Tiền Tiễn xuống xe sải bước đi nhanh tới trước mặt Tô Ý Tiện, hôm nay trên mặt anh ấy viết rõ bốn chữ nghiêm túc thận trọng, nghiêm túc đến mức cứ như anh ấy là một trợ lý đúng chuẩn vậy.
“Cô Tô, đưa túi cho tôi đi.”
Tô Ý Tiện đưa túi đeo chéo đựng đồ đạc cho anh ấy rồi chào tạm biệt bạn cùng phòng.
Cô bước nhanh lên xe, đóng cửa xe lại thì thấy có lác đác mấy người đang chụp ảnh ở bên ngoài.
Chắc hẳn bức ảnh sẽ bị đăng trên mạng rất nhanh, sau đó lời đồn sẽ tự tiêu tan. Đương nhiên, chắc chắn vẫn còn người mạnh miệng cho rằng đây là xe của người bao nuôi khác của cô.
Trong một nhóm đang túm tụm ở quán ăn vặt ven đường có một bạn nam hóng hớt hỏi cô bạn đằng trước: “Này, cậu biết cái xe này bao nhiêu tiền không?”
Cô gái kia lườm cậu ta, phối hợp hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Chắc là phải một trăm vạn tệ ấy nhỉ?”
Cô gái khẽ cười một tiếng, không nhìn cậu ta nữa: “Thế thì cậu đoán thiếu mất một số không rồi.”
Giản Đan và Quan Nhã Ninh trong cùng nhóm nhìn nhau, Quan Nhã Ninh nhỏ giọng nói: “Tớ cứ tưởng Ý Ý chỉ là con nhà giàu bình thường thôi…”
Ngày thường Tô Ý Tiện mua đồ gì đó chẳng bao giờ nói giá ra, cô có thể tặng bạn cùng phòng món quà sinh nhật mấy nghìn tệ, cũng có thể ghép đơn mua cái áo cộc trắng ba mươi tệ cả ship với bọn họ.
Giản Đan nhìn đậu phụ trên bếp nướng điện, nuốt nước bọt: “Chắc cậu ấy là con cháu của dòng họ giàu mười tám đời.”
…
Mười rưỡi tối, Thẩm Tri Hành phong trần mệt mỏi về nhà.
Vừa mới xuống xe, nhìn qua cửa sổ sát đất ở phòng khách, anh nhìn thấy Tô Ý Tiện ngồi trên ghế sô pha xem tivi, không biết bị đoạn phim gì chọc cười nghiêng ngả.
Chẳng hề thấy buồn hay khác thường gì hết.
Tảng đá lớn trong lòng anh rơi xuống.
Thẩm Tri Hành tay không đi vào nhà, thay giày, đi tới phòng khách rồi ngồi xuống.
Tô Ý Tiện thấy anh về thì giảm nhỏ âm lượng của bộ phim điện ảnh xuống.
“Chú về rồi ạ?” Giọng cô không còn trong trẻo như trước, hơi mang theo giọng mũi, nghe có vẻ mềm mại hơn đôi chút.
“Bị cảm à?” Thẩm Tri Hành thấy má cô hơi ửng hồng.
Anh đứng dậy ngồi vào cái ghế sô pha đơn ở gần Tô Ý Tiện, giơ hai ngón tay phải lên ngoắc ngoắc ra hiệu cô sáp tới gần.
“Có sốt không?” Thẩm Tri Hành hỏi.
Tô Ý Tiện vội vàng nghiêng đầu về phía anh: “Chắc không sốt đâu ạ.”
Cô cụp mắt nhìn chằm chằm tay phải của Thẩm Tri Hành, tưởng rằng anh muốn sờ trán mình để thử nhiệt độ, không ngờ Thẩm Tri Hành lại lấy cái súng đo nhiệt độ ở dưới bàn trà ra.
“Tích!” Thẩm Tri Hành nhắm thẳng súng đo nhiệt độ vào giữa trán cô, màn hình đổi sang màu xanh lá.
Anh lặng lẽ cất súng đo nhiệt độ đi rồi cởi áo vest ra, nới lỏng cravat, cởi luôn cúc trên cùng của áo sơ mi.
Tô Ý Tiện cứ nhìn anh rề rà một lúc lâu, giữa chừng cô và Thẩm Tri Hành chạm mắt nhau mấy lần, anh cứ tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
“Cháu không sao.” Hôm nay cô đã nói ba chữ này với người khác không biết bao nhiêu lần rồi.
