Cậy huynh mà sủng

Hứa Tri Vụ không nghe hiểu những gì ca ca nói, cũng không biết quyển sách trong tay là sách gì.
Nếu là dùng để giải đáp những nghi hoặc thì chắc là một quyển sách hay.
Vì vậy, nàng ôm quyển sách về phòng, sau đó, đặt nó lên bàn, cầm lấy giá nến chuẩn bị nghiên cứu tỉ mỉ.
Tư thế nghiêm túc đó, khiến Lục Chức còn tưởng rằng cô nương nhà mình lại có bài tập nào phải làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng mở bìa sách ra, bên trong vậy mà lại không có chữ, chỉ toàn những bức ảnh, nét bút tinh xảo, tô màu khắp nơi, mang đến cho người ta cảm giác đẹp tinh xảo. Trong bức tranh là một nam một nữ, vị trí này giống như bên ngoài hiên nhà của một căn nhà. Người phụ nữ búi tóc phu nhân nói chuyện với người đàn ông, vẻ mặt tươi cười thân thiện.
Phút chốc Hứa Tri Vụ bỗng nhớ đến quyển thoại bản (1) của A Nhàn. Nhưng ngay lập tức nàng liền xóa bỏ đi hết mọi nghi hoặc của mình, bởi vì quyển sách này của ca ca. Mà ca ca làm sao có thể đi xem mấy quyển thoại bản tài tử giai nhân này chứ?
“A Vụ!” Đang nghĩ đến A Nhàn, giọng của nàng ta liền vang lên bên ngoài cửa cùng với tiếng gõ cửa. 
Hứa Tri Vụ gọi nàng ấy vào, A Nhàn đẩy cửa rồi chạy lon ton đến. Sau đó nàng ấy đặt những món đồ đang ôm trong tay, còn cẩn thận tránh tập tranh. 
Nàng nhìn lên, đó là một bát kem tuyết lạnh nhè nhè. 
Mấy ngày nay vốn dĩ nàng có thể trải qua cuộc sống tạm ổn. Ca ca đã dặn phòng bếp ngưng đá cho nàng. Có thể thấy bát đá này không phải từ phủ nội gửi đến. 
“A Nhàn, cái này?”
“Hôm nay, ca ca đánh rất vui, còn được Khúc tướng quân đánh giá cao, còn nói mấy hôm nữa phải mời khách đi tửu lầu ăn, nên hôm nay mua bát kem trước cho chúng ta. Cái này là của A Vụ.” Ngụy Vân Nhàn đẩy bát kem về phía Hứa Tri Vụ.
Hứa Tri Vụ nghĩ, đúng là trước đây mấy ngày là nguyệt sự của nàng. Nhưng mấu chốt là nàng không có đến, nếu vậy thì có thể ăn bát đá này rồi. 
Vì vậy, nàng không chút do dự ôm bát kem lên mà hớp một cục.
“A Vụ, đây là sách gì?”
“À, đây là sách ca ca bảo ta đọc, nói cái gì mà “dùng để giải thích nghi hoặc” chắc là ẩn chứa những đạo lý đối nhân xử thế gì đó.”
Ngụy Vân Nhàn vừa nghe liền phỉ báng, không ngờ nhân vật giống như ngọc quý như Tam điện hạ lại nhàm chán như thế. Đã vậy còn cho người trong lòng xem mấy quyển gì mà đạo lý đối nhân xử thế.
“Bát kem đã đưa đến rồi, ta về trước đây, hôm nay ta hơi mệt, ta ngủ trước đây.”
Hứa Tri Vụ gật đầu: “Ta cũng xem xong sách mới ngủ, cảm ơn bát đá của ca ca tỷ.” Nàng nói rồi lật qua trang sách khác. Mặt này, một nam một nữ tại sao lại ôm nhau rồi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngụy Vân Nhàn vừa chuẩn bị rời đi, nàng ấy liếc nhìn qua tranh vẽ, nhạy bén nhận ra điều gì đó, lập tức nghiêng người đi tới bên cạnh Hứa Tri Vụ: “A Vụ, chúng ta cùng nhau xem!” 
“Ban nãy không phải nói muốn về đi ngủ sao?” Hứa Tri Vụ nghi hoặc nhìn nàng ấy: “Không mệt à?”
