Nửa đêm, Hứa Tri Vụ cứ mãi trằn trọc.
Nàng muốn đi, nhưng sau này phải khống chế nỗi nhớ Biền Châu, không thể bắt ca ca dẹp bỏ công sự mà đưa nàng trở về, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.
Cũng may trong phòng có đốt than, vừa ấm áp vừa có hương thơm nồng nàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tri Vụ không chịu nổi nữa, đến nửa đêm thì ngủ thiếp đi.
Sáng sớm tinh mơ, Lục Chức mở cửa sổ để mùi than khói bay ra ngoài.
Hứa Tri Vụ còn mặc đồ ngủ, vội vàng vàng nhìn ra ngoài, một khoảng sân rộng lớn đều đã phủ đầy tuyết.
Nàng phấn khích.
Rửa mặt chải đầu xong đi qua Tùng Phong viện, lôi kéo Tạ Bất Quyện đi đạp tuyết trong viện.
Nàng "bộp bộp" dẫm lên lớp tuyết trong sân, dẫm xong còn quay lại thưởng thức nhìn dấu chân của bản thân, còn rủ ca ca dẫm cùng nàng.
Tạ Bất Quyện chỉ cười nhìn nàng, không muốn tham gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hành động của tiểu cô nương giống như một đứa trẻ, chẳng hiểu sao khiến hắn nhớ lại cảnh tượng khi còn nhỏ Hứa Tri Vụ cố ý dẫm nước.
Khi đó hắn còn nghĩ, sau này lớn lên A Vụ nhớ lại sẽ cảm thấy xấu hổ.
Không ngờ hắn đã đánh giá cao nàng rồi.
"Dẫm lâu rồi lạnh chân đó." Tạ Bất Quyện kéo nàng: "Ngày mai sau khi khởi hành, A Vụ sẽ thấy tuyết đọng dài trên đường, trên đá, trên cây, trên ngọn núi xa, nơi nước gần, đều có thể thấy tuyết trắng bao trùm, càng thú vị hơn cảnh sắc trong thành."
"Thật à?" Đôi mắt Hứa Tri Vụ đảo nhanh, đối với chuyện sắp đi kinh thành càng thêm chờ mong.
"Ừ, nên hôm nay A Vụ nên giữ gìn thể lực, không được cảm lạnh."
"Muội biết muội biết, muốn mua đồ gì cũng đã kêu Lục Chức đi mua, không hề ra đường." Nói tới đây, A Vụ ghé sát vào hắn, thần thần bí bí nói: "Ca ca, mỗi sai nàng ấy đi mua chút rượu, đều là những loại rượu ngon cất trong hầm. Đến lúc đó, chúng ta đi trên đường…" Nói câu cuối xong, nàng cười lên hắc hắc.
Chẳng ngờ được ca ca không hề muốn "thông đồng làm bậy" với nàng, ngược lại đầu ngón tay ấn giữa trán nàng: "Thích uống rượu như vậy à?"
"Uống ngon mà, hơn nữa sau khi uống rượu xong cả người đều ấm hơn, mơ mơ màng màng thoải mái dễ chịu. Đã vậy, muội phải rời khỏi nơi này, còn không cho muội uống một ngụm rượu sao?"
Tạ Bất Quyện thẳng thừng nói: "Ừ, không cho."
Chạng vạng tối, Hứa phụ mở tiệc nhà ở chủ viện, đem lên rượu ngon thức ăn ngon, xem như tạm biệt nhi tử nữ nhi.
Lúc người hầu tới rót rượu, không chỉ rót cho Tạ Bất Quyện mà còn không quên rót cho Hứa Tri Vụ.
Hứa Tri Vụ nhân lúc cha nương không chú ý đến, nhìn sang Tạ Bất Quyện bằng ánh mắt đắc ý, cha cho phép nàng uống rượu đấy.
"Phụ thân, ngày mai con và A Vụ cần dậy sớm, sợ uống rượu hỏng việc, thôi thì lấy trà thay rượu đi."
Hứa Tri Vụ sợ ngây người, nàng không ngờ ca ca vì không muốn nàng uống rượu mà bản thân cũng không uống luôn.
"Tiểu Tư, con luôn luôn biết chừng mực, sao lại nói uống rượu hỏng việc?" Hiển nhiên Hứa phụ cũng bất ngờ, khuyên nhủ: "Cũng đâu cần uống nhiều, một ly thôi. Mong hai đứa thuận buồm xuôi gió, bình an đến kinh thành."
Tạ Bất Quyện niết chén rượu, có chút chần chừ.
Rượu màu hổ phách trong ly hơi lắc lư, nhắc nhở hắn lần trước vì rượu nên sinh ra tâm tư quá phận với A Vụ.
Hứa Tri Vụ hoàn toàn không biết ca ca đang đấu tranh tâm lý, thậm chí còn ở một bên nói thầm: "Là vậy đó, một ly thôi. Con uống trước."
Tạ Bất Quyện càng niết mạnh chén rượu, đến khi Hứa phụ lên tiếng kêu hắn, mới tỏ ra không có gì mà đồng ý, uống một hơi cạn sạch.
Khuya, Tạ Bất Quyện cuối cùng chỉ uống một chén rượu, còn Hứa phụ cứ một ly lại một ly, uống đến nỗi say khướt, lớn tiếng dặn dò: "Tiểu Tư à, ta giao A Vụ cho con đấy…lúc đi nguyên vẹn, lúc về nguyên vẹn, nhớ nhé."
Hứa mẫu đẩy đẩy ông, nói với Tạ Bất Quyện: "Ông ấy uống say quá rồi, ta dìu ông ấy đi trước."
Lai Bảo cũng đến phụ đỡ cánh tay Hứa phụ. Tuy nhiên Hứa phụ cứ cảm thấy mình chưa say, xô xô gạt gạt không muốn người đỡ, làm người ta đau đầu. Đi ra vài bước còn không quên quay đầu lại nói: "Tiểu Tư à, A Vụ nó rất ít khi xa nhà, cái gì cũng không hiểu! Con hãy chăm sóc cẩn thận hơn, không có con rể tốt cũng chẳng sao, con cứ mặc nó chơi vui là được…Có con rể thì tốt, A Vụ hợp với người dịu dàng, biết thương yêu…"
Chẳng ngại Hứa phụ đã say, Tạ Bất Quyện vẫn đứng dậy nghiêm túc nghe, hoàn toàn đồng ý.
Vừa quay đầu liền thấy Hứa Tri Vụ cũng ngồi xổm ở bên cạnh ôm đầu, trong miệng cứ lẩm bẩm chóng mặt, nước mắt cứ chảy xuống ròng ròng.
Lục Chức định đỡ nàng, Hứa Tri Vụ liền lách người qua né tránh.
"A Vụ." Tạ Bất Quyện đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Tri Vụ, nhẹ giọng hỏi: "Buồn lắm à?"
"A Vụ không buồn, A Vụ khó chịu." Hứa Tri Vụ vẫn ôm đầu: "Rượu hôm nay uống chẳng ngon."
"Ừm, cho nên ca ca mới không cho A Vụ uống rượu." Tạ Bất Quyện nói, vươn tay ôm A Vụ vào lòng.
Hứa Tri Vụ ngửi được mùi hương sạch sẽ trên y phục ca ca, dần dần bình tĩnh lại.
Nàng không thể đổi ý, nàng đã đồng ý với ca ca rồi.
Lúc này Tạ Bất Quyện ôm nàng vào phòng, đặt xuống giường.
Lục Chức đi hứng nước, hiện tại trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Tạ Bất Quyện yên lặng nhìn Hứa Tri Vụ một lát.
Nghe thấy miệng Hứa Tri Vụ cứ lầm bầm đầu khó chịu, hắn hơi hơi cúi người, gỡ trâm vàng trên đầu nàng xuống, phảng phất ngửi được mùi hương ngọt ngào trên người nàng, Tạ Bất Quyện không cách xa mà còn sát lại gần hơn, ánh mắt lưu luyến gương mặt, cần cổ nàng.
Vì vậy sợi hương kia càng thêm rõ ràng, sâu kín lảng vảng quanh hắn.
Mà tiểu cô nương đang nhắm mắt lại vô thức bĩu môi lầm bầm, đôi má ửng lên một màu đỏ diễm lệ.
Tạ Bất Quyện than nhẹ một hơi, lùi lại.
Vừa rồi hắn uống rượu nhưng không nhiều, không hề say.
Vì vậy không bị kích động, không có mê mẩn trước nhan sắc đáng yêu lúc say của nàng, càng không vượt qua ranh giới huynh muội mà đi hôn môi nàng.
Lần trước thật sự là do rượu tác động.
Đúng lúc Lục Chức bưng chậu nước bước vào, thấy Tạ Bất Quyện lẳng lặng đứng ở mép giường Hứa Tri Vụ, trong tay cầm kim thoa vừa gỡ xuống từ tóc nàng, Lục Chức liền đặt chậu nước xuống bàn, vắt khăn lau mặt cho Hứa Tri Vụ, sau đó nói với Tạ Bất Quyện: "Công tử, để nô tì làm đi, ngày mai người còn phải dậy sớm mà."
Đây là đang đuổi khéo hắn đi.
Do lần này không làm gì khuất tất nên Tạ Bất Quyện không hề tỏ ra lúng túng.
Thậm chí còn cố ý trêu ngươi Lục Chức, vén gọn những sợi tóc tán loạn trên mặt Hứa Tri Vụ sang hai bên.
…..
Hôm sau, mấy tên sai vặt trong phủ đem một loạt hành lý xếp lên phía sau xe ngựa.
Hứa phụ đã tỉnh rượu, nhớ lại những lời nói khi say của mình hôm qua, có vẻ trầm mặc ít lời hơn. Mà Hứa mẫu lại lôi kéo Hứa Tri Vụ hết dặn dò lại ôm ấp, đến tận lúc thấy mặt trời lên cao mới thả cho nàng đi.
Hứa Tri Vụ ngồi phía trước xe ngựa, đi vào, thấy bên trong đặt hai cái gối dựa, nàng cầm một cái ôm vào ngực. Chỉ chốc lát sau ca ca đi lên, trên tay cầm một quyển sách, đoán chừng sẽ xem trên đường đi.
Xe ngựa vừa lay động, ngay sau đó chậm rãi lăn bánh.
Hứa Tri Vụ xốc mành lên xem, cha cùng mẫu thân vẫn còn đứng tại chỗ trông theo bọn họ, thấy nàng ló đầu ra còn phất tay bảo nàng lui vào đi.
Đến tận lúc không thấy bóng dáng của phụ thân mẫu thân nữa, nàng mới ngồi thẳng vào trong xe, trong lòng có chút trống trải.
"Hai tháng nữa là cuối năm, có thể gặp lại bọn họ." Giọng nói của Tạ Bất Quyện chậm rãi ôn hoà, có thể nghe ra là đang dỗ nàng: "Hai tháng thôi, chớp mắt là trôi qua rồi."
Hứa Tri Vụ rầu rĩ gật đầu, trong lòng nhớ lại việc mình và ca ca cách xe ba năm cũng đã trôi qua trong chớp mắt.
Thậm chí lần đi kinh thành bị bệnh trước đây giống như vừa xảy ra thôi.
Thành Biền Châu cũng không lớn, ước chừng chính ngọ thì xe ngựa đã ra khỏi cửa thành, đến ngoại ô thành Biền Châu.
Quả thật giống như lời ca ca, trên đường đều là tuyết đọng, trong điều kiện thiếu thốn phòng ốc, giữa chốn bình dã, quang cảnh tuyết rơi trắng xoá bày ra trước mắt, trên đường đi ngang đồng ruộng còn có thể thấy đất tuyết bị chia cắt thành từng khối từng khối ngay ngắn.
Không khí mát mẻ tràn vào lục phủ, xua đi nỗi buồn chia ly.
Hứa Tri Vụ nghĩ, năm nay tuyết rơi đúng thời điểm, năm sau bá tánh Biền Châu lại có thể được một mùa bội thu rồi.
Thấy nàng nhìn đến nỗi thất thần, cảm xúc quanh người cũng tốt lên, Tạ Bất Quyện hỏi: "A Vụ đang nghĩ xuống xe nghịch tuyết à?"
Một câu ngắn ngủn nhưng tạo cho Hứa Tri Vụ cảm giác ca ca hình như càng thêm dung túng cho nàng.
Nàng "oa" một tiếng, đầu cọ cọ lên trên người ca ca, làm nũng với hắn: "Không nên, đi đường quan trọng hơn. Chờ khi đến trạm dịch, ca ca chơi với muội, có được không?"
"Ừm."
"Vậy còn khoảng bao lâu nữa mới đến trạm dịch gần nhất?" Tạ Bất Quyện đáp: "Ước chừng nửa đêm sẽ đến được trạm dịch ngoại thành Biền Châu, nghỉ tạm một đêm, sau đó có thể đến Vị Châu."
Đêm đó, đoàn người đến trạm dịch Biền Châu, trạm dịch này cũ kỹ hơn so với tưởng tượng của Hứa Tri Vụ, cũng may sạch sẽ. Trên dưới hai tầng, tầng trên có lẽ là chỗ ngủ nghỉ, tầng dưới đặt mấy cái bàn, rất nhiều người đang ngồi ăn cơm chiều.
Nhìn lướt qua đều chỉ thấy nam tử, Hứa Tri Vụ không khỏi núp bên cạnh ca ca.
Tạ Bất Quyện vỗ vỗ đầu vai nàng, thấp giọng nói: "Đừng sợ."
"Nhiều người quá đi, ca ca."
"Ừm, không sợ, trạm dịch là nơi của quan gia, du côn thảo khấu tuyệt đối không thể vào."
Hứa Tri Vụ thoáng yên tâm, nàng ôm sát cánh tay ca ca đi lên tầng lầu, không biết vì sao nàng cứ cảm thấy ánh mắt của đám nam tử bên dưới đang để ý đến các nàng.
Đợi nàng vào phòng, đóng cửa lại, cuối cùng có thể thở phào một hơi, quay đầu nói với Lục Chức vừa theo vào: "Đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi, ta sợ lắm."
"Cô nương, hay là để nô tì canh ở ngoài này?"
"Không muốn, không muốn."
Hứa Tri Vụ kéo Lục Chức đến gần hơn chút: "Ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút mới được. Ngươi có thấy những nam tử dưới kia không? Một đám đều giống như hung thần ác sát, ngươi ở bên ngoài không an toàn đâu."
"Vậy được, nô tì ngủ cùng cô nương. Chỉ là những người dưới đó quả thật không giống dân chúng bình thường, ngược lại như người giang hồ, hoặc binh lính. Mà cũng đúng, nơi này là trạm dịch, làm sao có dân chúng bình thường chứ?"
Hai tiểu cô nương thì thầm nói một hồi, cảm giác sợ hãi của Hứa Tri Vụ rốt cuộc cũng từ từ biến mất.
Không ngờ Tạ Bất Quyện sau khi vào nhà rồi lại trở ra, đi xuống thang lầu, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua trên người đám nam tử, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Các ngươi làm nàng sợ rồi, sao không thu lại ánh mắt?"
Đám ám vệ sôi nổi xấu hổ, bọn họ không hề nhìn thẳng Hứa Tri Vụ.
"Nhìn thoáng qua cũng không được."
Đám ám vệ: "..."
Một lát sau, Hứa Tri Vụ sau khi tắm rửa sơ qua thì đến phòng ca ca cùng nhau dùng cơm, thấy ca ca từ đầu đến cuối vẫn ưu nhã, đối với đám người khí thế bất phàm ở dưới không hề sợ hãi, vậy nên vững tâm hơn, tập trung ăn cơm.
Đồ ăn ở trạm dịch dĩ nhiên kém hơn ở nhà, cũng may cháo trắng khá đặc, bánh bao cũng rất thơm, thậm chí còn có một miếng thịt nướng, nằm ngoài dự kiến của Hứa Tri Vụ.
Ngày hôm sau lúc rời khỏi trạm dịch, lầu một đông đúc giờ vắng tanh.
Đoàn người Hứa Tri Vụ cũng tiến vào Vị Châu.
Bọn họ thẳng tiến dọc theo bờ sông Vị Hà, đến đêm lại không có trạm dịch, chỉ có thể tạm chấp nhận ở trên xe nghỉ một đêm.
Hứa Tri Vụ vùi ở trong lòng ngực ca ca, ngủ tỉnh ngủ tỉnh, mơ mơ màng màng, ngỡ đã qua thời gian dài rồi, thế nhưng lúc vén màn nhìn ra bên ngoài, bóng đêm vẫn giăng đầy, rõ ràng chưa qua bao lâu.
"À…hú…à….hú."
Hứa Tri Vụ ngẩn ra, sau đó lông tơ cả người đều dựng đứng lên.
Đây là tiếng sói tru, lúc cha kể chuyện xưa cho nàng nghe đã từng dạy nàng tiếng sói, có điều vẫn không hề giống với tiếng sói thật.
Càng lâu càng dài, càng thê lương.
Sói là dã thú, sẽ ăn thịt người.
Da đầu Hứa Tri Vụ tê dại, vội vàng đẩy ngực ca ca.
Tạ Bất Quyện ngủ không say giấc, lập tức mở bừng mắt: "A Vụ làm sao vậy?"
"Ca ca, ca ca, có sói, chúng ra mau chạy đi."
Tạ Bất Quyện bật cười, ôm lấy tiểu cô nương đang hoảng loạn: "Đừng sợ, A Vụ đừng sợ, nghe ca ca nói."
"Nơi này là lòng chảo của Vị Hà, muội xem, chỗ tối om đó toàn là núi. Muội nghe được tiếng kêu, thật ra là từ rất xa rất xa trên núi truyền đến, hơn nữa bọn chúng tru lên không phải vì thấy chúng ta đâu, phần lớn là đang kêu gọi đồng loại lạc đường mà thôi."
Hứa Tri Vụ thoáng bình tĩnh, lại hỏi: "Vậy nếu thật sự gặp sói thì phải làm sao? Bây giờ đang là mùa đông, lỡ như chúng không tìm thấy thức ăn, nhất định sẽ chúng ta đó."
"Cũng không cần sợ, Tam điện hạ phái người đang âm thầm đi theo bảo vệ chúng ta. Chẳng hạn A Vụ thấy người trên đường đi, chủ quán trà hoặc khách trong trạm dịch, đều là những người bảo vệ chúng ta. Bọn họ đều võ nghệ cao cường, có khi còn giết thịt sói nhắm rượu."
Hứa Tri Vụ rốt cuộc yên tâm, thân thể căng thẳng đã hơi toát mồ hôi, nàng hỏi: "Tam Hoàng tử coi trọng ca ca vậy à?"
"Đương nhiên, chẳng phải A Vụ đã nói ca ca với hắn như người đưa than ngày tuyết à?"
"Cũng đúng."
Những ngày sau đó, A Vụ dần phát hiện, những trạm dịch nơi bọn họ đi đến đều chật kín người, lầu một sảnh chính vô cùng náo nhiệt, đánh bạo đi xem vài lần có thể nhận ra những người này là những người đã xuất hiện ở trạm dịch Biền Châu.
Theo cách ca ca nói, những người này đang âm thầm bảo vệ bọn họ.
Hứa Tri Vụ đẩy đẩy ca ca, nhỏ tiếng nói: "Ca ca, chúng ta chia cho họ một ít thịt khô đi."
"Được." Tạ Bất Quyện xoa xoa đầu tiểu cô nương, đi xuống lầu.
Không đến bao lâu, phía dưới truyền đến một tràng tiếng hoan hô.
Hứa Tri Vụ cong môi cười.
Đoán chừng là có qua có lại, ngày hôm sau những người đó lại đem cho bọn họ thịt nai nướng.
Ngay cả Lục Chức cũng thấy phấn khởi, mấy người xuống xe ngựa, chia nhau phần thịt nướng.
"Công tử, uống chút rượu cho ấm người." Lục Thủy đi tới, đưa chén rượu đến trước mặt Tạ Bất Quyện.
Tạ Bất Quyện theo bản năng muốn giơ tay cự tuyệt, bỗng nhiên nhìn qua dáng vẻ thèm rượu của Hứa Tri Vụ, liền cười: "Đưa ta đi."
Hắn bưng rượu, ngón trỏ hơi miết ngoài chén: "A Vụ muốn uống không?"
"Ân ân ân." Đôi mắt Hứa Tri Vụ dính trên chén rượu: "Muội thấy màu sắc của rượu này đẹp quá, muốn thử xem hương vị thế nào."
Tạ Bất Quyện buồn cười, muốn uống thì nói muốn uống, còn đẹp với không đẹp.
Đường xá thông thuận, tâm trạng Tạ Bất Quyện không tệ, đã vậy Lục Thủy Lục Chức còn ngồi ở chỗ khác, liền nảy ra ý nghĩ muốn trêu đùa Hứa Tri Vụ: "Chỉ có một chén rượu thôi, cho A Vụ hay là cho ca ca đây?"
Hứa Tri Vụ mặt dày nói: "Đương nhiên là cho A Vụ!"
Tạ Bất Quyện cười: "Muốn nếm thử hương vị thôi đúng không? Vậy uống một ngụm đi."
Hứa Tri Vụ bèn ghé lại gần uống "xuyết" một ngụm, chẹp chẹp miệng cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, còn có chút ngọt, nàng còn muốn ghé lại uống thêm, nhưng ca ca đã dùng một ngón tay đẩy đầu không cho nàng tới gần.
"Không phải chỉ nếm thử hương vị thôi sao? A Vụ đã nếm xong rồi."
"Chẳng phải nói chén này cho muội thôi sao?"
Tạ Bất Quyện thản nhiên liếc nhìn nàng một cái: "Câu trả lời vừa rồi, ca ca chưa hài lòng."
"Ai da, vậy cho huynh, cho huynh, vừa lòng chưa?" Hứa Tri Vụ cười vô cùng ngọt ngào, chớp đôi mắt hỏi: "Ca ca, cái này có thể cho muội chưa?"
"Cho ta mà nhỉ?"
Cái này Hứa Tri Vụ hiểu rõ, ca ca rõ ràng đang trêu nàng, trả lời như thế nào cũng không đúng!
Thấy hắn muốn uống, gấp đến độ hỏi thẳng: "Ca ca, chén này muội uống vào rồi."
"Ca ca không ngại."
"Ca ca, muội để ý!"
Đáng tiếc ca ca đã uống xong rồi, chén rượu cạn sạch, tâm trạng của Hứa Tri Vụ cũng trống rỗng.
Tạ Bất Quyện nếm được hương vị của rượu không giống bình thường, là ngọt, không gắt chút nào.
Khó trách tiểu cô nương cứ muốn uống cho bằng được.
Mà Lục Thủy nói chuyện với Lục Chức mấy câu, nhìn qua bên phía điện hạ nhà gã, lại lần nữa cảm khái biểu cảm trên gương mặt của điện hạ nhà gã và Hứa cô nương không giống nhau, khi thì ôn nhu bỡn cợt, tóm lại so với hồi ở kinh thành thì thoải mái tùy ý hơn nhiều.
Có lẽ đây mới là dáng vẻ thật sự của Tạ Bất Quyện.
Khi điện hạ ở kinh thành, thường ngủ không ngon, phải đốt hương mới có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ. Nhưng khi ở cạnh Hứa cô nương lại có thể ngồi trong xe ngựa lắc lư mà yên ổn đi vào giấc ngủ.
Vì Hứa cô nương là muội muội điện hạ hay sao?
Nhưng trong cung còn có hai vị công chúa, cũng là muội muội của điện hạ, thậm chí còn thân hơn, nhưng điện hạ không có đối xử với các nàng như đối xử với Hứa cô nương.
Lục Thủy không khỏi dò hỏi ra tiếng: "Lục Chức cô nương, công tử và cô nương từ trước đến giờ vẫn như vậy hay là vì có rượu nên mới có thể đùa giỡn lâu như vậy?"
Lục Chức nói không chỉ vì rượu, mà cho dù một bức tranh, một cây kẹo hay bất cứ thứ gì lão gia mang về, bọn họ đều có thể đùa giỡn vui vẻ như vậy. Nguyên nhân chính là do công tử thì hiền lành tốt tính còn cô nương thì hoạt bát sôi nổi, dù chơi cái gì cũng không hề cãi nhau.
Lục Thủy gật gật đầu, vô thức nở nụ cười.
Trên người điện hạ đã có quá nhiều gánh nặng, vui vẻ thì tốt.
Chỉ là….chén rượu kia còn có thêm máu nai làm ấm người, rất thích hợp để nam tử uống. Hứa cô nương là nữ tử, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...