Thẩm Tri Hành nhìn xoáy vào cô rồi liếc qua chỗ khác ngay: “Tại tôi không tốt, tôi nên…”
“Chú không tốt ở đâu chứ?” Tô Ý Tiện ngắt lời anh, “Chú nên thế nào? Không nên đưa cháu tới trường, không tới đón cháu về nhà? Hay là lúc đi đón cháu thì dùng cái xe cũ mười vạn tệ thôi?”
Tô Ý Tiện nhếch miệng, khẽ xì một tiếng: “Nếu làm vậy thì đúng là bọn họ sẽ không cho rằng cháu được người ta bao nuôi, chỉ cảm thấy cháu có anh bạn trai đã nghèo lại còn già.”
“Ý Ý.” Thẩm Tri Hành nhíu mày, “Nói gì thế?”
“Cháu đứng ở góc độ của người bịa đặt để nói thôi.” Tô Ý Tiện lè lưỡi, “Cháu xin lỗi, cháu nói không biết lựa lời.”
“Ý của cháu là chúng ta chẳng thể quản bọn họ muốn nói gì được, rõ ràng đây là vấn đề của bọn họ, không phải lỗi của chú, cũng không phải lỗi của cháu”
“Hơn nữa, người kia còn nói nhìn thấy cháu và chú ôm ấp nhau đấy, chúng ta ôm nhau bao giờ…”
“Chưa từng.” Giọng Thẩm Tri Hành lạnh lùng.
Thực tế chưa từng ôm nhau bao giờ.
“Vì thế, chỉ cần người ta muốn bịa thì dù hai chúng ta đi song song cách nhau hai mét cũng chẳng có ích gì.” Tô Ý Tiện nghiêng đầu, “Cây ngay không sợ chết đứng.”
Mặc dù suy nghĩ của cô đối với Thẩm Tri Hành không đơn thuần gì cho cam.
Thẩm Tri Hành nói không lại cô.
Hình như dạo này cô càng ngày càng lẻo mép hơn rồi.
“Thôi được rồi.” Thẩm Tri Hành thở dài, bất đắc dĩ nói, “Đợi tìm được người đó rồi tính tiếp.”
Anh đứng dậy vắt áo vest lên khuỷu tay: “Đi nghỉ sớm đi.”
…
Hôm sau trời vừa sáng, Tô Ý Tiện bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô mơ màng ra mở cửa phòng: “Gì thế?”
Thẩm Tri Hành đã ăn mặc chỉnh tề, Âu phục phẳng phiu, đeo kính mắt gọng vàng, tóc tai cũng được chải vuốt gọn gàng.
Anh ăn mặc chỉn chu so với dáng vẻ tóc tai bù xù, váy ngủ lệch qua một bên của Tô Ý Tiện tạo thành chênh lệch rõ ràng.
Thẩm Tri Hành vươn tay chỉnh lại góc váy trên bả vai cô cho ngay ngắn.
“Chỉnh trang lại một chút rồi xuống tầng, tới đồn công an một chuyến.”
Tô Ý Tiện tỉnh táo lại hẳn: “Cháu xuống ngay.”
Hai mươi phút sau, Tô Ý Tiện bước nhanh xuống tầng.
Thẩm Tri Hành ngồi trong xe chờ cô, bên cạnh tay anh là đồ ăn sáng mà dì Trần đã đóng gói từ trước.
Sau khi ngồi vào hàng ghế sau, Tô Ý Tiện cắn cái mũi của bánh bao hình đầu heo, lúng búng nói: “Bắt được người rồi hả chú?”
“Ừ, sinh viên năm ba, chắc cháu quen người đó.”
Tô Ý Tiện nghe vậy thì động tác nhai nuốt hơi chậm lại.
“Người của nhóm không được tiến cử lên tỉnh trong cuộc thi năm ngoái sao?”
Cô nhớ nhóm nhận giải nhì của trường lúc đó hầu hết đều là sinh viên năm ba.
“Đúng vậy.” Sáng nay Thẩm Tri Hành nhận được tin tức, anh đã bảo người thông báo cho trường rồi.
Lúc đến đồn cảnh sát, Tô Ý Tiện nhìn thấy cố vấn học tập Tần Tĩnh Khiết ngồi ở hành lang.
“Cô Tần, sao cô không vào trong?”
Tần Tĩnh Khiết chỉ vào trong phòng với vẻ bất đắc dĩ: “Cô cãi không lại.”
Vốn dĩ Tần Tĩnh Khiết ngồi ở bên trong nhưng cô ấy thực sự không muốn nghe vị cố vấn học tập lớn tuổi giúp sinh viên “thoát tội” ở trong đó, vì thế cô ấy đành ra ngoài cho yên tĩnh.
Tần Tĩnh Khiết vỗ vai Tô Ý Tiện: “Lát nữa thầy Triệu nói gì cũng đừng để bụng nhé.”
Tô Ý Tiện không hiểu lời cô ấy nhưng vẫn gật đầu.
Trước khi đi vào, Tần Tĩnh Khiết thấy người đàn ông đằng sau Tô Ý Tiện: “Đây là…”
“Người nhà của em.” Tô Ý Tiện giới thiệu một cách qua loa.
Tần Tĩnh Khiết gật đầu với Thẩm Tri Hành: “Chào anh.”
Thẩm Tri Hành liếc nhìn Tô Ý Tiện như có điều suy nghĩ rồi quay đi rất nhanh, gật đầu chào Tần Tĩnh Khiết.
Ba người đi vào trong phòng, Tô Ý Tiện nhìn thấy người đứng bên cạnh bàn làm việc cúi đầu nhận sai, hình như cậu ta họ Tăng.
Năm ngoái, cậu ta từng đứng ra chất vấn về tính hợp lý khi nhóm Tô Ý Tiện giành giải nhất trước mặt mọi người, vì thế Tô Ý Tiện có ấn tượng rất sâu sắc với cậu ta.
“Chúng tôi đã hiểu tương đối về tình hình bên này rồi, Tăng Nhạc Chí thừa nhận phần nội dung trong bài viết của mình là bịa đặt ác ý, nhưng cậu ta cũng nói do cậu ta rảnh rỗi chán quá nên muốn thu hút sự chú ý của người khác, không ngờ lại tạo nên tổn thất thực tế với cô, đồng ý ở đây gửi lời xin lỗi chính thức tới cô.”
“Chỉ xin lỗi thôi sao?” Tô Ý Tiện nhìn Tăng Nhạc Chí, trên mặt cậu ta chẳng có vẻ áy náy gì hết.
Tăng Nhạc Chí đỏ mặt mạnh miệng, hai loại cảm xúc xấu hổ và không phục chiếm phần hơn.
Cậu ta bằng lòng xin lỗi vì muốn nhân nhượng cho qua chuyện chứ không phải thực sự ý thức được rằng hành vi của mình sẽ gây nên tổn thương cho người khác.
“Rảnh rỗi chán quá nên muốn thu hút sự chú ý của người khác thì có thể bôi nhọ một người mà cậu không quen không biết một cách bừa bãi được sao? Dù suy nghĩ ban đầu của cậu có phải muốn gây tổn thương thực tế cho tôi hay không, tổn thương cũng đã được tạo ra rồi. Sau đó cậu nói một câu xin lỗi nhẹ nhàng với tôi là có thể bù đắp lại tổn thương của tôi được hả?” Tô Ý Tiện nói năng rõ ràng, rành mạch, cảm xúc bình tĩnh nhã nhặn.
“Bạn học nữ này, bạn muốn thế nào?” Cố vấn học tập của Tăng Nhạc Chí bỏ cốc trà thủy tinh trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế.
Ông ta hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn trên mặt, chẳng thèm nhìn thẳng vào Tô Ý Tiện: “Bạn còn mời luật sư nữa, chút chuyện này thôi mà bạn muốn kiện à?”
“Đúng, tôi sẽ kiện. Tôi muốn Tăng Nhạc Chí đăng bài viết làm sáng tỏ sự việc và xin lỗi tôi trên nền tảng xã hội, thêm chú thích vào từng câu cậu ta bôi nhọ tôi, ghi chú rõ ràng cậu ta nhìn thấy chỗ nào, bịa đặt chỗ nào.”
Tô Ý Tiện bình tĩnh đối mặt với cố vấn học tập của Tăng Nhạc Chí: “Ngài làm cố vấn học tập ở trường chúng ta rất nhiều năm rồi, chắc hẳn ngài biết rất rõ quy định của trường. Trong tình huống này, Tăng Nhạc Chí nên bị kỷ luật, đúng không?”
“Cậu muốn làm đến mức đấy luôn à?” Tăng Nhạc Chí nhịn tới tận bây giờ, nghe Tô Ý Tiện nói muốn trường kỷ luật mình thì không nhịn nổi nữa.
“Tôi đã nói sẽ xin lỗi cậu rồi mà cậu vẫn không chịu, tôi còn muốn được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh nữa, cậu làm lớn chuyện này lên thì tương lai của tôi sẽ bị huỷ hoại mất!”
Tô Ý Tiện hơi nhíu mày, không hiểu: “Là cậu tự hủy mà, cậu viết bình luận bôi nhọ tôi trên diễn đàn, sao lại biến thành tôi hủy hoại tương lai của cậu?”
“Cậu!” Tăng Nhạc Chí bước về phía Tô Ý Tiện hai bước nhưng khi vẫn cách cô rất xa đã bị người đàn ông phía sau cô dọa cho lùi lại.
“Coi như tôi cầu xin cậu đó, con nhà nghèo bọn tôi đi được tới bây giờ không dễ dàng chút nào, tôi và cậu không giống nhau! Cậu vừa sinh ra đã có tất cả mọi thứ, cậu có thể không học tập, không cần nỗ lực, nhưng tôi thì không!” Tăng Nhạc Chí quay đầu nhìn cố vấn học tập của mình, trong mắt là sự khẩn cầu.
“Hành vi bỉ ổi của cậu không liên quan gì tới việc nhà cậu nghèo hay giàu cả, hơn nữa cậu có thành kiến với phái nữ và người giàu. Cậu cảm thấy con gái đi xe sang, có nguồn hỗ trợ đều dùng cơ thể để trao đổi, cậu cảm thấy người giàu không cần nỗ lực là có thể lấy được tất cả những gì mình muốn sao?”
Tăng Nhạc Chí tức giận, đập mạnh xuống cái bàn bên cạnh: “Không phải sao? Cậu có tiền, cậu có thể tùy ý tìm người của công ty Thiên Tung, có được dữ liệu của bọn họ, nhận được giải thưởng. Tôi thì sao? Đưa miệng đi chơi xa ở trên mạng hai ngày đã mất hết tương lai, cậu thấy công bằng không?”
“Vế đầu tiên, năm ngoái cậu đã hỏi giảng viên đánh giá rồi, giảng viên đưa ra câu trả lời là dù bọn tôi không có dữ liệu của Thiên Tung trợ giúp, bọn tôi vẫn sẽ giành được giải nhất của trường. Nếu cậu quên thì tôi có thể về tìm video cho cậu xem lại. Còn cuối cùng nhận được giải thưởng tỉnh, cậu cảm thấy ban giám khảo cấp tỉnh có biết một công ty nhỏ ở Giang Thành như công ty Thiên Tung không? Họ sẽ nể mặt công ty Thiên Tung mà cho bọn tôi nhận giải sao?”
“Được rồi được rồi.” Cố vấn học tập của Tăng Nhạc Chí đứng ra giải quyết, “Cả hai đều nhường một bước, em viết một bức thư xin lỗi thanh minh giúp bạn học nữ này.”
Ông ta chỉ Tô Ý Tiện: “Kiện và kỷ luật thì thôi, con người phải có lòng khoan dung, Tiểu Tăng không dễ dàng gì mới thi đỗ vào trường chúng ta, em cần gì phải hủy hoại tương lai của người ta chứ.”
Tô Ý Tiện bỗng thấy bất lực, hai người này vẫn cho rằng cô muốn hủy hoại tương lai của Tăng Nhạc Chí.
Rõ ràng cô là người bị hại. Cô chỉ muốn đòi lại công bằng theo pháp luật và quy định thôi mà, nhưng hôm nay cứ như cô là kẻ ỷ thế hiếp người vậy.
Cũng phải ha, bây giờ cô vẫn yên ổn đứng ở đây, chỉ bị bàn tán, bị bôi nhọ vấy bẩn, bị tung tin đồn nhạy cảm.
Còn Tăng Nhạc Chí sắp bị kiện vì tự làm tự chịu!
