiền Tiễn ấn vào xem thông tin ở trang chủ của cậu ta, nhận thấy quỹ tích học tập và sinh hoạt của người này có độ trùng khớp rất cao với Tăng Nhạc Chí.
Trong tài khoản này có rất nhiều ảnh của con gái, không có mặt, chỉ có thân thể.
Cậu ta ẩn ý khoe khoang năng lực của mình trong phương diện nào đó ở bài viết và bình luận, thậm chí dùng những từ ngữ mang tính sỉ nhục để nói về bạn gái của mình, còn có một vài đoạn đối thoại cực kỳ khó coi.
Vốn dĩ Tiền Tiễn không nên lo chuyện không liên quan nhưng anh ấy thực sự không nhìn nổi, bèn chụp màn hình lại gửi cho Tô Ý Tiện, bảo cô xem có thể tìm ra cô gái này không, nhắc nhở cô ấy mấy câu.
“Tôi không biết người này có phải Tăng Nhạc Chí hay không, chỉ muốn nhắc nhở cậu, hình như Tăng Nhạc Chí không biết chừng mực khi nói năng trên mạng, vì thế…”
“Cảm ơn cậu.” Cô gái mặc đồ hồng nhạt tức tới mức hốc mắt ựng nước, lồng ngực cô ấy phập phồng dữ dội, cắn môi dưới.
“Là tôi, bức ảnh, và cô bạn gái mà anh ta nói đều là tôi.” Cô ấy hít sâu một hơi, giễu cợt, “Nhưng anh ta đúng là giỏi bốc phét.”
“Cái nấm kim châm không nâng lên nổi ấy của anh ta cùng với đôi tay chỉ biết cào phím bịa đặt ấy nên chặt hết luôn mới phải.”
Tô Ý Tiện trợn tròn mắt, ngạc nhiên không nói nên lời.
Cô gái mặc đồ hồng nhạt thấy cô nghệt mặt ra bỗng bật cười: “Tôi sẽ xử lý.”
May mà tên rác rưởi ấy không đăng ảnh có mặt và thông tin cá nhân của cô ấy lên.
“Ừ…” Tô Ý Tiện cũng cười với cô ấy, “Cần hỗ trợ gì thì có thể nói với tôi.”
“Không cần đâu, chú tôi là phó hiệu trưởng.”
Hôm qua cô gái mặc đồ hồng nhạt mới biết đây mới là nguyên nhân trước kia Tăng Nhạc Chí theo đuổi cô ấy nửa năm trời, nhất quyết muốn ở bên cô ấy.
Vốn dĩ cô ấy tưởng rằng không ai trong trường biết chú cô ấy là phó hiệu trưởng, nhưng không biết Tăng Nhạc Chí vô tình nghe thấy bọn họ nói chuyện vào lúc nào.
Cô gái mặc đồ hồng nhạt trợn mắt lên, tức giận nói: “Nửa đêm hôm qua anh ta cầu xin tôi, bảo chú tôi giúp đỡ đừng kỷ luật anh ta, tôi từ chối rồi.”
“Anh ta cũng gan lắm, còn kỷ luật? Hôm qua mọi người họp còn thảo luận có nên đuổi học hay không, chuyện này ầm ĩ trên mạng như thế, sao mà kỷ luật một lần là xong được?”
…
Một tuần sau, trang web chính thức của Đại học Giang Thành và các tài khoản chính thứ trên mạng xã hội đều tuyên bố đuổi học Tăng Nhạc Chí.
Nhưng cùng ngày hôm đó, trong danh sách thông báo công khai xử lý kỷ luật mà Học viện mới công bố, Tô Ý Tiện nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
“Vì chuyện đánh nhau lần trước hả?” Sau giờ học, Tô Ý Tiện ngăn Loan Vinh Hiên lại.
Loan Vinh Hiên đáp một tiếng, không nói thêm gì khác.
Tô Ý Tiện hơi áy náy: “Cố vấn học tập, cô ấy…”
“Cố vấn học tập đã cố gắng hết sức rồi, chuyện này vốn là lỗi của tôi, tôi ra tay, tôi bị kỷ luật là đúng.” Loan Vinh Hiên là người chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm, nếu cậu ta đã làm thì cậu ta sẽ thừa nhận.
“Đối phương bị nặng lắm à?”
“Vẫn ổn.” Thật ra Loan Vinh Hiên không giỏi đánh nhau lắm, từ nhỏ tới lớn cậu ta chỉ biết chơi bóng rổ, bình thường còn chưa chạm vào bao cát bao giờ.
“Người đó là bạn cùng phòng của Tăng Nhạc Chí, cố vấn học tập của bọn họ nói nếu trừng phạt Tăng Nhạc Chí nghiêm khắc theo nội quy nhà trường thì tôi đánh nhau cũng phải kỷ luật theo quy định.” Loan Vinh Hiên thong dong, “Rất hợp lý.”
Tô Ý Tiện chau mày, đúng là nói vậy rất hợp lý.
Nhưng khi ở đồn cảnh sát, người yêu cầu Tô Ý Tiện khoan dung rộng lượng với Tăng Nhạc Chí, nhân nhượng cho yên chuyện là ông ta, giờ ở trường, đòi trừng phạt Loan Vinh Hiên thật nghiêm khắc cũng là ông ta.
“Xin lỗi cậu…” Ngoại trừ xin lỗi, Tô Ý Tiện không biết nói gì.
