◎Đánh trả◎
Tuyết mịn lặng lẽ rơi xuống, đèn lồng khẽ đung đưa, giữa trời đất dường như chỉ còn lại hai người.
Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, hồ nước đóng băng, cây cỏ yên lặng, tuyết cũng lặng lẽ rơi.
Vì vậy, áo choàng của ca ca khoác lên người nàng phát ra tiếng vang vô cùng rõ ràng. Còn cả hơi thở của của ca ca, dường như nặng nề hơn ngày thường một chút.
Hứa Tri Vụ cảm thấy choáng váng đầu óc, nàng chỉ cảm thấy ca ca thực sự đang ăn thịt nàng, cắn môi nàng, đẩy lưỡi nàng. Nhưng tại sao hắn lại ăn một cách chậm rãi như thế, không cho nàng được thoải mái chăng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng vẫn cảm thấy hơi nóng, hình như là bị ca ca ôm vào trong lòng, mặt bị giữ chặt, thắt lưng lại bị siết chặt. Hứa Tri Vụ không thể động đậy, hơi thở trở nên khó khăn, nàng nhíu mày, hé miệng thở ra một hơi. Ca ca vì thế lại dễ dàng hôn xuống, hôn nàng thật sâu.
Đồng thời lúc đó, hơi thở của ca ca càng trở nên nặng nề, giống như đang thở hổn hển.
Lẽ nào nàng thực sự ngon đến như vậy?
Hứa Tri Vụ vừa lâng lâng, lại vừa vui vẻ. Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt của ca ca cách nàng rất gần. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dày che lấy đôi mắt, hàng lông mày trầm tĩnh ưu nhã, lộ ra cảm giác tập trung nghiêm túc. Mũi của ca ca rất cao. Lúc quay nửa mặt lại, sống mũi trông như dãy núi xanh ngọc nhấp nhô, đôi môi của ca ca…
Ý, miệng của ca ca đâu rồi, sao lại tìm không ra.
Miệng của ca ca có phải cũng giống như nàng, bị ăn mất rồi?
Hôm sau, khi Hứa Tri Vụ thức dậy, ngoài trời đã sáng trưng.
Hứa Tri Vụ ngây người ngồi trong chăn một hồi, sau khi tỉnh táo lại một hồi. Nàng mới đưa tay ra khỏi chăn, sờ lên môi.
Sau đó nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết dạo gần đây xảy ra chuyện gì, lúc nào cũng thích mơ thấy mấy giấc mơ hoang đường. Đêm qua, thậm chí nàng còn mơ thấy môi mình bị ăn rồi, mà lại còn bị ăn rất chậm, từng miếng nhỏ, thật sự rất giày vò người ta.
Là ai ăn vậy nhỉ, Hứa Tri Vụ ôm đầu suy nghĩ một hồi, chỉ mơ hồ nhớ đến mái tóc đen dài của người đó và mùi thơm nhàn nhạt của chiếc áo choàng.
"Cô nương, người tỉnh rồi?" Lục Chức đến gần, kéo mành trướng của Hứa Tri Vụ lên, quan tâm nói: "Tối hôm qua cô nương uống say, bây giờ có chỗ nào không khỏe không?"
Hứa Tri Vụ lắc đầu rồi vén chăn bước xuống.
Lục Chức ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Đêm qua trong giấc mơ, cô nương cứ hét lên rằng không được ăn nàng, không được ăn nàng. Lục Chức không ngờ rằng công tử lại điên cuồng như thế, không những xuống tay với nàng mà còn xuống tay rất tàn nhẫn. Khiến nàng sợ đến mức này, rõ ràng là chịu không nổi rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc Hứa Tri Vụ trang điểm, Lục Chức cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: "Trên người cô nương còn đau không?"
"Không đau, trên người ta tại sao lại đau?" Hứa Tri Vụ không hiểu gì, liếc nhìn Lục Chức trong gương, duỗi tay ra nghịch tượng gỗ trên bàn trang điểm.
Lục Chức nghe xong lời này lại âm thầm thở dài một tiếng, công tử tuy muốn nhiều, nhưng cũng may vô dụng, không để cô nương chịu đau.
"Hai người đã thành ra như vậy rồi… cô nương có định gả cho công tử không?"
"?!" Hứa Tri Vụ thiếu chút nữa là ném tượng gỗ trong tay đi. Nàng hít lấy một hơi, không dám nói thẳng: "Lục Chức, ngươi nói cái gì?"
Nàng phản ứng mạnh mẽ như vậy, Lục Chức lại nghĩ nàng không muốn. Vậy hai lần trao thân này cho công tử, cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc. Chỉ nghĩ đến đây thôi đã thấy chua xót, Lục Chức vội nói: "Nô tì không hỏi nữa, nô tì không hỏi chuyện này nữa."
"Đợi đã, Lục Chức ngươi nói rõ trước đã, tại sao ta phải gả cho ca ca?" Hứa Tri Vụ khẽ đảo mắt, rồi đột nhiên nhận ra: "Ồ, nếu ca ca đã là Tam hoàng tử, vậy thì không có quan hệ huyết thống với ta. Vì vậy Lục Chức ngươi cảm thấy nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài (1), muốn ta gả cho ca ca?"
Lục Chức kinh ngạc, chiếc lược trong tay cũng sắp rớt xuống, mà Hứa Tri Vụ còn nói cái gì mà "Ca ca chính là ca ca, dù cho không cùng huyết thống cũng là ca ca." đại loại như vậy. Lục Chức hoàn toàn không nghe lọt nữa, cả đầu tràn ngập chuyện công tử thực sự là Tam hoàng tử.
Chân nàng ta có chút mềm nhũn ra.
Cũng may, may là nàng ta không đắc tội với công tử. Công tử muốn nàng ta giữ bí mật, nàng ta cũng không nói ra.
Định thần trở lại, Hứa Tri Vụ lại đang hỏi nàng ta: "Ban nãy ngươi nói, ta và ca ca 'đã như thế rồi' như thế rồi là như thế nào?"
Nhưng Lục Chức giống như bị khâu miệng lại, liên tục lắc đầu không nói gì.
Sau khi ăn sáng xong, Hứa Tri Vụ ôm mèo chậm rãi đi dạo trong sân. Khi đi đến phòng của ca ca, đột nhiên thoáng thấy hai người Thanh Sơn, Lục Thủy đều ở đó. Mà ngày thường khi ca ca đi họp triều đều sẽ mang theo một trong hai người bọn họ.
Nàng bước đến cửa hỏi: "Thanh Sơn, Lục Thủy, ca ca ở bên trong à?"
Hai người gật đầu cùng lúc, Hứa Tri Vụ đột nhiên mỉm cười, ôm mèo rồi bước vào phòng ca ca, khép cửa lại liền thả con mèo xuống.
Hứa Chi Vũ vui vẻ chạy vào trong, ánh mắt của nó cũng nhìn vào bên trong.
Quả nhiên là ca ca ở trong, hôm nay hắn không đi họp triều, mà lại yên tĩnh nằm ngửa trên giường, trong tay cầm một quyển sách. Ánh nắng buổi sáng còn sáng trưng, xuyên qua lớp giấy dán trên cửa sổ, chiếu một dải vàng óng xuống người và mái tóc của ca ca.
Hứa Tri Vụ vén váy lặng lẽ bước đi, nhưng ca ca đã rời mắt khỏi quyển sách ngước lên nhìn nàng. Sau đó hắn nở ra một nụ cười ôn nhu gần như mê muội: "A Vụ."
Trong lòng Hứa Tri Vụ thoáng có cảm giác kỳ lạ, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, đi tới trước mặt ca ca ngồi xuống: "Ca ca, hôm nay huynh nghỉ à?"
"Ừm, họp triều không đi cũng không sao cả, chỉ cần phê duyệt số văn thư này là được."
Hứa Tri Vụ theo đầu ngón tay của ca ca, nhìn thấy một xấp giấy trắng trên bàn: "Nhiều vậy ư? Phải xem bao lâu?"
"Tầm khoảng ba canh giờ."
Hứa Tri Vụ liền tính toán trong lòng, sau ba canh giờ thì trời cũng chập tối rồi. Vậy thì ca ca làm gì còn có thể rảnh rỗi?
Làm Hoàng tử mệt như vậy sao?
Nàng thực sự cảm nhận được sự vất vả của ca ca mình, muốn giảm bớt đi gánh nặng cho hắn.
Vừa đảo mắt, nàng liền nghĩ ra một chủ ý hay: "Ca ca, muội giúp huynh đọc nhé, huynh chợp mắt nghỉ ngơi một chút đi."
Tạ Bất Quyện hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu cười nói: "Được."
Hắn cũng không khách sáo với nàng, đưa số văn thư trong tay cho nàng: "Bắt đầu từ chỗ này."
Sau đó yên tâm nằm xuống giường và nhắm mắt lại.
Hứa Tri Vụ không nhìn hắn mà hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào mớ văn thư trong tay, hé miệng phát ra giọng nói rõ ràng rành mạch: "Thần nghe nói vụ án giết người ở hẻm Xuân Y, điện hạ đã phán tử hình, còn nói thêm "Tân Điển", thiết nghĩ quá rồi. Thiên địa quân thân sư (2), phụ vi tử cương (3), phụ có quyền quyết định, tử chỉ có thể chấp nhận. Giết tử tội phụ, trái với hiếu đạo…"
Đây là một loại trải nghiệm cực kỳ mới lạ.
Đây là lần đầu tiên có người nói với Tạ Bất Quyện, muội giúp huynh đọc công văn nhé.
Bất luận là bằng hữu, hay là thuộc hạ của hắn đều không dám tiếp xúc với những thứ này, để tránh đi hiềm nghi vượt quá giới hạn.
Nhưng A Vụ lại không nghĩ nhiều như vậy.
Hơn nữa giọng nói nàng cũng thật ngọt ngào, Tạ Bất Quyện nhướng mày, không lên tiếng ngăn cản.
Nếu là thường ngày, gặp phải những lời lẽ như vậy, hắn sẽ không thèm xem tiếp.
Hứa Tri Vụ đọc xong bản này, giương mắt nhìn ca ca đang nhắm mắt nghỉ ngơi: "Đọc xong rồi, tiếp theo làm gì?"
"A Vụ đi đến bàn làm việc, mang phần này đặt lên xấp văn thư bên trái."
Hứa Tri Vụ làm theo: "Đặt xong rồi, phần tiếp theo đâu?"
"Bên tay phải."
Thế là Hứa Tri Vụ cầm lấy một phần mới rồi ngoan ngoãn đọc tiếp: "Nước không thể một ngày không có vua, cũng không thể lâu dài không có trữ quân. Điện hạ thông minh từ nhỏ, thông thạo tứ thư, đức độ nhân từ…" Hứa Tri Vụ nhìn thấy phía sau còn cả một tràng khen ngợi, không khỏi mỉm cười liếc nhìn ca ca, lại tiếp tục đọc: "Thần cảm thấy điện hạ chính là lựa chọn tốt nhất. Nếu như điện hạ có thể thành thân sớm, cũng sinh hạ Hoàng trưởng tôn, giang sơn càng thêm ổn định."
Nghe đến đây, Tạ Bất Quyện không khỏi mở hé mắt, dịu dàng nhìn lên mặt Hứa Tri Vụ.
Nhưng nàng không nhận ra điều đó, thậm chí còn cười trộm.
Hứa Tri Vụ đọc thêm vài phần. Với giọng nói của nàng, Tạ Bất Quyện cảm thấy mình như đang ở trên một chiếc thuyền nhẹ nhàng đung đưa.
Ánh nắng rọi xuống người hắn ngày càng ấm áp. Cứ tiếp tục như thế, hắn sắp ngủ thiếp đi.
Lúc này Hứa Tri Vụ hắng giọng, Tạ Bất Quyện kêu nàng dừng lại: "Đọc đủ rồi, A Vụ bỏ văn thư xuống đi."
Hứa Tri Vụ vừa bước đến vừa mỉm cười nói: "Ca ca, muội cứ nghĩ triều thần viết văn thư đều đoan trang cứng nhắc, văn thơ khó hiểu, không ngờ rằng lại vui đến vậy."
Tạ Bất Quyện hơi hướng người nhường chỗ, rồi nắm lấy tay Hứa Tri Vụ.
Hứa Tri Vụ vốn tưởng ca ca định nói gì đó với mình, không ngờ lại bị hắn kéo xuống, cả người nhào vào trong lòng hắn, bị hơi thở của hắn ôm trọn lấy.
Không những thế, cánh tay hắn còn đưa lên ôm lấy nàng, mặt cách rất gần, có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Tạ Bất Quyện nhìn Hứa Tri Vụ đang ở gần nhẹ nhàng nói: "Ca ca chợp mắt một chút, A Vụ ngủ với ca ca đi."
Hứa Tri Vụ sửng sốt. Hôm nay càng cảm thấy có nhiều chuyện rất lạ lùng.
Tại sao ca ca lại kéo nàng xuống ngủ chung? Trừ phi là nàng chưa tỉnh, vẫn đang còn trong mộng sao?
Hứa Tri Vụ nhúc nhích người, vươn tay nhéo nhéo cánh tay của ca ca, sau đó sờ lên mặt của mình, cảm giác rất chân thực.
Cứ như vậy trong chốc lát, Hứa Tri Vụ nóng đến mức vùng ra khỏi vòng tay của ca ca, đứng bên cạnh mép giường, lắp bắp nói: "Ca, ca ca, tại sao huynh, tại sao lại phải ngủ cùng huynh?"
Tạ Bất Quyện vẫn đang nằm trên giường, ánh mắt nhìn từ đôi tay bất lực của Hứa Tri Vụ chuyển sang đôi mắt bối rối của nàng, rồi hắn đột nhiên khẽ cười: "A Vụ quên rồi?"
"...Quên gì?"
Tạ Bất Quyện một tay chống má, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt băn khoăn của Hứa Tri Vụ cho đến khi tay chân nàng co quắp lại, cảm thấy ca ca sắp nói ra chuyện gì đó kinh thiên động địa.
"Quên chuyện tối qua hôn ca ca rồi sao?"
"Hôn ca ca rồi?" Hứa Tri Vụ lặp lại, sau đó không thể tin được mà lớn tiếng nói: "Muội hôn huynh rồi?"
Tạ Bất Quyện mặt không đỏ, tâm không động, nói: "Ừm."
"Hôn, hôn chỗ nào vậy?"
Tạ Bất Quyện thở dài, dưới ánh mắt mong đợi của Hứa Tri Vụ khẽ nói: "Miệng. Ca ca lần đầu tiên bị người ta hôn, không ngờ rằng người này lại là A Vụ."
Hứa Tri Vụ suýt nữa không nói nên lời.
Nếu là hôn lên mặt thì cũng thôi đi, mặc dù bọn họ đã lớn, cũng không thích hợp hôn lên mặt, nhưng vẫn có thể cho qua được.
Nhưng hôn lên miệng thì khác rồi, dù mặt nàng có dày cỡ nào thì cũng không chịu nổi.
"Thật sao?" Hứa Tri Vụ sờ môi, nhớ lại tối hôm qua trong mơ thấy môi mình có cảm giác bị cắn. Chẳng lẽ nào, nàng thật sự đã hôn ca ca?
"Ca ca không có lừa A Vụ." Tạ Bất Quyện nhân cơ hội nói tiếp: "Tối hôm qua không cẩn thận bị A Vụ hôn, còn tưởng rằng A Vụ thích ca ca. Lại không ngờ, chỉ sau một đêm đã quên hết sạch sẽ. A Vụ, muội làm vậy với ca ca, thật quá đáng."
Tạ Bất Quyện nói chuyện với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hai chữ "quá đáng" này trong miệng hắn vô cùng nghiêm trọng. Hứa Tri Vụ làm sao có thể ép một ca ca ôn nhu tốt bụng nói ra những lời như thế này.
Nàng hoảng hốt, áy náy, lại cảm thấy rằng cả buổi sáng bình thường đang bắt đầu sụp đổ.
Nếu như là mơ thì tốt rồi.
Hứa Tri Vụ ngơ ngác đứng tại chỗ, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ nhìn xuống nền nhà như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, lúc nhìn đến kệ sách cũng muốn trốn ra sau đó. Khi nhìn đến ca ca, chỉ muốn bịt mắt hắn lại… đừng nhìn nàng nữa.
Cứu mạng với, nàng sắp chết vì xấu hổ rồi!
"A Vụ! Muội định thế nào đây?"
Hứa Tri Vụ hít một hơi, trong lòng nghĩ ra vô số chủ ý xấu. Đột nhiên nhớ tới tối qua ca ca hứa với nàng ba chuyện, như tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: "Ca ca, không phải huynh đã hứa với muội ba chuyện sao, chuyện thứ nhất đã dùng rồi, vậy chuyện thứ hai chính là cái này, huynh mau quên đi!"
Vẻ mặt Tạ Bất Quyện vẫn như cũ, vẫn bộ dạng điềm tĩnh tao nhã đó, ngay cả vẻ gian tà cũng giấu kỹ, ai cũng phát hiện được.
"Chuyện thứ hai là chuyện gì, A Vụ muốn ta quên chuyện gì?"
"Chính là cái đó!"
"Cái nào? A Vụ không nói, làm sao ca ca đáp ứng được."
Hứa Tri Vụ hít một hơi sâu, nhắm mắt lại giãy giụa nói: "Chính là chuyện muội hôn huynh! Ca ca, xin huynh mau quên đi, muội uống say rồi nên không khống chế được bản thân. Ca ca, huynh là đại nhân không tính toán với kẻ tiểu nhân, tha cho muội lần này đi mà!"
"Ồ! A Vụ muốn nói là chuyện này." Tạ Bất Quyện chậm rãi nói: "Chuyện A Vụ không cho ca ca quản muội uống rượu, liền uống một ly, sau đó say khướt rồi khinh bạc, hôm nay lại muốn ca ca quên chuyện này đi. Nếu như ca ca đáp ứng chuyện này, chẳng phải sau này A Vụ có thể tùy thích uống rượu, sau đó say khướt lại khinh bạc ca ca… Còn ca ca chỉ có thể quên đi tất cả, không được tính toán với A Vụ ư?"
Hứa Tri Vụ bị hắn nói đến hai má đỏ ửng lên.
Ca ca nói không sai, bản thân nàng cũng thấy như vậy thật không biết xấu hổ.
Mà ca ca trong mắt nàng, cả người trong sáng sạch sẽ, mái tóc dài màu quạ đen mềm mại rũ xuống trước ngực, lông mày thanh tú ôn nhu, hắn quả thực là lang quân như ngọc. Vẻ đẹp không phân nam nữ, nghĩ kỹ lại cũng không có gì khó hiểu, tối qua nàng nhất thời nhiệt tình hôn hắn, cũng không thể không lý giải được…
Lúc này, Tạ Bất Quyện vẫn dùng ánh mắt dịu dàng gần như dụ hoặc đó nhìn nàng, khóe mắt hiện có chút bất lực khó nhận thấy.
Hắn nói: "Ca ca có thể chiều chuộng muội những thứ khác, duy nhất mỗi chuyện này… A Vụ, muội không thể chiếm tiện nghi của ca ca như vậy."
*Chú thích:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...