Tạ Bất Quyện bỗng dưng thấy trái tim thắt lại, sống lưng lạnh toát.
A Vụ tối qua là ảo giác thật sao?
Nếu không phải là ảo giác, vậy thì hắn đã làm gì với A Vụ?
Tạ Bất Quyện lấy tay che mắt, nhớ lại buổi tối hôm qua.
Nếu không phải A Vụ nắm chặt tiết khố của nàng, nước mắt rơi lã chã cầu xin, nhất định không cho phép hắn cởi ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn tuyệt đối sẽ không lấn bước làm tới.
Trong mũi đều là mùi hương của A Vụ, sáng nay vẫn lơ mơ không rõ, thế mà không nhận ra.
Có thể để lại mùi hương lâu tới khó phai như vậy, hoàn toàn không chỉ ban ngày tới đây mà vô tình gặp phải. Nhưng A Vụ trước đấy cũng chưa bao giờ ngủ ở giường của hắn.
Tạ Bất Quyện vừa nghĩ lại vừa cảm thấy thất vọng, cơn buồn ngủ cũng đã không còn, tâm trạng bị chiếm lấy hết bởi chuyện này.
Hắn ngay cả hôn môi cũng đều là lúc A Vụ đang ngủ say, bởi vì nàng trong sạch như tờ giấy trắng, ngây thơ như hài tử, vẫn còn chưa từng tiếp xúc qua chuyện nam nữ. Tối qua nếu thật sự là nàng, thì lúc nằm tại nơi đây nàng đang nghĩ tới điều gì, liệu có phải là rất sợ hãi?
Đêm nay, Tạ Bất Quyên ngủ không ngon.
Ngày hôm sau, hắn cũng không có vào trong cung, mà đợi đến giờ Hứa Tri Vụ tỉnh dậy như mọi lúc, đi đến trước phòng nàng xem một chút.
Người mở cửa là Lục Chức, nàng ta nhìn thấy Tạ Bất Quyện bèn nói: “Điện hạ, cô nương vẫn còn chưa tỉnh dậy.”
“Muội ấy tối qua ngủ vào lúc nào?”
Lục Chức mím môi, trả lời lại không hề thẳng: “Cô nương đã đi nghỉ từ rất lâu rồi.”
Tạ Bất Quyện cũng không có vạch trần mà tiếp tục hỏi: “Tối hôm trước thì ngủ vào lúc nào?”
Lục Chức nghe thấy lời này, ngay lập tức nhìn hắn một cách kỳ lạ, cô nương nhà nàng ta tối trước đó về phòng lúc nào, hắn còn không biết rõ sao?
Không cần nàng ta mở miệng đáp lại, Tạ Bất Quyện chỉ nhìn sắc mặt của nàng ta, trong lòng lại trở nên nặng nề.
Hắn vừa quay người muốn rời đi, thì sau lưng lại truyền tới giọng nói của Lục Chức: “Điện hạ định khi nào lấy cô nương của chúng ta?”
“Chỉ cần muội ấy đồng ý.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, Tạ Bất Quyện nghe thấy có động tĩnh ở sát vách, lại đi tới gõ cửa phòng của nàng, Lục Chức đáp lại từ bên trong: “Điện hạ, cô nương đi tìm Ngụy cô nương nói chuyện rồi, một lúc nữa sẽ không quay về đâu.”
“…”
Đây quả thực là đang tránh né hắn.
…
Ở sân bên cạnh, Hứa Tri Vụ và Ngụy Vân Nhàn đang sáp lại với nhau đọc thoại bản.
“A Vụ, muội đọc xong chưa?”
Hứa Tri Vụ gật đầu, Ngụy Vân Nhàn bèn lật sang trang, còn thuận miệng bình phẩm: “Hiện tại có rất nhiều thoại bản trong chợ đều thích viết như thế này, A Vụ, muội không biết được đâu, tú tài, thư sinh bên trong thoại bản, việc yêu thích nhất chính là dụ dỗ thiếu nữ chốn khuê phòng. Phần khoa cử còn cực kỳ hay, mà đoạn này thì lại dung tục.”