Thật ra cô có thể nhờ Thẩm Tri Hành, chắc chắn Thẩm Tri Hành sẽ có cách giải quyết chuyện này nhưng cô không thể.
Cô không muốn dùng quan hệ của nhà họ Tô hay nhà họ Thẩm để tạo ra đặc quyền gì đó ở trường, hơn nữa, nếu cô làm thế, có khi cố vấn học tập và bạn cùng phòng của Tăng Nhạc Chí sẽ làm lớn chuyện lên.
“Không sao đâu, cô Tần nói sau này có thể xóa bỏ, không ghi vào hồ sơ.” Loan Vinh Hiên cười xoa mũi, “Hơn nữa tôi đã ngứa mắt tên đó từ lâu rồi, thằng đó ăn nói ngứa tai không phải ngày một ngày hai, trước kia đã từng gây hấn với bọn tôi rồi.”
Loan Vinh Hiên thấy cô muốn nói lại thôi, không cười nữa: “Tôi biết nhà cậu giàu, cậu đừng nghĩ tới chuyện giúp đỡ tôi.”
“Tôi…”
“Có thể xóa bỏ thật mà, cũng không ghi vào hồ sơ, sau này tôi không bị ảnh hưởng gì hết.” Loan Vinh Hiên “ôi dào” một tiếng, “Cậu đừng áy náy, tôi nói rồi, đổi thành bất cứ người bạn nào khác, tôi đều làm thế.”
“Biết rồi.” Tô Ý Tiện nhìn cậu ta với vẻ bất đắc dĩ, “Sau này đừng bốc đồng.”
“Được, sau này tôi sẽ tuyệt đối không đánh nhau.” Loan Vinh Hiên siết tay phải thành nắm đấm, giơ tới trước mặt cô, “Đấm thằng đó một phát còn bị hàm răng của thằng đó cọ rách da, hại địch một nghìn, tự hại mình hai trăm.”
Tô Ý Tiện: “Không phải hại địch một nghìn, tự hại mình tám trăm sao?”
Loan Vinh Hiên xua tay: “Không đến tám trăm, tôi chỉ bị cứa rách da tí thôi, đâu đến tám trăm chứ?”
“Cậu có thấy có lỗi quá thì hôm nào mời bọn tôi cốc trà sữa, không chỉ tôi mà có rất nhiều bạn trong lớp chúng ta đã cãi nhau trên mạng giúp cậu đấy. Hôm qua lớp trưởng nghe thấy người khác nói cậu trong phòng tắm của phòng tập thể hình, chưa mặc quần áo đã chạy ra tranh luận với người ta rồi.”
“Thật lòng cảm ơn các cậu.”
Đêm hôm qua, Tô Ý Tiện trốn trong chăn, lướt đọc hết một loạt các bình luận nói giúp cô.
Cô có thể dựa vào phong cách diễn đạt và thói quen dùng từ để tìm ra bình luận này của bạn nào. Trong đó người mắng liến thoắng mà hay nhất là Giản Đan, cả bài văn mắng nhã nhặn nhất, dài nhất là của Loan Vinh Hiên chứ chẳng còn ai.
Loan Vinh Hiên vò tóc, tai ửng đỏ: “Đừng cảm ơn nữa, cậu cảm ơn nhiều lắm rồi.”
“Được, không cảm ơn nữa, mai tôi mời mọi người uống trà sữa.”
Hai người cùng nhau ra khỏi tòa giảng đường, trên đường đi, Tô Ý Tiện nhận được tin nhắn của Thẩm Tri Hành.
Thẩm Tri Hành: [Dạo này ra khỏi trường nhớ chú ý an toàn.]
Anh lo lắng Tăng Nhạc Chí chó cùng rứt giậu.
Tô Ý Tiện: [Vâng, chú yên tâm, cháu tranh thủ trước ngày mười một sẽ không ra khỏi cổng trường.]
Lúc cô gửi tin nhắn, khóe miệng vô thức cong lên.
Loan Vinh Hiên nhận ra trạng thái của cô, không nhịn được hỏi: “Người cậu thích à?”
“Hả?” Tô Ý Tiện ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, giơ tay sờ miệng mình, “Rõ ràng lắm sao?”
Cô cảm thấy mình không cười mà.
“Rất rõ ràng, trạng thái của cậu lúc gửi tin nhắn rất khác với lúc bình thường.”
Đi về phía trước thêm mấy bước, Loan Vinh Hiên không nhịn được hỏi tiếp: “Là chú của cậu đúng không?”
Tô Ý Tiện không bình tĩnh nổi nữa: “Sao cậu nhận ra được?”
Nếu cô nhớ không nhầm, Loan Vinh Hiên và Thẩm Tri Hành chỉ gặp nhau đúng một lần.
“Lần trước cậu nói cậu thích người chín chắn thận trọng, không nói nhiều.” Có thể thấy rõ mấy từ miêu tả này không dùng cho sinh viên nam, hơn nữa Tô Ý Tiện cũng nói cô thích người lớn tuổi hơn.
“Dựa vào điều này mà có thể đoán ra ư? Thế tại sao bản thân chú ấy lại không đoán ra nhỉ?”
Hình như Thẩm Tri Hành vẫn luôn cho rằng cô thích đàn anh nào đó trong trường.
“Có thể là do chú ấy không nghĩ tới bản thân mình, cũng có thể là giả vờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...