Ngụy Vân Nhàn cong mắt rồi cười hai tiếng: “Đây không phải là do nhìn thấy thứ đồ thú vị sao, nhanh lật sang trang khác đi.” 
Hứa Tri Vụ ngạc nhiên, A Nhàn vậy mà cũng có lúc khát khao kiến thức sao, A Nhàn trước đây là người không thích đọc Tứ Thư và Ngũ Kinh nhất, kiên nhẫn nhất là khi đọc bản thoại. 
“Vậy thì chúng ta cùng ngồi xem vậy. Có điều quyển này không phải là bản thoại, A Nhàn tỷ đừng chê nó nhàm chán nha.”
“Không chán, không chán, làm sao lại chán được chứ?”
Hứa Tri Vụ bán tín bán nghi liếc nhìn nàng ấy, rồi lật sang trang tiếp theo.
Căn phòng bỗng trở nên im lặng.
Cả hai cô nương đều không nói lời nào. 
Sau một lúc, Hứa Tri Vụ hoang mang hỏi: “Tại sao lại cởi y phục rồi?”
Sau đó liền vội vàng giải thích với A Nhàn: “A Nhàn, bức tranh này nhất định là có vấn đề, sách của ca ca đưa cho ta nhất định là quyển kinh thư học vấn phong phú đúng đắn.”
Ngụy Vân Nhàn cười “phụt" một tiếng, nhéo gò má mềm mại của Hứa Tri Vụ: “A Vụ à A Vụ, ca ca của muội ở trong lòng muội quá hoàn mỹ rồi, hắn là người, còn là một nam nhân, lại không phải là thần tiên trên trời hạ phàm. Sách của hắn ta, tại sao nhất định là sách thánh hiền? Không tin thì muội lật tiếp đi.”
Hứa Tri Vụ nuốt nước bọt, cuối cùng cũng vươn tay lật sang trang khác.
Nàng nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn tiếp. Mãi đến khi Ngụy Vân Nhàn vỗ về nàng, Hứa Tri Vụ mới liếc mắt nhìn.
Trong sách, đôi nam nữ không những cởi y phục một cách kỳ lạ mà còn ôm nhau trên giường trong một gian phòng. Y phục bị lột sạch để lộ ra những gì mà cô nương chưa từng nhìn thấy.
[Để A Vụ giải đáp những nghi hoặc.] 
[Ca ca với người trong hình không giống nhau.] 
Hứa Tri Vụ sững sờ đến ngây người, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa hai câu nói của ca ca. 
Cũng hiểu ra đây là loại sách gì.
Tim nàng đập loạn xạ, như thể đang làm điều gì đó xấu hổ. Và điều đáng xấu hổ hơn vào lúc này không chỉ có mình nàng, mà còn có A Nhàn đang cùng nàng nhìn vào thứ đồ đó. 

Hứa Tri Vụ xấu hổ, lại càng thêm xấu hổ. Nàng muốn tìm một cái lỗ trên bàn để trốn vào.
Ngụy Vân Nhàn ngược lại hiển nhiên thích ứng tốt hơn, còn dùng ngón tay chỉ vào, bình phẩm nói: “Trong thoại bản không phải nói bạch ngọc (2) có màu đỏ thẫm, tại sao lại đen như vậy? Cũng xấu xí chết đi, cũng may chúng ta không cần thứ đồ dài như vậy.”
Mà Ngụy Vân Nhàn lại thì thầm nói: “Có phải nam nhân đều xấu như vậy không?”
Hứa Tri Vụ vô thức phản bác lại: “Không phải như vậy.”
Ngụy Vân Nhàn ngay lập tức nhìn nàng với ánh mắt sắc bén.
“...” Hứa Tri Vụ lập tức đỏ mặt. 
“Hử? A Vụ?” Đôi mắt của Ngụy Vân Nhàn lấp lánh và khóe môi không ngừng nhếch lên: “A Vụ, muội nói cái gì? Hì hì hì.”
“Không có, ta đoán vậy.”
Ngụy Vân Nhàn lại nhếch miệng cười:  “Ta còn chưa nói gì, A Vụ muội vội cái gì?”
Vừa nói, nàng ta lại vừa cười.
Hứa Tri Vụ xấu hổ đến mức đứng dậy, muốn đóng lại cuốn tập tranh. 