Ngụy Vân Nhàn muốn lật tiếp vài trang để bỏ qua chương này, nhưng Hứa Tri Vụ lại giữ lấy tay nàng ấy: “Đợi chút, để ta xem lại. A Nhàn, bọn họ là… đang làm chuyện phòng the?”
“Ơ, ta đã nói đoạn này dung tục rồi mà, chúng ta không xem đoạn này nữa, có được không?” Ngụy Vân Nhàn lại muốn tiếp tục lật trang, nhưng Hứa Tri Vụ lại đọc cẩn thận từng câu từng chữ một cách khác thường, cứ đọc rồi lại đọc, mặt mũi càng lúc càng đỏ ửng.
Không phải là trong sách viết tới nỗi khiến cho người ta xấu hổ, mà là Hứa Tri Vụ đang nghĩ lại chuyện của tối hôm đó.
Nàng nhất định phải hiểu cho rõ, chuyện phòng the của nàng với ca ca rốt cuộc có giống như thoại bản này hay không.
Hứa Tri Vụ không hiểu rõ bèn hỏi: “A Nhàn, tỷ nhìn này, “ngọc trụ” này là…”
Ngụy Vân Nhàn nhanh chóng tiếp lời: “Chính là cây cột ngọc trắng được chạm khắc! Có câu thơ không phải là đã viết rồi sao, “Sương đượm trong sân, trăng phủ lầu; Chén vàng cột ngọc đối thu sâu” (1), đây là một từ quá mức tế nhị rồi đó.”
“…” Hứa Tri Vụ nhìn nàng ấy, trong lòng lại không tin, nên tiếp tục hỏi: “Vậy “hồ bạc” (2) có phải là thứ đó không?”
“Cái nào? “Hồ bạc” không phải có nghĩa là “Nước tuôn bình bạc vỡ tan (3)” à, ý nó nói là âm thanh, không phải là thứ nào khác.” Ngụy Vân Nhàn nói xong, hết sức tự tin mà gật đầu, cả đời này của nàng ấy cũng chưa bao giờ được khai hoá tới mức như vậy.
Nhưng Hứa Tri Vụ lại không nghe lọt tai, nàng nhìn lòng bàn tay của mình, rồi lẩm bẩm: “Đây chính là đã làm chuyện phòng the rồi sao?”
Thì ra chính là giống như vậy.
Vậy thì nàng có lẽ đã biết nhiều hơn cả A Nhàn rồi, suy cho cùng nàng cũng đã từng trải.
Hứa Tri Vụ nhìn Ngụy Vân Nhàn nói: “A Nhàn, ta đã hiểu rồi.”
“A Vụ, muội hiểu được là tốt, chỉ là ý nghĩa trong sáng như vậy thôi.”
Ngay sau đó lật về sau, Ngụy Vân Nhàn phấn khích nói: “Cuối cùng cũng sắp tới Xuân vi (4) rồi! Nhưng Vương Tam cô nương này hình như mang thai hài tử, Vương gia biết được, không tránh khỏi mà đánh gãy chân của Trương tú tài.”
Hứa Tri Vụ lại vểnh tai lên: “Mang thai? A Nhàn, sao tỷ nhìn ra được?”
“A Vụ, muội xem này, trong này có nói Vương Tam cô nương toàn thân mệt mỏi, đi nghỉ sớm hơn, ta thì cảm thấy không được đúng cho lắm. Tiếp tục nhìn này, Vương Tam cô nương đột nhiên đẩy đi món bánh quế hoá mà nàng ấy thích ăn nhất, còn cảm thấy buồn nôn trong người. Ta dám khẳng định, đây nhất định là đã mang thai.”
“Đây chính là đã mang thai?” Hứa Tri Vụ chớp chớp mắt, không nhịn được mà suy nghĩ, nàng cũng cảm thấy tinh thần không được tốt lắm, nhưng không hề thấy buồn nôn, như vậy thì coi thế nào đây, thế nên nàng lại học hỏi kinh nghiệm từ Ngụy Vân Nhàn: “Thế mang thai còn có dấu hiệu nào khác không?”
Hứa Tri Vụ trong lòng Ngụy Vân Nhàn chính là hài tử đáng yêu không hiểu thế sự, rất nhiều từ liên quan đến mang thai trước khi gả, vô môi cẩu hợp (5),… Một chút cũng đều chưa từng nghe qua, cho nên hoàn toàn không có suy nghĩ nhiều mà lập tức nói ra: “Có nhiều lắm, có người thì không có khẩu vị, nhưng có người lại có khẩu vị nhiều hơn, chuyện này mỗi người một khác, giống như A Tỷ của ta, bà ấy thì nôn ói liên tục, nhưng mẫu thân lại nói lúc bà ấy mang thai ta một chút khó chịu cũng không hề có.”
“À phải rồi, có một điều vô cùng quan trọng, đó chính là, nguyệt sự!” (6) Ngụy Vân Nhàn giơ lên một ngón tay, bình tĩnh nói: “Nếu như nguyệt sự không tới, không cần phải hoài nghi, chắc chắn là đã mang thai.”
Hứa Tri Vụ bèn lặng lẽ đếm ngày tới tháng trong đầu, bỗng chốc giật mình một cái.
Tháng này của nàng, lẽ ra phải tới vào hai ngày nay, nhưng hiện tại chưa hề có động tĩnh gì.
Có phải là nàng thật sự đang mang thai hài tử của ca ca rồi không?
Hứa Tri Vụ cũng không còn tâm tư đọc thoại bản nữa, đôi mắt nàng đờ đẫn, suy nghĩ rất nhiều, Ngụy Vân Nhàn nhìn thấy có tên trên bảng vàng, mà Hứa Tri Vụ vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Nhưng Ngụy Vân Nhàn chưa nhận ra, vừa đọc vừa nói: “Thực ra đọc tới đây thì cũng tàm tạm rồi, phía sau chắc chắn lại là Thượng công chúa, hoặc là quen được nữ nhi của nhà làm quan khác, phần nhiều Vương Tam cô nương chỉ mới bắt đầu thích thì đã được một kiệu hồng khiêng vào phủ Trạng Nguyên. Nhưng Trạng Nguyên lang này, ngay cả bản thân Vương Tam cô nương đều không thấy có gì đó không đúng, bởi vì tú tài khi đó thay đổi nhanh chóng, bây giờ đã là Trạng Nguyên lang, mà Vương Tam cô nương vẫn là nữ thương hộ (7), không môn đăng hộ đối, người đời cũng sẽ không trách cứ sự đa tình của hắn.”
“…”
“Ôi, nam tử thế gian này quả thật là bạc tình, đặc biệt là loại người vẫn còn chưa thành hôn đã lừa cô nương lên giường.”
“…”
Ngụy Vân Nhàn không thấy có hồi âm, đành nghiêng đầu nhìn một cách nghi ngờ, chỉ thấy viền mắt Hứa Tri Vụ đỏ hoe, cùng cái mũi sụt sịt, ấy vậy mà nàng lại khóc.
“A Vụ? A Vụ, muội sao thế?” Ngụy Vân Nhàn lo lắng chạm vào mặt của Hứa Tri Vụ.
Nếu như để Hứa Tri Vụ một mình trong phòng thì còn tốt, buồn một lúc rồi cũng sẽ đi hết. Nhưng tệ ở chỗ có người an ủi nàng, nên cảm xúc cũng có lối ra, do đó Hứa Tri Vụ càng buồn, từ nức nở chuyển sang oà khóc thật to.
“A Vụ không khóc không khóc, thoại bản này là giả, là giả đấy. Những thư sinh thất bại này viết ra để cho vui thôi!” Ngụy Vô Nhàn tay chân lúng túng vừa dỗ, vừa lau nước mắt cho nàng.
“Hu hu hu A Nhàn ơi… ta sợ lắm…”
“Không sợ không sợ, nam tử như vậy A Vụ không thể gặp được.” Ngụy Vân Nhàn vì để trấn an Hứa Tri Vụ mà vội vàng nhắc tới Tạ Bất Quyện: “A Vụ, muội nghĩ về ca ca của muội xem, trên thế gian này vẫn còn có nam nhân tốt giống như ca ca của muội mà, phải không?”
Hứa Tri Vụ khóc càng lớn tiếng hơn.
Ca ca làm loại chuyện đó với nàng lại không có một chút hành động, không có giải thích, cũng không có dỗ nàng, chỉ để lại nàng một mình… À không, hiện tại có khả năng là đã hai người rồi.
Hứa Tri Vụ đau lòng che lấy phần bụng của mình.
Ca ca đã bỏ mặc cô nhi quả phụ bọn họ rồi.
……
Hứa Tri Vụ từ chối ăn tối cùng với ca ca.
Nàng nhất định phải để ca ca nhận ra, nàng đang tức giận, chính là kiểu không thể dỗ được.
Không lâu sau, quả nhiên ca ca tới tìm nàng.
Hứa Tri Vụ “Hừ” một tiếng, hạ toàn bộ tấm màn xuống, ôm lấy đầu gối núp ở bên trong giường, không chịu gặp hắn.
“A Vụ…”
Giọng của ca ca vẫn dịu dàng như vậy, thế nhưng hắn lại làm loại chuyện kia với nàng, hốc mắt của Hứa Tri Vụ lại thấy cay cay, khuôn mặt úp vào đầu gối của mình, cũng không có nói chuyện.
“A Vụ, là ca ca không tốt.”
Tạ Bất Quyện không đi tới vén tấm màn của nàng, trái lại ngồi cách xa, đặt đồ ở trong tay lên bàn.
Sau đó đối diện với chiếc giường của nàng, nghiêm túc giải thích: “Ca ca uống phải đồ không tốt, còn tưởng rằng người chạm vào chính là A Vụ trong tưởng tượng. Nếu có đủ tỉnh táo, biết được người tới chính là A Vụ thật sự, ca ca nhất định sẽ không đường đột như thế.”
Hứa Tri Vụ rơi nước mắt, không đáp lại hắn.
Ca ca hiện tại mới làm cho nàng cảm thấy quen thuộc, cũng chính vì quen thuộc mới càng khiến cho nàng cảm thấy đau xót trong lòng.
Hắn khi ấy, thật sự quá xa lạ, lòng dạ cũng cực kỳ vững vàng, cho dù nàng khẩn cầu thế nào thì chính là không chịu buông tha cho nàng.
Hứa Tri Vụ vừa nhớ tới những thứ này, nước mắt rơi càng dữ dội hơn.
“A Vụ.” Tạ Bất Quyện hơi ngừng lại, nhìn tấm màn rồi chậm rãi nói: “Ta thích muội, do đó muốn có muội, muốn lấy được muội. Ca ca mong muốn mãi mãi cùng A Vụ bên nhau, không phải vì vui vẻ nhất thời, cho nên chuyện đó nhất định không phải là điều ta muốn.”
A Vụ vẫn chưa trả lời hắn, trong tấm màn truyền ra tiếng khóc hu hu.
Tạ Bất Quyện im lặng thở dài: “Hai hôm nay A Vụ ăn rất ít, ca ca mang bánh đậu đỏ cho muội, còn có cả rượu ngọt, nếu đang đói thì ra đây ăn một chút đi.”
Hắn đứng dậy rời đi.
Vì để A Vụ biết được hắn đã rời đi, còn cố tình làm cho tiếng bước chân vang lên.
Đêm khuya, Tạ Bất Quyện lại lần nữa đi vào phòng của Hứa Tri Vụ.
Lần này là lẳng lặng đến.
Nhờ vào ánh sáng trong phòng hắn, có thể nhìn thấy được điểm tâm trên bàn đã không còn, Tạ Bất Quyện cong môi cười.
Vừa vươn tay nhấc ấm rót rượu lên thì đã trống không.
Trong lòng Tạ Bất Quyện bỗng chốc cảm thấy ấm áp.
Hắn đi đến trước giường của Hứa Tri Vụ, vén tấm màn lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường A Vụ.
Trong ánh sáng yếu ớt ngắm nàng được một lúc.
Thấy khuôn mặt trắng sáng của nàng, đuôi mắt ửng đỏ, miệng có hơi cong lên.
Nhìn có vẻ, lần này thật sự quá là tủi thân.
Tạ Bất Quyện đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt ở đầu vai Hứa Tri Vụ, tiếp theo đó kéo vạt áo nàng xuống từ từ.
Hắn nhớ rõ tối hôm đó hôn rất mạnh, có lẽ đã làm nàng đau.
Hắn tới bôi thuốc.
Nhưng ánh mắt hắn lại bị thu hút trong lúc nhìn.
Tạ Bất Quyện nhìn cổ vai trắng nõn của Hứa Tri Vụ, gầy yếu lại mỏng manh, giống như đồ sứ nhỏ bé màu trắng sạch sẽ đẹp mắt nhưng lại dễ bị vỡ.
Màu sắc tối tăm trên đó càng thêm nhức mắt, hắn không nén nổi mà đưa tay ra chạm vào.
Chạm vào từng cái một, được một lúc mới nhớ ra thuốc mỡ ở trong ngực.
Tạ Bất Quyện nhẹ nhàng chấm một chút, bôi thoa cho nàng.
Hắn nhớ phía dưới vẫn còn, hít thật sâu đấu tranh rất lâu, nhưng vẫn kéo xuống.
A Vụ đang ngủ không biết gì.
Vậy thì nhân lúc nàng không biết, làm cho những vết thương này biến mất sớm hơn một chút.
Sau cùng Tạ Bất Quyện ngắm nhìn khuôn mặt hồn nhiên đang ngủ của nàng, muốn tới gần cúi xuống hôn nàng, hôn lên đôi mắt khi nãy nàng đã khóc, cùng cái miệng tủi thân.
Nhưng hắn cuối cùng cũng không có làm.
Đến khi đứng dậy rời đi, cũng không nghe theo tiếng lòng đi tới hôn nàng.
A Vụ vẫn còn đang tức giận với hắn.
…
(1) Sương đượm trong sân, trăng phủ lầu, Chén vàng cột ngọc đối thu sâu (霜满中庭月满楼,金樽玉柱对清秋): trích trong thơ Thiếu niên hành kỳ 4 của nhà thơ Lệnh Hồ Sở.
(2) Hồ bạc (银浆): hay còn gọi là keo bạc, là một chất có dạng sệt màu trắng ánh kim, trong truyện này có thể là tác giả đang miêu tả ẩn dụ về tinh dịch.
(3) Nước tuôn bình bạc vỡ tan (银瓶乍破水浆迸): trích trong thơ Tỳ bà hành của nhà thơ Bạch Cư Di.
(4) Xuân vi (春闱): thi Hội vào mùa xuân.
(5) Vô môi cẩu hợp (无媒苟合): thành ngữ chỉ chuyện kết hôn nhưng không có minh môi chính thú (cưới hỏi đàng hoàng)"tam trà lục lễ" (明媒正娶 - 三茶六礼). Tam trà lục lễ bao gồm: Tam trà - "Hạ trà" tức đính hôn, "Định trà" tức kết hôn, "Hợp trà" tức động phòng; Lục lễ (chỉ toàn bộ quá trình từ lúc cầu hôn đến kết hôn) - nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh. Tam trà lục lễ là tập tục lễ nghi hôn nhân truyền thống để vợ chồng khi kết hôn có được sự tán thành từ tổ tiên thần linh cũng như đảm nhiệm và thực hiện quyền lợi nghĩa vụ đối với cha mẹ và thân quyến. Tại cổ đại, nam nữ nếu không hoàn thành quá trình tam trà lục lễ, việc hôn nhân sẽ không được thừa nhận là "minh môi chính thú". Theo BaikeBaidu.
(6) Nguyệt sự (月事): kinh nguyệt.
(7) Thương hộ (商户): người buôn bán, nhà buôn, thương nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...