Tô Ý Tiện hơi mệt: “Luật sư Viên xử lý các chuyện còn lại đi, tôi muốn nhìn thấy bài xin lỗi của Tăng Nhạc Chí trên các trang mạng xã hội trước sáu giờ tối nay.”
“Được.” Luật sư Viên đáp lại.
Cố vấn học tập của Tăng Nhạc Chí thấy Tô Ý Tiện khó chơi như thế thì hơi mất mặt.
Ông ta chẹp miệng, chỉ Tần Tĩnh Khiết: “Tiểu Tần, khuyên nhủ sinh viên lớp cô đi.”
Tần Tĩnh Khiết tự dưng bị gọi tên, buông điện thoại trên tay xuống, vẻ mặt vô tội: “Thầy Triệu à, tuổi tác và kinh nghiệm của tôi ít, lời nói không có tác dụng, sinh viên của tôi không nghe lời tôi, tôi cũng hết cách.”
Cô ấy đứng cạnh nghe là giận sôi máu, muốn khuyên cũng chỉ khuyên Tô Ý Tiện tuyệt đối không được thỏa hiệp.
Cố vấn học tập của Tăng Nhạc Chí không ngờ một cô gái nhỏ như Tô Ý Tiện lại khó xử lý như thế, cảm thấy đau đầu: “Xử lý chuyện này mà lưu vào hồ sơ thì sau này Tiểu Tăng không thể thi công chức được.”
Thẩm Tri Hành nghe vậy thì bật cười, nhìn sang Tăng Nhạc Chí, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu ta không thi công chức là chuyện tốt.”
“Đi thôi.” Trước khi Tô Ý Tiện định đi về, Thẩm Tri Hành ngăn cô lại.
“Xin lỗi trước đi.” Thẩm Tri Hành bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tăng Nhạc Chí.
Mặc dù anh nói ít, cũng chẳng mang cảm xúc gì nhưng anh chỉ cần đứng ở đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt cực kỳ.
Tăng Nhạc Chí siết chặt tay, sầm mặt: “Xin lỗi cậu.”
Thẩm Tri Hành: “Tiếp tục.”
“Tôi xin lỗi, lời nói của tôi tạo ra phiền nhiễu và tổn thương rất lớn với cậu, xin lỗi cậu.”
Thẩm Tri Hành: “Tiếp tục.”
“Tôi không nên suy đoán lung tung, đăng sự việc không có chứng cứ lên mạng xã hội. Không nên cố ý bóp méo sự thật, rõ ràng nhìn thấy cậu ôm một cô gái lại cố tình lập lờ giới tính khiến mọi người hiểu nhầm cậu ôm ấp với người khác giới ở trong xe… Tôi xin lỗi cậu.”
“Được rồi, đi thôi.” Tô Ý Tiện kéo ống tay áo Thẩm Tri Hành.
Hai người ra khỏi đồn cảnh sát rồi lên xe.
Trong đầu Tô Ý Tiện vẫn cứ văng vẳng lời Tăng Nhạc Chí nói mình hủy hoại tương lai của cậu ta, mặc dù cô cảm thấy cách làm của mình không có vấn đề gì nhưng tự dưng bị người ta chụp cho cái mũ ấy, cô vẫn có cảm giác tội lỗi.
“Có phải cháu hơi quá đáng rồi không?” Tô Ý Tiện hỏi Thẩm Tri Hành, “Thật ra cháu không chịu tổn thương quá lớn, hơn nữa các bạn của cháu đều rất tin tưởng cháu, vì thế có phải cháu không nên…”
“Không. Cháu có tố chất tâm lý mạnh mẽ, quan hệ tốt với bạn bè nên cháu không bị chuyện này ảnh hưởng quá nhiều, nhưng dù như vậy thì cũng không có nghĩa rằng tổn thương mà cậu ta gây ra cho cháu không lớn.”
“Cháu làm rất tốt.” Thẩm Tri Hành khẳng định, “Tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều.”
“Vậy nếu là chú, chú sẽ xử lý thế nào?”
Hôm nay trong suốt cả quá trình, Thẩm Tri Hành luôn đứng đằng sau Tô Ý Tiện, không đưa ra ý kiến gì cả.
Thẩm Tri Hành nhớ lại những lời bàn tán khó coi mà mình thấy ngày hôm qua, khẽ vê hạt gỗ tử đàn trên cổ tay.
“Tôi sẽ tàn nhẫn hơn cháu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...