Phong thủy chuyển vần, lần trước là Ngụy Vân Nhàn muốn bỏ qua vài trang bản thoại, Hứa Tri Vụ lại nắm lấy tay nàng ấy. Lần này lại là Hứa Tri Vụ muốn đóng sách. Nhưng Ngụy Vân Nhàn đã ôm lấy tay nàng. 
Nàng ấy không chỉ ôm lấy cánh tay của Hứa Tri Vụ mà còn dùng ngón tay lật sang trang tiếp theo. 
Bức ảnh càng mất kiểm soát hơn. Trong sách, hai người không chỉ nằm thẳng ôm nhau mà còn tạo dáng. 
Thế nào là chuyện phòng the, được trình bày một cách trắng trợn trước mắt Hứa Tri Vụ.
Nàng ngây người, chẳng trách lúc đó ca ca muốn kéo quần nàng xuống.
Ngay cả khi nàng bị mẫu thân đánh mông đã cảm thấy cực kỳ xấu hổ, càng đừng nói đến việc bị ca ca kéo quần. Vì vậy nàng có chết cũng phải giữ chặt tiết khố, cũng nhờ thế mà mới không làm chuyện phòng the với ca ca.
Hứa Tri Vụ nói không ra cảm giác của nàng ngay lúc này. Nàng cảm thấy hạnh phúc, nhưng lại có chút thất vọng.
Nàng không làm phu thê với ca ca, cũng không có con.

Chả trách ở lầu Lục Giác, ca ca lại cười thành như vậy.
Hai má và tai của Hứa Tri Vụ bỏng rát, nàng xấu hổ đến các ngón chân đều co quắp lại.
Chỉ là vì nguyệt sự của nàng đến chậm vài ngày đã nghĩ rằng mình có con, chắc là ca ca nghĩ nàng rất ngốc!
Trong mắt Ngụy Vân Nhàn, Hứa Tri Vụ ôm đầu kêu hét lên một trận, rồi đột nhiên bật dậy sờ vào bụng, sau đó đẩy bát kem ra xa như con dã thú. 
Sau đó nàng mới nhìn sang Ngụy Vân Nhàn với vẻ mặt đau khổ: “A Nhàn, mấy ngày nay ta ăn nhiều đồ ngọt quá, bụng cũng mập lên rồi…”
“Ở đâu?” Ngụy Vân Nhàn đưa tay sờ sờ: “Không phải vẫn còn bằng phẳng sao?”
“Đợi đã, ta thở ra rồi để tỷ sờ.” 
“Ây da, một bát kem thôi mà, chỉ ăn một bát kem thì có thể tăng bao nhiêu lạng chứ?”
Hứa Tri Vụ suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Nói cũng đúng, ta ăn điểm tâm liên tục nhiều ngày mới mập.”
Vì vậy nàng đưa hai tay ra ôm lấy bát kem, quai hàm phình ra bắt đầu húp.

Hứa Tri Vụ dường như đã trưởng thành. 
Nàng hiểu rõ nhiều chuyện của nữ tử hơn rồi.
Chỉ là, nàng vẫn chưa biết ca ca gửi thư “ngày mai đính thân" cho phụ thân và mẫu thân. Không biết đã thay đổi suy nghĩ như thế nào, vốn dĩ ca ca rất vội muốn thành thân với nàng. Nhưng hiện tại, ca ca lại không vội rồi.
Lúc hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng ôn nhu.
Những sự vội vàng trước kia đã không còn, ca ca lại trở lại thành một người ca ca tỉ mỉ và chu toàn như trước kia.
Hắn còn tưởng nàng đã cắt giảm đồ ngọt lại, nói những ngày kinh nguyệt của nàng chưa đến nên phải chú ý đến việc ăn uống nhiều hơn.
Suy nghĩ của Hứa Tri Vụ đột nhiên bị chệch hướng, lập tức hỏi: “Ca ca, nếu như muội mập lên, huynh vẫn còn thích muội không?”
“Trong lòng A Vụ, ca ca chỉ thích dáng vóc của muội thôi sao?” 
Ca ca không hổ danh là ca ca, dù thế nào cũng không bị lừa, một câu hỏi ngược lại liền khiến A Vụ vội vàng xua tay nói không phải.
