Tạ Bất Quyện hướng bên phía ám vệ phân phó một chuyến, bảo họ không cần trốn tránh, cứ trực tiếp đi theo phía sau xe ngựa.
Sau khi trở về chỗ cũ không thấy Hứa Tri Vụ, xốc mành xe nhìn vào trong, cũng không ở trong xe ngựa, bèn vẫy tay kêu Lục Chức: "A Vụ ở đâu rồi?"
"Thưa công tử, cô nương nói muốn ra phía sau xe ngựa nhìn xem những món bảo bối của nàng có còn không." Lục Chức căng da đầu trả lời, thật ra trong lòng biết tỏng cô nương nhà nàng có lẽ đã đi uống vụng rượu rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Bất Quyện gật đầu, xoay gót đi ra phía sau xe ngựa, vừa đến gần liền loáng thoáng nghe thấy bên trong vang lên tiếng sột soạt, như là có con chuột nhỏ đang chạy.
"A Vụ đang ăn vụng cái gì, sao không gọi ca ca?" Tạ Bất Quyện đánh tiếng xong, biên trong lập tức vang lên tiếng lách cách, hiển nhiên do hắn tới nên sợ đến mức luống cuống tay chân.
"Không, không có gì." Hứa Tri Vụ leo xuống xe ngựa, quanh thân chỉnh tề, ra vẻ bình tĩnh nói: "Muội đến xem tráp đồ của muội có còn ở đây hay không, nghe nói đạo tặc xuất quỷ nhập thần, không tận mắt nhìn thấy muội không yên tâm."
"Ra vậy." Tạ Bất Quyện cười bước đến gần, Hứa Tri Vụ không khỏi căng thẳng, bất giác lui về sau, tức khắc lộ ra sợ hãi.
Tạ Bất Quyện hơi hơi cúi người, ngửi được một hơi rượu trên người nàng, khác mùi mà Lục Thủy vừa đưa tới lúc nãy, mùi này ngọt thanh hương cam, hơn phân nửa chính là loại rượu mà nàng nói "rượu ngon cất vào hầm."
"Học được lén uống rượu rồi à, A Vụ."
Bị phát hiện, Hứa Tri Vụ vẫn mặt dày: "Đây không gọi là uống lén, vốn dĩ là rượu do muội mua mà, muội muốn uống thì uống. Huynh càng không cho muội uống, muội càng muốn uống!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, khí phách hiên ngang, oai vệ mà rời đi.
Tiểu cô nương quen thói được nước làm tới, nhận thấy Tạ Bất Quyện càng dung túng cho nàng thì nàng càng thêm không sợ "mạo phạm" hắn.
Đợi Tạ Bất Quyện lên xe xong, Hứa Tri Vụ tựa người vào bệ cửa, lười nhác mà liếc mắt một cái, rồi nhìn ra ngoài tiếp. Đến lúc xe ngựa khởi hành, nàng vẫn còn nguyên tư thế này.
"A Vụ, gió lạnh thổi vào sẽ bị cảm đó."
Hứa Tri Vụ không trả lời.
Tạ Bất Quyện cảm thấy kỳ lạ, kéo cánh tay nàng, tiểu cô nương liền mềm mại mà ngã vào vòng ngực hắn, bờ môi hé mở, khuôn mặt ửng đỏ, hơi thở toàn mùi rượu, rõ ràng đã say.
Này rốt cuộc đã uống bao nhiêu chứ?
Thái dương của Tạ Bất Quyện cau lại, không ngờ tới không cho nàng uống một chén rượu thì nàng lại lén uống nhiều rượu hơn.
"Tửu lượng thấp mà cứ thích uống." Nhìn gương mặt tiểu cô nương say sưa, hắn vừa bực mình vừa buồn cười, đầu ngón tay liên tục chọc giữa trán nàng. Nàng không vẽ hoa điền hình ngọn lửa, giữa trán trơn bóng, bị chọc vài cái thì phiếm đỏ lên.
Tạ Bất Quyện thoáng có chút chột dạ mà thu hồi tay, Hứa Tri Vụ lại như ngửi được hơi thở khiến lòng nàng an tâm, nhắm thẳng lòng hắn rúc vào, cọ cọ vào ngực hắn, đẩy cổ áo ra, cuối cùng môi áp vào chỗ xương quai xanh.
Môi nàng rất mềm, hơi lạnh, hơi thở phả ra lại nóng, thổi hẳn vào cổ hắn.
Tạ Bất Quyện nhắm mắt, cảm thấy đáy lòng có một sợi tơ nhột nhạt ngưa ngứa, hắn nặng nề thở ra một hơi, muốn đẩy Hứa Tri Vụ ra.
Nhưng nàng ôm hắn vô cùng chặt, thân thể lại vô cùng tinh tế, nếu kéo nàng mạnh một chút sợ là sẽ làm nàng đau.
Nàng kín kẽ dán vào người hắn, bỗng nhiên Tạ Bất Quyện nhớ lại một hình ảnh rất lâu trước kia, trước sinh nhật Hứa mẫu một ngày, Hứa Tri Vụ ở sau bức bình phong thay váy múa, nàng choàng tay nắm phần mạt ngực dưới nách, oán giận chỗ đó của bản thân không đủ lớn.
Nghĩ lại nếu bây giờ nàng mặc váy múa kia một lần nữa có thể là không cần sửa.
Cái ý nghĩ này xẹt qua, một gương mặt tuấn tú trong như ngọc ửng đỏ, hắn không ngờ bản thân lại vô sỉ như vậy, dễ dàng nghĩ đến chuyện xấu xa.
Tạ Bất Quyện khống chế suy nghĩ đang hỗn loạn, thân thể lại không kiềm được nóng lên.
Hơi nóng ngày càng tràn ngập hắn, thúc giục hắn bộc phát.
Hắn biết điều này rất lạ thường nhưng lại không rảnh để quan tâm.
Cả thân và tâm hắn đều chỉ nghĩ đến làm một chuyện….
Trong xe ngựa khép kín khí nóng hòa thuận vui vẻ, mùi ngọt ngào và mùi thanh khiết hoà lẫn ái muội trong xe, ánh mắt Tạ Bất Quyện dừng ở trên gương mặt thiếu nữ đang vô tri vô giác ngước lên, từ mắt mũi của nàng chuyển dần xuống dưới, xuống thêm, rốt cuộc dần lại chỗ đôi môi đỏ hơi dẩu của nàng.
Nhỏ như vậy, màu sắc đỏ hồng diễm lệ, nhìn qua cảm thấy vừa mềm mại, vừa căng vừa mọng.
…..
Hứa Tri Vụ lúc tỉnh lại có chút đau đầu, xe ngựa lắc qua lắc lại, đầu của nàng cũng chạm qua chạm lại, rốt cuộc khiến nàng tỉnh.
Cảm giác này khiến nàng mờ mịt.
Bởi vì ca ca sẽ không để cho nàng bị đụng đầu vào vách tường xe ngựa.
Hứa Tri Vụ mở mắt ra nhìn lên, ca ca quả nhiên không ở trong xe ngựa, nhưng xe ngựa lại vẫn còn đang di chuyển, ca ca không ở trong xe ngựa thì ở đâu?
Nàng gãi đầu tóc, không hiểu ra sao, muốn hỏi thử Lục Thủy đang đánh xe phía trước.
Nhưng miệng của nàng, tê…chẳng hiểu sao còn có chút đau?
Chẳng lẽ lúc nàng nằm mơ tự cắn chính mình?
…..
Lúc này Tạ Bất Quyện đang ở phía sau xe ngựa, ngoại trừ hắn còn có đầy ắp hàng hoá lạnh lẽo.
Sắc mặt hắn không tốt lắm.
Hắn nhớ tới cuộc nói chuyện với Lục Thủy, sắc mặt càng khó nhìn.
Khi đó hắn đè nén lửa giận dâng đầy, chất vấn Lục Thủy đã cho thêm thứ gì vào trong chén rượu kia, ai ngờ vẻ mặt của Lục Thủy mờ mịt: "Công tử, chỉ là máu nai ấm người mà thôi."
Máu nai!
Tạ Bất Quyện ngộ ra nguyên do, cuối cùng có thể giải thích được những hành động hoang đường và suy tưởng của hắn ——
"Chỉ là bỏ thêm một chút, sắc mặt cũng chưa bị đỏ đâu.”
Nếu hoàn toàn cho là do máu nai, lương tâm hắn còn có thể không áy náy, nhưng một câu của Lục Thủy khiến hắn không cách nào tiếp tục lừa mình dối người.
Máu nai suy cho cùng chỉ là một chút đốm lửa mà thôi, chính hắn, chính từ sâu tận đáy lòng hắn luôn muốn thân cận nàng.
Tạ Bất Quyện khắc chế để không nhớ lại ngọt lành khi đó, đến tận lúc xe ngựa tới trạm dịch Cừ Châu rồi, hắn vừa xuống xe, không thể tránh né mà chạm ánh mắt với Hứa Tri Vụ.
Những hình ảnh vốn không muốn nghĩ lại, lần thứ hai hiện lên, Tạ Bất Quyện nhắm mắt, nhấc chân bước vào trong.
“?”Hứa Tri Vụ càng cảm thấy kỳ lạ, còn có chút tủi thân.
Sao ca ca không để ý tới nàng vậy?
Ngồi phía sau xe ngựa đã không nói, thấy nàng cũng không cười. Có phải sau khi nàng sau rượu đã làm chuyện gì chọc hắn tức giận?
Đêm xuống, Hứa Tri Vụ như thường lệ đem bữa tối bưng tới phòng ca ca để ăn, ca ca vẫn là bộ dáng ngồi ngay ngắn nhã nhặn, thấy nàng tiến vào cũng không ngăn cản, dịu giọng nói câu, “A Vụ tới rồi."
Nhìn có vẻ bình thường, nhưng Hứa Tri Vụ cảm thấy có thứ gì thay đổi rồi.
Nàng ngồi xuống hỏi, “Sao ca ca lại ngồi sau xe ngựa?”
Tạ Bất Quyện cười cười, “Bởi vì A Vụ thích lén uống rượu, ca ca liền ngồi phía sau canh rượu.”
“A? Không đến nỗi như vậy chứ.” Hứa Tri Vụ bất mãn bĩu môi, lại hỏi, “Có phải sau khi muội say rượu nôn lên người của huynh không? Muội thấy tâm tình huynh không tốt, lại thay xiêm y rồi.”
“Không có, không cần suy nghĩ vớ vẩn.”
Sau đó Tạ Bất Quyện an tĩnh ăn cơm, nhưng Hứa Tri Vụ vừa múc một muỗng cháo thịt, mới vừa đụng tới môi liền “Tê” một tiếng, nàng buồn bực mà sờ sờ miệng, rồi sau đó đứng dậy kề sát hướng Tạ Bất Quyện, “Ca ca ca ca, huynh mau giúp muội nhìn xem, miệng của muội bị sưng lên phải không, hay là rách rồi?”
Tay cầm đũa của Tạ Bất Quyện khựng lại, lông mi cũng khe khẽ run rẩy.
Hắn tận lực dùng ánh mắt bình thường nhìn nàng ——
Môi nàng đỏ hơn so với bình thường, có chút căng, sưng hơn, bộ dáng lúc bĩu môi giống một trái anh đào chín, vừa thấy liền muốn bỏ vào miệng, nuốt xuống, tận tình nhấm nháp.
“Muội dùng chậu nước nhìn thử, không thấy cái gì, nhưng cứ cảm thấy không ổn lắm.”
“Không có.” Tạ Bất Quyện nói, “Không có sưng, cũng không có rách, A Vụ cảm giác sai rồi.”
“Thật à?”
“Ân.”
Hứa Tri Vụ lại sờ sờ miệng, bởi vì quá mức tin tưởng ca ca, liền thật sự cảm thấy miệng không rát như vậy.
Nàng lại múc một ngụm cháo, cũng không biết có phải vì cháo hơi nguội rồi, đụng tới môi cũng không cảm thấy đau.
Ca ca không khác ngày thường, sau khi Hứa Tri Vụ dùng cơm muốn cùng hắn trò chuyện, lại bị hắn thúc giục đi tắm đi ngủ, “Ngày mai dậy sớm, ca ca cũng muốn ngủ, A Vụ trở về đi.”
Hứa Tri Vụ ngơ ngác gật đầu, rồi sau đó chậm chạp mà đi ra ngoài, lúc đi tới cửa nàng quay đầu nhìn lại. Ca ca rũ mắt, như là đang nghĩ chuyện gì, cũng không có nhìn nàng.
Mấy ngày sau đó, Tạ Bất Quyện đều ngồi ở phía sau xe ngựa.
Hứa Tri Vụ khuyên hắn không được, đành phải một mình ngồi ở trong xe ngựa, nhàm chán đến mí mắt đánh nhau, ngủ thức, thức ngủ, mơ mơ màng màng.
Nàng hết lần này đến lần khác bị lạnh bừng tỉnh, không được rúc trong lòng ngực ca ca, cũng không có áo choàng che chở, nàng đánh cái hắt xì, đánh đến nước mắt đều tràn ra tới.
Trong lúc nàng đang ngủ, đầu cứ đụng xe ngựa, đụng nhiều lần, lúc tỉnh lại cảm thấy ở đâu cũng đau.
Một nỗi tủi thân từ đáy lòng tràn ra, Hứa Tri Vụ liền rớt nước mắt, lại chẳng còn mặt mũi đi tìm ca ca, nàng đã nói rất nhiều lần, nếu nói nữa thật giống như một tiểu nha đầu thích bám lấy ca ca.
Xe ngựa ra khỏi địa giới Cừ Châu, tiến vào vùng ngoại ô Nguyên Châu.
Phạm vi mấy chục dặm nơi này đều không có trạm dịch, đoàn người chỉ có thể nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Đêm khuya, trời giá rét.
Đám ám vệ đốt mười mấy đôi lửa trại, nướng thịt uống rượu, nhìn sung sướng thật sự, thực tế cũng bất đắc dĩ. Mà ngay lúc này, rét lạnh so với dã thú càng đáng sợ hơn, chỉ có như vậy mới có thể đuổi lạnh, không đến mức đổ bệnh thiệt hại mấy người.
Trên xe ngựa đốt lò than, so với những người ở dưới tốt hơn nhiều.
Nhưng mà Tạ Bất Quyện vẫn không yên lòng, mấy ngày trước Hứa Tri Vụ tìm hắn nháo qua xong thì không hề kêu hắn trở về nữa.
Nàng bên kia đốt lò than nhưng có khi nào vẫn cảm thấy lạnh hay không?
Hay là cho phép nàng uống chút rượu đuổi lạnh?
Một mình nàng ở trong xe ngựa qua đêm có thấy sợ hãi không?
Tạ Bất Quyện miết quyển sách, một lúc lâu cũng chưa lật qua một tờ, cuối cùng vẫn là thuận theo tâm ý xuống xe ngựa.
Vén lên màn xe, liền thấy người mà hắn tâm tâm niệm niệm đang đứng ở trước đống lửa, nói chuyện cùng ám vệ của hắn.
Đám ám vệ đều mặc áo bông màu xám trắng, dễ bề ẩn nấp trong tuyết, mà Hứa Tri Vụ lại khoác áo choàng màu đỏ, một vòng lông tuyết trắng bọc lấy khuôn mặt nho nhỏ của nàng. Nàng đứng trước lửa trại khiến nhan sắc càng thêm loá mắt.
Nàng lớn lên kiều diễm mỹ lệ, phảng phất như mai đỏ trong tuyết, mặc dù mấy ám vệ biết được nàng là muội muội điện hạ cũng nhịn không được trộm liếc nhìn nàng một cái.
Tạ Bất Quyện đi qua, nghe thấy Hứa Tri Vụ tò mò hỏi, “Các ngươi thật sự sẽ dùng thịt sói nhắm rượu sao?”
Tạ Bất Quyện không nhịn được cong khóe môi, hắn tùy ý nói một câu, nàng vẫn cứ nhớ kỹ, chờ đến bây giờ mới hỏi đám ám vệ của hắn.
Một ám vệ trong đó cười đáp, “Cô nương, chúng ta sao có thể dùng thịt sói nhắm rượu?”
“A?” Là ca ca nói nhầm rồi?
Lúc này một ám vệ khác nói tiếp, “Thịt sói vừa dai lại hôi, đâu có ngon như thịt nai? Nhắm rượu cũng quá lãng phí rượu!”
Đám ám vệ còn lại cùng nhau cười ha ha lên.
Hứa Tri Vụ nghe xong, cũng cong mặt mày, khen bọn họ lợi hại.
Trong lúc nhất thời đám ám vệ thấy ngượng ngùng.
Khóe môi Tạ Bất Quyện trong lúc vô ý cong xuống.
“Ca ca?” Hứa Tri Vụ nghiêng mặt, thấy hắn.
Đầu tiên là đôi mắt sáng ngời, mũi chân vừa chuyển, liền muốn đi đến nói chuyện với hắn.
Nhưng mũi chân mới xoay một nửa, lại muốn ngừng, đôi mắt cũng cụp xuống, nàng mím môi, nhấc làn váy chạy đi.
Tạ Bất Quyện ngẩn ra.
Vốn dĩ Hứa Tri Vụ đã phát hiện hắn cố tình lảng tránh, cũng vì cảm thấy tủi thân nên giận dỗi với hắn.
Hắn cũng đối xử với nàng như bình thường, nhưng thật sự không dễ dàng.
Vừa nhìn thấy nàng liền nhớ lại mùi vị của môi nàng, cùng với chuyện hắn muốn làm mà không được.
Đêm đó, Tạ Bất Quyện ngủ ở phía sau xe ngựa.
Nửa đêm, bỗng nhiên bị người “Bang bang” mà vỗ vách tường xe ngựa, Tạ Bất Quyện bừng tỉnh, nhíu mi xốc màn xe lên.
Bên ngoài xe ngựa, vẻ mặt Lục Chức hoảng loạn, nói năng lộn xộn, “Công tử công tử! Cô nương nàng, mau đi xem cô nương một chút đi!”
Ánh mắt Tạ Bất Quyện trừng càng lớn, “Ngươi bình tĩnh, nàng làm sao vậy?”
“Công tử, cô nương nàng nóng lắm, vậy phải làm sao bây giờ? Nơi này không có lang trung cũng không có thuốc, công tử ——”
Không đợi Lục Chức nói xong, Tạ Bất Quyện đã là nhảy xuống xe ngựa đi ra phía trước, y phục ở trong gió lạnh bay phất phới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...