"Cha, không cần. Tay con bị kẹo đường làm cho dính dính, muốn mau về nhà rửa tay.", Hứa Tri Vụ nói, lại nhìn Tạ Bất Quyện liếc mắt một cái: "Còn ca ca nữa, hôm nay huynh ấy mới về nhà, phải nghỉ ngơi một chút chứ?"
Hứa phụ nghe xong, cười cười xoa đầu con gái: "A Vụ của nhà ta đã hiểu chuyện rồi."
"Đó là đương nhiên, con trưởng thành rồi." Hứa Tri Vụ vừa nói, vừa đắc ý quay đầu nhìn Tạ Bất Quyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Tạ Bất Quyện buồn cười, chỉ có hài tử mới cố gắng chứng minh bản thân đã trưởng thành thôi.
Ngoài mặt vẫn gật đầu tán thưởng với Hứa Tri Vụ, tiểu cô nương lập tức vui vẻ, bước chân thoáng nhanh hơn, nàng chắp tay sau lưng, chốc chốc bước đến nói chuyện với phụ mẫu Hứa, chốc sau lại lui về chạy đến bên cạnh Tạ Bất Quyện, cực kỳ giống một chú bướm nhỏ đang hân hoan.
Sau khi về phủ, Hứa phụ bảo hạ nhân bày một bữa tiệc nhà nhỏ ở hậu viện, xa cách ba năm, giờ đây Hứa phủ cũng có được bữa cơm đoàn viên chân chính.
"Mọi người đợi con, con tắm gội xong sẽ qua đây, nhanh lắm." Trên đường Hứa Tri Vụ về phòng, gần như muốn nhảy nhót, nàng ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, cảm thấy nó sáng ngời làm sao, sáng đến nỗi khiến tâm tư của nàng hiển hiện rõ ràng.
Lúc tắm gội, lại tiếp tục nghịch nước.
Lục Khởi cười cười, nói nhỏ với Lục Chức: "Hôm nay tâm trạng của cô nương rất tốt đó."
"Đương nhiên rồi, công tử đã quay về mà." Lục Chức nói, nói vọng vào nhắc nhở Hứa Tri Vụ: "Cô nương à, người mau một chút, có lẽ lão gia phu nhân đang đợi đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tri Vụ "À" một tiếng, đứng lên khỏi thùng tắm.
Mà lúc này phụ mẫu Hứa đã ngồi vào bàn, Hứa phụ nhìn nam tử ôn tồn lễ độ trước mặt, lại nhớ tới lần đầu tiên được gặp hắn, dáng vẻ hắn ngồi yên tĩnh bên cạnh ca ca, không nói lời nào, giờ đây đã lột đi dáng dấp trẻ con, phá kén thành bướm.
"Tiểu Tư…Chúng ta phải gọi con một tiếng điện hạ, hay là vẫn gọi con Tiểu Tư nhỉ?" Sắc mặt Hứa phụ căng thẳng, trịnh trọng hỏi để xác nhận.
Tạ Bất Quyện biết ông băn khoăn, cũng đứng dậy nghiêm túc trả lời: "Xin phụ thân gọi nhũ danh của con, đối với con như trước đây."
"Vậy tốt, vậy tốt." Hứa phụ cười vỗ vỗ bả vai Tạ Bất Quyện, tươi cười thả lỏng: "Cha thấy con hình như chỉ dẫn theo một tùy tùng thôi?"
"Đúng vậy, là con lén chạy về, có lẽ "Tam Hoàng tử" trong mắt người đời vẫn còn nằm trong phủ dưỡng thương. Ngoại trừ Lục Thủy, con còn sắp xếp ám vệ âm thầm bảo vệ xung quanh con, nhọc công phụ thân lo lắng."
Hứa phụ gật gật đầu, quan tâm hỏi: "Thương thế của con sao rồi?"
Sắc mặt Tạ Bất Quyện không đổi mà đáp: "Đã khỏe hẳn rồi, chỉ nói ra bên ngoài là rất nghiêm trọng thôi."
Vẻ mặt phụ mẫu Hứa đều trầm trọng, Hứa phụ bảo hắn ngồi xuống, ra hiệu cho hạ nhân rót rượu cho mấy người họ.
Hỏi tiếp: "Những chuyện này của con, có nói với A Vụ chưa?"
"Chưa nói." Tạ Bất Quyện rũ mắt nhìn xuống, một tay cầm chặt chén rượu, động tác nhẹ nhàng tiết lộ tâm trạng bất an của hắn: "Con đột ngột trở về, A Vụ còn chưa kịp quen, con có ý đợi một thời điểm thích hợp mới thẳng thắn nói với muội ấy."
Nghe vậy, phụ mẫu Hứa đều nhìn hắn.
Trước đây lúc Tạ Bất Quyện trước mặt họ có dáng vẻ thẳng thắn dứt khoát bao nhiêu thì lúc đối mặt với A Vụ lại do dự bấy nhiêu, cũng không biết hắn đang băn khoăn chuyện gì, hay là sợ hãi điều gì.
Tạ Bất Quyện cảm giác được ánh mắt của phụ mẫu Hứa, biết rõ bọn họ không tin lý do thoái thác vừa rồi của hắn.
Vậy nên nâng mi mắt, có chút khó khăn nói ra: "Trong lần A Vụ vào kinh thành, trùng hợp nhìn thấy cảnh con xử quyết phạm nhân, sợ tới mức sinh bệnh."
Hắn cầm chén rượu càng thêm chặt, vài giọt rượu văng ra trên mu bàn tay cũng không hay.
Mục đích của màn chém đầu thị chúng kia chỉ là giết gà dọa khỉ mà thôi.
Vấn đề nằm ở chỗ, A Vụ luôn cho rằng hắn là một người tốt ôn nhu thiện lương, là ca ca chăm sóc nàng chu đáo tận tình.
Phụ mẫu Hứa muốn an ủi hắn rằng chắc A Vụ không còn để ý chuyện này đâu, thế nhưng chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.
Là A Vụ tới.
Cả bàn im bặt.
Hứa Tri Vụ không phát giác ra không khí có chút kỳ lạ, thấy ghế bên cạnh ca ca trống không, liền đi đến ngồi xuống.
Trong bữa tiệc, Hứa phụ hết lần này đến lần khác khuyên Tạ Bất Quyện ăn cái này ăn cái kia, luôn miệng nói: "Hương vị của món này chỉ có Biền Châu nấu ra được, thức ăn ở kinh thành không hợp khẩu vị, còn có canh này, ở kinh thành ta thấy nấu không chuẩn…đây, nếm thử món này nè."
Hứa Tri Vụ nhìn mà không nhịn được cười, phải biết rằng, ngày thường cha không phải là một người nhiệt tình như vậy.
Liền nói giỡn: "Có gì mà nấu không chuẩn chứ, mời một đầu bếp Biền Châu đến kinh thành chẳng phải là tốt rồi sao?"
Hứa phụ liền nhìn nàng: "Con bé này thật biết cách phá hư không khí mà."
Không ngờ Tạ Bất Quyện có vẻ rất tán đồng với nàng, nghiêm túc gật đầu: "Mời một đầu bếp Biền Châu thật sự là một ý kiến hay đó."
Lúc này, Tạ Bất Quyện bắt đầu nghĩ, sau khi đưa Hứa Tri Vụ đến Biền Châu, phải làm gì để nàng đỡ nhớ nhà đây.
Tôi tớ đang rót thêm rượu cho Hứa phụ và mọi người, Hứa phụ cầm chén rượu liền nói: "Tiểu Tư à, chúng ta uống với nhau một chén đi."
Tạ Bất Quyện đứng dậy: "Phải là con mời phụ thân mới đúng."
Hai cha con uống một ly lại một ly, hiếm khi được thoải mái chè chén, khí thế này đoán chừng là không say không về. Hứa Tri Vụ nhìn mà đỏ mắt, âm thầm thương lượng với hạ nhân hầu rượu: "Ngươi cũng rót cho ta một ly đi?"
Hạ nhân đắn đo nhìn về phía Hứa phụ.
Hứa Tri Vụ nhân cơ hội xin xỏ: "Cha, mẫu thân cũng được uống rượu, chỉ con không được."
"A Vụ so bì với mẫu thân con à? Tửu lượng của con thấp đến nỗi gần như không có, chỉ là một khối nước sạch."
Hứa Tri Vụ hờn dỗi: "Say cũng không sao, ngày mai con đâu có đi học."
Hứa phụ nghĩ cũng thấy đúng, gật đầu, cho phép nàng uống một chén.
Tạ Bất Quyện ngồi một bên nghe xong, không khỏi nhìn sang Hứa Tri Vụ.
Nghe ý tứ này, vậy là Hứa Tri Vụ vẫn còn đi theo Vương tiên sinh học hành. Nhưng vấn đề là, lúc A Vụ còn nhỏ không sao, giờ đã thành đại cô nương rồi, cứ ra vào nơi toàn là nam tử, có biết bao người lén lút ngắm nàng, thậm chí còn muốn tiếp cận nàng chứ?
Tửu lượng Hứa Tri Vụ tuy thấp, nhưng so với hồi nhỏ đã cao hơn nhiều, ít nhất thì khi men say dâng lên, mặt không biến sắc, tinh thần cũng tỉnh táo.
Sau tiệc, Tạ Bất Quyện gọi nàng qua viện của mình trước, có chính sự.
Ai ngờ sau khi vào nhà, Tạ Bất Quyện không nhanh không chậm đốt ngọn nến, rồi sau đó kéo Hứa Tri Vụ đến chỗ một chồng sách cao, ôn hoà nói: "Năm đó khi huynh đi, A Vụ đã tặng sách, bây giờ trả lại toàn bộ. A Vụ có muốn kiểm lại không?"
Hứa Tri Vụ sợ ngây người, làm gì có ai cứ mãi giữ trong lòng một câu nói giận lẫy suốt ba năm chứ?
Mà bản thân nàng cũng phải nghiệm lại một hồi mới nhớ được nàng đã tặng đống sách này, chính là như vậy.
Ngay sau đó liền cảm thấy mặt nóng lên, hồi ấy nàng không hiểu chuyện, ngay lúc nóng giận, trong lòng chỉ nghĩ: "Ca ca vì học hành mà không cần nàng, nếu thích đọc sách như vậy, thì nàng đem tất cả sách của mình cho hắn, để hắn từ từ đọc, từ từ cảm nhận sức nặng của sách.
Giờ đây, chính nàng là người được cảm nhận sức nặng ấy.
Mấy quyển sách chồng thật cao, nàng thì cảm thấy xấu hổ.
Có quyển nàng chưa từng đọc, có quyển khi nàng đi học tùy tiện vẽ bậy. Chỉ mong hắn mang đi rồi sẽ mang về, vốn chưa từng xem cẩn thận—
"A Vụ, sách của muội ta đọc xong hết rồi." Tạ Bất Quyện thấy Hứa Tri Vụ cúi đầu tránh né, buồn cười, rồi sau đó thay đổi ngữ điệu: "Có mấy chữ muội viết rất sắc xảo, từ lâu đã muốn khen muội." Vừa nói vừa xoa đầu Hứa Tri Vụ.
Hứa Tri Vụ động đậy vành tai, lòng mừng thầm.
Được hắn khen rồi, sao có thể không khen được chứ?
Tạ Bất Quyện tùy ý mở một quyển sách nằm trên cùng: "Còn có một chút vấn đề về chữ viết, không biết bây giờ chữ của muội thế nào, đợi ta xem xong rồi sẽ nói tiếp."
Hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Hứa Tri Vụ, trái tim run lên như bị lông chim phớt qua, đột nhiên hiểu được tâm tư của nàng, vậy là cong khoé môi, dịu dàng nói: "A Vụ rất giỏi, mười hai tuổi đã có một đôi tay viết chữ đẹp, bây giờ càng viết đẹp hơn."
Nụ cười trên mặt Hứa Tri Vụ càng tươi tắn hơn, niềm vui tràn ra từ trong mắt.
Đã qua nhiều năm nhưng thói quen của nàng vẫn chưa biến mất, nàng thích dáng vẻ ca ca khen ngợi nàng, mỗi một câu đều phải thưởng thức vài lần.
"Còn chuyện này." Tạ Bất Quyện lôi kéo Hứa Tri Vụ đi đến trước giường hắn, duỗi tay chỉ chỉ lên nếp gấp trên giường: "Vì sao cứ thích ngủ trên giường ca ca vậy?"
Hắn nhận ra Hứa Tri Vụ đã quen thói ỷ lại vào hắn.
Nhưng hắn vẫn muốn nhìn thấy nàng thẹn thùng, lúng túng, chân tay luống cuống, khi hết đường chối cãi phải miễn cưỡng thừa nhận.
Quả nhiên mặt Hứa Tri Vụ đỏ lên, hoảng hoảng loạn loạn mà vuốt phẳng nếp gấp, hơi rượu xông lên, mặt nàng càng đỏ lên, đôi mắt long lanh quay đầu nhìn Tạ Bất Quyện: "Chỉ là mượn giường huynh một chút thôi, vậy cũng tính toán, thật keo kiệt."
"Rồi, ca ca sai, nhưng không hào phóng đến mức cho A Vụ nằm nhiều lần đâu."
"Biết, biết rồi." Hứa Tri Vụ ngồi ghé mép giường, yêu thích mà than thở: "Ca ca, giường của huynh thoải mái hơn giường của muội nhiều."
"Đạo lý gì đây?"
"Không biết."' Hứa Tri Vụ nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ rực: "Khi sét đánh, muội ở trong phòng mình cứ cảm thấy sợ hãi. Chạy đến chỗ này của huynh, một chút liền không sợ nữa. Chẳng sợ nơi này không có ca ca."
Đầu ngón tay Tạ Bất Quyện run lên, nghe lời nói thẳng thắn thành khẩn mà Hứa Tri Vụ nói, trong lòng biết nàng đã say rồi.
"Muội buồn ngủ quá đi, ca ca nhường giường cho muội nằm chút đi…Nằm một chút thôi, muội sẽ về ngay, lúc đó huynh gọi muội nhé."
Nghe xong, Tạ Bất Quyện biết ngay "trong chốc lát", mà Hứa Tri Vụ nói đoán chừng là cả một đêm, nàng vừa say vừa buồn ngủ, mí mắt dính nhau lại, chút nữa làm sao có thể thức dậy, sợ là đánh thức cũng không tỉnh.
Tuy rằng như vậy, vẫn trả lời: "Như lời A Vụ, chỉ nằm trong chốc lát."
"Ừm, chốc lát thôi." Hứa Tri Vụ nói, cọ cọ hai chân, như là muốn đạp đôi giày ra.
Tạ Bất Quyện buồn cười bắt lấy cổ chân nàng, cởi từng chiếc giày của nàng ra.
"Ưm, thoải mái quá." Hứa Tri Vụ hừ hừ một tiếng, ôm chăn nệm của Tạ Bất Quyện, thoả mãn mà cọ cọ.
Tạ Bất Quyện ngồi xuống mép giường, nhìn nàng bị men rượu làm mặt ửng hồng, đầu ngón tay động đậy, theo bản năng muốn vươn ta sờ mặt nàng, xem thử có nóng không.
Tay còn chưa với qua, Hứa Tri Vụ đã nói mớ mấy câu trước: "Ca ca, bây giờ muội không phải sói, muội không có tru đâu."
Tạ Bất Quyện cười cười, nghe nàng nói tiếp: "Sói thuộc về thảo nguyên, trời sinh thích tự do, nhưng A Vụ không như vậy."
"Thật ra A Vụ chỉ là một miếng thịt, không mắt, không miệng, một miếng thịt thuần túy."
Tạ Bất Quyện nhíu mày, mơ hồ có cảm giác khó chịu.
"A Vụ lớn lên trên người ca ca, lúc ca ca đi, giống như cắt bỏ A Vụ xuống." Hứa Tri Vụ nức nở một tiếng, cái mũi thút thít, vùi đầu vào nệm chăn, rầu rĩ nói: "Miếng thịt này đau lắm, nó kiên nhẫn, mài giũa bản thân, học được cách sống tự lập. Rốt cuộc đến một ngày, nó trưởng thành là một người hoàn chỉnh."
"Vậy mà ca ca lại quay về, A Vụ sợ rằng mình sẽ biến lại một miếng thịt, bị cắt xuống sẽ đau, bị bỏ rơi sẽ khổ sở…"
Trái tim Tạ Bất Quyện nhói lên, hắn thế mà nghe hiểu được lời nói của một con mèo say.
Nàng đang sợ hãi, sợ hãi vì chuyện "ỷ lại ca ca", sợ sau khi hắn rời đi sẽ trở thành một lưỡi dao đâm vào nàng.
Hoặc là nàng không ỷ lại nữa, hoặc là hắn đừng rời đi.
Tạ Bất Quyện phải chọn một cái.
Giọng khàn khàn đáp lại: "Ca ca không rời xa A Vụ, vĩnh viễn không xa."
Tạ Bất Quyện cúi người, ôm chặt nàng từ sau lưng, đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn chiếc bóng của mình bị ánh nến phản chiếu.
Mối nguy hiểm đã được giải trừ, hắn đủ sức tự bảo vệ mình trước Ân gia, hắn sẽ không bao giờ rời xa A Vụ, cho dù là phải dùng loại thủ đoạn đáng hổ thẹn đi nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...