May là ca ca nhanh chóng buông tha cho nàng, dịu dàng xoa lấy đầu nàng: “Ca ca không phải loại người như vậy, A Vụ cũng không nên nghĩ như vậy.”
Sau hai ngày, Tạ Bất Quyện vẫn chưa thay bộ triều phục sau cuộc đốc khảo tỷ võ, trong tay áo hắn có một cục bông trắng như tuyết. Hắn nhét cục bông trắng mịn ấy vào lòng Hứa Tri Vụ: “A Vụ xem này, đây là bạn đồng hành mà ta đã tìm cho Hứa Chi Vũ.”
Vừa hay, con mèo trong lòng Hứa Tri Vụ ngước lên nhìn, đôi mắt nó tròn vo trong veo, giống như màu xanh lam của bầu trời.
Mà Tạ Bất Quyện ôm nàng đi về phía trước, vừa đi vừa nói cho nàng nghe về chuyện con mèo: “Vốn định tìm một con mèo giống với Hứa Chi Vũ, nhưng ca ca nghe người khác chỉ, mèo có mắt dị đa số tai đều bị điếc, may mắn chỉ có được một con như Hứa Chi Vụ, chúng ta gọi nó, nó còn nghe được.”

Vì vậy, ca ca đã mua một con mèo có cặp mắt giống nhau, cũng rất dễ thương. 
Con mèo cái mới gọi là “Hứa Tử Văn", vẫn là theo họ Hứa giống bọn họ. Tử Văn được lấy từ chữ “Tư" của ca ca. Hứa Tri Vụ vốn có ý bỡn cợt, nhưng Tạ Bất Quyện cũng không để ý. Bởi vì hắn trước đây cũng làm chuyện này tương tự với A Vụ.
Mà A Vụ ngây ngốc, đến bây giờ vẫn chưa biết Hứa Chi Vũ đó là ám chỉ mình.
Hai con mèo ban đầu còn dè chừng nhau, sau đó chuyển sang thăm dò lẫn nhau. Về sau, Hứa Chi Vũ nhanh chóng có cảm tình với người bạn nhỏ mới chuyển đến, và chạy qua chơi cùng với cô bé. Đối với Hứa Tử Văn mới đến, đã tức giận và cảnh cáo nó tránh xa.
Hứa Chi Vũ muốn đi qua ngửi liền bị bàn chân của Hứa Tử Văn cào.
Hứa Tri Vụ vội vàng muốn ôm Hứa Chi Vũ lên đã bị ca ca ngăn lại: “A Vụ đừng lo, cứ để chúng nó từ từ làm quen với nhau.”
Qua hai ngày, hai con mèo đã không còn đánh nhau mà chuyển sang thân mật ôm lấy nhau. Lại hai ngày nữa, ca ca đột nhiên kêu Hứa Tri Vụ ra ngoài xem.
Hai con mèo ôm nhau rất chặt, con nằm ở trên là Hứa Chi Vũ.
Ca ca nắm lấy tay nàng và nói: “A Vụ nhìn kìa, đây gọi là phòng the.”
Hứa Tri Vụ vô cớ lại nghĩ đến ngày đó, nàng lật người nằm úp xuống giường, cho rằng như vậy là đã an toàn. Nhưng ca ca lại cười và nói với nàng rằng như vậy cũng được.
Cuối cùng hôm nay nàng cũng đã hiểu được một chút.
Nàng đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, thậm chí còn đấm vào tay ca ca.
Tạ Bất Quyện không những không cảm thấy đau mà còn cười híp mắt, thấy nàng sắp chạy liền giơ tay ôm lấy nàng vào lòng, trầm giọng nói: “Sinh thần của ca ca sắp đến rồi, A Vụ có gì muốn bày tỏ không?”
Hay lắm, ca ca trước đây chưa bao giờ đòi lễ vật của nàng.
Ca ca bây giờ mặt dày lắm rồi.
“Ca ca không cần lễ vật sinh thần, chỉ muốn A Vụ ở với ca ca một đêm, có được không?”
Vừa nói, hắn vừa hôn vào vành tai đỏ ửng của nàng: “Ca ca bảo đảm, cái gì cũng không làm.”
 
Chú thích:
(1) Thoại bản: là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
(2) Bạch ngọc: ý chỉ dương vật của đàn ông.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận