Cậy huynh mà sủng

Hứa Tri Vụ không nói chuyện nữa, xem chừng đã ngủ rồi.
 
Tạ Bất Quyện cứ ôm nàng như vậy một lúc, cảm giác hơi thở của người trong lòng đều đặn, mùi hương dịu từ trong tóc lượn lờ trước mũi hắn, môi hơi hơi dẩu lên, trông thật ngây thơ hồn nhiên.
 
Lý trí nói với hắn rằng phải buông nàng ra, nhưng tay hắn chậm chạp không muốn động, tầm mắt từ trên búi tóc Hứa Tri Vụ cũng chầm chậm dời xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có lẽ bị mùi rượu làm cho nóng lên, nàng đổ một chút mồ hôi mỏng, một lọn tóc uốn lượn dính bên gáy, khiến nơi nào trắng lại càng trắng hơn, nơi nào đen càng thêm đen nhánh, sợi tóc rất dài, hoàn toàn rơi vào bên trong vạt áo của nàng. Cổ áo nàng cũng bị tuột lỏng ra, nửa kín nửa hở, mùi hương sâu kín không biết từ chỗ nào bay ra.
 
Nỗi nhớ nhung lâu ngày, vào giờ phút này như cỏ dại không ngừng sinh trưởng.
 
Ngực Tạ Bất Quyện hơi ngứa, cũng cảm thấy nóng, gương mặt trắng trẻo lặng lẽ ửng đỏ lên.
 
Phải nhìn đi chỗ khác, phải buông nàng ra.
 
Nếu cứ ôm như vậy, hắn không còn giống một ca ca nữa.
 
Bỗng nhiên, Hứa Tri Vụ trở mình, vòng eo mảnh khảnh lăn một vòng trong bàn tay của hắn.
 
Sau đó mặt đối mặt với hắn, sức nóng từ hơi thở phả ra bên gáy hắn, thậm chí làn mi thật dài lướt qua cằm hắn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nhẹ nhàng nỉ non một tiếng: "Ca ca…"
 
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào, tràn đầy ỷ lại.
 
Một tiếng gọi nhẹ như vậy tựa ngọn lửa nhỏ, khiến thứ gì đó trong lòng hắn bùng cháy lên.
 
Tạ Bất Quyện phát hiện, lúc hắn ôm Hứa Tri Vụ không chỉ đơn thuần muốn an ủi nàng.
 
Hắn ngửi được hương thơm trong tóc nàng, sẽ muốn gần gũi nàng hơn nữa, muốn ngửi thật kỹ.
 
Thấy cần cổ trắng nõn của nàng, môi hồng nhuận, sẽ muốn âu yếm nó.
 
Hắn ôm nàng, muốn vuốt ve thân thể nàng, không cam lòng chỉ ôm thế này, muốn cùng nàng liên kết chặt chẽ hơn.
 
Ngọn lửa trong lòng càng bùng lớn hơn, khiến hắn khó thở, sặc một cái.
 
Hình như rượu trong bữa tiệc, tuy rằng không mạnh nhưng ngấm vào chầm chậm.

 
Hắn vốn đánh giá cao tửu lượng của bản thân, đã say nhưng vẫn không nhận ra.
 
Điều này khiến hắn không phân biệt được bản thân đối với Hứa Tri Vụ là nhất thời xúc động hay đã biến chất từ lâu.
 
Tạ Bất Quyện khắc chế đứng dậy, kéo cánh tay Hứa Tri Vụ đang ôm tay hắn xuống.
 
Sau đó hắn đi đến bàn bên cửa sổ, ngồi xuống, đỡ cái trán, đầu óc thấy mờ mịt.
 
Để tránh bản thân say rượu suy nghĩ linh tinh, Tạ Bất Quyện tùy tiện tìm một quyển sách mở ra.
 
Lúc này Lục Chức gõ cửa tiến vào, đoán chừng muốn giục Hứa Tri Vụ về phòng.
 
Tạ Bất Quyện không đợi nàng lên tiếng, liền giơ một ngón tay giữa môi, nhẹ giọng nói: "Muội ấy ngủ rồi."
 
Lục Chức ngơ ngác gật gật đầu, thấy hắn nương theo ánh nến đọc sách, tóc dài buộc ngay ngắn, mà Hứa Tri Vụ đang nằm trên giường cũng y phục chỉnh tề, lặng lẽ thở phào.
 
Ngay sau đó lại ngạc nhiên, sao nàng lo lắng điều đó như vậy nhỉ?
 
Nghĩ rằng Tạ Bất Quyện cố ý khiến Hứa Tri Vụ ngủ trong phòng hắn, Lục Chức căng thẳng nói: "Công tử, vẫn nên để cô nương về phòng ngủ, người đi đường mệt nhọc, lúc này nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng."
 
"Không hề gì, ta nghỉ ngơi ở trên xe ngựa đã đủ rồi." Tạ Bất Quyện thản nhiên mà nhìn thoáng qua Lục Chức một cái, thấy mặt nàng lộ ta khó xử, như là đề phòng hắn vượt qua ranh giới huynh muội với A Vụ, lại không dám để lộ ra.
 
Cười nhạt nói: "Ta không làm khó ngươi. Ngươi đi đánh thức nàng đi, nhưng chưa chắc có thể gọi tỉnh đâu."
 
Hắn thật sự rất đáng bị đề phòng.
 
Tạ Bất Quyện miết quyển sách, khoé môi lặng lẽ cong lên một nụ cười tự giễu.
 
"Vâng." Lục Chức như được ân xá, chạy chậm đến mép giường, đầu tiên là nhìn Tạ Bất Quyện, sau đó cúi người gọi Hứa Tri Vụ, từng tiếng "Cô nương" cũng không đánh thức được nàng, vì thế dùng tay đẩy nhẹ.
 
Lục Chức dần bối rối, sợ Tạ Bất Quyện mở miệng sẽ bảo để cô nương nhà nàng ngủ lại, nếu thế nàng cũng không có lí do gì để cự tuyệt.
 
Ngay cả những điều nàng lo lắng, âu cũng chỉ vô căn cứ, dựa vào trực giác bản thân.
 
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, là Tạ Bất Quyện đi đến bên cạnh nàng, thân hình cao lớn như muốn che khuất hết ánh nến.
 
Người này đi đứng không phát ra tiếng động nào.

 
Lục Chức bắt đầu sinh ra sợ hãi đối với Tạ Bất Quyện, lén lút giương mắt nhìn hắn.
 
Thấy vẻ mặt hắn vẫn ôn hoà như cũ, lại âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
 
"Để ta làm đi." Tạ Bất Quyện nói, cúi người ôm Hứa Tri Vụ lên.
 
Cả người nàng đều dán trên giường ấm áp mềm mại, lúc ôm nàng giống như đang ôm một khối sữa đặc, vừa mềm vừa dính, còn sợ sẽ vỡ ra.
 
Bế lên được rồi, Hứa Tri Vụ nằm ngang trên khuỷu tay hắn, cũng không bị đánh thức, thậm chí bởi vì ngửi được hơi thở quen thuộc, còn cọ cọ vào lòng ngực hắn.
 
Đi ra khỏi phòng, ngoài trời lạnh lẽo thấu xương, cuối mùa thu ở Biền Châu là như vậy. Ban ngày không lạnh lắm nhưng vừa vào đêm, không khí lạnh đến nỗi muốn đông cứng người, chỉ kém tuyết chưa rơi mà thôi.
 
Hứa Tri Vụ rúc sâu hơn vào lòng hắn, đầu cọ cọ bên gáy hắn.
 
Tạ Bất Quyện cong khoé môi, ôm nàng càng chặt hơn.
 
Lục Chức hạ mi mắt đi theo phía sau hai người, nhìn bóng lưng Tạ Bất Quyện đang ôm ngang Hứa Tri Vụ. Có lẽ nàng đã suy nghĩ nhiều, công tử không có mượn cơ hội để cô nương nhà nàng ngủ lại phòng, còn chủ động đưa cô nương trở về. Tạ Bất Quyện đi đường vững vàng, Hứa Tri Vụ ngủ ngon lành.
 
Mà Lục Chức đi phía sau xoa xoa huyệt thái dương, thầm nghĩ nên hạn chế đọc những tiểu thuyết linh ta linh tinh kia.
 
Sáng hôm sau, lại là một buổi sáng tươi đẹp quang đãng.
 
Lúc Hứa Tri Vụ thức dậy có chút mơ hồ, nàng dụi mắt, cảm giác trong lòng giống như con thỏ, vui sướng nhảy cẫng.
 
Giống như có một chuyện vui lớn vừa xảy ra, khiến nàng vừa tỉnh lại đã tràn đầy hy vọng vào ngày hôm nay.
 
Hứa Tri Vụ gõ gõ đầu, cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh táo.
 
Đúng.
 
Ca ca đã quay về rồi.
 
Không chỉ vậy, hôm nay nàng còn không phải đến thư viện, như vậy có thể rủ ca ca đi chơi!
 
Hứa Tri Vụ không thèm ngủ nướng, nhẹ nhàng lật chăn xuống giường, khi Lục Chức nhìn thấy, chào đón hỏi: "Cô nương không ngủ thêm một lát nữa đi? Hôm qua cô nương say lắm đó."

 
"Không cần không cần." Hứa Tri Vụ nói: "Thời tiết ngoài kia tốt như vậy, ngủ nướng chính là lãng phí thời gian."
 
Lục Chức không khỏi mắng thầm trong lòng, ngày thường sao không thấy cô nương nhà nàng nói lời này nhỉ?
 
Lại nhìn thấy vẻ mặt Hứa Tri Vụ tươi cười rạng rỡ, Lục Chức thầm than một tiếng, sức ảnh hưởng của công tử với cô nương thật sự quá lớn.
 
"Mau mau rửa mặt chải đầu cho ta đi."
 
Lúc trang điểm, Hứa Tri Vụ bảo Lục Chức đổi mẫu hoa điền khác cho nàng, là hoa mai nhiễm tuyết, trong kiều diễm còn pha chút thanh cao, cùng với áo choàng tuyết trắng mai đỏ càng thêm rực rỡ.
 
Lòng nàng mong chờ đi đến cửa Thùy Hoa của Tùng Phong viện. Xa cách ba năm, chủ nhân của Tùng Phong viện đã trở về, Tùng Đào từ người gác cổng cũng quay lại làm việc vốn dĩ của hắn, lúc này đang cầm chổi quét lá rụng, vừa hát một khúc nhạc là lạ, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
 
Thấy Hứa Tri Vụ, Tùng Đào cao giọng nói với người trong phòng: "Công tử, cô nương tới!"
 
Chỉ chốc lát sau, Tạ Bất Quyện đi ra, xoay người nhẹ nhàng vén rèm lên.
 
Hắn mặc trên người một chiếc áo dài màu trắng như ánh trăng, áo khoác ngoài màu đen, hai chỗ vai có nhúm lông tơ màu trắng tinh, vẫn ôn hoà sạch sẽ như thế.
 
Hứa Tri Vụ nhìn lên, từ chiếc ngọc quan trên tóc của hắn nàng nhìn ra hắn cũng muốn ra cửa, cười thầm.
 
"A Vụ, ăn sáng chưa?" Tạ Bất Quyện đi tới, nói một câu thông thường nhất, đánh vỡ sự khẩn trương trong mắt Hứa Tri Vụ khi nhìn thấy hắn.
 
Ánh nắng chiếu lên mặt nàng, Hứa Tri Vụ hiểu ra, đây chỉ là một ngày tầm thường, những ngày sau này cũng như vậy, đi vài bước là có thể gặp được ca ca.
 
"Vẫn chưa ăn, muội kêu Lục Chức đem qua đây, ăn với ca ca."
 
Lúc ăn sáng, Hứa Tri Vụ kể lại cho Tạ Bất Quyện nghe những thay đổi ở Biền Châu mấy năm nay: "Trước kia để lưu dân và thương lữ an cư, cha đã cho phép bọn họ bày hàng quán bên đường, thời gian sau tệ nạn xuất hiện, cha liền kêu cục quản lý đưa bọn họ đăng ký vào hồ sơ, ở phố thị cũ cấp một phần lớn để các thương nhân buôn bán, chỗ khác cũng cho phép bày hàng….Sư phụ làm kẹo đường vẫn ở chỗ phố cũ, cháu nội của hắn cũng theo học nghề tạo hình kẹo đường…."
 
Tạ Bất Quyện nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
 
Theo hắn thấy, kiểu mưu lợi lộng quyền này của Hứa phụ cao minh hơn người khác rất nhiều, có tư duy của người đứng đầu một châu, cơ bản là để lấy được lòng dân.
 
Hắn biết được Thứ sử Nguyên Châu đã âm thầm đóng quân từ lâu, điều ấy xuất phát từ dã tâm, từ bảo vệ chính mình. Không đến mức quá đáng, triều đình cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
 
Vậy nên, việc làm của Hứa phụ so với người khác có chút ngớ ngẩn.
 
"Mấy năm nay, thư sinh tốt nghiệp từ thư viện Biền Châu đã chiếm một phần vị trí trong châu phủ, có người đã thành phụ tá đắc lực của cha. Viện trưởng của thư viện Biền Châu thống nhất loại đồng phục, để thư sinh đều mặc một kiểu áo dài màu lam. Nếu ca ca tốt nghiệp trễ hai năm là được mặc đồng phục đó rồi, khỏi phải nói, chắc chắn tuấn tú…"
 
Ý cười bên khoé miệng Tạ Bất Quyện giảm đi một chút.
 
Nàng đã nhìn thấy ai mặc rồi, nên mới cảm thấy đẹp?
 
Hắn nghe nói, người đứng đầu lớp tài năng, chính là cầm sư chính trong buổi lễ cầu an hôm qua, đang ái mộ A Vụ.

 
Tạ Bất Quyện bất chợt hỏi: "A Vụ đã để ý người nào chưa?"
 
Hứa Tri Vụ bất ngờ không kịp đề phòng suýt nữa bị sặc, lúc bình tĩnh lại nhìn thẳng Tạ Bất Quyện: "Ca ca à, muội đang nói về những thay đổi ở Biền Châu, sao huynh lại nhảy đến vấn đề này rồi?"
 
Tạ Bất Quyện nhìn nàng không trả lời, nhìn chằm chằm đến nỗi Hứa Tri Vụ không thoải mái.
 
Nhớ tới chuyện cha luôn muốn chọn cho nàng một hôn sự tốt, bây giờ ca ca cũng quan tâm đến chuyện này, Hứa Tri Vụ nảy sinh nghi ngờ, nam nhân của Hứa gia này làm sao vậy, so với nhân vật chính như nàng còn gấp gáp hơn?
 
Đơ người: "Không có, muội còn nhỏ lắm, chưa cần thành thân đâu. Huynh tuyệt đối đừng giống cha, vừa thấy người xuất chúng một tí đã đi hỏi thăm người ta có hôn phối chưa."
 
Tạ Bất Quyện cười dịu dàng: "Đương nhiên không rồi."
 
Sau đó nhã nhặn đứng dậy: "Muốn ra ngoài mà phải không, ca ca đi với muội."
 
"Sao ca ca biết muội muốn ra ngoài?"
 
"Nếu không định ra ngoài, vậy muội ăn mặc chỉnh tề rồi tới chỗ ta làm gì?"
 
Nghe vậy, mặt Hứa Tri Vụ đỏ lên, quật cường phủ nhận: "Đều là chuyện hồi còn nhỏ, bây giờ muội đi đâu cũng ăn mặc chỉnh tề cả."
 
Thấy ca ca đã đi trước, tâm trạng Hứa Tri Vụ có hơi xao xuyến, nàng đuổi theo Tạ Bất Quyện, đầu ngón tay nhúc nhích, theo bản nặng định khoát tay hắn nhưng cuối cùng vẫn rụt lại như chưa từng nghĩ: "Ca ca, chúng ta ra chợ đi!"
 
"Được." Tạ Bất Quyện vươn tay, kéo bàn tay đã thu lại của nàng.
 
Hứa Tri Vụ giương mắt nhìn hắn, chung quy cảm thấy ca ca dính người hơn trước kia, ngay cả nàng còn kiềm chế không dám thân cận hắn.
 
Bởi vì bọn họ đã trưởng thành, huynh muội đã lớn không thể gần gũi như vậy nữa. Giống như A Nhàn và ca ca nàng vậy, Hứa Tri Vụ không hề thấy họ tay cầm tay đi dạo phố lần nào.
 
Nàng đã hỏi Ngụy Vân Tiêu rồi, vì sao A Nhàn té ngã lại không đỡ nàng, khóc cũng không ôm nàng, hắn không phải ca ca tốt.
 
Nhưng Ngụy Vân Tiêu lại mặt đỏ tai hồng mà trừng nàng: "Muội biết cái gì hả? Nếu sau này ta lấy thê tử, thấy ta và muội muội dính nhau như sam, chẳng lẽ thê tử ta không để ý à?"
 
Hứa Tri Vụ càng nghĩ càng ngượng ngùng, cảm thấy có lẽ vì bản thân quá ỷ lại vào ca ca, nên mới khiến ca ca xem nàng như trẻ con mà chăm sóc, thế là nhẹ nhàng rụt tay về.
 
Theo như lời của Ngụy Vân Tiêu, ca ca cũng phải thành thân mà.
 
Hứa Tri Vụ nghĩ đến đó, mở miệng hỏi: "Ca ca, huynh hỏi muội như vậy, tức là huynh đã có người huynh thích rồi?"
 
Tạ Bất Quyện rũ mắt nhìn nàng một hồi.
 
Ngay lúc Hứa Tri Vụ nghi ngờ không biết trên mặt nàng có dính cái gì không, thì hắn bỗng cười, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy: "Có đó".

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui